Chương 11
Mạc Nhan
13/07/2013
Sau khi tạm biệt Sở Tuyền cùng Sa Vô Kỵ trở về khách sạn, Thủy Linh Nhi nhịn không được giữ chặt tay phu quân mà hỏi.
“Huynh thật sự đồng ý đem Tuyền Nhi
giao cho Sa Vô Kỵ ư?” Nàng thực hoài nghi, bởi vì nàng vốn hiểu biết
tính nết của phu quân, nàng cảm thấy như sự tình không chỉ có đơn giản
như vậy.
“Đúng vậy.” Sở Ân rõ ràng trả lời.
“Vì sao? Vậy bên Bắc Thái chúng ta phải làm gì bây giờ?” Không phải nàng không tin, mà bởi vì nàng biết, Sở Ân
không phải loại người dễ dàng quên đi mọi chuyện.
Sở Ân vươn tay, ý muốn bảo nàng hầu hạ
thay quần áo, Thủy Linh Nhi đàng phải nghe theo, bằng không thì cũng
đừng mong người này sẽ cho nàng biết đáp án.
“Ta không có đáp ứng đại vương ở Bắc Thái cầu hôn.”
“A?” Thủy Linh Nhi nghe xong thật kinh ngạc: “Huynh không đáp ứng? Nhưng là…”
“Ta trở về cách một ngày khi sính lễ
được đưa đến, và đã cự tuyệt.” Phát hiện bàn tay nhỏ bé đang giúp hắn
thay quần áo dừng lại, Sở Ân quay đầu, mệnh lệnh: “Tiếp tục.”
Hai bàn tay nhỏ bé lại tiếp tục động
tác, trong lòng Thủy Linh Nhi thật khó nén kinh ngạc, nhưng ngẫm lại,
quả thật có điều không đúng.
“Nhưng một khi đã như vậy, thì tại sao
huynh lại trăm phương ngàn kế muốn đem Tuyền Nhi trở về? Còn gạt cả
Tuyền Nhi, cả muội và tất cả mọi người?”
“Hừ, cách một ngày trước khi ta về muội ấy đã rời nhà trốn đi, ta nào có cơ hội nói? Càng chưa nói đến nàng còn dám lừa gạt cả ta, hại ta chạy khắp đại giang nam bắc tìm họ Đoàn để
tính toán sổ sách.”
Ngữ khí này thật là quen thuộc a, chẳng lẽ…
“Huynh làm như vậy, chẳng lẽ… là vì muốn trả thù Tuyền Nhi sao?” O__O!!!
“Lừa gạt huynh trưởng, nên phạt.”
… =__=!!! …
Thủy Linh Nhi liếc phu quân nhà mình
một cái rõ ràng, hừ, nàng chỉ biết, Tà Vương Sở Ân có ân báo ân, có oán
báo oán, cho dù ngay cả muội muội của nhà mình cũng không chịu buông
tha.
“Huynh… thôi, quên đi.” -___- Thật
là, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cái nết đánh chết không chừa, tên nam nhân này quả thật là cố chấp mà, so với tảng đá hắn còn cứng hơn,
phu quân nhà nàng cố chấp quả thật đã đến trình độ không cỏn thuốc nào
cứu chữa được rồi…
Ngẫm lại một lúc, nàng lại phát giác còn có một chuyện kỳ quái.
“Được rồi, muội muội của huynh lừa gạt
huynh, cho nên huynh trừng phạt nàng, điều này còn có thể hiểu được,
nhưng Sa Vô Kỵ thì sao? Hắn với huynh không có thù không có oán, tại sao huynh lại chỉnh hắn như thế?”
Gương mặt tuấn mỹ kia phút chốc trầm xuống.
“Ai nói không có thù oán.”
“Sao? Chẳng lẽ hắn cũng chọc tới huynh?”
Sở Ân cởi trường bào, trên người chỉ
còn một kiện áo đơn, hắn nhấc tay chỉ vào một vết thương cũ mà bây giờ
đã biến thành một vết sẹo trắng.
“Vết sẹo này chính là kiệt tác của hắn, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên.”
Thủy Linh Nhi nhìn chằm chằm vào vết
sẹo khá nặng trên vai trái của hắn, nàng mới tỉnh ngộ, thì ra phu quân
cùng Cổ Vương đã từng có va chạm a.
“Khi nào thì bị thương?” Nàng ôn nhu
hỏi, bắt đầu cảm thấy vì hắn mà đau lòng, trong lòng cũng thầm oán Cổ
Vương, cư nhiên dám thương tổn phu quân của nàng, đáng đánh.
“Mười ba tuổi.”
Thủy Linh Nhi ngây người ~~~ O__O!!!
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, mở to ánh mắt gặp quỷ trừng vị phu quân của nàng đang lãnh nghiêm mặt và oán hận mắng Sa Vô Kỵ.
“Khi mười ba tuổi, tên kia phóng cổ cắn ta bị thương, tuy rằng hắn cũng trúng xà độc của ta, nhưng ta hôn mê
nhiều hơn hắn một ngày, thù này không báo là không được.”
“Huynh…vừa rồi huynh phóng rắn độc cắn hắn, là vì báo thù lúc mười ba tuổi?”
Khóe môi tuấn dật hiện lên một nụ cười gian tà, chẳng những cam chịu mà còn rất đắc ý…
Thái dương Thủy Linh Nhi hơi co rúm, vẻ mặt xấu hổ, tuy nói là Tà Vương có thù báo thù, nhưng thù này không
phải là nhớ dai quá đi? >__<
Nàng xoa cái đầu hơi ẩn ẩn phiến đau,
thôi quên đi, nhiều lời vô ích, có vài người là cho dù sơn cùng thủy
tận, sông cạn đá mòn, tính nết vẫn cũng như thế, đã qua hơn nữa đêm, vẫn là đi ngủ thì tốt hơn, hừ…
Nằm trên giường, thân mình chui vào trong chăn, nàng nhắm mắt lại, bỗng dưng cảm thấy trên người một cỗ trầm trọng…
Thủy Linh Nhi mở to mắt, nhìn chằm chằm phía trên, hai cánh tay Sở Ân lúc này đang để ở bên trái và phải người
của nàng, lồng ngực rộng lớn đang đặt trên thân thể mềm mại của nàng,
còn đôi mắt đang phát ra tà khí thì nhìn nàng chăm chăm, gương mặt tuấn
mỹ phát ra hơi thở cuồng dã…
Bộ dạng của hắn như vậy, quả thật giống hệt như một mãnh thú chuẩn bị săn mồi, khiến cho tim của nàng bắt đầu đập loạn xạ…
“Huynh muốn làm gì?”
“Nàng cho là, ta sẽ quên chuyện đêm nay nàng trốn ta, vụng trộm đang Sở Tuyền đào tẩu à?”
Bùm! Bùm! Bùm! Trái tim của nàng mãnh liệt đập, cảnh cáo nguy hiểm.
“Có gì liên quan đến chuyện này đâu? Dù sao… dù sao thì sự tình cũng đều đã giải quyết xong, đúng không…?” >0
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.