Chương 30: LẠI LÀ CÔ?
Tuyết Lanh
16/04/2021
Lưu Hương Linh nhanh nhẹ thay băng tay cho Lâm Tuyết, động tác của Hương Linh rất thuần thuật dường như cô làm việc này rất thường xuyên chỉ trong 30 phút cô đã thay xong
"Bác sĩ Linh làm nhanh ghê!!" Lâm Tuyết nhìn miếng băng mới được thay mà ngưỡng mộ Lưu Hương Linh vô cùng
Hương Linh nhìn thấy gương mặt của Lâm Tuyết mà cười mĩm "Tại việc này làm nhiều rồi nên cũng nhanh, mà anh Minh mới mua đồng hồ à?"
Lâm Tuyết nghe cô nhắt đến anh thì liền quay qua nhìn Hàn Triều Minh, còn anh khi nghe Lưu Hương Linh nói vậy thì liền cười tươi nói "À không phải mua mà là được tặng. Cái đồng hồ Lưu Vịnh tặng, anh bỏ nó ở nhà rồi Cái này đặc biệt hơn rất nhiều" Anh vừa nói vừa nhìn Lâm Tuyết
Lâm Tuyết chỉ nhìn món quà sinh nhật cô tặng cho anh mà cười mĩm, Hương Linh thấy cảnh tượng gia đình hạnh phúc trước mắt mà ghen tị liền lên tiếng nói
"Thôi được rồi, còn 7 ngày nữa có thể tháo nẹp định để em ở bệnh viên nhưng mà thấy gia đình như vậy sợ anh chồng không có vợ ôm lại không ngủ được...nên em có thể về nhà"
Lâm Tuyết nghe cô nói liền ngẩn mặt lên nhìn "Thật ạ?" Hết sức ngạc nhiên cô hỏi Lưu Hương Linh trong sự khó tin
"Thật, chỉ cần sáng và tối mõi ngày đến điều là được" Hương Linh kiên nhẫn xác định lần nữa vấn đề và kèm theo đó câu nhắc nhở
Lâm Tuyết nghe cô nói vậy thì mường không siếc cứ nói cảm ơn Hương Linh suốt
25 phút sau đó, ngay khi Lâm Tuyết và Hàn Triều Minh về, Lưu Hương Linh phải ở lại dọn đồ dùng để thay băng cho cô thì bắt ngờ có một cái xong vào cửa
Lưu Hương Linh theo phản xạ mà liền quay đầu nhìn về phía cửa, một cô gái có mái tóc vàng và ngắn, mặc lên người nguyên bộ đồ đen, gương hớt ha hớt hải
Hương Linh nghi ngờ cô gái trước mặt mà lên tiếng "Lại là cô à?"
Veronica nghe vậy liền ngước mặt lên,bất ngờ nói "Sao lại là cô nữa vậy? Chị Lâm đâu rồi?"
Lưu Hương Linh khoang tay trước ngực của mình nghiêm nghị lên tiếng "Trước khi tôi trả lời cô, tôi có vài câu hỏi cần cô trả lời đấy"
"Được thôi, hỏi đi mà chuyện hôm kia cho tôi xin lỗi tôi hơi vội nên..." Veronica thấy con người trước khá chảnh nên cô chấp nhận
Và nhận lỗi về việc đụng Hương Linh ở thành lang bệnh viện vì quá mừng khi biết Lâm Tuyết nên cô đã chạy rất nhanh, chúng Hương Linh làm rơi đồ nhưng cô chưa kịp xin lỗi
"Tôi còn tưởng cô quên chuyện đó rồi chứ haha" Lưu Hương Linh có ý cười mà chọc cô nàng này *Lâu rồi mới có người làm mình cười*
Veronica nghe vậy có hơi chột dạ "dù gì tôi cũng xin lỗi, chấp nhận đi"
"Được rồi tôi chấp nhận, tôi muốn hỏi là cô và Lâm tiểu thư có quan hệ gì mà hết lần đến lần khác đến tìm? Và cô từ đâu đến?"
"ừ thì...quan hệ chị em kết nghĩa, tôi đến từ Mỹ" cô có hơi bối rối trước câu hỏi này ấp úng một lúc mới nói được, *chẩn lẻ nói là quan hệ bạn qua mạng chắc cô bác sĩ này tin, làm được bác sĩ thì trí tuệ cũng đâu bình thường*
Lưu Hương Linh có khó hiểu nhìn Veronica *chị em kết nghĩa? Có loại quan hệ này ngoài đời à? Tưởng trong phim thôi chứ*
"Cô nói gì...Ting...Ting" Lưu Hương Linh chưa kịp nói hết thì bị tin nhắn chặn ngang, cô lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn trên màng hình, rồi liền bước đi ra cửa vừa đi vừa nói
"Tôi có chuyện cần phải làm rồi, gặp cô sau" đang định bước ra khỏi thì bị giọng nói của Veronica làm cho dừng lại
"C_Cô tên gì?"
