Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn
Chương 122: Thành phố Ngô
Vũ Bảo
04/02/2024
“Chỉ có thể nói cô Kỷ là người có con mắt tinh tường, nay Giang Vũ đã đánh thắng được Long Khiếu Thiên, thế thì anh ấy chính xác là cao thủ hạng nhất của Giang Châu này rồi”.
“Tôi nghe nói anh ấy còn là một luyện dược sư và bác sĩ nữa, giờ còn bộc lộ võ lực mạnh đến như vậy, đúng là thiên tài mài”
“Triệu Trung Tuyết đúng là não tàn, không trân trọng một nhân tài ưu tú như vậy, cứ phải nhập nhằng với Lưu Thư Nhất”.
Sự thật bày ra trước mắt, tất cả mọi người lại bắt đầu nhao nhao nghị luận, chẳng qua bây giờ bọn họ đều đang tán thưởng Giang Vũ.
Trải qua chuyện này, danh tiếng của Giang Vũ đã vang dội khắp cả giới võ lâm Giang Châu.
“A! Giang Vũ đồ khốn nạn, lại dám đánh tàn phế hai chân của ba tôi, anh thật là quá tàn nhẫn!”
Long Hiểu Hà giờ mới phản ứng lại, xông đến bên cạnh người Long Khiếu Thiên, hét lên chói tai rồi mở miệng chửi ầm lên.
“Tàn nhẫn? Trước đó lúc mấy người muốn đánh tàn phế tứ chỉ của tôi, sao không nói tàn nhẫn đi?”
Vẻ mặt Giang Vũ không có biểu cảm gì, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi bây giờ chỉ mới đánh gãy hai chân của ông ta, còn chưa đánh tàn phế hai tay đã là nhân từ lắm rồi”.
“Anh...". “Mày câm miệng lại cho tao!”
Long Hiểu Hà còn đang muốn nói gì đó, Long Khiếu Thiên đã gào lên, vung một cái tát lên mặt Long Hiểu Hà.
“Bốp!", một âm thanh giòn tan vang lên, Long Hiểu Hà bị tát cho ngã ngồi xuống đất.
Nếu như không vì Long Hiểu Hà nhiều lần đào hố, thì Long Khiếu Thiên đã không đến mức rơi vào kết cục này, cho dù mất hết mặt mũi thì cũng không đến mức trở thành tàn phế.
Do đó, khi nhìn thấy Long Hiểu Hà gào thét chửi mắng Giang Vũ, Long Khiếu Thiên không nhịn được vung tay cho cô ta một cái tát, nếu không lại để cho cái loại chuyên gia đào hố này tiếp tục làm ầm ï lên, thì rất có khả năng ông ta sẽ mất luôn cả cái mạng già của mình!
“Ba, sao ba lại đánh con?”
Long Hiểu Hà ôm mặt, cô ta bị đánh đến ngẩn người, vẫn chưa hiểu rõ được tình hình hiện tại.
“Chúng ta đưa chú đi bệnh viện trước đi!”
Vương Hạo đã thực sự bó tay với Long Hiểu Hà này, anh ta gọi những người khác khiêng Long Khiếu Thiên rời khỏi chỗ này.
Long Hiểu Hà dùng ánh mắt đầy oán hận liếc nhìn Giang Vũ một cái rồi cũng bỏ đi.
Chuyện đến đây, cuộc thi đấu của hai võ quán lớn đã kết thúc bằng sự thắng lợi của võ quán Thiên Địa.
Cho dù Long Khiếu Thiên xỏ lá chơi xấu không muốn rời khỏi Giang Châu, nhưng hai chân ông ta đã bị tàn phế, võ quán Khiếu Thiên cũng hết thời rồi.
“Anh Giang, ơn nghĩa của anh tôi không biết phải dùng ngôn từ nào để thể hiện hết lòng cảm kích”.
Bên ngoài nhà thi đấu, Quách Chính với thái độ cảm kích tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, ba phần thu nhập của võ quán Thiên Địa sẽ là của anh”.
“Tôi lúc trước ra mặt, là vì coi trọng nhân phẩm của quán chủ Quách chứ không phải vì lợi ích!”
Giang Vũ vội phất tay: “Lúc trước ông đã tặng cho tôi một gốc nhân sâm rồi, tôi không thể nhận thêm phần lợi nhuận này nữa”.
“Hôm nay đánh thắng võ quán Khiếu Thiên, sẽ mang đến lợi ích khó mà tưởng tượng được cho võ quán Thiên Địa”.
Gương mặt Quách Chính đầy vẻ kiên định nhìn Giang Vũ: “Tất cả những thứ này đều nhờ cả vào anh, mong anh đừng từ chối”.
“Quả nhiên tôi không hề nhìn lầm người, quán chủ Quách đúng là một người không che giấu cảm xúc!”
Đối diện với thịnh tình như vậy, Giang Vũ cũng không tiện từ chối, ngay lập tức hỏi: “Quán chủ Quách, ông là người trong võ lâm, có biết cách nào để mua được một số loại dược liệu cao cấp không?”
