Chương 11: Kéo lên đi!
Phương Hàn
23/02/2024
Ôn Như Tâm hét lên, sau đó ngất đi.
Long Đào lúc này chẳng còn thương hương tiếc ngọc nữa, liếc đàn em bên cạnh một cái.
Đàn em lập tức bưng chậu nước lạnh lên, tạt vào mặt Ôn Như Tâm.
Ôn Như Tâm đang đau đến ngất xỉu lập tức tỉnh lại, nước mắt vào máu tươi hòa vào nhau, đọng lại trên mặt.
Nhìn Long Đào hằm hè như tử thần trước mắt, Ôn Như Tâm cảm thấy tuyệt vọng.
"Cậu Long, xin anh hãy buông tha cho chúng tôi, anh muốn tra tấn Ôn Như Tâm như nào cũng được."
"Chúng tôi sẽ nhanh chóng gom tiền, ngài rộng lượng xin hãy giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi."
Nghe người nhà họ Ôn cầu xin, hai mắt Ôn Như Tâm tối đi. Họa đến nơi thân ai nấy bay, cô không ngờ bọn họ lại đẩy hết tội lỗi lên đầu mình.
Lúc này đột nhiên có một tên đàn em bước vào, thì thầm gì đó bên tai Long Đào.
Hai mắt Long Đào sáng lên, sau đó gật đầu.
"Ý kiến hay đấy, cậu đi nói cho anh Diệp biết, bên đây tôi chuẩn bị xong cả rồi."
"Vâng."
"Người đâu, đưa cô ta lên phòng đấu giá!"
"Vâng."
Hai tên đàn ông cường tráng bước lên, kéo tóc Ôn Như Tâm lôi về phía trước.
Bộ váy trắng trên người Ôn Như Tâm lúc này đã nhuộm đỏ, mài trên đất rách tung tóe, khiến cô vô cùng đau đớn.
Trên hội trường đấu giá lúc này vẫn diễn ra bình thường.
Diệp Quân đứng trên đài, nhìn những người bên dưới đầy ẩn ý.
"Buổi đấu giá hôm nay vốn để gây quỹ cho nhà họ Long, tôi để dành bình hoa bằng ngọc khắc hình rồng gia truyền nhà họ đến cuối, nhưng không ngờ lại bị quý cô Ôn Như Tâm đây làm vỡ."
"Nhà họ Ôn không lấy ra được tiền bồi thường, chúng tôi đành bán tài sản nhà họ đi, mọi người cứ ra giá thoải mái nhé."
Nghe Diệp Quân nói vậy, ai nấy đều hít hà.
Ôn Như Tâm chỉ làm vỡ một món đồ cổ của nhà họ Long mà thôi, không ngờ lại bị ép bán hết tài sản nhà họ Ôn, đây chính là thủ đoạn của nhà họ Cố!
"Kéo lên đi!"
Diệp Quân hét lên, hai tên vạm vỡ mặc đồ đen kéo một cô gái mặt đầy máu lên đài.
Quần áo trên người cô rách rưới, đầu tóc hỗn độn, quan trọng là trên mặt còn có hai vết dao rạch đầy máu.
Người tới tham gia buổi tiệc đều là nhân vật có tiếng ở Hàng Thành, thấy cảnh này thì sững người. Bọn họ sống trong hòa bình, có bao giờ gặp cảnh máu me như vậy đâu. Tất cả đều lùi lại sau theo bản năng, sợ bị vạ lây, không dám thở mạnh.
Ôn Như Tâm nhìn đám người trước mặt như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, đau khổ cầu xin: "Cứu tôi, xin mọi người hãy cứu tôi!"
Dù trong hội trường có mấy chục người, nhưng lúc này chẳng ai dám đáp lại cả.
Bởi vì người đứng trên đài lúc này chính là Diệp Quân. Không biết từ bao giờ, xung quanh hội trường đã tràn ngập tinh nhuệ nhà họ Cố mặc đồ đen.
