Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 14: Hiểu lầm anh
Ức Tích Nhan
30/01/2014
Editor: TiêuKhang
Ối! Mất mặt quá!
Không ngờ lại có thể gặp được anh lính thật thà đáng yêu này! Úc Tử Duyệt cảm thấy rất xấu hổ, lần trước mình đúng thật là đã lừa anh ta! Không giống như Lăng Bắc Hàn, trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn khi đã lừa gạt một anh lính dễ thương và đàng hoàng như thế này!
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một vòng, Úc Tử Duyệt cười khúc khích nhìn Lục Khải, "Ha ha.....Anh lính này, tôi.....Lần trước tôi tạm thời có chuyện.....Á mà này! Sao anh không đi chạy bộ? Có phải dậy muộn đúng không?" Úc Tử Duyệt nói tới nói lui liền chuyển đề tài, nghiêm mặt có vẻ như trách cứ mà nói với Lục Khải.
"Ai, ai dậy muộn đâu chứ! Sáng sớm tôi đã dậy rồi, tôi là ban cấp dưỡng, chịu trách nhiệm nấu cơm cho anh em mà!" Lục Khải luôn cảm thấy khó chịu khi người khác nói mình lười biếng, vội vàng phản bác, rất nhanh đã quên luôn việc còn đang chất vấn Úc Tử Duyệt.
"Hơn nữa, nếu có dậy muộn cũng đã bị doanh trưởng của bọn tôi phạt đi tư thế hành quân từ lâu rồi !" Lục Khải trợn mắt nhìn Úc Tử Duyệt thở hồng hộc nói.
"Được rồi, được rồi, tôi đã hiểu lầm anh, tôi thật sự xin lỗi anh!" Úc Tử Duyệt bắt chước giọng điệu của Lục Khải, càng không ngừng cúi đầu khom lưng chịu nhận lỗi với Lục Khải.
"Thì ra đêm qua là cô tắm à, làm tôi sợ muốn chết. Thảo nào, tôi thấy lạ, không biết tại sao doanh trưởng lại ngủ suốt đêm ở trên xe vật tư, không ngờ anh ấy nhường lều cho cô!" Lục Khải hơi đau lòng dùm cho doanh trưởng của bọn họ, nhíu mày nói với Úc Tử Duyệt, trong giọng nói còn mang chút oán trách.
"Cái gì? Anh biết đêm qua tôi tắm á....” Úc Tử Duyệt mờ mịt nhìn Lục Khải, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lập tức khôi phục tỉnh táo.
"Đúng vậy, tôi đi tiê......À đi nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng cô la hét lên ầm ĩ, tôi còn tưởng rằng là ma nữ nữa ấy!" Lục Khải nói xong đi đến bên giếng nước.
"Vậy người đêm qua trốn ngoài cửa sổ rình tôi là anh hả?" Úc Tử Duyệt hét to chạy đến chỗ Lục Khải hỏi.
"Cô bé à! Ai thèm nhìn trộm cô! Đừng có hủy đi danh tiết của tôi! Tôi còn phải lấy vợ đấy!" Bị đổ oan như vậy, Lục Khải nóng nảy trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt đang tức đỏ mặt hét với mình.
Úc Tử Duyệt biết Lục Khải thật thà sẽ không làm chuyên hạ lưu này, chẳng qua là cảm thấy có lẽ mình đã đổ oan cho Lăng Bắc Hàn, trong lòng hơi có chút chút xấu hổ, lại nghĩ tới Lục Khải nói anh ngủ suốt đêm ở trên xe vật tư......
Sao lại đối xử tốt với mình như thế chứ?
"Ha ha....Tôi sai rồi, tôi biết anh là người tốt mà, ha ha....." Úc Tử Duyệt cười đùa nói xin lỗi với Lục Khải, di chuyển bước chân chạy đến dây phơi quần áo, rút lấy quần áo đã khô của mình xuống.
Thật mất mặt, vừa nãy chắc đã bị anh lính này nhìn thấy rồi, mình phải ra khỏi đây nhanh mới được.
Úc Tử Duyệt không nói gì với Lục Khải nữa, vội vàng chạy vào lều, nhanh chóng thay quần áo khô, nhanh chóng thu dọn sửa sang lại ba lô của mình.
"Lộp cộp….Lộp cộp.......” Tiếng bước chân chỉnh tề có lực từ xa truyền đến gần. Trong lòng Úc Tử Duyệt kêu to không ổn rồi. Lo sợ lại bị Lăng Bắc Hàn nhìn thấy rồi đuổi cô đi về theo tuyến đường từ Tứ Xuyên đến Tây Tạng.
Cô không nhịn nổi cảm thấy Lăng Bắc Hàn này thật khó hiểu, tại sao cứ bám lấy mình không buông?
Vác theo hành lý, hùng hồn bước ra khỏi lều, cô không tin ở trước mặt nhiều binh lính như vậy mà anh ta có thể làm gì cô!
"Nghiêm! Nghỉ! Bên trái quay! Lấy liên đội làm chuẩn, các liên tự về nơi đóng quân của mình!" Từng hàng binh sĩ mặc trang phục màu xanh lá giống như cây tùng đứng trên mặt đất bằng. Sau tiếng nói vang vọng có lực của Lăng Bắc Hàn vang lên, binh lính chân bước chỉnh tề đi về nơi đóng quân của từng người.
Úc Tử Duyệt rón ra rón rén đeo ba lô lên lưng, len lỏi vào trong đội ngũ cố ý muốn lẩn tránh đôi con mắt sắc bén như chim Ưng của Lăng Bắc Hàn, lủi đi về phía con đường lớn.
"Huýt!" Tiếng còi to chẳng xa lạ gì bỗng chốc vang lên, Úc Tử Duyệt theo bản năng dậm chân đứng nghiêm lại…..
