Chương 2653: Mượn đao giết người
Akay Hau
09/05/2024
Đông Hoa thi triển Diệp Tử Hoa Sinh sau khi đã được nàng cải tiến.
Phía sau lưng nàng hiện ra hư ảnh những chiếc lá xanh chậm rãi úa tàn đổi lấy sự nở rộ của một đoá Bỉ Ngạn mỹ lệ đầy cao quý.
Bỉ Ngạn không những mang đến nguồn lực lượng khổng lồ, mà còn cung cấp sự sống dồi dào nồng đậm, bao trùm toàn bộ cơ thể của Lạc Nam.
Nguồn lực lượng tiến vào đan điền của hắn cung cấp năng lượng, còn sự sống thì bắt đầu làm lành các vết thương trên cơ thể.
Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, không nghĩ đến Diệp Tử Hoa Sinh của nàng đã trở nên cường đại như vậy.
Hắn có thể điều động Bá Đỉnh nuốt sạch lực lượng tiến vào đan điền...nhưng còn nguồn sống bao bọc xung quanh cơ thể ở bên ngoài, làm sao có thể kháng cự?
Làm không cẩn thận để nàng nhìn ra sơ hở thì lại no đòn.
Trong lúc nhất thời, từng vết thương được làm lành, cơ thể cũng lấy tốc độ nhanh chóng phục hồi.
Da thịt mới được sinh ra, gân cốt nứt vỡ bắt đầu lành lại, Lạc Nam như được lột xác...
Nhìn từng khối cơ bắp, từng khối thịt đạt đến mức độ hoàn mỹ của hắn, ngũ quan tuấn lãng bất phàm uy vũ tà mị không cách nào hình dung, nhịp tim của Đông Hoa cũng có chút đập nhanh.
Hắn đang nằm ở trước mặt nàng, tiểu huynh đệ hùng dũng ngạo nghễ đỉnh lên bầu trời, dáng vẻ dữ tợn hống hách đó khiến nàng khẽ gắt một tiếng.
Mặc dù bầu không khí lúc này ám muội và xấu hổ, nhưng đang tập trung trị thương nên nàng không thể phân tâm, chỉ có thể từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một chiếc khăn lụa che lại hạ bộ của hắn.
Nào ngờ tiểu huynh đệ kia quá mức dữ dội, nó chỉ giật giật đã hất bay khăn lụa, vẫn bạo lộ ở trước mặt của nàng.
“Cái tên này đang trọng thương sao lại có thể như vậy?” Đông Hoa nhếch nhẹ cánh môi:
“Vốn liếng hùng hậu, chẳng trách thành lập cả một hậu cung.”
Nàng cố gắng dời mắt khỏi nó nhưng không thể, đột ngột lại nghe Lạc Nam rên lên trong cơn “mê mang”:
“Đông Hoa...sư phụ của ta...ta cần nàng...”
Nghe thấy hắn lúc hôn mê lại gọi tên của mình một cách nhu tình như vậy, trái tim nơi lồng ngực của Đông Hoa xém chút nhảy ra.
Nàng phát giác hung khí của hắn lúc này như sắp nổ tung, trướng phồng lên trông có vẻ vô cùng khó chịu, mà hắn lại đang nhíu chặt chân mày cực kỳ bức bối.
Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm, bất quá Đông Hoa dù sao cũng sống nhiều năm, chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa từng thấy heo chạy, đương nhiên biết hiện tượng trước mắt là như thế nào.
“Có lẽ hắn liên tục đột phá Thể Đạo Cảnh và Đạo Cảnh khiến dương khí quá mức dư thừa, lại thêm từ ngày tiến vào Đạo Giới đã có mấy năm chưa tiếp xúc nữ nhân...” Đông Hoa âm thầm suy nghĩ.
Mắt thấy tiểu huynh đệ biểu tình ngày càng dữ dội, nàng rốt cuộc hạ quyết tâm:
“Xem như tiện nghi tên tiểu tử này.”
Một tay nàng vẫn thông qua Diệp Tử Hoa Sinh chữa trị cho hắn, một tay khác đã nhẹ nhàng duỗi ra, những ngón tay tinh tế thon dài có chút run rẩy chụp vào tiểu huynh đệ, bắt đầu chuyển động.