Diệp Quân nhìn cảnh này, có vẻ rất vừa lòng, đi đến trước mặt Ôn Như Tâm, cười lạnh.
"Có ai ngờ đại tiểu thư nhà họ Ôn lại ra nông nỗi này chứ?"
Nói xong, anh ta còn giơ chân dẫm lên mặt cô, dùng sức nghiến vài cái.
"Cầu xin các người."
Ôn Như Tâm nghẹn ngào, cầu xin tha thứ. Hy vọng của cô đang tan biến từng chút một.
Diệp Quân đạp vài cái mới nhấc chân lên, ánh mắt sắc bén.
"Người Hàng Thành đều biết, nhà họ Long là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Cố chúng tôi, nhà họ Ôn nhỏ bé như các cô dám mượn tay nhà họ Thẩm tính kế ư. Làm vậy có khác gì không coi nhà họ Cố chúng tôi ra gì?"
Vừa dứt lời, tất cả chợt tỉnh ra, có lẽ hôm nay vốn chỉ là một cái bẫy.
Bình hoa vỡ là cờ hiệu, mục đích cuối cùng vẫn là báo thù thay nhà họ Long.
Nhưng bây giờ không một ai dám ra mặt thay Ôn Như Tâm.
"Nói cho tôi biết, tại sao Thẩm Du Nhu lại giúp các cô đối phó với nhà họ Long?"
Nghe vậy, ai nấy đều ngẩn ra, bọn họ cũng muốn biết đáp án.
Bên ngoài khách sạn, Cố Trung và Tiểu Đao đợi một lúc mới định bước vào.
Cố Trung cũng không muốn bại lộ thân phận, nên anh tính lén lấy lại chỗ bảo vật vốn thuộc về mình này.
Nhưng vừa bước ra hậu trường, anh đã nhìn thấy vết máu, sau đó là tiết hét thảm thiết của Ôn Như Tâm.
Nghe thấy tiếng của cô, nét mặt Cố Trung thay đổi, lửa giận trong anh bùng nổ, sát khí bắn ra bốn phía.
Tiểu Đao được người ta gọi là tướng quân Tử Thần trong quân, nhưng lúc này cậu lại bị sát ý trên người Cố Trung dọa sợ.
Sát ý ấy quá kinh khủng, dù cậu đã đi theo Cố Trung bao năm, đây vẫn là lần đầu cậu thấy.
Lúc này trong đại sảnh, Diệp Quân nhìn Ôn Như Tâm hỏi: "Tôi hỏi lần cuối, tại sao nhà họ Thẩm lại giúp cô. Nếu cô không nói, tôi cũng không biết hôm nay liệu cô có còn sống rời khỏi đây không."
"Giết đi, giết tôi đi!"
Lúc này Ôn Như Tâm không còn gì luyến tiếc nữa, đau khổ cầu xin. Tất cả hy vọng trong cô đã bị mài mòn hết, trên người có mười mấy vết thương, cơ thể bị tra tấn không ra hình người. Cô nhắm hai mắt, chỉ mong mình chết đi!
Nghe vậy, Diệp Quân lạnh lùng nhìn, anh ta đã mất hết kiên nhẫn rồi.
"Được, để tôi cho cô thỏa nguyện."
Nói xong, anh ta cầm con dao găm trong tay, đâm về phía Ôn Như Tâm.
"Dừng tay lại!"
Tiếng hét ngập sát khí đột nhiên vang lên như sấm, khiến tất cả mọi người choáng váng!
Diệp Quân đứng trên đài cũng run lên theo, con dao trên tay rơi xuống đất.
Anh ta đã từng chiến đấu vô số trên chiến trường, từng gặp rất nhiều cảnh hung hiểm, không ngờ bây giờ lại bị một tiếng thét dọa cho choáng váng!
Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Cố Trung đã đi đến giữa sảnh.
