Chương 26: Cái này
Phương Hàn
23/02/2024
Nhưng là Cố Trung không thích khoe khoang, một lòng muống sống cuộc sống bình thường, thế nên tổng bộ mới trao chức vị này cho Hắc Long Vương.
Cố Trung cũng không quan tâm đến phản ứng của Hắc Long Vương, nói: “Nhưng tôi lại có việc tìm ông, nhà họ Ôn muốn một tấm thiếp mời đến đại điển kế nhiệm của ông, ông cho người mang một tấm qua đi.”
Nói xong Cố Trung liền rời đi, mặc dù trên danh nghĩa anh và Hắc Long Vương là cùng một cấp bậc, nhưng cho dù năm đại thống soái đều ở đây, Cố Trung cũng sẽ không có chút kiêng kị nào.
Sau khi anh rời khỏi, một người đàn ông đi ra từ phía sau Häc Long Vương.
“Đại nhân, có phải cậu ta quá kiêu ngạo không?”
Nghe vậy, Hắc Long Vương cũng chỉ bất đắc dĩ phất phất tay: “Hết cách rồi, lời cậu ta nói là thật, hôm nay đừng nói là tôi, cho dù tất cả đám đại lão ở tổng bộ tới, cậu ta vẫn sẽ dùng thái độ này.”
“Ngày mai cậu đích thân đi một chuyến, đưa thiếp mời cho nhà họ Ôn đi.”
“Nhưng trước đó không lâu cậu ta đã giết người nhà họ Long ở Hàng Thành, bây giờ chỗ này nằm trong phạm vi quản lý của ngài.”
“Cậu đi xử lý một chút đi, đừng để tin tức truyền ra ngoài.”
Người đàn ông vẫn có chút không cam lòng: “Nhưng mà cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Tuy cậu ta đã từ chức nhưng tổng bộ không đồng ý, hơn nữa cậu cũng biết 'Thiên Long quân đấy, Thiên Long quân cường đại nhất chỉ phục tùng mệnh lệnh
của cậu ta, cho dù là mệnh lệnh của tổng bộ cũng không theo!”
“Nếu không phải kiêng ky Thiên Long quân quá cường đại, sao lần này tổng bộ lại điều chỉnh hợp nhất quân khu như vậy chứ.”
“Người này, chúng ta không thể đắc tội được đâu.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Ôn.”
“Ừ”
Hắc Long trầm giọng trả lời, sau đó rơi vào trầm tư, lần này quân khu điều động, chỉ sợ sẽ kéo theo rất nhiều chuyện, ông ta là một trong năm đại thống soái,
chỉ sợ sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Ôn.
Một chiếc Hummer H2 quân dụng xuất hiện ở cửa, mấy người đàn ông mặc quân trang bước từ trên xe xuống.
Người nhà họ Ôn không biết, nhưng Lãnh Lỗi Vân nhìn một cái liền nhận ra những người này là Thân Vệ quân của thống soái Hắc Long, anh ta lập tức ra cửa nghênh đón.
Thấy đối phương khí thế hung hãn, Ôn Triều có chút kiêng ky nói: “Vị tướng quân này, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông trung niên cầm đấy lấy một tấm thiếp mời ra, đưa cho Ôn Triều, lạnh giọng nói: “Chúng tôi phụng mệnh tới đưa thiếp mời đến đại điển kế nhiệm của Hắc Long đại nhân.”
Nghe vậy, Ôn Triều sửng sốt.
“Đại nhân, tôi có thể mạo muội hỏi một chút là ai bảo mọi người mang tới đây không?” _
“Còn có thể là ai chứ, con rể tốt của nhà các người đấy:
Người đàn ông trung niên nói xong liền xoay người rời đi, Ôn Triều sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
“Cái này, Lỗi Vân, đây là thật sao?”
Giờ phút này Lãnh Lỗi Vân cũng không hiểu gì, phải biết là bố anh ta còn đang phải tặng quà xin xỏ khắp nơi để mà chưa lấy được tấm thiếp mời nào kìa.
Hơn nữa người đưa thư mời đến chính là Thân Vệ quân của Hắc Long đại nhân, mặc dù anh ta là thiếu gia của hiệp hội võ thuật, nhưng cũng đâu đến mức
được tiếp đãi như vậy.
Nhưng giờ phút này anh ta cũng không muốn mất mặt, dứt khoát thừa nhận nói: “Hiệp hội võ thuật nhà con ra mặt, lấy một tấm thiếp mời chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Anh Lãnh, anh đúng là tuyệt vời!”
Ôn Uyển Nguyệt kích động hôn Lãnh Lỗi Vân một cái trước mặt mọi người.
“Lõi Vân, cháu đúng là con rể tốt của nhà họ Ôn chúng ta. Sau đại điển này, cháu và Uyển Nguyệt đi đăng kí kết hôn đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ tổ chức một
đám cưới thật hoành tráng cho các cháu.”
Ngay cả người đưa thư mời cũng khen mình có một đứa cháu rể tốt, nhất định phải gả Uyển Nguyệt cho cậu ta.