“Ừm...sư phụ...”
Lạc Nam nhẹ thở ra một hơi thoải mái.
Đông Hoa cảm nhận được sự nóng bỏng và cứng rắn trong lòng bàn tay, gò má ửng hồng lên như lửa, một khoả trái tim đập thình thịch liên hồi.
Mà có lẽ từng ấy đối với hắn là không đủ, sau lúc đầu có chút thoải mái, sau đó ngày càng biểu tình tợn hơn, như muốn bạo ra ở trong lòng bàn tay của nàng.
“Tên đáng ghét...”
Đông Hoa sóng mắt lưu chuyển, dung nhan của Đông Vực Đệ Nhất Mỹ Nhân lúc này tràn ngập kiều mị, phong tình vạn chủng như có thể hút hết tất cả linh hồn của mọi nam nhân.
Nàng cởi xuống mũ trùm đầu của áo choàng, vén tóc dài lên, từ từ cúi xuống bên dưới, môi đỏ ướt át hé mở.
“A...”
Lạc Nam toàn thân run rẩy.
...
Không biết qua bao lâu sau, Đông Hoa dùng khăn lụa lau sạch bờ môi, nhìn ngắm nam nhân đã chìm vào giấc ngủ.
Dùng chăn phủ kín toàn thân hắn, nàng bước ra bên ngoài lương đình.
“Thế nào rồi?” Bích Tiêu hỏi thăm.
“Ta dùng Diệp Tử Hoa Sinh trị thương cho hắn, đã không có gì đáng ngại.” Đông Hoa hồi đáp:
“Bất quá có lẽ tinh thần mỏi mệt nên ngủ say rồi.”
Bích Tiêu nhẹ gật đầu lên tiếng:
“Muội đã đem tình huống của hắn báo với đại tỷ.”
“Nàng nói thế nào?” Đông Hoa hỏi.
“Đại tỷ căn dặn tỷ muội chúng ta và những người hắn chỉ định sắp tới phải toàn lực hỗ trợ hắn ở Đạo Giới, khi hắn cần phải lập tức có mặt.” Bích Tiêu trong trẻo nói:
“Ngoài ra nàng cũng nhấn mạnh vai trò của hắn hiện thời đã rất quan trọng, bởi vì Độ Đạo Môn mà hắn gia nhập là một trong các Đạo Thống mạnh nhất đứng ở thế trung lập.”
“Nếu hắn có thể thuyết phục Độ Đạo Môn nghiêng về Phản Đạo Hội, đại sự lại đi được thêm một bước.”
“Vậy thì tốt quá, cái tên này vận khí cũng không tệ...” Đông Hoa nghe thế cũng có chút vui.
Vốn tưởng rằng Lạc Nam sẽ chỉ gia nhập một Đạo Thống bình thường, nào ngờ hắn còn trở thành đệ tử của Độ Đạo Môn.
“Không nghĩ đến tỷ sẽ làm như thế cho hắn.” Bích Tiêu bỗng nhiên thay đổi chủ đề.
“Muội...” Đông Hoa như mèo cái bị đạp đuôi, nhảy dựng lên:
“Muội dám nhìn lén lại còn hỏi?”
Tu vi của Bích Tiêu hiện tại cao hơn nàng, cho nên khi bị nhìn lén nàng không thể cảm ứng được.
“Yên tâm, muội sẽ không tiết lộ.” Giọng điệu của Bích Tiêu có chút trêu chọc:
“Tỷ thật là sủng hắn quá mức.”
Lồng ngực phập phồng lên xuống, Đông Hoa lại trở về bản tính yêu nữ, nàng cười khanh khách:
“Hắn xứng đáng được như vậy, muội có muốn thử không? Tư vị không tệ đâu...”
“Không có hứng thú.” Bích Tiêu nghiêm giọng nói:
“Mục tiêu sống duy nhất hiện tại của muội chính là trợ giúp đại tỷ hoàn thành đại nghiệp, những thứ khác không quan trọng.”
“Các ngươi đều nhàm chán như nhau cả.” Đông Hoa ngạo nghễ nói:
“Cũng tốt thôi, đến một ngày nào đó nam nhân do ta nhìn trúng ngạo thị bầu trời này, các ngươi có cầu khẩn ta cũng không chia sẽ.”