Sắc mặt Diệp Quân xanh mét, anh ta nhìn Cố Trung, trong đầu cố nghĩ xem nhưng không nhớ ra nổi trong Hàng Thành còn cao thủ nào trẻ tuổi như vậy: "Thằng ranh, mày là ai?"
Lúc này cả người Cố Trung tràn ngập sát khí, hai mắt đỏ rực.
Tiểu Đao đứng sau lưng Cố Trung nhìn Ôn Như Tâm đang nằm thoi thóp bên trên, chợt thấy căng thẳng trong lòng, cậu biết, hôm nay sẽ có rất nhiều người phải chết!
Chiến thần giận dữ, thây phơi ngàn dặm!
"Người lấy mạng mày!"
Cố Trung lạnh lùng đáp, sát khí trong mắt bùng nổ.
Dù là người trải qua trăm trận như Diệp Quân, giây phút ấy cũng cảm thấy tim mình thắt lại. Khi nhìn thấy Cố Trung, anh ta như nhìn thấy biển thây vô bờ bến.
Cố Trung ngẩng đầu lên, anh chậm rãi bước từng bước một. Mỗi bước đi đều khiến mọi người tim đập theo, tất cả vô thức lùi sang hai bên.
Cố Trung giơ tay lên, năm ngón tay khép lại hóa thành chưởng, một luồng khí gần như nhìn thấy được bằng mắt thường quấn quanh tay anh.
Người khác không hiểu, nhưng nét mặt Diệp Quân lại thay đổi.
“Nội lực ngoại vận”
"Mày, mày là?"
Sắc mặt Diệp Quân tái đi, trong mắt chỉ còn sự hoảng sợ. Anh ta nhớ đến một người, chỉ có người đó mới đủ khả năng khiến nội lực hiện ra như vậy.
Cố Trung không cho anh ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp ra tay.
Dòng khí mạnh mẽ vung lên, luồng máu tươi bắn ra trong không khí, cái đầu của Diệp Quân từ từ rơi xuống.
"Đã chết!"
Long Đào lúc này chẳng còn thương hương tiếc ngọc nữa, liếc đàn em bên cạnh một cái.
Đàn em lập tức bưng chậu nước lạnh lên, tạt vào mặt Ôn Như Tâm.
Ôn Như Tâm đang đau đến ngất xỉu lập tức tỉnh lại, nước mắt vào máu tươi hòa vào nhau, đọng lại trên mặt.
Nhìn Long Đào hằm hè như tử thần trước mắt, Ôn Như Tâm cảm thấy tuyệt vọng.
"Cậu Long, xin anh hãy buông tha cho chúng tôi, anh muốn tra tấn Ôn Như Tâm như nào cũng được."
"Chúng tôi sẽ nhanh chóng gom tiền, ngài rộng lượng xin hãy giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi."
Nghe người nhà họ Ôn cầu xin, hai mắt Ôn Như Tâm tối đi. Họa đến nơi thân ai nấy bay, cô không ngờ bọn họ lại đẩy hết tội lỗi lên đầu mình.
Lúc này đột nhiên có một tên đàn em bước vào, thì thầm gì đó bên tai Long Đào.
Hai mắt Long Đào sáng lên, sau đó gật đầu.
"Ý kiến hay đấy, cậu đi nói cho anh Diệp biết, bên đây tôi chuẩn bị xong cả rồi."
"Vâng."
"Người đâu, đưa cô ta lên phòng đấu giá!"
"Vâng."
Hai tên đàn ông cường tráng bước lên, kéo tóc Ôn Như Tâm lôi về phía trước.
Bộ váy trắng trên người Ôn Như Tâm lúc này đã nhuộm đỏ, mài trên đất rách tung tóe, khiến cô vô cùng đau đớn.
Trên hội trường đấu giá lúc này vẫn diễn ra bình thường.
Diệp Quân đứng trên đài, nhìn những người bên dưới đầy ẩn ý.