Trước mắt Giang Vũ muốn nhanh chóng nâng cao tu vi, cái thiếu nhất chính là dược liệu cao cấp.
Nhưng Hoàng Long và Hồng Hổ, thậm chí là Vương Mãn Kim đã dốc hết sức để tìm mua trong phạm vi Giang Châu mà vẫn cung không đủ cầu!
“Giang Châu chỉ là một thành phố nhỏ, Đông y chưa được phát triển, do đó dược liệu ở bên này vô cùng hữu hạn”.
Quách Chính nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh có thể đi đến thành phố Ngô xem sao, bên đó được xưng là thủ đô về dược liệu của tỉnh Giang Đông, gốc nhân sâm mà tôi tặng cho anh là nhờ người đi đến thành phố Ngô mua về!"
“Thành phố Ngô?”
Giang Vũ bóp trán, vì mất đi trí nhớ lại thêm mấy năm bị nhốt ở nhà họ Triệu, anh thực sự không hiểu rõ lắm về thành phố Ngô này.
Nhìn thấy Giang Vũ không có vẻ hiểu biết về thành phố Ngô, Quách Chính nhiệt tình đề nghị: “Đợi khi nào anh có thời gian, tôi đi với anh một chuyến đến đó, vừa đúng lúc tôi cũng thường đi sang bên đó để mua dược liệu, tôi khá là thông thạo ở bên đớ".
“Được! Đợi tôi giải quyết xong chuyện của nhà họ Lăng rồi làm phiền quán chủ Quách đi cùng với tôi một chuyến”.
Giang Vũ gật đầu lia lịa, có người nắm rõ tình hình bên đó đi cùng thì sẽ không đến mức trở thành cừu non bị người ta chặt chém.
Sau đó mấy ngày, Giang Vũ ngoại trừ lúc tu luyện ra, thời gian còn lại anh đều nghĩ cách làm những món ăn ngon cho Kỷ Tuyết Tình.
Còn về cuộc chiến thương mại với nhà họ Lăng, Giang Vũ đều vứt cho ông cụ nhà họ Triệu và Nhất Long Nhất Hổ phụ trách.
Một buổi sáng sớm!
Giang Vũ sau khi tiễn Kỷ Tuyết Tình ra khỏi cửa, lúc đang định quay về phòng bếp rửa bát thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của con trai thị trưởng là Tê Thiên Minh gọi đến.
Điện thoại kết nối, Tê Thiên Minh giọng diệu mang vẻ nghiêm trọng nói: “Anh Giang, sự việc liên quan đến kết quả của cuộc chiến thương mại giữa anh mà nhà họ Lăng, mong anh hãy dành ra chút thời gian đi cùng tôi đến tỉnh lị để cứu chữa cho một bệnh nhân bệnh rất nặng!”
“Tôi nghe nói anh ấy còn là một luyện dược sư và bác sĩ nữa, giờ còn bộc lộ võ lực mạnh đến như vậy, đúng là thiên tài mài”
“Triệu Trung Tuyết đúng là não tàn, không trân trọng một nhân tài ưu tú như vậy, cứ phải nhập nhằng với Lưu Thư Nhất”.
Sự thật bày ra trước mắt, tất cả mọi người lại bắt đầu nhao nhao nghị luận, chẳng qua bây giờ bọn họ đều đang tán thưởng Giang Vũ.
Trải qua chuyện này, danh tiếng của Giang Vũ đã vang dội khắp cả giới võ lâm Giang Châu.
“A! Giang Vũ đồ khốn nạn, lại dám đánh tàn phế hai chân của ba tôi, anh thật là quá tàn nhẫn!”
Long Hiểu Hà giờ mới phản ứng lại, xông đến bên cạnh người Long Khiếu Thiên, hét lên chói tai rồi mở miệng chửi ầm lên.
“Tàn nhẫn? Trước đó lúc mấy người muốn đánh tàn phế tứ chỉ của tôi, sao không nói tàn nhẫn đi?”
Vẻ mặt Giang Vũ không có biểu cảm gì, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi bây giờ chỉ mới đánh gãy hai chân của ông ta, còn chưa đánh tàn phế hai tay đã là nhân từ lắm rồi”.
“Anh...". “Mày câm miệng lại cho tao!”
Long Hiểu Hà còn đang muốn nói gì đó, Long Khiếu Thiên đã gào lên, vung một cái tát lên mặt Long Hiểu Hà.
“Bốp!", một âm thanh giòn tan vang lên, Long Hiểu Hà bị tát cho ngã ngồi xuống đất.
Nếu như không vì Long Hiểu Hà nhiều lần đào hố, thì Long Khiếu Thiên đã không đến mức rơi vào kết cục này, cho dù mất hết mặt mũi thì cũng không đến mức trở thành tàn phế.
Do đó, khi nhìn thấy Long Hiểu Hà gào thét chửi mắng Giang Vũ, Long Khiếu Thiên không nhịn được vung tay cho cô ta một cái tát, nếu không lại để cho cái loại chuyên gia đào hố này tiếp tục làm ầm ï lên, thì rất có khả năng ông ta sẽ mất luôn cả cái mạng già của mình!