“Đợi đến lúc đó rồi tính đi.” Bích Tiêu dửng dưng.
Ba tỷ muội các nàng mỗi người mỗi tính cách, đại tỷ bá đạo cường thế không gì sánh bằng, nhị tỷ nửa chính nửa tà hành sự không theo khuôn phép, tam muội điềm tĩnh thanh cao như u đàm không chút gợn sóng.
Rõ ràng tính cách của nhị tỷ là phù hợp nhất với tên nam nhân đang ở bên trong.
Không nói thêm câu nào, hai nữ nhân lẳng lặng thủ hộ hắn qua một đêm.
...
Bá Y gia thân, Lạc Nam thần thanh khí sảng bước khỏi lương đình, trên môi treo nụ cười đắc ý.
Hắn bước ra nhìn ngắm hai nàng, tuy rằng có áo choàng rộng thùng thình nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra vài đường cong gợi cảm.
“Sư phụ, đêm qua ta mơ một giấc mơ kỳ lạ...” Lạc Nam cố ý nói.
Đông Hoa trái tim lại nhảy lên, ngạo kiều hừ một tiếng: “Ngươi nằm mơ liên quan gì đến ta?”
Bích Tiêu cũng không muốn nghe hắn nói lung tung, liền hỏi chính sự: “Thương thế sao rồi?”
“Đa tạ sư phụ và sư thúc chiếu cố, trạng thái hiện giờ đã vô cùng tốt.” Lạc Nam làm động tác gồng lên khoe cơ bắp nói.
Đông Hoa trong đầu vô thức nhớ về cảnh tượng ngày hôm qua, tư vị nam tính mạnh mẽ của hắn vẫn còn quanh quẩn thật khiến lòng người rung động.
“Lần độ kiếp này, ngươi có nhận ra điểm yếu của bản thân hay không?” Bích Tiêu chợt hỏi.
“Điểm yếu?” Đông Hoa chau mày liễu nói: “Yêu nghiệt như hắn cũng có điểm yếu?”
Lạc Nam thì lại vuốt cằm suy tư, mở miệng nói: “Điểm yếu của mình ta đương nhiên biết, chính là nằm ở số lượng Vực.”
“Không sai.” Bích Tiêu gật đầu tán thành:
“Mặc dù ngươi sở hữu đa dạng Vực nhưng số lượng các tầng lại quá ít, người khác dù chỉ tinh thông một loại Vực nhưng chỉ cần số lượng nhiều hơn ngươi là đủ rồi.”
“Cái này ta cũng biết, nhưng lĩnh ngộ Vực phải dựa vào thời gian để tích luỹ, không có bất cứ loại tài nguyên nào dùng để gia tăng số lượng Vực trong thời gian ngắn được, mà tuổi của ta lại quá trẻ.” Lạc Nam bất đắc dĩ nói.
Lần này độ Đạo Kiếp, rõ ràng đám Chấp Pháp Đạo Giả sử dụng số lượng Vực áp đảo hắn, buộc hắn phải thi triển vô số biện pháp mới chống lại được.
Nếu như số lượng Vực của hắn sánh bằng Chấp Pháp Đạo Giả, cũng không đến mức chật vật như vậy.
Chưa kể những đối thủ của hắn đa phần đều nhiều tuổi hơn hắn, việc bọn hắn có nhiều tầng Vực hơn là điều chỉ có thể chấp nhận.
“Ta nhắc nhở ngươi đương nhiên là có biện pháp giúp ngươi.” Bích Tiêu thong dong nói:
“Một trong ba đại Đạo Thống ở Độ Đạo Môn được xưng là Vực Thần Đạo Thống, bọn họ sẽ hữu một loại Công Pháp với khả năng điều khiển Vực lão luyện đến mức có thể lấy ít địch nhiều, nổi danh thiên hạ.”
“Nếu như ngươi có thể gia nhập vào một mạch của Vực Thần Đạo Thống, vậy liền có thể khắc phục sự hạn chế của ngươi, giúp chiến lực gia tăng một mảng lớn.”
Lạc Nam giật mình: “Vực Thần Đạo Thống à?”
