Chương 22: CON DÂU
Tuyết Lanh
16/04/2021
Tại nhà chính của Hàn Triều Minh, đây là ngôi nhà khác với ngôi nhà mà Lâm Tuyết và anh cùng sống, nó có từ khi Lê Trang và Hàn Minh Quốc ly hôn, đây là nơi lúc đó anh và bà sống, đến khi cưới Lâm Tuyết ,anh mới xây ngôi nhà mới
Lê Trang đang ở trong phòng của mình, bà im lặng,nhìn mình trong gương của bàn trang điểm, mặt bà vừa lo lắng vừa hồi hộp và cũng sợ hãi. Có thể do ngày mai là bà gặp Hàn Minh Quốc, bà không muốn thấy gương mặt đó! Một con người làm bà đau khổ, tổn thương nhưng cũng là người mà bà yêu
"Hazz..." bà thở dài chán nẳn,Lê Trang muốn quên đi quá khứ bên ông nhưng không thể, càng muốn quên thì lại càng nhớ, nhất là sống chung với Hàn Triều Minh, có thể nói Triều Minh là tình yêu mà bà dành cho ông nhưng có lẻ thứ tình cảm đó cũng chính là tìm cảm mà ông không bao giờ thấy...
"Cốc...cốc!!" Tiếng gõ cửa phòng bà vang lên, âm thanh này cắt ngang dòng suy nghĩ và không gia tĩnh lặng mà bà muốn, nên Lê Trang có hơi nhăn mặt, bà đã nói với người làm là không được làm phiền bà vào giờ này
*Gì đây? Không tuân theo lời mình à? Phải nhìn mặt con người to gan lớn mật này mới được...* nghĩ ngợi một lúc bà mới đứng dậy ra mở cửa
"Cạch..."
"Phu nhân, tôi xin lỗi..."đứng trước mặt bà bây giờ là một cô người hầu, mặt mày sợ hãi cúi người xuống nói xin lỗi bà đủ thứ
"Tôi biết không nên làm trái lời phu nhân nhưng mà có người đến hiện đang đứng ở dưới nhà đòi gặp thiếu gia nếu không thì..." cô người hầu cố gắng giải thích trong nước mắt, chắc cô ta sợ mất chén cơm
Lê Trang khoanh tay trước ngực nghe cô nói trông bà rất binh thãn,bổng nhiên cô ta ngừng lại, Lê Trang tò mò nhướng một bên chân mày hỏi lại cô người hầu "Thì?.."
"Ông ta sẽ cho người đến phá banh nơi đây..."
"Wow!! Ai mà láo vậy?" Lê Trang bất ngờ hỏi lại, không tin là có người dám động đến nơi mà bà ở,không chần trừ nữa bà một mạch bước từ tầng ba xuống lầu một, mạnh mẽ bước ra phòng khách
Chỉ vừa mới đến chân cầu thang, Lê Trang ngước mặt lên và thứ đầu tiên đập vào mắt bà lúc này chính là Hàn Minh Quốc, Lê Trang nhăn mặt, tay nắm chặt lấy thanh an toàn của cầu thang bộ *Anh ta ở đây làm gì? Không phải ngày mai mới đến sao?*
............
"Hazz...Chán quá đi" Lâm Tuyết buồn chán, tựa lưng mình vào đầu giường, nằm viện là cái gì đó rất chán với cô, *Hàn Triều Minh đi lên công ty, mẹ cũng về nhà mất rồi, Hàn Triều Thanh đáng ghét!! Nỡ lòng nào lại đi bỏ con bạn này đi theo trai như vậy?*
Flashback
"Mum...xin lỗi cậu nghe Tiểu Tuyết, tớ phải về đây!!" Hàn Triều Thanh đứng dậy cầm lấy cái túi tay của mình rồi nói với Lâm Tuyết nhìn cô trông rất ấy náy
"Cái gì? Cậu bần gì à? Ở lại với tớ đi!! Ở đây chán lắm"
"Tớ phải...mum cậu biết đó, anh Tuấn hẹn mình đi ăn để tiện hỏi một số chuyện..." mặt của Triều Thanh bất giác đỏ lên
"Được rồi!! Tớ hiểu rồi, hãy đi theo tình yêu của mình đi và bỏ mặt con bạn sắp mất tay này"
"Làm gì đã đến mức đó, chắc lác nữa anh Minh sẽ đến thôi nên...bye nha"
"NÀY!! Nói thế cũng đi được à?"
