Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn
Chương 71: Thua cả rác rưởi
Vũ Bảo
04/02/2024
Sau khỉ phá hỏng kế hoạch tỏ tình của Lăng Vân, Giang Vũ hài lòng bước ra khỏi sân khấu.
Mặc dù tất cả mọi người có mặt đều biết Lăng Vân sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này và sẽ tìm cách đối phó với Giang Vũ, nhưng Giang Vũ không hề quan tâm.
Để được ở bên Kỷ Tuyết Tình, những kẻ thù mà Giang Vũ phải đối mặt trong tương lai sẽ càng lúc càng đáng sợ, Lăng Vân này chẳng qua chỉ là sự khởi đầu.
Sở dĩ hôm nay Giang Vũ công khai đối đầu với Lăng Vân là để cho mọi người biết anh không hề e ngại Lăng Vân, thậm chí anh cũng không sợ nhà họ Lăng, không ai có thể lay chuyển được quyết tâm ở bên Kỷ Tuyết Tình của anh.
Mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, Giang Vũ tìm một góc khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận công.
“Con đường tu luyện của mình về sau có lẽ sẽ càng ngày càng gian nan!”
Cảm nhận được chân khí đang chảy trong đan điền của mình, Giang Vũ cảm thấy có chút
bất đắc đĩ: “Sau khi dùng nhân sâm rừng cùng tất cả đan dược mà mình đã luyện chế trước đó, tu vi của mình thế mà chỉ mới đạt tới luyện khí tầng 3, đúng là quá khó khăn!”
Nhân sâm rừng của Lăng Vân tuy chưa đầy trăm năm nhưng ít nhất cũng đã được ba bốn mươi năm, giá trị cực cao nhưng cũng không thể giúp Giang Vũ đột phá đến cảnh giới luyện khí tầng bốn.
Bởi vậy có thể thấy được, vỉệc tu luyện tiếp theo của Giang Vũ sẽ ngày càng khó khăn hơn, lượng lỉnh khí và dược liệu cần thiết cũng sẽ ngày càng lớn hơn.
Vừa hay Giang Vũ đã nhận được một trăm triệu từ Lăng Vân, cộng với số tiền anh kiếm được từ việc bán thuốc trước đó, nên tạm thời anh cũng không phải lo lắng về tiền bạc.
“Giang Vũ, cháu đã gây chuyện lớn rồi, sao còn không mau chạy đi?”
Ông cụ Triệu vội vàng bước tới trước mặt Giang Vũ nhắc nhở: “Cháu dám lừa cậu Lăng một trăm triệu, còn làm cậu ta xấu hổ trước mặt mọi người, cậu ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho cháu”.
“Ông à, mời ông ngồi”. Truyện Gia Đấu
Giang Vũ mở mắt, đứng dậy cung kính đỡ ông cụ ngồi xuống: “Nếu cháu đã dám làm như vậy thì tức là cháu không sợ bị trả thù, cho dù bây giờ cháu rời đi thì Lăng Vân cũng sẽ không buông tha cho cháu, nếu đã như vậy thì chỉ bằng cứ chờ xem hắn giở trò gì”.
“Tên nhóc này sao lại lỗ mãng như vậy chứ!”
Ông cụ lo lắng nhìn Giang Vũ nói: “Mặc dù ông tin tưởng cháu có bản lĩnh, nhưng cháu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng phải chết trẻ”.
“Ông cụ Triệu à, ông không cần phải quá lo như thế”.
Đúng lúc này, Vương Mãn Kim đã đi tới nói: “Anh Giang có cô Kỷ làm chỗ dựa, tất nhiên không cần phải e ngại Lăng Vân”.
“Vương… cậu Vương!”
Ông cụ Triệu kinh ngạc nhìn Vương Mãn Kim, con trai của tỷ phú lại quen biết Giang Vũ.
“Không chỉ có cô Kỷ!”
Ông cụ còn chưa kịp phản ứng thì Tê Thiên Minh đang cầm ly rượu cũng đã đi tới: “Chỉ sợ cụ còn chưa biết cô Hàn Linh, con gái nhà họ Hàn nổi danh ở thủ đô cũng là một người bạn tốt của anh Giang đây”.
