Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn
Chương 235: Tôi chỉ quan tâm đến kết quả thôi
Vũ Bảo
06/02/2024
"Hai con chuột trên tường kia, còn định trốn thêm bao lâu?"
Sau khi Kỷ Thường Viễn rời đi, người đàn ông tóc bạc mới nhìn lên nơi anh em nhà họ Ngô đang ẩn náu.
Nghe vậy, anh em nhà họ Ngô không dám do dự, lập tức nhảy vào sân chạy về phía người đàn ông tóc bạc.
"Vãn bối là Ngô Khai Thiên, đệ tử phái Tuyên Đức, xin bái kiến tiền bối Kiếm Thần Thanh Phong".
Ngô Khai Thiên chạy đến chỗ người đàn ông tóc bạc, quyết đoán quỳ xuống hành lễ.
"Anh à, anh có chắc đây chính là..."
Ngô Khai Sơn kinh ngạc trợn to hai mắt, tuy vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhưng cũng đã nhanh chóng quỳ xuống.
Ngô Khai Thiên không để ý đến Ngô Khai Sơn, trán anh ta ấn chặt xuống đất, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Kỳ thật anh ta cũng không chắc chắn người đàn ông tóc bạc này có phải là Kiếm Thần Thanh Phong hay không, dù sao cũng không có bao nhiêu người được tận mắt nhìn thấy Kiếm Thần.
Nhưng anh ta nhìn thấy đối phương có thể dễ dàng giết chết một đại tông sư, còn chặt đứt cánh tay của Kỷ Thường Viễn, thậm chí còn không quan tâm đến thế lực nhà họ Kỷ, hơn nữa còn có mối quan hệ đặc biệt với Giang Vũ.
Theo hiểu biết của Ngô Khai Thiên, chỉ có người từng được các trưởng bối trong giáo phái nhắc đến là “người đứng đầu thiên hạ, thanh phong một kiếm xé ngang trời” trong truyền thuyết thì mới có thực lực cùng sự quyết đoán như vậy.
Vì vậy Ngô Khai Thiên mới to gan đánh cược rằng người đàn ông tóc bạc này chính là Kiếm Thần Thanh Phong trong truyền thuyết.
"Thú vị lắm!"
Im lặng một lúc, người đàn ông tóc bạc mới chậm rãi nói: "Ngay cả chưởng môn phái Tuyên Đức cũng chưa từng gặp mặt tôi. Một tiểu bối như cậu làm sao có thể biết tôi?"
Người này chính là Kiếm Thần Thanh Phong trong truyền thuyết, người đã có thể tự mình hủy diệt một quốc gia trong thời chiến quốc, tuy bề ngoài trông như một thanh niên nhưng thực chất chính là một lão quái vật.
"Vấn bối chỉ đoán thôi!"
Ngô Khai Thiên vui mừng khôn xiết khi nghe câu trả lời của đối phương, liền giải thích: "Vãn bối đã từng gặp. Giang Vũ mười năm trước, lúc đó các trưởng bối trong sư môn đã từng nhắc đến đại danh của tiền bối".
"Bây giờ nhìn thấy tiền bối có bản lĩnh thông thiên, lại bảo vệ Giang Vũ, cho nên tôi mới đoán ông chính là Kiếm Thần".
Ngô Khai Sơn kích động đến mức toàn thân run rẩy, được nhìn thấy Kiếm thần Thanh Phong, cơ duyên này đúng là có thể khoe khoang cả đời.
"Giang Vũ mười năm trước còn chưa bị phong ấn, hẳn là cậu đã bị nó ức hiếp nhiều lắm!"
Kiếm Thần Thanh Phong sờ sờ cằm, tán thưởng nói: "Cậu cũng khá thông minh, từ nay trở đi, cậu cứ đi theo Giang Vũ, bảo vệ cậu ta an toàn đi".
"Vãn bối tuân lệnh!"
Ngô Khai Thiên liên tục gật đầu, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Đã có tiền bối bảo vệ Giang Vũ, trên đời này làm gì có ai dám động vào anh ấy?”
"Tôi sẽ không dễ dàng xuất hiện để bảo vệ Giang Vũ. Lần này tôi ra tay vì tôi cảm nhận được phong ấn trên cơ thể cậu ta đã bị nới lỏng cho nên mới có thể ra tay".
