Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Chương 111: Tức giận ra tay
Thôn Cô
28/06/2022
Thấy cô ăn lấy ăn để Tống Thần Vũ nhắc nhở: “Từ từ thôi không ai giành của cô.”
“Tôi đói có được không?” Đỗ Lan Hương vừa ăn vừa nói xém chút phun cơm ra ngoài, lúc này cô mới tiết chế lại tốc độ ăn của mình.
Tống Thần Vũ ngược lại ăn vô cùng từ tốn, tác phong ăn khác xa với cô.
Đợi ăn uống xong Đỗ Lan Hương đề nghị về phòng mình nghỉ ngơi nhưng Tống Thần Vũ không chấp thuận, anh muốn cô ở phòng mình dưỡng thương.
Không thể nói lại anh Đỗ Lan Hương đành phải ở lại nhưng trước khi anh đi cô lại nói: “Trả tôi điện thoại đây, mấy hôm nay không thể liên lạc với mẹ chắc mẹ tôi lo lắng lắm, tôi muốn gọi cho bà ấy.”
Nghe vậy Tống Thần Vũ lại nói: “Điện thoại của cô bị hủy rồi, tạm thời dùng điện thoại của tôi đi.”
“Hử, làm sao lại bị hủy? Anh, anh hủy sao?” Đỗ Lan Hương trố mắt hỏi.
“Chu Thượng.” Tống Thần Vũ nói.
“Mẹ kiếp, lão già chết tiết.” Ông ta sợ lòi đuôi nên hủy điện thoại của cô sao, Đỗ Lan Hương càng nghĩ càng tức giận.
Tống Thần Vũ nhìn bộ dạng cau có của cô lại rút điện thoại của mình đưa cho cô: “Dùng cái này đi.”
Đỗ Lan Hương không cầm mà hỏi: “Tôi dùng của anh còn anh thì sao?”
“Tôi dùng cái khác, đây chỉ là điện thoại dự phòng.” Tống Thần Vũ nói.
“Được rồi, không có mật khẩu hay bí mật gì trong đây chứ?” Đỗ Lan Hương cầm lấy bâng quơ hỏi.
“Không có.” Tống Thần Vũ nói xong liền đi ra ngoài, tuy bị thương nhưng ngủ một buổi sáng anh cũng lấy lại sức, bên ngoài còn vài việc cần anh xử lý nên trong lúc này anh không thể nghỉ ngơi thêm.
Tống Thần Vũ đi rồi Đỗ Lan Hương mới kiểm tra điện thoại, đúng như anh nói không có mật khẩu, kiểm tra một hồi trong danh bạ trống không chẳng lưu một ai, những mục khác cũng chẳng có gì, y như một chiếc điện thoại mới vậy.
Thế này Đỗ Lan Hương mới an tâm gọi điện cho bà Bích, cũng may cô nhớ số nếu không cũng không biết phải liên lạc thế nào.
Mới qua ba tiếng tút bên kia liền có người nghe máy: “Alo, ai gọi tôi vậy?”
“Mẹ, là con.” Đỗ Lan Hương trả lời, cô nghe ra được giọng nói của mẹ có chút khác thường.
Bên kia bà Bích nghe được giọng con gái mình kích động không thôi: “Hương à con, mấy bữa nay con làm sao vậy mẹ gọi cho con bao nhiêu lần đều không được, làm mẹ lo lắng ăn ngủ không yên.”
“À, con… điện thoại của con bị rớt xuống nước hỏng mất rồi, con chưa có thời gian đi mua lại, hôm nay mới mua chiếc mới gọi điện cho mẹ được.” Đỗ Lan Hương tìm đại lý do giải thích, cô cũng không thể nói thật.
“Là vậy sao, con làm mẹ hết hồn, vậy khi nào con mới có thể đến chỗ mẹ?” Bà Bích coi như tin lời con gái, lại mong mỏi chuyện khác.
Đỗ Lan Hương nhìn tình hình của mình thở dài: “Chắc khoảng một tuần nữa, phải rồi, giấy tờ nhà người ta đã đưa cho mẹ chưa?”
“Rồi, hôm qua mới đưa.”