Nghe vậy, trong mắt Lãnh Lỗi Vân lộ ra chút vui mừng, cuối cùng anh ta cũng được Ôn Triều công nhận rồi.
Cố Trung cũng không quan tâm đến phản ứng của Hắc Long Vương, nói: “Nhưng tôi lại có việc tìm ông, nhà họ Ôn muốn một tấm thiếp mời đến đại điển kế nhiệm của ông, ông cho người mang một tấm qua đi.”
Nói xong Cố Trung liền rời đi, mặc dù trên danh nghĩa anh và Hắc Long Vương là cùng một cấp bậc, nhưng cho dù năm đại thống soái đều ở đây, Cố Trung cũng sẽ không có chút kiêng kị nào.
Sau khi anh rời khỏi, một người đàn ông đi ra từ phía sau Häc Long Vương.
“Đại nhân, có phải cậu ta quá kiêu ngạo không?”
Nghe vậy, Hắc Long Vương cũng chỉ bất đắc dĩ phất phất tay: “Hết cách rồi, lời cậu ta nói là thật, hôm nay đừng nói là tôi, cho dù tất cả đám đại lão ở tổng bộ tới, cậu ta vẫn sẽ dùng thái độ này.”
“Ngày mai cậu đích thân đi một chuyến, đưa thiếp mời cho nhà họ Ôn đi.”
“Nhưng trước đó không lâu cậu ta đã giết người nhà họ Long ở Hàng Thành, bây giờ chỗ này nằm trong phạm vi quản lý của ngài.”
“Cậu đi xử lý một chút đi, đừng để tin tức truyền ra ngoài.”
Người đàn ông vẫn có chút không cam lòng: “Nhưng mà cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Tuy cậu ta đã từ chức nhưng tổng bộ không đồng ý, hơn nữa cậu cũng biết 'Thiên Long quân đấy, Thiên Long quân cường đại nhất chỉ phục tùng mệnh lệnh
của cậu ta, cho dù là mệnh lệnh của tổng bộ cũng không theo!”
“Nếu không phải kiêng ky Thiên Long quân quá cường đại, sao lần này tổng bộ lại điều chỉnh hợp nhất quân khu như vậy chứ.”
“Người này, chúng ta không thể đắc tội được đâu.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Ôn.”
“Ừ”
Hắc Long trầm giọng trả lời, sau đó rơi vào trầm tư, lần này quân khu điều động, chỉ sợ sẽ kéo theo rất nhiều chuyện, ông ta là một trong năm đại thống soái,
chỉ sợ sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Ôn.
Một chiếc Hummer H2 quân dụng xuất hiện ở cửa, mấy người đàn ông mặc quân trang bước từ trên xe xuống.
Người nhà họ Ôn không biết, nhưng Lãnh Lỗi Vân nhìn một cái liền nhận ra những người này là Thân Vệ quân của thống soái Hắc Long, anh ta lập tức ra cửa nghênh đón.
Thấy đối phương khí thế hung hãn, Ôn Triều có chút kiêng ky nói: “Vị tướng quân này, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông trung niên cầm đấy lấy một tấm thiếp mời ra, đưa cho Ôn Triều, lạnh giọng nói: “Chúng tôi phụng mệnh tới đưa thiếp mời đến đại điển kế nhiệm của Hắc Long đại nhân.”
Nghe vậy, Ôn Triều sửng sốt.
“Đại nhân, tôi có thể mạo muội hỏi một chút là ai bảo mọi người mang tới đây không?” _
“Còn có thể là ai chứ, con rể tốt của nhà các người đấy:
Người đàn ông trung niên nói xong liền xoay người rời đi, Ôn Triều sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
“Cái này, Lỗi Vân, đây là thật sao?”
Giờ phút này Lãnh Lỗi Vân cũng không hiểu gì, phải biết là bố anh ta còn đang phải tặng quà xin xỏ khắp nơi để mà chưa lấy được tấm thiếp mời nào kìa.
Hơn nữa người đưa thư mời đến chính là Thân Vệ quân của Hắc Long đại nhân, mặc dù anh ta là thiếu gia của hiệp hội võ thuật, nhưng cũng đâu đến mức
được tiếp đãi như vậy.
Nhưng giờ phút này anh ta cũng không muốn mất mặt, dứt khoát thừa nhận nói: “Hiệp hội võ thuật nhà con ra mặt, lấy một tấm thiếp mời chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Anh Lãnh, anh đúng là tuyệt vời!”
Ôn Uyển Nguyệt kích động hôn Lãnh Lỗi Vân một cái trước mặt mọi người.
“Lõi Vân, cháu đúng là con rể tốt của nhà họ Ôn chúng ta. Sau đại điển này, cháu và Uyển Nguyệt đi đăng kí kết hôn đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ tổ chức một
đám cưới thật hoành tráng cho các cháu.”
Ngay cả người đưa thư mời cũng khen mình có một đứa cháu rể tốt, nhất định phải gả Uyển Nguyệt cho cậu ta.
Nghe vậy, trong mắt Lãnh Lỗi Vân lộ ra chút vui mừng, cuối cùng anh ta cũng được Ôn Triều công nhận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.