Chương 67: Con đường của chúng ta
Thập Tam Xuân
13/07/2013
Cửa hàng ngoài bọn họ thì không còn khách nào khác.
Triệu Hi Thành kéo ghế giúp cô, Chu Thiến mỉm cười ngồi xuống:
- Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?
Triệu Hi Thành khẽ cười, hai mắt lóe ra ánh sáng:
- Anh chỉ muốn cùng vợ mình ăn tối mà thôi, còn cần lí do sao?
- Không phải, em chỉ là thấy lạ thôi, dù sao từ sau khi em xuất viện, đây là lần đầu tiên anh đưa em ta ngoài ăn cơm
Triệu Hi Thành nhíu mày:
- Anh nghe thì có vẻ vợ anh thầm trách anh không lãng mạn đúng không? Xem ra sau này cần thêm chút tâm tư mới được.
Mặt Chu Thiến hơi nóng lên:
- Em … không có ý này
Nói xong đã thấy ý cười của Triệu Hi Thành càng lúc càng đậm, cô cũng không nhịn được cười rộ lên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, món chính là bít tết cùng rượu vang Pháp, hương vị không tệ. Triệu Hi Thành nhìn phục vụ một cái, không lâu sau nhà ăn vang lên tiếng đàn violon du dương. Chu Thiến nhìn theo, thấy cách đó không xa có một nghệ sĩ mặc áo mangto trắng chăm chú chơi đàn violon.
Triệu Hi Thành nói:
- Thích không?
Chu Thiến gật đầu:
- Em rất thích
Vừa dứt lời lại thấy bồi bàn cầm một bó hoa hồng đưa tới. Triệu Hi Thành đón lấy rồi nói:
- Anh vẫn ngại việc tặng hoa quá tục khí nhưng hôm nay cũng muốn thử một lần.
Anh đưa tặng cho cô:
- Tặng em, mong rằng nó có thể làm em vui vẻ.
Chu Thiến đón lấy, trong lòng vô cùng hân hoan. Lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa từ người khác giới, mà người đàn ông này không phải ai khác, người đó có lẽ sẽ là bạn đời của mình, hoa hồng đại biểu cho tình yêu sao cô có thể không vui
- Cảm ơn anh, em rất thích
Chu Thiến cười tươi như hoa hồng, vô cùng kiều diễm khiến Triệu Hi Thành hoa mắt, mê hồn.
- Sớm biết em sẽ vui như vậy thì dù tục khí thế nào anh cũng tặng hoa cho em mỗi ngày
Chu Thiến nhướng mày:
- Anh đang mắng xéo em là tục?
Hai mắt lấp lánh như bảo thạch. Triệu Hi Thành cười to, giọng sang sảng:
- Chỉ cần anh thích, em có tục khí thế nào cũng được
Chu Thiến không nói gì, người này đúng là quá tự đại.
Rượu vang Pháp hương thuần rất ngon, uống nhiều cũng có chút men say. Mặt Chu Thiến ửng hồng. Bởi vì men rượu, cô cũng bắt đầu nói nhiều hơn. Cô hơi nâng cằm, cằn nhằn:
- Trương phu nhân kia đúng là khắc tinh của em, chỉ cần chơi mạt chược với bà ấy em nhất định thua thê thảm, thế mà bà ấy còn cười tủm tỉm nói với em đó là học phí chứ! Đến hộc máu mất!
Triệu Hi Thành nhìn cô, dưới ánh nến, hai má cô ửng hồng, hai mắt cũng sáng ngời, giọng cô nhẹ nhàng, thư sướng tựa như nước chảy róc rách, chảy vào lòng anh. Anh lẳng lặng nghe, đáy lòng cảm giác thật bình yên.