“Vậy thì tốt, mẹ ở một mình ổn chứ, để con tìm cho mẹ một người giúp việc.” Đỗ Lan Hương nói, vốn dĩ mấy ngày trước cô đã chuẩn bị đi tìm rồi ai ngờ lại dính phải chuyện này nên mới trì hoãn lâu như vậy.
“Mẹ ở một mình cũng quen rồi, không có việc gì đâu, cứ nghĩ sẽ sợ nhưng ở đây an ninh lắm, mọi người cũng tốt nữa nên con không cần lo lắng cho mẹ.” Bà Bích nói, lâu nay bà quá nhu nhược cũng đến lúc phải sống mạnh mẽ rồi.
“Vậy là tốt rồi, an ninh thì an ninh nhưng mẹ cũng cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho con ngay nhé, còn chuyện người giúp việc tuy mẹ nói không cần nhưng con cũng sẽ kiếm, mẹ ở một mình con không an tâm.” Đỗ Lan Hương nói, người trẻ ở một mình còn không sợ chứ nói gì người có tuổi như mẹ cô, bà chẳng qua chỉ nói vậy để cô an tâm thôi.
“Được rồi, con nói sao mẹ nghe vậy, mà này, sớm sớm đến thăm mẹ nhé!” Bà Bích mong mỏi.
“Vâng, con sẽ thu xếp.”
Sau cùng Đỗ Lan Hương dặn dò bà mấy câu nữa mới cúp máy, cô thông qua cửa kính nhìn xuống phía dưới, mọi người tấp nập đi qua đi lại dọn dẹp khuôn viên, sau trận tối qua nó đã trở nên hoang phế, vườn hoa đẹp đẽ cũng không còn.
Đỗ Lan Hương vẫn còn có vài chỗ khó hiểu, nhất là Tống Thần Vũ, anh vô cùng lạ lẫm khác với thường ngày cô biết, nhất là về thái độ, không còn trưng ra bộ mặt chết chóc, lạnh lùng như mọi khi nữa mà ngược lại có chút dịu dàng, quan tâm.
Không biết có phải là ảo giác không, nói tóm lại cô cảm nhận được sự khác thường của anh, muốn hỏi nhưng anh lại đi vội vàng cô chỉ có thể chờ anh quay lại.
Đỗ Lan Hương đang suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, cô nghi hoặc đi ra mở cửa thì nhìn thấy Huệ và Mẫn đang đôi co với hai vệ sĩ trước cửa.
Nhìn thấy cô Huệ mừng rỡ hô: “Thiếu phu nhân.”
“Huệ, Mẫn, các em sao lại ở đây?” Đỗ Lan Hương hỏi.
“Biết chị được thả ra lại bị thương nên tụi em đến thăm nhưng mà bọn họ lại không cho em vào.” Huệ e dè nói.
“Được rồi, các em vào đi.” Đỗ Lan Hương trực tiếp nói, thế nhưng một trong hai vệ sĩ lại nói: “Không được thưa cô, thiếu gia căn dặn chúng tôi không được phép cho ai vào căn phòng này.”
“Các anh để hai cô ấy vào đi tôi sẽ nói lại với Tống Thần Vũ.”
Vệ sĩ lại nói: “Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của thiếu gia.”
Đỗ Lan Hương nghe vậy cười nhạt: “Vậy được, các anh không cho họ vào thì tôi ra.”
Hai vệ sĩ lại ngăn lại, Đỗ Lan Hương không vui hỏi: “Lại làm sao nữa?”
“Thiếu gia cũng nói cô không được phép ra ngoài.”
Chuyện gì vậy? Người bên ngoài không được vào, cô bên trong lại không được ra, Tống Thần Vũ là cầm tù cô sao?
Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi hỏi: “Tống Thần Vũ đâu?”
“Chúng tôi không biết.” Trả lời vô cùng thành thật.
“Được thôi, tôi cho các người ba lựa chọn, một để họ vào hai để tôi ra ba tôi cho các người đo đất.”
Hai vệ sĩ nghe vậy nhìn nhau, lộ ra biết tình khó xử, một người nói: “Thiếu phu nhân, xin đừng làm khó chúng tôi.”