End Flashback
*mê trai bỏ bạn* Lâm Tuyết nghĩ đến đây thì liền nhăn mặt,bạn của cô có còn quan tâm đến mình không
"Cạch..." Cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra, cô mãi mê suy nghĩ không quan tâm xung quanh nên cũng chả ngước mặt lên nhìn xem là ai vào đến khi người đó lên tiếng
"Lâm Tuyết!!"
Cô giật mình, ngước mặt lên, khi nhìn thấy gương mặt đó cô liền cười tươi "Anh!! Chị Lý Vân có đến không ạ?"
..............
Trở lại với Lê Trang
"..." không gian bây giờ vừa im lặng vừa khó sử, biết sao đây vợ chồng ly hôn mười mấy năm, nay lại gặp mặt
Lê Trang ngồi đối diện Hàn Minh Quốc, bà không biết nên nói gì nên bắt chuyện như nào chỉ biết né tránh ánh mắt của ông. Không biết tại sao từ lúc gặp bà đến giờ Hàn Minh Quốc cứ nhìn bà không rời
Đờ môi đỏ, sống mũi cao, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, mái tóc đen dài được xã xuống, bộ sườn xám ôm người làm tôn dáng bà. Lê Trang đã sáu mươi mấy nhưng vẫn giữa được nét đẹp của hai mươi mấy năm trước.
Không chịu nổi không gian im tĩnh đến giết người này Bắc Giang đành lên tiếng :
"Thưa Hàn Phu Nhân..."
"Đừng gọi tôi là Hàn Phu Nhân, cái tên đó tôi không xứng...Gọi tôi là bà Lê đi" bà nói trông có vẻ buồn hẩng như vẫn nỡ một nụ cười chua xót nói tiếp
Hàn Minh Quốc nghe đến đây bất giác cười nhẹ quay mặt đi *cũng biết điều đó...*
"À...Vâng!! Tôi vô ý quá, thưa bà Lê, ông Hàn đến đây là muốn tìm Thiếu Gia ạ" nghe Lê Trang nói vậy, Bắc Giang đơ người một lúc rồi nghiêm túc nói tiếp, vì Bắc Giang đã quen gọi Lê Trang là Hàn Phu Nhân cho nên...
"Hàn Triều Minh không có ở đây, cả đêm qua nó ở bệnh viện, đến giờ chưa về"
"Nó ở bệnh viện làm gì?" Hàn Minh Quốc bổng lên tiếng hỏi, ánh mắt đã quay lại gương mặt của bà
"Chăm sóc vợ nó, Mà ông Hàn đây tìm con trai tôi để làm gì?" Lê Trang quay sang ông, không trốn tránh ánh mắt đó nữa bà điềm tĩnh hỏi ngược lại ông
"Tất nhiên để hỏi về con dâu của tôi rồi,mà không biết cô con dâu này có NGOAN có HIỀN hay không? À mà hình như tôi không hề biết mình có con dâu trông hai năm nay" Hàn Minh Quốc cười nhẹ nói, ông cố tình nhấn mạnh một số câu khi nói , ý là nói xấu Lâm Tuyết
"Oh...Tôi nhớ là mình có gửi thiệp mời rồi,tôi đâu có nhớ nhầm đâu nhỉ?,mà ông Hàn đây,không đến gặp mặt thì làm sao biết con dâu của tôi thế nào" Lê Trang oh nhẹ một tiếng sau đó nói lại Hàn Minh Quốc, có thể thấy bà đang công kích ông, nở một nụ cười nhìn ông *ai cho anh ta nói xấu Tiểu Lâm của tôi?*
Dường như sắp có một cuộc chiến tâm lý ở đây.