- Còn nữa, có lần đi dạo phố cùng con dâu của Vương phu nhân, vốn dĩ em không muốn đi nhưng cô ấy gọi điện mời mấy lần rõ nhiệt tình nên không tiện từ chối. Kết quả hối hận muốn chết! Đi cùng cô ấy hai giờ thì phải nửa tiếng cô ấy dành để chửi mắng chồng mình. Nói chồng cô ấy lăng nhăng thế nào, vô sỉ thế nào. Em nghe xong chỉ hận không thể tông cửa mà chạy, lúc ấy còn nghĩ, nếu không vừa mắt với chồng mình như vậy thì sao không ly hôn? Ở bên ngoài nói xấu chồng chẳng phải cũng tự làm mình mất mặt? Nếu chồng em mà cũng lăng nhăng như vậy…
Chu Thiến nói đến đây thì vội im bặt. Trời ạ, vừa rồi cô nói cái gì thế? Đều là rượu say hỏng việc mà, nói lỡ miệng, phá hỏng không khí rồi…
Cô cẩn thận, len lén nhìn anh, sợ anh trở mặt giữa chừng, dựa vào sự hiểu biết của cô vể anh thì dám có khả năng này lắm. Nhưng vẻ mặt Triệu Hi Thành lại bình tĩnh, thấy cô xấu hổ thì không khỏi mỉm cười, vươn tay nắm tay cô, nhẹ nhàng nói:
- Về sau anh sẽ không để cho em có cơ hội nói anh như vậy.
Chu Thiến ngẩn ra, lập tức hiểu được ý anh. Chỉ cảm thấy yết hầu như có cái gì đó bị chặn lại, lồng ngực cũng có cảm giác kì lạ dâng trào. Cô kinh ngạc nhìn anh, hồi lâu không nói gì.
Dưới ánh đèn thủy tinh, tiếng violon du dương, ánh nến mong manh, hai người nhìn nhau, tay nắm tay dường như tim cũng hòa chung một nhịp.
Sau khi rời khỏi nhà ăn thì trăng đã treo cao. Trời đêm đầy sao tựa như những viên kim cương đính trên tấm thảm nhung.
Ban đêm đã không còn nóng nực như ngày, gió khẽ thổi qua thật mát mẻ. Chu Thiến hít sâu một hơi, cảm thấy cả người thoải mái. Cô đề nghị:
- Hay là chúng ta đi bộ về nhà đi
Triệu Hi Thành gật đầu đồng ý. Nụ cười của cô như rượu ngon làm anh mê say, giờ cho dù bắt anh lấy trăng trên trời xuống, cho dù biết là không thể anh cũng sẽ thử sức một lần vì cô. Bọn họ nắm tay đi trên đường, tài xế lái xe chầm chậm theo sau.
Hai người như đang hưởng thụ sự bình thản này, đều rất ăn ý không nói gì. Đột nhiên Triệu Hi Thành dừng lại, anh nắm chặt tay Chu Thiến, Chu Thiến quay đầu nhạc nhiên nhìn anh
Dưới ánh trăng, vẻ mặt anh mơ hồ không rõ nhưng hai mắt lại sáng như sao. Anh nói:
- Thiệu Lâm, từ sau khi em bị mất trí nhớ, anh cảm thấy trong lòng như có gì đó biến hóa. Sự thay đổi đó khiến anh trở tay không kịp nên mới làm những chuyện khiến em tổn thương. Nhưng bây giờ anh đã hiểu sự thay đổi đó là gì, anh cũng biết nên đối mặt với điều đó như thế nào. Thiệu Lâm, cho anh một cơ hội, quên tất cả những gì đã qua đi, bắt đầu lại từ đầu được không em?
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy mong chờ.
Chu Thiến nhìn anh, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhàng, những gì thời gian qua anh làm quả thực cũng khiến cô cảm động. Hơn nữa, trong nhật kí Tống Thiệu Lâm kể về đoạn tình yêu triền miên của cô ấy và Kiều Tranh khiến cô hiểu rõ được, cả đời này anh Kiều Tranh có lẽ sẽ yêu thương người phụ nữ khác nhưng chắc chắn không phải là người phụ nữ bề ngoài là Tống Thiệu Lâm nhưng bên trong là Chu Thiến. Cho nên cô cũng dần buông xuôi tình yêu mơ hồ từ nhỏ với anh, dần dần để cho Triệu Hi Thành tiếp cận với mình. Nếu không phải trong nhật ký Tống Thiệu Lâm viết về anh chẳng ra gì thì chưa biết chừng cô đã mềm lòng.
Triệu Hi Thành thấy cô không nói gì thì dần dần có chút nôn nóng:
- Thiệu Lâm, sao em không nói gì, em vẫn không muốn sao?
Chẳng lẽ những việc anh làm trong thời gian qua chưa khiến cô động lòng? Chẳng lẽ tim cô là sắt đá? Chẳng lẽ cô còn muốn rời bỏ anh? Nghĩ đến đó, tim anh như bị bóp lại, không tự chủ nắm tay cô mạnh hơn.