Hắn mặc dù biết Độ Đạo Môn có tam đại Đạo Thống nhưng cũng không rõ ràng, hiện tại nghe sư thúc nói cũng liền bắt đầu chú ý.
“Không sai, trong thời gian sắp tới ta và nhị tỷ sẽ đi theo hỗ trợ ngươi, có thắc mắc gì về Độ Đạo Môn cứ hỏi chúng ta.” Bích Tiêu nói:
“Bởi vì Độ Đạo Môn là cổ lực lượng rất lớn, đại tỷ muốn ngươi phải thuyết phục được Độ Đạo Môn ủng hộ Phá Đạo Hội.”
“Sư phụ và sư thúc theo giúp ta?” Lạc Nam mừng rỡ không thôi, đây chính là trợ lực vô cùng to lớn a.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ ở trong không gian của Phá Đạo Lệnh.” Đông Hoa cũng gật đầu tán thành.
“Vội gì vội gì...” Lạc Nam cười hề hề:
“Hiếm có cơ hội, ta muốn mời hai nàng du sơn ngoạn thuỷ, vừa lúc ta muốn đến Vô Lượng Sơn có việc đây.”
Bích Tiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là cơ hội để hắn củng cố tâm cảnh sau khi đột phá Đạo Cảnh, cũng chấp nhận gật đầu.
...
Cùng lúc đó tại một khu rừng hoang vắng.
Thân ảnh nhi tử của Đại Hộ Pháp Độ Đạo Môn là Đường Duẫn xuất hiện.
Không gian trước mặt hắn nứt ra, từ bên trong đó lẳng lặng có một tên nam tử tiến đến.
Tên nam tử này toàn thân khoác trường bào, có mái tóc trắng như ánh trăng, hai mắt lấp lánh hữu thần, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Hắn tên gọi Nguyệt Tường, là nhi tử của Tam Hộ Pháp đến từ Song Thần Môn.
Song Thần Môn cũng là một thế lực cường đại do hai đại Đạo Thống liên kết thành lập, tuy rằng kém hơn Độ Đạo Môn nhưng cũng có tiếng tăm không nhỏ ở Đạo Giới.
Nhất môn song thần, nghe qua đã biết không hề đơn giản.
“Đường Duẫn huynh, không biết hẹn ta ra đây có gì chỉ giáo?” Nguyệt Tường mỉm cười nhìn Đường Duẫn chắp tay.
Bởi vì Song Thần Môn và Độ Đạo Môn có chút giao tình, lại thêm Nguyệt Tường và Đường Duẫn từng cùng nhau liên thủ khám phá một toà bí cảnh, cả hai xem như là bằng hữu, có cách thức liên lạc của nhau.
Đương nhiên loại quan hệ bằng hữu này chỉ dựa trên lợi ích mà thành lập, không phải sinh tử chi giao.
Bởi vậy Nguyệt Tường cũng khá ngạc nhiên khi bỗng nhiên Đường Duẫn hẹn mình ra gặp mặt ở một nơi vắng vẻ.
Đường Duẫn thấy Nguyệt Tường đặt câu hỏi, lúc này mới thi triển Quy Tắc phong toả xung quanh, không muốn bất kỳ ai ngoài ý muốn nghe được cuộc trò chuyện.
Thấy dáng vẻ của hắn thần bí và cẩn trọng như vậy, Nguyệt Tường càng thêm hứng thú.
“Không giấu gì Nguyệt huynh, gần đây Độ Đạo Môn chúng ta lại xuất hiện một vị đệ tử nhập đạo đối nghịch thiên địa.” Đường Duẫn nói.
Đồng tử trong mắt Nguyệt Tường hơi co lại, thân là một kẻ chỉ nương nhờ thiên địa mà nhập đạo...hắn đương nhiên hiểu đối nghịch thiên địa có ý nghĩa gì.
Đây chính là đỉnh cấp thiên phú, đỉnh cấp ngộ tính, hàng chục vạn tu sĩ nhập đạo chưa chắc có một.
Bằng chứng là trong số trăm vạn đệ tử, nếu Độ Đạo Môn có được năm vị hậu bối đối nghịch thiên địa, thì Song Thần Môn chỉ có được ba vị mà thôi.