Kiếm Thần Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Cậu không được phép tiết lộ bất cứ điều gì về tôi cho Giang Vũ hoặc bất kỳ ai khác biết, cứ để Giang Vũ phát triển một cách tự nhiên”.
"Ở bên cạnh Giang Vũ là cơ duyên mà cả đời này cậu cũng không cầu được, nên hãy biết trân trọng đi!"
"Vấn bối nhất định dùng toàn lực bảo vệ Giang Vũ, có chết cũng không từ".
Ngô Khai Thiên hưng phấn gật đầu, mặc dù không biết bảo vệ Giang Vũ có ích lợi cụ thể gì, nhưng Kiếm 'Thần Thanh Phong đã nói lời vàng ngọc rằng đây chính là cơ duyên của bọn họ, như vậy nhất định sẽ không sai.
“Tiền bối đã dặn dò, anh em chúng tôi có bổn phận phải làm theo, nhưng chúng tôi phải giấu chuyện của tiền bối như thế nào đầy?”
Ngô Khai Sơn nhìn khoảng sân hỗn độn rồi hỏi: “Chuyện hôm nay không phải rất khó để giải thích rõ ràng sao?”
"Đó là việc của các cậu. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả thôi".
Kiếm Thần Thanh Phong nhún vai: “Tóm lại không được để cậu ta biết gì về tôi”.
Vừa dứt lời, Kiếm Thần Thanh Phong không để ý đến anh em nhà họ Ngô nữa mà nhìn xuống Giang Vũ.
Sau khi được Kiếm Thần Thanh Phong rót một lượng lớn ánh sáng vàng vào cơ thể, song đồng màu đỏ của Giang Vũ lại ẩn đi, đồng thời vết thương trên cơ thể anh cũng đang lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Khi song đồng trong mắt anh biến mất hoàn toàn, Giang Vũ đã hôn mê bất tỉnh.
“Phong ấn bị nới lỏng là bởi vì đầu của cậu ta bị nội kình của đại tông sư xâm nhập, đồng thời bởi vì ý nghĩ không bao giờ để thua ai nữa đã xâm nhập vào tiềm thức”.
Sau khi Kỷ Thường Viễn rời đi, người đàn ông tóc bạc mới nhìn lên nơi anh em nhà họ Ngô đang ẩn náu.
Nghe vậy, anh em nhà họ Ngô không dám do dự, lập tức nhảy vào sân chạy về phía người đàn ông tóc bạc.
"Vãn bối là Ngô Khai Thiên, đệ tử phái Tuyên Đức, xin bái kiến tiền bối Kiếm Thần Thanh Phong".
Ngô Khai Thiên chạy đến chỗ người đàn ông tóc bạc, quyết đoán quỳ xuống hành lễ.
"Anh à, anh có chắc đây chính là..."
Ngô Khai Sơn kinh ngạc trợn to hai mắt, tuy vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhưng cũng đã nhanh chóng quỳ xuống.
Ngô Khai Thiên không để ý đến Ngô Khai Sơn, trán anh ta ấn chặt xuống đất, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Kỳ thật anh ta cũng không chắc chắn người đàn ông tóc bạc này có phải là Kiếm Thần Thanh Phong hay không, dù sao cũng không có bao nhiêu người được tận mắt nhìn thấy Kiếm Thần.
Nhưng anh ta nhìn thấy đối phương có thể dễ dàng giết chết một đại tông sư, còn chặt đứt cánh tay của Kỷ Thường Viễn, thậm chí còn không quan tâm đến thế lực nhà họ Kỷ, hơn nữa còn có mối quan hệ đặc biệt với Giang Vũ.
Theo hiểu biết của Ngô Khai Thiên, chỉ có người từng được các trưởng bối trong giáo phái nhắc đến là “người đứng đầu thiên hạ, thanh phong một kiếm xé ngang trời” trong truyền thuyết thì mới có thực lực cùng sự quyết đoán như vậy.
Vì vậy Ngô Khai Thiên mới to gan đánh cược rằng người đàn ông tóc bạc này chính là Kiếm Thần Thanh Phong trong truyền thuyết.
"Thú vị lắm!"