Lê Trang đang ở trong phòng của mình, bà im lặng,nhìn mình trong gương của bàn trang điểm, mặt bà vừa lo lắng vừa hồi hộp và cũng sợ hãi. Có thể do ngày mai là bà gặp Hàn Minh Quốc, bà không muốn thấy gương mặt đó! Một con người làm bà đau khổ, tổn thương nhưng cũng là người mà bà yêu
"Hazz..." bà thở dài chán nẳn,Lê Trang muốn quên đi quá khứ bên ông nhưng không thể, càng muốn quên thì lại càng nhớ, nhất là sống chung với Hàn Triều Minh, có thể nói Triều Minh là tình yêu mà bà dành cho ông nhưng có lẻ thứ tình cảm đó cũng chính là tìm cảm mà ông không bao giờ thấy...
"Cốc...cốc!!" Tiếng gõ cửa phòng bà vang lên, âm thanh này cắt ngang dòng suy nghĩ và không gia tĩnh lặng mà bà muốn, nên Lê Trang có hơi nhăn mặt, bà đã nói với người làm là không được làm phiền bà vào giờ này
*Gì đây? Không tuân theo lời mình à? Phải nhìn mặt con người to gan lớn mật này mới được...* nghĩ ngợi một lúc bà mới đứng dậy ra mở cửa
"Cạch..."
"Phu nhân, tôi xin lỗi..."đứng trước mặt bà bây giờ là một cô người hầu, mặt mày sợ hãi cúi người xuống nói xin lỗi bà đủ thứ
"Tôi biết không nên làm trái lời phu nhân nhưng mà có người đến hiện đang đứng ở dưới nhà đòi gặp thiếu gia nếu không thì..." cô người hầu cố gắng giải thích trong nước mắt, chắc cô ta sợ mất chén cơm
Lê Trang khoanh tay trước ngực nghe cô nói trông bà rất binh thãn,bổng nhiên cô ta ngừng lại, Lê Trang tò mò nhướng một bên chân mày hỏi lại cô người hầu "Thì?.."
"Ông ta sẽ cho người đến phá banh nơi đây..."
"Wow!! Ai mà láo vậy?" Lê Trang bất ngờ hỏi lại, không tin là có người dám động đến nơi mà bà ở,không chần trừ nữa bà một mạch bước từ tầng ba xuống lầu một, mạnh mẽ bước ra phòng khách
Chỉ vừa mới đến chân cầu thang, Lê Trang ngước mặt lên và thứ đầu tiên đập vào mắt bà lúc này chính là Hàn Minh Quốc, Lê Trang nhăn mặt, tay nắm chặt lấy thanh an toàn của cầu thang bộ *Anh ta ở đây làm gì? Không phải ngày mai mới đến sao?*
............
"Hazz...Chán quá đi" Lâm Tuyết buồn chán, tựa lưng mình vào đầu giường, nằm viện là cái gì đó rất chán với cô, *Hàn Triều Minh đi lên công ty, mẹ cũng về nhà mất rồi, Hàn Triều Thanh đáng ghét!! Nỡ lòng nào lại đi bỏ con bạn này đi theo trai như vậy?*
Flashback
"Mum...xin lỗi cậu nghe Tiểu Tuyết, tớ phải về đây!!" Hàn Triều Thanh đứng dậy cầm lấy cái túi tay của mình rồi nói với Lâm Tuyết nhìn cô trông rất ấy náy
"Cái gì? Cậu bần gì à? Ở lại với tớ đi!! Ở đây chán lắm"
"Tớ phải...mum cậu biết đó, anh Tuấn hẹn mình đi ăn để tiện hỏi một số chuyện..." mặt của Triều Thanh bất giác đỏ lên
"Được rồi!! Tớ hiểu rồi, hãy đi theo tình yêu của mình đi và bỏ mặt con bạn sắp mất tay này"
"Làm gì đã đến mức đó, chắc lác nữa anh Minh sẽ đến thôi nên...bye nha"
"NÀY!! Nói thế cũng đi được à?"