Hương Linh quay mặt lại cười mĩm "Lưu Hương Linh, cứ gọi bằng biệt danh nào cô muốn"
Veronica nhận được cái tên của cô bác sĩ thì liền cười tươi "Veronica Jackson"
"Tạm biệt nhé tiểu thư Jackson"
........
Không gian im lặng giữa Lâm Tuyết và Hàn Triều Minh, anh đang lái xe trở cô nhưng cô không biết là anh đang đi đâu Lâm Tuyết không hỏi mà chờ anh tự nói ra, không thể chờ được nữa cô liền lên tiếng
"Chúng ta đi đâu vậy?" Cô lén nhìn gương mặt của anh xem trả lời thế nào
Hàn Triều Minh thấy cô hỏi mà cười mĩm lên tiếng "đến công ty, em nghĩ chúng ta sẽ đi đâu?"
Lâm Tuyết nghe anh trả lời mà mở to hai mắt nói "Nhưng em đến công ty của anh để làm gì?"
"Để anh ngắm cho đỡ nhớ, em ở nhà cũng nhớ anh mà đúng chứ?" Hàn Triều Minh nói dứt câu thì quay qua cười một cái, còn Lâm Tuyết thì hai má đỏ ửng, miệng lấp bắp đáp lại anh
"A_Ai nhớ anh chứ? K_không có chuyện đó đâu" Hàn Triều Minh nghe cô nói mà cười lên "Haha được rồi em không có nhưng mà anh có, đi với anh một chút nhé"
Hàn Triều Minh dở giọng năn nĩ thì Lâm Tuyết chỉ có cách gật đầu thôi, ai cản được giọng nói trầm ấm kia chứ
Reng...Reng...điện thoại em kìa" Lâm Tuyết đang nhìn anh thì bị chuông điện thoại của chính mình cắt ngang, Hàn Triều Minh nghe thấy tiếng chuông thì liền nói, cô hơi giật mình vì bị điện và cả anh kéo ra khỏi ánh mắt mê chồng của Lâm Tuyết
Cô có hơi xấu hổ mà bất máy "Alo, ai đấy?" Lâm Tuyết không biết ai gọi đến đây là số lạ
[Anh đây!! Hàn Trí Đức]
Lâm Tuyết nghe thấy giọng nói và chính anh xác nhận tên mình biết là người quen của mình cô cười tươi đáp lại Hàn Trí Đức "À chào anh, lâu rồi không gặp anh,anh khỏe không?"
Hàn Triều Minh thấy cô vui vẻ như vậy liền cảm thấy khó chịu, quay qua hỏi cô "Ai đấy?"
Lâm Tuyết thấy anh hỏi thì đưa điện thoại ra xa rồi trả lời anh "Anh Đức" Hàn Triều Minh nghe thấy tên anh họ mình thì liền quay mặt lại tiếp tục lái xe dù câu trả lời của cô làm anh không vui, Lâm Tuyết thì quay lại với công việc trò chuyện của mình
Hàn Trí Đức trả lời cô [ Chào em, anh vẫn khỏe, mà Hàn Triều Minh có đó không? Anh gọi nó không được mới tìm em]
"Dạ anh ấy ở đây, để em chuyển máy" Lâm Tuyết cười mĩm đưa điện thoại về phía Triều Minh ý muốn anh nghe máy, anh đành miễn cưỡng nghe máy
"Em đây" giọng nói trầm khàn của anh được phát lên, nó vừa quyến rũ vừa nam tính, vậy mà Lâm Tuyết lại nhìn ra ngoài kia
[À em đây rồi, sao anh gọi cho anh không được vậy?]
"em cố tình để máy tắt tránh bị làm phiền khi ở bên vợ ấy mà" Hàn Triều Minh hãn nhiên nói, Lâm Tuyết bỏng đỏ mặt
[Nhắn đến vợ em mới nhớ, em cho cô ấy đi gặp một số đối tác với anh được chứ? Nghe nói có một giám đốc là bạn của Lâm Tuyết dành lấy hợp đồng sẽ dễ hơn]
Hàn Triều Minh nghe vậy thì liền nhăn mặt "ai là bạn của cô ấy?"