Im lặng một lúc, người đàn ông tóc bạc mới chậm rãi nói: "Ngay cả chưởng môn phái Tuyên Đức cũng chưa từng gặp mặt tôi. Một tiểu bối như cậu làm sao có thể biết tôi?"
Người này chính là Kiếm Thần Thanh Phong trong truyền thuyết, người đã có thể tự mình hủy diệt một quốc gia trong thời chiến quốc, tuy bề ngoài trông như một thanh niên nhưng thực chất chính là một lão quái vật.
"Vấn bối chỉ đoán thôi!"
Ngô Khai Thiên vui mừng khôn xiết khi nghe câu trả lời của đối phương, liền giải thích: "Vãn bối đã từng gặp. Giang Vũ mười năm trước, lúc đó các trưởng bối trong sư môn đã từng nhắc đến đại danh của tiền bối".
"Bây giờ nhìn thấy tiền bối có bản lĩnh thông thiên, lại bảo vệ Giang Vũ, cho nên tôi mới đoán ông chính là Kiếm Thần".
Ngô Khai Sơn kích động đến mức toàn thân run rẩy, được nhìn thấy Kiếm thần Thanh Phong, cơ duyên này đúng là có thể khoe khoang cả đời.
"Giang Vũ mười năm trước còn chưa bị phong ấn, hẳn là cậu đã bị nó ức hiếp nhiều lắm!"
Kiếm Thần Thanh Phong sờ sờ cằm, tán thưởng nói: "Cậu cũng khá thông minh, từ nay trở đi, cậu cứ đi theo Giang Vũ, bảo vệ cậu ta an toàn đi".
"Vãn bối tuân lệnh!"
Ngô Khai Thiên liên tục gật đầu, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Đã có tiền bối bảo vệ Giang Vũ, trên đời này làm gì có ai dám động vào anh ấy?”
"Tôi sẽ không dễ dàng xuất hiện để bảo vệ Giang Vũ. Lần này tôi ra tay vì tôi cảm nhận được phong ấn trên cơ thể cậu ta đã bị nới lỏng cho nên mới có thể ra tay".
Kiếm Thần Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Cậu không được phép tiết lộ bất cứ điều gì về tôi cho Giang Vũ hoặc bất kỳ ai khác biết, cứ để Giang Vũ phát triển một cách tự nhiên”.
"Ở bên cạnh Giang Vũ là cơ duyên mà cả đời này cậu cũng không cầu được, nên hãy biết trân trọng đi!"
"Vấn bối nhất định dùng toàn lực bảo vệ Giang Vũ, có chết cũng không từ".
Ngô Khai Thiên hưng phấn gật đầu, mặc dù không biết bảo vệ Giang Vũ có ích lợi cụ thể gì, nhưng Kiếm 'Thần Thanh Phong đã nói lời vàng ngọc rằng đây chính là cơ duyên của bọn họ, như vậy nhất định sẽ không sai.
“Tiền bối đã dặn dò, anh em chúng tôi có bổn phận phải làm theo, nhưng chúng tôi phải giấu chuyện của tiền bối như thế nào đầy?”
Ngô Khai Sơn nhìn khoảng sân hỗn độn rồi hỏi: “Chuyện hôm nay không phải rất khó để giải thích rõ ràng sao?”
"Đó là việc của các cậu. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả thôi".
Kiếm Thần Thanh Phong nhún vai: “Tóm lại không được để cậu ta biết gì về tôi”.
Vừa dứt lời, Kiếm Thần Thanh Phong không để ý đến anh em nhà họ Ngô nữa mà nhìn xuống Giang Vũ.
Sau khi được Kiếm Thần Thanh Phong rót một lượng lớn ánh sáng vàng vào cơ thể, song đồng màu đỏ của Giang Vũ lại ẩn đi, đồng thời vết thương trên cơ thể anh cũng đang lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Khi song đồng trong mắt anh biến mất hoàn toàn, Giang Vũ đã hôn mê bất tỉnh.
“Phong ấn bị nới lỏng là bởi vì đầu của cậu ta bị nội kình của đại tông sư xâm nhập, đồng thời bởi vì ý nghĩ không bao giờ để thua ai nữa đã xâm nhập vào tiềm thức”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.