- Thiệu Lâm, anh biết em không thích anh có phụ nữ khác, anh có thể cam đoan về sau anh sẽ không hái hoa bẻ cành nữa, cho dù là xã giao anh cũng sẽ không nhìn bất kì ai, anh… anh…
Triệu Hi Thành bình thường vốn uy phong lẫm lẫm không ai sánh kịp, âm ngoan thủ đoạn nhưng lúc này lại như đứa trẻ con, hận không thể lấy tim của mình ra cho đối phương nhìn thấu.
Chu Thiến bị đau nhưng không nói gì. Lòng bàn tay anh ướt đẫm, có thể thấy được lúc này anh lo lắng cỡ nào. Lòng Chu Thiến bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc, cô lặng lẽ mỉm cười. Cô dịu dàng nói:
- Đừng hứa cũng đừng thề, con đường sau này của chúng ta còn rất dài, không phải hứa hẹn là có thể duy trì cuộc hôn nhân này. Sự thật lòng của anh, thái độ với hôn nhân của anh sẽ phải dùng thời gian để khảo nghiệm
Triệu Hi Thành ngây người, lập tức nắm được mấu chốt:
- Con đường của chúng ta?
Ánh mắt anh vui mừng. Chu Thiến cười gật đầu. Đúng vậy, công tử đào hoa đúng là không thể tin nhưng cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào hôm nay của cô rõ ràng như vậy, cô nguyện ý mạo hiểm một lần.
Trong lòng Triệu Hi Thành mừng như điên, cho tới giờ anh cũng không hề biết thì ra trên đời này lại có niềm hạnh phúc lớn lao như vậy. Anh không kiềm chế được sự kích động trong lòng, ôm chặt cô quay một vòng tròn khiến Chu Thiến sợ hãi kêu lớn.
Cách đó không xa, tài xế vốn đã dừng xe đang ngáp ngủ, chợt thấy cảnh này thì không khỏi mở to mắt. Đại thiếu gia bình thường luôn âm trầm, nghiêm túc lại có động tác trẻ con như vậy khiến cho anh vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sau đó lập tức vui vẻ thay Triệu Hi Thành, dường như cậu chủ chưa bao giờ vui vẻ như vậy!
Chỉ là, sao bọn họ mãi không về nhà? Đi tí đường mà mất hơn một tiếng, lái xe đáng thương này khi nào mới được nghỉ đây!
Triệu Hi Thành kéo ghế giúp cô, Chu Thiến mỉm cười ngồi xuống:
- Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?
Triệu Hi Thành khẽ cười, hai mắt lóe ra ánh sáng:
- Anh chỉ muốn cùng vợ mình ăn tối mà thôi, còn cần lí do sao?
- Không phải, em chỉ là thấy lạ thôi, dù sao từ sau khi em xuất viện, đây là lần đầu tiên anh đưa em ta ngoài ăn cơm
Triệu Hi Thành nhíu mày:
- Anh nghe thì có vẻ vợ anh thầm trách anh không lãng mạn đúng không? Xem ra sau này cần thêm chút tâm tư mới được.
Mặt Chu Thiến hơi nóng lên:
- Em … không có ý này
Nói xong đã thấy ý cười của Triệu Hi Thành càng lúc càng đậm, cô cũng không nhịn được cười rộ lên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, món chính là bít tết cùng rượu vang Pháp, hương vị không tệ. Triệu Hi Thành nhìn phục vụ một cái, không lâu sau nhà ăn vang lên tiếng đàn violon du dương. Chu Thiến nhìn theo, thấy cách đó không xa có một nghệ sĩ mặc áo mangto trắng chăm chú chơi đàn violon.
Triệu Hi Thành nói:
- Thích không?
Chu Thiến gật đầu:
- Em rất thích
Vừa dứt lời lại thấy bồi bàn cầm một bó hoa hồng đưa tới. Triệu Hi Thành đón lấy rồi nói:
- Anh vẫn ngại việc tặng hoa quá tục khí nhưng hôm nay cũng muốn thử một lần.
Anh đưa tặng cho cô:
- Tặng em, mong rằng nó có thể làm em vui vẻ.
Chu Thiến đón lấy, trong lòng vô cùng hân hoan. Lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa từ người khác giới, mà người đàn ông này không phải ai khác, người đó có lẽ sẽ là bạn đời của mình, hoa hồng đại biểu cho tình yêu sao cô có thể không vui
- Cảm ơn anh, em rất thích
Chu Thiến cười tươi như hoa hồng, vô cùng kiều diễm khiến Triệu Hi Thành hoa mắt, mê hồn.