‘Tê… cậu Tê!”
Ông cụ Triệu sợ hãi đứng dậy, đây chính là con trai của thị trưởng Giang Châu, thân phận và địa vị của anh ta còn đáng nể hơn con trai của tỷ phú.
“Ông là trưởng bối của anh Giang, xem như cũng là trưởng bối của chúng cháu, ông không cần khách khí như vậy”.
Thấy ông cụ đang định đứng lên chào mình, Vương Mãn Kim và Tê Thiên Minh vội vàng ngăn cản, sau đó nhiệt tình nói chuyện với Giang Vũ.
“Mình quả nhiên không nhìn lầm, Giang Vũ hoàn toàn không phải là hạng người tầm thường”.
Nhìn thấy Giang Vũ trò chuyện vui vẻ với haỉ thanh niên đứng đầu Giang Châu, ông cụ cảm thấy rất phức tạp.
“Anh Giang! Cô Hàn có đến đây không?”
Sau khỉ Tê Thiên Minh ngồi xuống liền tò mò nhìn Giang Vũ hỏi: “Ngay cả người của các gia tộc lớn trong thủ đô Long Kinh cũng chẳng là cái thá gì trong mắt cô Hàn. Nếu Lăng Vân dám đắc tội cô Hàn thì hắn không chết cũng bị lột một lớp da”.
“Hàn Linh trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, cô ấy cần tĩnh dưỡng”, Giang Vũ thành thật trả lời.
Tuy rằng Giang Vũ đã giải trừ Giao Nhân Mị cho Hàn Lỉnh, nhưng cô ta đã trúng độc quá sâu, từ nhỏ đến lớn thân thể đã bị Giao Nhân Mị tàn phá nghiêm trọng, nên cần tĩnh dưỡng trong thời gian rất lâu.
“Ôi trời! Cô Kỷ không tới, cô Hàn cũng không có ở đây, nếu bây giờ Lăng Vân làm khó dê anh thì chẳng phải anh chẳng còn chỗ dựa nào sao!”
Mặc dù tất cả mọi người có mặt đều biết Lăng Vân sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này và sẽ tìm cách đối phó với Giang Vũ, nhưng Giang Vũ không hề quan tâm.
Để được ở bên Kỷ Tuyết Tình, những kẻ thù mà Giang Vũ phải đối mặt trong tương lai sẽ càng lúc càng đáng sợ, Lăng Vân này chẳng qua chỉ là sự khởi đầu.
Sở dĩ hôm nay Giang Vũ công khai đối đầu với Lăng Vân là để cho mọi người biết anh không hề e ngại Lăng Vân, thậm chí anh cũng không sợ nhà họ Lăng, không ai có thể lay chuyển được quyết tâm ở bên Kỷ Tuyết Tình của anh.
Mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, Giang Vũ tìm một góc khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận công.
“Con đường tu luyện của mình về sau có lẽ sẽ càng ngày càng gian nan!”
Cảm nhận được chân khí đang chảy trong đan điền của mình, Giang Vũ cảm thấy có chút
bất đắc đĩ: “Sau khi dùng nhân sâm rừng cùng tất cả đan dược mà mình đã luyện chế trước đó, tu vi của mình thế mà chỉ mới đạt tới luyện khí tầng 3, đúng là quá khó khăn!”
Nhân sâm rừng của Lăng Vân tuy chưa đầy trăm năm nhưng ít nhất cũng đã được ba bốn mươi năm, giá trị cực cao nhưng cũng không thể giúp Giang Vũ đột phá đến cảnh giới luyện khí tầng bốn.
Bởi vậy có thể thấy được, vỉệc tu luyện tiếp theo của Giang Vũ sẽ ngày càng khó khăn hơn, lượng lỉnh khí và dược liệu cần thiết cũng sẽ ngày càng lớn hơn.