"Buổi đấu giá hôm nay vốn để gây quỹ cho nhà họ Long, tôi để dành bình hoa bằng ngọc khắc hình rồng gia truyền nhà họ đến cuối, nhưng không ngờ lại bị quý cô Ôn Như Tâm đây làm vỡ."
"Nhà họ Ôn không lấy ra được tiền bồi thường, chúng tôi đành bán tài sản nhà họ đi, mọi người cứ ra giá thoải mái nhé."
Nghe Diệp Quân nói vậy, ai nấy đều hít hà.
Ôn Như Tâm chỉ làm vỡ một món đồ cổ của nhà họ Long mà thôi, không ngờ lại bị ép bán hết tài sản nhà họ Ôn, đây chính là thủ đoạn của nhà họ Cố!
"Kéo lên đi!"
Diệp Quân hét lên, hai tên vạm vỡ mặc đồ đen kéo một cô gái mặt đầy máu lên đài.
Quần áo trên người cô rách rưới, đầu tóc hỗn độn, quan trọng là trên mặt còn có hai vết dao rạch đầy máu.
Người tới tham gia buổi tiệc đều là nhân vật có tiếng ở Hàng Thành, thấy cảnh này thì sững người. Bọn họ sống trong hòa bình, có bao giờ gặp cảnh máu me như vậy đâu. Tất cả đều lùi lại sau theo bản năng, sợ bị vạ lây, không dám thở mạnh.
Ôn Như Tâm nhìn đám người trước mặt như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, đau khổ cầu xin: "Cứu tôi, xin mọi người hãy cứu tôi!"
Dù trong hội trường có mấy chục người, nhưng lúc này chẳng ai dám đáp lại cả.
Bởi vì người đứng trên đài lúc này chính là Diệp Quân. Không biết từ bao giờ, xung quanh hội trường đã tràn ngập tinh nhuệ nhà họ Cố mặc đồ đen.
Diệp Quân nhìn cảnh này, có vẻ rất vừa lòng, đi đến trước mặt Ôn Như Tâm, cười lạnh.
"Có ai ngờ đại tiểu thư nhà họ Ôn lại ra nông nỗi này chứ?"
Nói xong, anh ta còn giơ chân dẫm lên mặt cô, dùng sức nghiến vài cái.
"Cầu xin các người."
Ôn Như Tâm nghẹn ngào, cầu xin tha thứ. Hy vọng của cô đang tan biến từng chút một.
Diệp Quân đạp vài cái mới nhấc chân lên, ánh mắt sắc bén.
"Người Hàng Thành đều biết, nhà họ Long là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Cố chúng tôi, nhà họ Ôn nhỏ bé như các cô dám mượn tay nhà họ Thẩm tính kế ư. Làm vậy có khác gì không coi nhà họ Cố chúng tôi ra gì?"
Vừa dứt lời, tất cả chợt tỉnh ra, có lẽ hôm nay vốn chỉ là một cái bẫy.
Bình hoa vỡ là cờ hiệu, mục đích cuối cùng vẫn là báo thù thay nhà họ Long.
Nhưng bây giờ không một ai dám ra mặt thay Ôn Như Tâm.
"Nói cho tôi biết, tại sao Thẩm Du Nhu lại giúp các cô đối phó với nhà họ Long?"
Nghe vậy, ai nấy đều ngẩn ra, bọn họ cũng muốn biết đáp án.
Bên ngoài khách sạn, Cố Trung và Tiểu Đao đợi một lúc mới định bước vào.
Cố Trung cũng không muốn bại lộ thân phận, nên anh tính lén lấy lại chỗ bảo vật vốn thuộc về mình này.
Nhưng vừa bước ra hậu trường, anh đã nhìn thấy vết máu, sau đó là tiết hét thảm thiết của Ôn Như Tâm.