[À Thứa tổng]
Hàn Triều Minh nếp mép nhẹ lên tiếng "Xin lỗi anh nhưng còn lâu VỢ EM mới đi" anh cố tình nhấn mạnh hai chữ đó để xác định chủ quyền, ngang ngược tắt máy
........
"Bác sĩ Linh làm nhanh ghê!!" Lâm Tuyết nhìn miếng băng mới được thay mà ngưỡng mộ Lưu Hương Linh vô cùng
Hương Linh nhìn thấy gương mặt của Lâm Tuyết mà cười mĩm "Tại việc này làm nhiều rồi nên cũng nhanh, mà anh Minh mới mua đồng hồ à?"
Lâm Tuyết nghe cô nhắt đến anh thì liền quay qua nhìn Hàn Triều Minh, còn anh khi nghe Lưu Hương Linh nói vậy thì liền cười tươi nói "À không phải mua mà là được tặng. Cái đồng hồ Lưu Vịnh tặng, anh bỏ nó ở nhà rồi Cái này đặc biệt hơn rất nhiều" Anh vừa nói vừa nhìn Lâm Tuyết
Lâm Tuyết chỉ nhìn món quà sinh nhật cô tặng cho anh mà cười mĩm, Hương Linh thấy cảnh tượng gia đình hạnh phúc trước mắt mà ghen tị liền lên tiếng nói
"Thôi được rồi, còn 7 ngày nữa có thể tháo nẹp định để em ở bệnh viên nhưng mà thấy gia đình như vậy sợ anh chồng không có vợ ôm lại không ngủ được...nên em có thể về nhà"
Lâm Tuyết nghe cô nói liền ngẩn mặt lên nhìn "Thật ạ?" Hết sức ngạc nhiên cô hỏi Lưu Hương Linh trong sự khó tin
"Thật, chỉ cần sáng và tối mõi ngày đến điều là được" Hương Linh kiên nhẫn xác định lần nữa vấn đề và kèm theo đó câu nhắc nhở
Lâm Tuyết nghe cô nói vậy thì mường không siếc cứ nói cảm ơn Hương Linh suốt
25 phút sau đó, ngay khi Lâm Tuyết và Hàn Triều Minh về, Lưu Hương Linh phải ở lại dọn đồ dùng để thay băng cho cô thì bắt ngờ có một cái xong vào cửa
Lưu Hương Linh theo phản xạ mà liền quay đầu nhìn về phía cửa, một cô gái có mái tóc vàng và ngắn, mặc lên người nguyên bộ đồ đen, gương hớt ha hớt hải
Hương Linh nghi ngờ cô gái trước mặt mà lên tiếng "Lại là cô à?"
Veronica nghe vậy liền ngước mặt lên,bất ngờ nói "Sao lại là cô nữa vậy? Chị Lâm đâu rồi?"
Lưu Hương Linh khoang tay trước ngực của mình nghiêm nghị lên tiếng "Trước khi tôi trả lời cô, tôi có vài câu hỏi cần cô trả lời đấy"
"Được thôi, hỏi đi mà chuyện hôm kia cho tôi xin lỗi tôi hơi vội nên..." Veronica thấy con người trước khá chảnh nên cô chấp nhận
Và nhận lỗi về việc đụng Hương Linh ở thành lang bệnh viện vì quá mừng khi biết Lâm Tuyết nên cô đã chạy rất nhanh, chúng Hương Linh làm rơi đồ nhưng cô chưa kịp xin lỗi
"Tôi còn tưởng cô quên chuyện đó rồi chứ haha" Lưu Hương Linh có ý cười mà chọc cô nàng này *Lâu rồi mới có người làm mình cười*
Veronica nghe vậy có hơi chột dạ "dù gì tôi cũng xin lỗi, chấp nhận đi"
"Được rồi tôi chấp nhận, tôi muốn hỏi là cô và Lâm tiểu thư có quan hệ gì mà hết lần đến lần khác đến tìm? Và cô từ đâu đến?"
"ừ thì...quan hệ chị em kết nghĩa, tôi đến từ Mỹ" cô có hơi bối rối trước câu hỏi này ấp úng một lúc mới nói được, *chẩn lẻ nói là quan hệ bạn qua mạng chắc cô bác sĩ này tin, làm được bác sĩ thì trí tuệ cũng đâu bình thường*
Lưu Hương Linh có khó hiểu nhìn Veronica *chị em kết nghĩa? Có loại quan hệ này ngoài đời à? Tưởng trong phim thôi chứ*
"Cô nói gì...Ting...Ting" Lưu Hương Linh chưa kịp nói hết thì bị tin nhắn chặn ngang, cô lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn trên màng hình, rồi liền bước đi ra cửa vừa đi vừa nói
"Tôi có chuyện cần phải làm rồi, gặp cô sau" đang định bước ra khỏi thì bị giọng nói của Veronica làm cho dừng lại
"C_Cô tên gì?"