Vừa hay Giang Vũ đã nhận được một trăm triệu từ Lăng Vân, cộng với số tiền anh kiếm được từ việc bán thuốc trước đó, nên tạm thời anh cũng không phải lo lắng về tiền bạc.
“Giang Vũ, cháu đã gây chuyện lớn rồi, sao còn không mau chạy đi?”
Ông cụ Triệu vội vàng bước tới trước mặt Giang Vũ nhắc nhở: “Cháu dám lừa cậu Lăng một trăm triệu, còn làm cậu ta xấu hổ trước mặt mọi người, cậu ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho cháu”.
“Ông à, mời ông ngồi”. Truyện Gia Đấu
Giang Vũ mở mắt, đứng dậy cung kính đỡ ông cụ ngồi xuống: “Nếu cháu đã dám làm như vậy thì tức là cháu không sợ bị trả thù, cho dù bây giờ cháu rời đi thì Lăng Vân cũng sẽ không buông tha cho cháu, nếu đã như vậy thì chỉ bằng cứ chờ xem hắn giở trò gì”.
“Tên nhóc này sao lại lỗ mãng như vậy chứ!”
Ông cụ lo lắng nhìn Giang Vũ nói: “Mặc dù ông tin tưởng cháu có bản lĩnh, nhưng cháu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng phải chết trẻ”.
“Ông cụ Triệu à, ông không cần phải quá lo như thế”.
Đúng lúc này, Vương Mãn Kim đã đi tới nói: “Anh Giang có cô Kỷ làm chỗ dựa, tất nhiên không cần phải e ngại Lăng Vân”.
“Vương… cậu Vương!”
Ông cụ Triệu kinh ngạc nhìn Vương Mãn Kim, con trai của tỷ phú lại quen biết Giang Vũ.
“Không chỉ có cô Kỷ!”
Ông cụ còn chưa kịp phản ứng thì Tê Thiên Minh đang cầm ly rượu cũng đã đi tới: “Chỉ sợ cụ còn chưa biết cô Hàn Linh, con gái nhà họ Hàn nổi danh ở thủ đô cũng là một người bạn tốt của anh Giang đây”.
‘Tê… cậu Tê!”
Ông cụ Triệu sợ hãi đứng dậy, đây chính là con trai của thị trưởng Giang Châu, thân phận và địa vị của anh ta còn đáng nể hơn con trai của tỷ phú.
“Ông là trưởng bối của anh Giang, xem như cũng là trưởng bối của chúng cháu, ông không cần khách khí như vậy”.
Thấy ông cụ đang định đứng lên chào mình, Vương Mãn Kim và Tê Thiên Minh vội vàng ngăn cản, sau đó nhiệt tình nói chuyện với Giang Vũ.
“Mình quả nhiên không nhìn lầm, Giang Vũ hoàn toàn không phải là hạng người tầm thường”.
Nhìn thấy Giang Vũ trò chuyện vui vẻ với haỉ thanh niên đứng đầu Giang Châu, ông cụ cảm thấy rất phức tạp.
“Anh Giang! Cô Hàn có đến đây không?”
Sau khỉ Tê Thiên Minh ngồi xuống liền tò mò nhìn Giang Vũ hỏi: “Ngay cả người của các gia tộc lớn trong thủ đô Long Kinh cũng chẳng là cái thá gì trong mắt cô Hàn. Nếu Lăng Vân dám đắc tội cô Hàn thì hắn không chết cũng bị lột một lớp da”.
“Hàn Linh trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, cô ấy cần tĩnh dưỡng”, Giang Vũ thành thật trả lời.
Tuy rằng Giang Vũ đã giải trừ Giao Nhân Mị cho Hàn Lỉnh, nhưng cô ta đã trúng độc quá sâu, từ nhỏ đến lớn thân thể đã bị Giao Nhân Mị tàn phá nghiêm trọng, nên cần tĩnh dưỡng trong thời gian rất lâu.
“Ôi trời! Cô Kỷ không tới, cô Hàn cũng không có ở đây, nếu bây giờ Lăng Vân làm khó dê anh thì chẳng phải anh chẳng còn chỗ dựa nào sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.