“Tốt lắm, tôi không làm khó các anh, vậy để tôi chọn.” Đỗ Lan Hương dứt lời liền thủ thế chuẩn bị ra chiêu.
Huệ và Mẫn thấy vậy vội vàng ngăn: “Thiếu phu nhân, chị không sao là tốt rồi, bọn em chỉ lên nhìn chị một chút thôi, đến lúc bọn em phải đi làm việc rồi, chị, chị nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời hai cô nàng muốn rời đi lại bị Đỗ Lan Hương gọi lại: “Khoan đã.”
“Thiếu, thiếu phu nhân, còn chuyện gì sao ạ?” Huệ hỏi.
“Chị cũng có vài chuyện muốn hỏi các em nên không cần phải đi vội, chỉ là hai người đàn ông thôi chị vậy giải quyết được.” Đỗ Lan Hương quyết tâm muốn đánh, nếu đã thả cô ra thì cô yêu cầu được chút tự do, không cho ra ngoài thì chí ít cũng phải đi lại trong nhà, làm thế nào lại bắt cô ở trong phòng.
Mẹ kiếp, mấy ngày nay cô bị vây khốn trong bốn bức tường là đủ lắm rồi, tuyệt đối không muốn tiếp tục tình trạng này nữa.
Đỗ Lan Hương nói là làm trong lúc hai tên vệ sĩ còn ngơ ngác cô cười lạnh một tiếng giơ chân lên đá thẳng vào bụng tên bên phải.
Vì không có chuẩn bị nên hắn không kịp tránh né, kết quả bị đá bay ra ngoài một mét.
“A, hự.”
Ba người còn lại trố mắt nhìn cô, không ai nghĩ cô lại ra tay như vậy.
Đỗ Lan Hương đá xong một cú cũng xụi lơ dưới đất, eo và đùi truyền đến cơn đau, cô kích động quá nên quên mình còn đang bị thương.
“Thiếu, thiếu phu nhân.” Hai người Huệ Mẫn cùng hô lên.
Tống Thần Vũ quay trở về vừa vặn nhìn thấy cảnh này, anh lạnh lùng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi đói có được không?” Đỗ Lan Hương vừa ăn vừa nói xém chút phun cơm ra ngoài, lúc này cô mới tiết chế lại tốc độ ăn của mình.
Tống Thần Vũ ngược lại ăn vô cùng từ tốn, tác phong ăn khác xa với cô.
Đợi ăn uống xong Đỗ Lan Hương đề nghị về phòng mình nghỉ ngơi nhưng Tống Thần Vũ không chấp thuận, anh muốn cô ở phòng mình dưỡng thương.
Không thể nói lại anh Đỗ Lan Hương đành phải ở lại nhưng trước khi anh đi cô lại nói: “Trả tôi điện thoại đây, mấy hôm nay không thể liên lạc với mẹ chắc mẹ tôi lo lắng lắm, tôi muốn gọi cho bà ấy.”
Nghe vậy Tống Thần Vũ lại nói: “Điện thoại của cô bị hủy rồi, tạm thời dùng điện thoại của tôi đi.”
“Hử, làm sao lại bị hủy? Anh, anh hủy sao?” Đỗ Lan Hương trố mắt hỏi.
“Chu Thượng.” Tống Thần Vũ nói.
“Mẹ kiếp, lão già chết tiết.” Ông ta sợ lòi đuôi nên hủy điện thoại của cô sao, Đỗ Lan Hương càng nghĩ càng tức giận.
Tống Thần Vũ nhìn bộ dạng cau có của cô lại rút điện thoại của mình đưa cho cô: “Dùng cái này đi.”
Đỗ Lan Hương không cầm mà hỏi: “Tôi dùng của anh còn anh thì sao?”
“Tôi dùng cái khác, đây chỉ là điện thoại dự phòng.” Tống Thần Vũ nói.
“Được rồi, không có mật khẩu hay bí mật gì trong đây chứ?” Đỗ Lan Hương cầm lấy bâng quơ hỏi.