- Sớm biết em sẽ vui như vậy thì dù tục khí thế nào anh cũng tặng hoa cho em mỗi ngày
Chu Thiến nhướng mày:
- Anh đang mắng xéo em là tục?
Hai mắt lấp lánh như bảo thạch. Triệu Hi Thành cười to, giọng sang sảng:
- Chỉ cần anh thích, em có tục khí thế nào cũng được
Chu Thiến không nói gì, người này đúng là quá tự đại.
Rượu vang Pháp hương thuần rất ngon, uống nhiều cũng có chút men say. Mặt Chu Thiến ửng hồng. Bởi vì men rượu, cô cũng bắt đầu nói nhiều hơn. Cô hơi nâng cằm, cằn nhằn:
- Trương phu nhân kia đúng là khắc tinh của em, chỉ cần chơi mạt chược với bà ấy em nhất định thua thê thảm, thế mà bà ấy còn cười tủm tỉm nói với em đó là học phí chứ! Đến hộc máu mất!
Triệu Hi Thành nhìn cô, dưới ánh nến, hai má cô ửng hồng, hai mắt cũng sáng ngời, giọng cô nhẹ nhàng, thư sướng tựa như nước chảy róc rách, chảy vào lòng anh. Anh lẳng lặng nghe, đáy lòng cảm giác thật bình yên.
- Còn nữa, có lần đi dạo phố cùng con dâu của Vương phu nhân, vốn dĩ em không muốn đi nhưng cô ấy gọi điện mời mấy lần rõ nhiệt tình nên không tiện từ chối. Kết quả hối hận muốn chết! Đi cùng cô ấy hai giờ thì phải nửa tiếng cô ấy dành để chửi mắng chồng mình. Nói chồng cô ấy lăng nhăng thế nào, vô sỉ thế nào. Em nghe xong chỉ hận không thể tông cửa mà chạy, lúc ấy còn nghĩ, nếu không vừa mắt với chồng mình như vậy thì sao không ly hôn? Ở bên ngoài nói xấu chồng chẳng phải cũng tự làm mình mất mặt? Nếu chồng em mà cũng lăng nhăng như vậy…
Chu Thiến nói đến đây thì vội im bặt. Trời ạ, vừa rồi cô nói cái gì thế? Đều là rượu say hỏng việc mà, nói lỡ miệng, phá hỏng không khí rồi…
Cô cẩn thận, len lén nhìn anh, sợ anh trở mặt giữa chừng, dựa vào sự hiểu biết của cô vể anh thì dám có khả năng này lắm. Nhưng vẻ mặt Triệu Hi Thành lại bình tĩnh, thấy cô xấu hổ thì không khỏi mỉm cười, vươn tay nắm tay cô, nhẹ nhàng nói:
- Về sau anh sẽ không để cho em có cơ hội nói anh như vậy.
Chu Thiến ngẩn ra, lập tức hiểu được ý anh. Chỉ cảm thấy yết hầu như có cái gì đó bị chặn lại, lồng ngực cũng có cảm giác kì lạ dâng trào. Cô kinh ngạc nhìn anh, hồi lâu không nói gì.
Dưới ánh đèn thủy tinh, tiếng violon du dương, ánh nến mong manh, hai người nhìn nhau, tay nắm tay dường như tim cũng hòa chung một nhịp.
Sau khi rời khỏi nhà ăn thì trăng đã treo cao. Trời đêm đầy sao tựa như những viên kim cương đính trên tấm thảm nhung.
Ban đêm đã không còn nóng nực như ngày, gió khẽ thổi qua thật mát mẻ. Chu Thiến hít sâu một hơi, cảm thấy cả người thoải mái. Cô đề nghị:
- Hay là chúng ta đi bộ về nhà đi
Triệu Hi Thành gật đầu đồng ý. Nụ cười của cô như rượu ngon làm anh mê say, giờ cho dù bắt anh lấy trăng trên trời xuống, cho dù biết là không thể anh cũng sẽ thử sức một lần vì cô. Bọn họ nắm tay đi trên đường, tài xế lái xe chầm chậm theo sau.