Ối! Mất mặt quá!
Không ngờ lại có thể gặp được anh lính thật thà đáng yêu này! Úc Tử Duyệt cảm thấy rất xấu hổ, lần trước mình đúng thật là đã lừa anh ta! Không giống như Lăng Bắc Hàn, trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn khi đã lừa gạt một anh lính dễ thương và đàng hoàng như thế này!
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một vòng, Úc Tử Duyệt cười khúc khích nhìn Lục Khải, "Ha ha.....Anh lính này, tôi.....Lần trước tôi tạm thời có chuyện.....Á mà này! Sao anh không đi chạy bộ? Có phải dậy muộn đúng không?" Úc Tử Duyệt nói tới nói lui liền chuyển đề tài, nghiêm mặt có vẻ như trách cứ mà nói với Lục Khải.
"Ai, ai dậy muộn đâu chứ! Sáng sớm tôi đã dậy rồi, tôi là ban cấp dưỡng, chịu trách nhiệm nấu cơm cho anh em mà!" Lục Khải luôn cảm thấy khó chịu khi người khác nói mình lười biếng, vội vàng phản bác, rất nhanh đã quên luôn việc còn đang chất vấn Úc Tử Duyệt.
"Hơn nữa, nếu có dậy muộn cũng đã bị doanh trưởng của bọn tôi phạt đi tư thế hành quân từ lâu rồi !" Lục Khải trợn mắt nhìn Úc Tử Duyệt thở hồng hộc nói.
"Được rồi, được rồi, tôi đã hiểu lầm anh, tôi thật sự xin lỗi anh!" Úc Tử Duyệt bắt chước giọng điệu của Lục Khải, càng không ngừng cúi đầu khom lưng chịu nhận lỗi với Lục Khải.
"Thì ra đêm qua là cô tắm à, làm tôi sợ muốn chết. Thảo nào, tôi thấy lạ, không biết tại sao doanh trưởng lại ngủ suốt đêm ở trên xe vật tư, không ngờ anh ấy nhường lều cho cô!" Lục Khải hơi đau lòng dùm cho doanh trưởng của bọn họ, nhíu mày nói với Úc Tử Duyệt, trong giọng nói còn mang chút oán trách.
"Cái gì? Anh biết đêm qua tôi tắm á....” Úc Tử Duyệt mờ mịt nhìn Lục Khải, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lập tức khôi phục tỉnh táo.
"Đúng vậy, tôi đi tiê......À đi nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng cô la hét lên ầm ĩ, tôi còn tưởng rằng là ma nữ nữa ấy!" Lục Khải nói xong đi đến bên giếng nước.
"Vậy người đêm qua trốn ngoài cửa sổ rình tôi là anh hả?" Úc Tử Duyệt hét to chạy đến chỗ Lục Khải hỏi.
"Cô bé à! Ai thèm nhìn trộm cô! Đừng có hủy đi danh tiết của tôi! Tôi còn phải lấy vợ đấy!" Bị đổ oan như vậy, Lục Khải nóng nảy trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt đang tức đỏ mặt hét với mình.
Úc Tử Duyệt biết Lục Khải thật thà sẽ không làm chuyên hạ lưu này, chẳng qua là cảm thấy có lẽ mình đã đổ oan cho Lăng Bắc Hàn, trong lòng hơi có chút chút xấu hổ, lại nghĩ tới Lục Khải nói anh ngủ suốt đêm ở trên xe vật tư......
Sao lại đối xử tốt với mình như thế chứ?
"Ha ha....Tôi sai rồi, tôi biết anh là người tốt mà, ha ha....." Úc Tử Duyệt cười đùa nói xin lỗi với Lục Khải, di chuyển bước chân chạy đến dây phơi quần áo, rút lấy quần áo đã khô của mình xuống.
Thật mất mặt, vừa nãy chắc đã bị anh lính này nhìn thấy rồi, mình phải ra khỏi đây nhanh mới được.
Úc Tử Duyệt không nói gì với Lục Khải nữa, vội vàng chạy vào lều, nhanh chóng thay quần áo khô, nhanh chóng thu dọn sửa sang lại ba lô của mình.
"Lộp cộp….Lộp cộp.......” Tiếng bước chân chỉnh tề có lực từ xa truyền đến gần. Trong lòng Úc Tử Duyệt kêu to không ổn rồi. Lo sợ lại bị Lăng Bắc Hàn nhìn thấy rồi đuổi cô đi về theo tuyến đường từ Tứ Xuyên đến Tây Tạng.
Cô không nhịn nổi cảm thấy Lăng Bắc Hàn này thật khó hiểu, tại sao cứ bám lấy mình không buông?
Vác theo hành lý, hùng hồn bước ra khỏi lều, cô không tin ở trước mặt nhiều binh lính như vậy mà anh ta có thể làm gì cô!
"Nghiêm! Nghỉ! Bên trái quay! Lấy liên đội làm chuẩn, các liên tự về nơi đóng quân của mình!" Từng hàng binh sĩ mặc trang phục màu xanh lá giống như cây tùng đứng trên mặt đất bằng. Sau tiếng nói vang vọng có lực của Lăng Bắc Hàn vang lên, binh lính chân bước chỉnh tề đi về nơi đóng quân của từng người.
Úc Tử Duyệt rón ra rón rén đeo ba lô lên lưng, len lỏi vào trong đội ngũ cố ý muốn lẩn tránh đôi con mắt sắc bén như chim Ưng của Lăng Bắc Hàn, lủi đi về phía con đường lớn.
"Huýt!" Tiếng còi to chẳng xa lạ gì bỗng chốc vang lên, Úc Tử Duyệt theo bản năng dậm chân đứng nghiêm lại…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.