“Không có.” Tống Thần Vũ nói xong liền đi ra ngoài, tuy bị thương nhưng ngủ một buổi sáng anh cũng lấy lại sức, bên ngoài còn vài việc cần anh xử lý nên trong lúc này anh không thể nghỉ ngơi thêm.
Tống Thần Vũ đi rồi Đỗ Lan Hương mới kiểm tra điện thoại, đúng như anh nói không có mật khẩu, kiểm tra một hồi trong danh bạ trống không chẳng lưu một ai, những mục khác cũng chẳng có gì, y như một chiếc điện thoại mới vậy.
Thế này Đỗ Lan Hương mới an tâm gọi điện cho bà Bích, cũng may cô nhớ số nếu không cũng không biết phải liên lạc thế nào.
Mới qua ba tiếng tút bên kia liền có người nghe máy: “Alo, ai gọi tôi vậy?”
“Mẹ, là con.” Đỗ Lan Hương trả lời, cô nghe ra được giọng nói của mẹ có chút khác thường.
Bên kia bà Bích nghe được giọng con gái mình kích động không thôi: “Hương à con, mấy bữa nay con làm sao vậy mẹ gọi cho con bao nhiêu lần đều không được, làm mẹ lo lắng ăn ngủ không yên.”
“À, con… điện thoại của con bị rớt xuống nước hỏng mất rồi, con chưa có thời gian đi mua lại, hôm nay mới mua chiếc mới gọi điện cho mẹ được.” Đỗ Lan Hương tìm đại lý do giải thích, cô cũng không thể nói thật.
“Là vậy sao, con làm mẹ hết hồn, vậy khi nào con mới có thể đến chỗ mẹ?” Bà Bích coi như tin lời con gái, lại mong mỏi chuyện khác.
Đỗ Lan Hương nhìn tình hình của mình thở dài: “Chắc khoảng một tuần nữa, phải rồi, giấy tờ nhà người ta đã đưa cho mẹ chưa?”
“Rồi, hôm qua mới đưa.”
“Vậy thì tốt, mẹ ở một mình ổn chứ, để con tìm cho mẹ một người giúp việc.” Đỗ Lan Hương nói, vốn dĩ mấy ngày trước cô đã chuẩn bị đi tìm rồi ai ngờ lại dính phải chuyện này nên mới trì hoãn lâu như vậy.
“Mẹ ở một mình cũng quen rồi, không có việc gì đâu, cứ nghĩ sẽ sợ nhưng ở đây an ninh lắm, mọi người cũng tốt nữa nên con không cần lo lắng cho mẹ.” Bà Bích nói, lâu nay bà quá nhu nhược cũng đến lúc phải sống mạnh mẽ rồi.
“Vậy là tốt rồi, an ninh thì an ninh nhưng mẹ cũng cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho con ngay nhé, còn chuyện người giúp việc tuy mẹ nói không cần nhưng con cũng sẽ kiếm, mẹ ở một mình con không an tâm.” Đỗ Lan Hương nói, người trẻ ở một mình còn không sợ chứ nói gì người có tuổi như mẹ cô, bà chẳng qua chỉ nói vậy để cô an tâm thôi.
“Được rồi, con nói sao mẹ nghe vậy, mà này, sớm sớm đến thăm mẹ nhé!” Bà Bích mong mỏi.
“Vâng, con sẽ thu xếp.”
Sau cùng Đỗ Lan Hương dặn dò bà mấy câu nữa mới cúp máy, cô thông qua cửa kính nhìn xuống phía dưới, mọi người tấp nập đi qua đi lại dọn dẹp khuôn viên, sau trận tối qua nó đã trở nên hoang phế, vườn hoa đẹp đẽ cũng không còn.
Đỗ Lan Hương vẫn còn có vài chỗ khó hiểu, nhất là Tống Thần Vũ, anh vô cùng lạ lẫm khác với thường ngày cô biết, nhất là về thái độ, không còn trưng ra bộ mặt chết chóc, lạnh lùng như mọi khi nữa mà ngược lại có chút dịu dàng, quan tâm.