Hai người như đang hưởng thụ sự bình thản này, đều rất ăn ý không nói gì. Đột nhiên Triệu Hi Thành dừng lại, anh nắm chặt tay Chu Thiến, Chu Thiến quay đầu nhạc nhiên nhìn anh
Dưới ánh trăng, vẻ mặt anh mơ hồ không rõ nhưng hai mắt lại sáng như sao. Anh nói:
- Thiệu Lâm, từ sau khi em bị mất trí nhớ, anh cảm thấy trong lòng như có gì đó biến hóa. Sự thay đổi đó khiến anh trở tay không kịp nên mới làm những chuyện khiến em tổn thương. Nhưng bây giờ anh đã hiểu sự thay đổi đó là gì, anh cũng biết nên đối mặt với điều đó như thế nào. Thiệu Lâm, cho anh một cơ hội, quên tất cả những gì đã qua đi, bắt đầu lại từ đầu được không em?
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy mong chờ.
Chu Thiến nhìn anh, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhàng, những gì thời gian qua anh làm quả thực cũng khiến cô cảm động. Hơn nữa, trong nhật kí Tống Thiệu Lâm kể về đoạn tình yêu triền miên của cô ấy và Kiều Tranh khiến cô hiểu rõ được, cả đời này anh Kiều Tranh có lẽ sẽ yêu thương người phụ nữ khác nhưng chắc chắn không phải là người phụ nữ bề ngoài là Tống Thiệu Lâm nhưng bên trong là Chu Thiến. Cho nên cô cũng dần buông xuôi tình yêu mơ hồ từ nhỏ với anh, dần dần để cho Triệu Hi Thành tiếp cận với mình. Nếu không phải trong nhật ký Tống Thiệu Lâm viết về anh chẳng ra gì thì chưa biết chừng cô đã mềm lòng.
Triệu Hi Thành thấy cô không nói gì thì dần dần có chút nôn nóng:
- Thiệu Lâm, sao em không nói gì, em vẫn không muốn sao?
Chẳng lẽ những việc anh làm trong thời gian qua chưa khiến cô động lòng? Chẳng lẽ tim cô là sắt đá? Chẳng lẽ cô còn muốn rời bỏ anh? Nghĩ đến đó, tim anh như bị bóp lại, không tự chủ nắm tay cô mạnh hơn.
- Thiệu Lâm, anh biết em không thích anh có phụ nữ khác, anh có thể cam đoan về sau anh sẽ không hái hoa bẻ cành nữa, cho dù là xã giao anh cũng sẽ không nhìn bất kì ai, anh… anh…
Triệu Hi Thành bình thường vốn uy phong lẫm lẫm không ai sánh kịp, âm ngoan thủ đoạn nhưng lúc này lại như đứa trẻ con, hận không thể lấy tim của mình ra cho đối phương nhìn thấu.
Chu Thiến bị đau nhưng không nói gì. Lòng bàn tay anh ướt đẫm, có thể thấy được lúc này anh lo lắng cỡ nào. Lòng Chu Thiến bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc, cô lặng lẽ mỉm cười. Cô dịu dàng nói:
- Đừng hứa cũng đừng thề, con đường sau này của chúng ta còn rất dài, không phải hứa hẹn là có thể duy trì cuộc hôn nhân này. Sự thật lòng của anh, thái độ với hôn nhân của anh sẽ phải dùng thời gian để khảo nghiệm
Triệu Hi Thành ngây người, lập tức nắm được mấu chốt:
- Con đường của chúng ta?
Ánh mắt anh vui mừng. Chu Thiến cười gật đầu. Đúng vậy, công tử đào hoa đúng là không thể tin nhưng cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào hôm nay của cô rõ ràng như vậy, cô nguyện ý mạo hiểm một lần.
Trong lòng Triệu Hi Thành mừng như điên, cho tới giờ anh cũng không hề biết thì ra trên đời này lại có niềm hạnh phúc lớn lao như vậy. Anh không kiềm chế được sự kích động trong lòng, ôm chặt cô quay một vòng tròn khiến Chu Thiến sợ hãi kêu lớn.
Cách đó không xa, tài xế vốn đã dừng xe đang ngáp ngủ, chợt thấy cảnh này thì không khỏi mở to mắt. Đại thiếu gia bình thường luôn âm trầm, nghiêm túc lại có động tác trẻ con như vậy khiến cho anh vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sau đó lập tức vui vẻ thay Triệu Hi Thành, dường như cậu chủ chưa bao giờ vui vẻ như vậy!
Chỉ là, sao bọn họ mãi không về nhà? Đi tí đường mà mất hơn một tiếng, lái xe đáng thương này khi nào mới được nghỉ đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.