Hương Linh quay mặt lại cười mĩm "Lưu Hương Linh, cứ gọi bằng biệt danh nào cô muốn"
Veronica nhận được cái tên của cô bác sĩ thì liền cười tươi "Veronica Jackson"
"Tạm biệt nhé tiểu thư Jackson"
........
Không gian im lặng giữa Lâm Tuyết và Hàn Triều Minh, anh đang lái xe trở cô nhưng cô không biết là anh đang đi đâu Lâm Tuyết không hỏi mà chờ anh tự nói ra, không thể chờ được nữa cô liền lên tiếng
"Chúng ta đi đâu vậy?" Cô lén nhìn gương mặt của anh xem trả lời thế nào
Hàn Triều Minh thấy cô hỏi mà cười mĩm lên tiếng "đến công ty, em nghĩ chúng ta sẽ đi đâu?"
Lâm Tuyết nghe anh trả lời mà mở to hai mắt nói "Nhưng em đến công ty của anh để làm gì?"
"Để anh ngắm cho đỡ nhớ, em ở nhà cũng nhớ anh mà đúng chứ?" Hàn Triều Minh nói dứt câu thì quay qua cười một cái, còn Lâm Tuyết thì hai má đỏ ửng, miệng lấp bắp đáp lại anh
"A_Ai nhớ anh chứ? K_không có chuyện đó đâu" Hàn Triều Minh nghe cô nói mà cười lên "Haha được rồi em không có nhưng mà anh có, đi với anh một chút nhé"
Hàn Triều Minh dở giọng năn nĩ thì Lâm Tuyết chỉ có cách gật đầu thôi, ai cản được giọng nói trầm ấm kia chứ
Reng...Reng...điện thoại em kìa" Lâm Tuyết đang nhìn anh thì bị chuông điện thoại của chính mình cắt ngang, Hàn Triều Minh nghe thấy tiếng chuông thì liền nói, cô hơi giật mình vì bị điện và cả anh kéo ra khỏi ánh mắt mê chồng của Lâm Tuyết
Cô có hơi xấu hổ mà bất máy "Alo, ai đấy?" Lâm Tuyết không biết ai gọi đến đây là số lạ
[Anh đây!! Hàn Trí Đức]
Lâm Tuyết nghe thấy giọng nói và chính anh xác nhận tên mình biết là người quen của mình cô cười tươi đáp lại Hàn Trí Đức "À chào anh, lâu rồi không gặp anh,anh khỏe không?"
Hàn Triều Minh thấy cô vui vẻ như vậy liền cảm thấy khó chịu, quay qua hỏi cô "Ai đấy?"
Lâm Tuyết thấy anh hỏi thì đưa điện thoại ra xa rồi trả lời anh "Anh Đức" Hàn Triều Minh nghe thấy tên anh họ mình thì liền quay mặt lại tiếp tục lái xe dù câu trả lời của cô làm anh không vui, Lâm Tuyết thì quay lại với công việc trò chuyện của mình
Hàn Trí Đức trả lời cô [ Chào em, anh vẫn khỏe, mà Hàn Triều Minh có đó không? Anh gọi nó không được mới tìm em]
"Dạ anh ấy ở đây, để em chuyển máy" Lâm Tuyết cười mĩm đưa điện thoại về phía Triều Minh ý muốn anh nghe máy, anh đành miễn cưỡng nghe máy
"Em đây" giọng nói trầm khàn của anh được phát lên, nó vừa quyến rũ vừa nam tính, vậy mà Lâm Tuyết lại nhìn ra ngoài kia
[À em đây rồi, sao anh gọi cho anh không được vậy?]
"em cố tình để máy tắt tránh bị làm phiền khi ở bên vợ ấy mà" Hàn Triều Minh hãn nhiên nói, Lâm Tuyết bỏng đỏ mặt
[Nhắn đến vợ em mới nhớ, em cho cô ấy đi gặp một số đối tác với anh được chứ? Nghe nói có một giám đốc là bạn của Lâm Tuyết dành lấy hợp đồng sẽ dễ hơn]
Hàn Triều Minh nghe vậy thì liền nhăn mặt "ai là bạn của cô ấy?"
[À Thứa tổng]
Hàn Triều Minh nếp mép nhẹ lên tiếng "Xin lỗi anh nhưng còn lâu VỢ EM mới đi" anh cố tình nhấn mạnh hai chữ đó để xác định chủ quyền, ngang ngược tắt máy
........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.