“Ba, sao ba lại đánh con?”
Long Hiểu Hà ôm mặt, cô ta bị đánh đến ngẩn người, vẫn chưa hiểu rõ được tình hình hiện tại.
“Chúng ta đưa chú đi bệnh viện trước đi!”
Vương Hạo đã thực sự bó tay với Long Hiểu Hà này, anh ta gọi những người khác khiêng Long Khiếu Thiên rời khỏi chỗ này.
Long Hiểu Hà dùng ánh mắt đầy oán hận liếc nhìn Giang Vũ một cái rồi cũng bỏ đi.
Chuyện đến đây, cuộc thi đấu của hai võ quán lớn đã kết thúc bằng sự thắng lợi của võ quán Thiên Địa.
Cho dù Long Khiếu Thiên xỏ lá chơi xấu không muốn rời khỏi Giang Châu, nhưng hai chân ông ta đã bị tàn phế, võ quán Khiếu Thiên cũng hết thời rồi.
“Anh Giang, ơn nghĩa của anh tôi không biết phải dùng ngôn từ nào để thể hiện hết lòng cảm kích”.
Bên ngoài nhà thi đấu, Quách Chính với thái độ cảm kích tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, ba phần thu nhập của võ quán Thiên Địa sẽ là của anh”.
“Tôi lúc trước ra mặt, là vì coi trọng nhân phẩm của quán chủ Quách chứ không phải vì lợi ích!”
Giang Vũ vội phất tay: “Lúc trước ông đã tặng cho tôi một gốc nhân sâm rồi, tôi không thể nhận thêm phần lợi nhuận này nữa”.
“Hôm nay đánh thắng võ quán Khiếu Thiên, sẽ mang đến lợi ích khó mà tưởng tượng được cho võ quán Thiên Địa”.
Gương mặt Quách Chính đầy vẻ kiên định nhìn Giang Vũ: “Tất cả những thứ này đều nhờ cả vào anh, mong anh đừng từ chối”.
“Quả nhiên tôi không hề nhìn lầm người, quán chủ Quách đúng là một người không che giấu cảm xúc!”
Đối diện với thịnh tình như vậy, Giang Vũ cũng không tiện từ chối, ngay lập tức hỏi: “Quán chủ Quách, ông là người trong võ lâm, có biết cách nào để mua được một số loại dược liệu cao cấp không?”
Trước mắt Giang Vũ muốn nhanh chóng nâng cao tu vi, cái thiếu nhất chính là dược liệu cao cấp.
Nhưng Hoàng Long và Hồng Hổ, thậm chí là Vương Mãn Kim đã dốc hết sức để tìm mua trong phạm vi Giang Châu mà vẫn cung không đủ cầu!
“Giang Châu chỉ là một thành phố nhỏ, Đông y chưa được phát triển, do đó dược liệu ở bên này vô cùng hữu hạn”.
Quách Chính nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh có thể đi đến thành phố Ngô xem sao, bên đó được xưng là thủ đô về dược liệu của tỉnh Giang Đông, gốc nhân sâm mà tôi tặng cho anh là nhờ người đi đến thành phố Ngô mua về!"
“Thành phố Ngô?”
Giang Vũ bóp trán, vì mất đi trí nhớ lại thêm mấy năm bị nhốt ở nhà họ Triệu, anh thực sự không hiểu rõ lắm về thành phố Ngô này.
Nhìn thấy Giang Vũ không có vẻ hiểu biết về thành phố Ngô, Quách Chính nhiệt tình đề nghị: “Đợi khi nào anh có thời gian, tôi đi với anh một chuyến đến đó, vừa đúng lúc tôi cũng thường đi sang bên đó để mua dược liệu, tôi khá là thông thạo ở bên đớ".
“Được! Đợi tôi giải quyết xong chuyện của nhà họ Lăng rồi làm phiền quán chủ Quách đi cùng với tôi một chuyến”.
Giang Vũ gật đầu lia lịa, có người nắm rõ tình hình bên đó đi cùng thì sẽ không đến mức trở thành cừu non bị người ta chặt chém.
Sau đó mấy ngày, Giang Vũ ngoại trừ lúc tu luyện ra, thời gian còn lại anh đều nghĩ cách làm những món ăn ngon cho Kỷ Tuyết Tình.
Còn về cuộc chiến thương mại với nhà họ Lăng, Giang Vũ đều vứt cho ông cụ nhà họ Triệu và Nhất Long Nhất Hổ phụ trách.
Một buổi sáng sớm!
Giang Vũ sau khi tiễn Kỷ Tuyết Tình ra khỏi cửa, lúc đang định quay về phòng bếp rửa bát thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của con trai thị trưởng là Tê Thiên Minh gọi đến.
Điện thoại kết nối, Tê Thiên Minh giọng diệu mang vẻ nghiêm trọng nói: “Anh Giang, sự việc liên quan đến kết quả của cuộc chiến thương mại giữa anh mà nhà họ Lăng, mong anh hãy dành ra chút thời gian đi cùng tôi đến tỉnh lị để cứu chữa cho một bệnh nhân bệnh rất nặng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.