End Flashback
*mê trai bỏ bạn* Lâm Tuyết nghĩ đến đây thì liền nhăn mặt,bạn của cô có còn quan tâm đến mình không
"Cạch..." Cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra, cô mãi mê suy nghĩ không quan tâm xung quanh nên cũng chả ngước mặt lên nhìn xem là ai vào đến khi người đó lên tiếng
"Lâm Tuyết!!"
Cô giật mình, ngước mặt lên, khi nhìn thấy gương mặt đó cô liền cười tươi "Anh!! Chị Lý Vân có đến không ạ?"
..............
Trở lại với Lê Trang
"..." không gian bây giờ vừa im lặng vừa khó sử, biết sao đây vợ chồng ly hôn mười mấy năm, nay lại gặp mặt
Lê Trang ngồi đối diện Hàn Minh Quốc, bà không biết nên nói gì nên bắt chuyện như nào chỉ biết né tránh ánh mắt của ông. Không biết tại sao từ lúc gặp bà đến giờ Hàn Minh Quốc cứ nhìn bà không rời
Đờ môi đỏ, sống mũi cao, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, mái tóc đen dài được xã xuống, bộ sườn xám ôm người làm tôn dáng bà. Lê Trang đã sáu mươi mấy nhưng vẫn giữa được nét đẹp của hai mươi mấy năm trước.
Không chịu nổi không gian im tĩnh đến giết người này Bắc Giang đành lên tiếng :
"Thưa Hàn Phu Nhân..."
"Đừng gọi tôi là Hàn Phu Nhân, cái tên đó tôi không xứng...Gọi tôi là bà Lê đi" bà nói trông có vẻ buồn hẩng như vẫn nỡ một nụ cười chua xót nói tiếp
Hàn Minh Quốc nghe đến đây bất giác cười nhẹ quay mặt đi *cũng biết điều đó...*
"À...Vâng!! Tôi vô ý quá, thưa bà Lê, ông Hàn đến đây là muốn tìm Thiếu Gia ạ" nghe Lê Trang nói vậy, Bắc Giang đơ người một lúc rồi nghiêm túc nói tiếp, vì Bắc Giang đã quen gọi Lê Trang là Hàn Phu Nhân cho nên...
"Hàn Triều Minh không có ở đây, cả đêm qua nó ở bệnh viện, đến giờ chưa về"
"Nó ở bệnh viện làm gì?" Hàn Minh Quốc bổng lên tiếng hỏi, ánh mắt đã quay lại gương mặt của bà
"Chăm sóc vợ nó, Mà ông Hàn đây tìm con trai tôi để làm gì?" Lê Trang quay sang ông, không trốn tránh ánh mắt đó nữa bà điềm tĩnh hỏi ngược lại ông
"Tất nhiên để hỏi về con dâu của tôi rồi,mà không biết cô con dâu này có NGOAN có HIỀN hay không? À mà hình như tôi không hề biết mình có con dâu trông hai năm nay" Hàn Minh Quốc cười nhẹ nói, ông cố tình nhấn mạnh một số câu khi nói , ý là nói xấu Lâm Tuyết
"Oh...Tôi nhớ là mình có gửi thiệp mời rồi,tôi đâu có nhớ nhầm đâu nhỉ?,mà ông Hàn đây,không đến gặp mặt thì làm sao biết con dâu của tôi thế nào" Lê Trang oh nhẹ một tiếng sau đó nói lại Hàn Minh Quốc, có thể thấy bà đang công kích ông, nở một nụ cười nhìn ông *ai cho anh ta nói xấu Tiểu Lâm của tôi?*
Dường như sắp có một cuộc chiến tâm lý ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.