Nghe thấy tiếng của cô, nét mặt Cố Trung thay đổi, lửa giận trong anh bùng nổ, sát khí bắn ra bốn phía.
Tiểu Đao được người ta gọi là tướng quân Tử Thần trong quân, nhưng lúc này cậu lại bị sát ý trên người Cố Trung dọa sợ.
Sát ý ấy quá kinh khủng, dù cậu đã đi theo Cố Trung bao năm, đây vẫn là lần đầu cậu thấy.
Lúc này trong đại sảnh, Diệp Quân nhìn Ôn Như Tâm hỏi: "Tôi hỏi lần cuối, tại sao nhà họ Thẩm lại giúp cô. Nếu cô không nói, tôi cũng không biết hôm nay liệu cô có còn sống rời khỏi đây không."
"Giết đi, giết tôi đi!"
Lúc này Ôn Như Tâm không còn gì luyến tiếc nữa, đau khổ cầu xin. Tất cả hy vọng trong cô đã bị mài mòn hết, trên người có mười mấy vết thương, cơ thể bị tra tấn không ra hình người. Cô nhắm hai mắt, chỉ mong mình chết đi!
Nghe vậy, Diệp Quân lạnh lùng nhìn, anh ta đã mất hết kiên nhẫn rồi.
"Được, để tôi cho cô thỏa nguyện."
Nói xong, anh ta cầm con dao găm trong tay, đâm về phía Ôn Như Tâm.
"Dừng tay lại!"
Tiếng hét ngập sát khí đột nhiên vang lên như sấm, khiến tất cả mọi người choáng váng!
Diệp Quân đứng trên đài cũng run lên theo, con dao trên tay rơi xuống đất.
Anh ta đã từng chiến đấu vô số trên chiến trường, từng gặp rất nhiều cảnh hung hiểm, không ngờ bây giờ lại bị một tiếng thét dọa cho choáng váng!
Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Cố Trung đã đi đến giữa sảnh.
Sắc mặt Diệp Quân xanh mét, anh ta nhìn Cố Trung, trong đầu cố nghĩ xem nhưng không nhớ ra nổi trong Hàng Thành còn cao thủ nào trẻ tuổi như vậy: "Thằng ranh, mày là ai?"
Lúc này cả người Cố Trung tràn ngập sát khí, hai mắt đỏ rực.
Tiểu Đao đứng sau lưng Cố Trung nhìn Ôn Như Tâm đang nằm thoi thóp bên trên, chợt thấy căng thẳng trong lòng, cậu biết, hôm nay sẽ có rất nhiều người phải chết!
Chiến thần giận dữ, thây phơi ngàn dặm!
"Người lấy mạng mày!"
Cố Trung lạnh lùng đáp, sát khí trong mắt bùng nổ.
Dù là người trải qua trăm trận như Diệp Quân, giây phút ấy cũng cảm thấy tim mình thắt lại. Khi nhìn thấy Cố Trung, anh ta như nhìn thấy biển thây vô bờ bến.
Cố Trung ngẩng đầu lên, anh chậm rãi bước từng bước một. Mỗi bước đi đều khiến mọi người tim đập theo, tất cả vô thức lùi sang hai bên.
Cố Trung giơ tay lên, năm ngón tay khép lại hóa thành chưởng, một luồng khí gần như nhìn thấy được bằng mắt thường quấn quanh tay anh.
Người khác không hiểu, nhưng nét mặt Diệp Quân lại thay đổi.
“Nội lực ngoại vận”
"Mày, mày là?"
Sắc mặt Diệp Quân tái đi, trong mắt chỉ còn sự hoảng sợ. Anh ta nhớ đến một người, chỉ có người đó mới đủ khả năng khiến nội lực hiện ra như vậy.
Cố Trung không cho anh ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp ra tay.
Dòng khí mạnh mẽ vung lên, luồng máu tươi bắn ra trong không khí, cái đầu của Diệp Quân từ từ rơi xuống.
"Đã chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.