Không biết có phải là ảo giác không, nói tóm lại cô cảm nhận được sự khác thường của anh, muốn hỏi nhưng anh lại đi vội vàng cô chỉ có thể chờ anh quay lại.
Đỗ Lan Hương đang suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, cô nghi hoặc đi ra mở cửa thì nhìn thấy Huệ và Mẫn đang đôi co với hai vệ sĩ trước cửa.
Nhìn thấy cô Huệ mừng rỡ hô: “Thiếu phu nhân.”
“Huệ, Mẫn, các em sao lại ở đây?” Đỗ Lan Hương hỏi.
“Biết chị được thả ra lại bị thương nên tụi em đến thăm nhưng mà bọn họ lại không cho em vào.” Huệ e dè nói.
“Được rồi, các em vào đi.” Đỗ Lan Hương trực tiếp nói, thế nhưng một trong hai vệ sĩ lại nói: “Không được thưa cô, thiếu gia căn dặn chúng tôi không được phép cho ai vào căn phòng này.”
“Các anh để hai cô ấy vào đi tôi sẽ nói lại với Tống Thần Vũ.”
Vệ sĩ lại nói: “Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của thiếu gia.”
Đỗ Lan Hương nghe vậy cười nhạt: “Vậy được, các anh không cho họ vào thì tôi ra.”
Hai vệ sĩ lại ngăn lại, Đỗ Lan Hương không vui hỏi: “Lại làm sao nữa?”
“Thiếu gia cũng nói cô không được phép ra ngoài.”
Chuyện gì vậy? Người bên ngoài không được vào, cô bên trong lại không được ra, Tống Thần Vũ là cầm tù cô sao?
Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi hỏi: “Tống Thần Vũ đâu?”
“Chúng tôi không biết.” Trả lời vô cùng thành thật.
“Được thôi, tôi cho các người ba lựa chọn, một để họ vào hai để tôi ra ba tôi cho các người đo đất.”
Hai vệ sĩ nghe vậy nhìn nhau, lộ ra biết tình khó xử, một người nói: “Thiếu phu nhân, xin đừng làm khó chúng tôi.”
“Tốt lắm, tôi không làm khó các anh, vậy để tôi chọn.” Đỗ Lan Hương dứt lời liền thủ thế chuẩn bị ra chiêu.
Huệ và Mẫn thấy vậy vội vàng ngăn: “Thiếu phu nhân, chị không sao là tốt rồi, bọn em chỉ lên nhìn chị một chút thôi, đến lúc bọn em phải đi làm việc rồi, chị, chị nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời hai cô nàng muốn rời đi lại bị Đỗ Lan Hương gọi lại: “Khoan đã.”
“Thiếu, thiếu phu nhân, còn chuyện gì sao ạ?” Huệ hỏi.
“Chị cũng có vài chuyện muốn hỏi các em nên không cần phải đi vội, chỉ là hai người đàn ông thôi chị vậy giải quyết được.” Đỗ Lan Hương quyết tâm muốn đánh, nếu đã thả cô ra thì cô yêu cầu được chút tự do, không cho ra ngoài thì chí ít cũng phải đi lại trong nhà, làm thế nào lại bắt cô ở trong phòng.
Mẹ kiếp, mấy ngày nay cô bị vây khốn trong bốn bức tường là đủ lắm rồi, tuyệt đối không muốn tiếp tục tình trạng này nữa.
Đỗ Lan Hương nói là làm trong lúc hai tên vệ sĩ còn ngơ ngác cô cười lạnh một tiếng giơ chân lên đá thẳng vào bụng tên bên phải.
Vì không có chuẩn bị nên hắn không kịp tránh né, kết quả bị đá bay ra ngoài một mét.
“A, hự.”
Ba người còn lại trố mắt nhìn cô, không ai nghĩ cô lại ra tay như vậy.
Đỗ Lan Hương đá xong một cú cũng xụi lơ dưới đất, eo và đùi truyền đến cơn đau, cô kích động quá nên quên mình còn đang bị thương.
“Thiếu, thiếu phu nhân.” Hai người Huệ Mẫn cùng hô lên.
Tống Thần Vũ quay trở về vừa vặn nhìn thấy cảnh này, anh lạnh lùng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.