Mà ba vị này lại có thân phận cực kỳ hiển hách, hai người là Thiếu Thần, một người là đệ tử của Đại Trưởng Lão...khiến Nguyệt Tường vô cùng ao ước nhưng không thể với tới.
Hiện tại lại nghe nói Độ Đạo Môn có thêm một nhân vật như thế, số lượng đã vượt lên gấp đôi Song Thần Môn, tiền đồ vô hạn a.
Tuy rằng nội tâm ghen ghét, hắn vẫn là ra vẻ cảm thán: “Chúc mừng Độ Đạo Môn các vị.”
Đường Duẫn lắc đầu, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Tiểu tử này trước đây chỉ là một tên tiểu đồng mà thôi, hiện tại vừa tấn thăng lên chức đệ tử, nhưng ngoài ta ra rất ít người biết hắn đối nghịch thiên địa mà thành công nhập đạo...”
“Có lẽ vì hắn sợ cây to đón gió nên chưa dám công khai thân phận thật sự.”
“Ồ...” Nguyệt Tường nghe ra một tia manh mối.
“Ta và hắn từng có chút xung đột, tiểu tử này làm người cực kỳ kiêu ngạo và đáng ghét.” Đường Duẫn nói thêm:
“Bất quá thân là đồng môn nên ta không tiện ra tay với hắn.”
“Đường huynh lời này là có ý gì?” Ánh mắt Nguyệt Tường lấp loé.
“Ta chẳng có ý gì cả.” Đường Duẫn nhún nhún vai, nở nụ cười tà dị:
“Chỉ là ta nhận được tin hắn một thân một mình tiến về Vô Lượng Sơn làm nhiệm vụ, hơn nữa chỉ vừa mới đột phá Đạo Cảnh, đây là cơ hội cả đời chỉ có một lần a.”
“Có thể tận dụng hay không, phải xem bản lĩnh của Nguyệt huynh rồi...”
Nói xong, Đường Duẫn ung dung rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn theo bóng lưng đối phương biến mất, Nguyệt Tường lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tâm cơ thật độc, muốn mượn đao giết người lại không dám nói thẳng ra.”
Nguyệt Tường đứng lặng người hồi lâu để suy nghĩ, cân nhắc mức độ chân thật trong lời nói của Đường Duẫn.
Nhịp tim của hắn vẫn đập thình thịch không ngừng từ khi nghe thấy cơ hội này.
Đây quả thật là thiên đại phúc duyên cả đời mới có thể gặp một lần.
Nếu như thành công, thân phận và địa vị của hắn tại Song Thần Môn chắc chắn nhất phi trùng thiên, thậm chí có khả năng được Trưởng Lão cấp cao thu làm đồ đệ, sánh ngang với ba vị kia.
Không ức chế được tham niệm, Nguyệt Tường ánh mắt dần trở nên quyết đoán:
“Cơ hội như vậy, thật sự xứng đáng để ta liều một lần!”
Phía sau lưng nàng hiện ra hư ảnh những chiếc lá xanh chậm rãi úa tàn đổi lấy sự nở rộ của một đoá Bỉ Ngạn mỹ lệ đầy cao quý.
Bỉ Ngạn không những mang đến nguồn lực lượng khổng lồ, mà còn cung cấp sự sống dồi dào nồng đậm, bao trùm toàn bộ cơ thể của Lạc Nam.
Nguồn lực lượng tiến vào đan điền của hắn cung cấp năng lượng, còn sự sống thì bắt đầu làm lành các vết thương trên cơ thể.
Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, không nghĩ đến Diệp Tử Hoa Sinh của nàng đã trở nên cường đại như vậy.
Hắn có thể điều động Bá Đỉnh nuốt sạch lực lượng tiến vào đan điền...nhưng còn nguồn sống bao bọc xung quanh cơ thể ở bên ngoài, làm sao có thể kháng cự?
Làm không cẩn thận để nàng nhìn ra sơ hở thì lại no đòn.
Trong lúc nhất thời, từng vết thương được làm lành, cơ thể cũng lấy tốc độ nhanh chóng phục hồi.
Da thịt mới được sinh ra, gân cốt nứt vỡ bắt đầu lành lại, Lạc Nam như được lột xác...
Nhìn từng khối cơ bắp, từng khối thịt đạt đến mức độ hoàn mỹ của hắn, ngũ quan tuấn lãng bất phàm uy vũ tà mị không cách nào hình dung, nhịp tim của Đông Hoa cũng có chút đập nhanh.
Hắn đang nằm ở trước mặt nàng, tiểu huynh đệ hùng dũng ngạo nghễ đỉnh lên bầu trời, dáng vẻ dữ tợn hống hách đó khiến nàng khẽ gắt một tiếng.
Mặc dù bầu không khí lúc này ám muội và xấu hổ, nhưng đang tập trung trị thương nên nàng không thể phân tâm, chỉ có thể từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một chiếc khăn lụa che lại hạ bộ của hắn.
Nào ngờ tiểu huynh đệ kia quá mức dữ dội, nó chỉ giật giật đã hất bay khăn lụa, vẫn bạo lộ ở trước mặt của nàng.
“Cái tên này đang trọng thương sao lại có thể như vậy?” Đông Hoa nhếch nhẹ cánh môi:
“Vốn liếng hùng hậu, chẳng trách thành lập cả một hậu cung.”
Nàng cố gắng dời mắt khỏi nó nhưng không thể, đột ngột lại nghe Lạc Nam rên lên trong cơn “mê mang”:
“Đông Hoa...sư phụ của ta...ta cần nàng...”
Nghe thấy hắn lúc hôn mê lại gọi tên của mình một cách nhu tình như vậy, trái tim nơi lồng ngực của Đông Hoa xém chút nhảy ra.
Nàng phát giác hung khí của hắn lúc này như sắp nổ tung, trướng phồng lên trông có vẻ vô cùng khó chịu, mà hắn lại đang nhíu chặt chân mày cực kỳ bức bối.
Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm, bất quá Đông Hoa dù sao cũng sống nhiều năm, chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa từng thấy heo chạy, đương nhiên biết hiện tượng trước mắt là như thế nào.
“Có lẽ hắn liên tục đột phá Thể Đạo Cảnh và Đạo Cảnh khiến dương khí quá mức dư thừa, lại thêm từ ngày tiến vào Đạo Giới đã có mấy năm chưa tiếp xúc nữ nhân...” Đông Hoa âm thầm suy nghĩ.
Mắt thấy tiểu huynh đệ biểu tình ngày càng dữ dội, nàng rốt cuộc hạ quyết tâm:
“Xem như tiện nghi tên tiểu tử này.”
Một tay nàng vẫn thông qua Diệp Tử Hoa Sinh chữa trị cho hắn, một tay khác đã nhẹ nhàng duỗi ra, những ngón tay tinh tế thon dài có chút run rẩy chụp vào tiểu huynh đệ, bắt đầu chuyển động.
“Ừm...sư phụ...”
Lạc Nam nhẹ thở ra một hơi thoải mái.
Đông Hoa cảm nhận được sự nóng bỏng và cứng rắn trong lòng bàn tay, gò má ửng hồng lên như lửa, một khoả trái tim đập thình thịch liên hồi.
Mà có lẽ từng ấy đối với hắn là không đủ, sau lúc đầu có chút thoải mái, sau đó ngày càng biểu tình tợn hơn, như muốn bạo ra ở trong lòng bàn tay của nàng.
“Tên đáng ghét...”
Đông Hoa sóng mắt lưu chuyển, dung nhan của Đông Vực Đệ Nhất Mỹ Nhân lúc này tràn ngập kiều mị, phong tình vạn chủng như có thể hút hết tất cả linh hồn của mọi nam nhân.
Nàng cởi xuống mũ trùm đầu của áo choàng, vén tóc dài lên, từ từ cúi xuống bên dưới, môi đỏ ướt át hé mở.
“A...”
Lạc Nam toàn thân run rẩy.
...
Không biết qua bao lâu sau, Đông Hoa dùng khăn lụa lau sạch bờ môi, nhìn ngắm nam nhân đã chìm vào giấc ngủ.
Dùng chăn phủ kín toàn thân hắn, nàng bước ra bên ngoài lương đình.
“Thế nào rồi?” Bích Tiêu hỏi thăm.
“Ta dùng Diệp Tử Hoa Sinh trị thương cho hắn, đã không có gì đáng ngại.” Đông Hoa hồi đáp:
“Bất quá có lẽ tinh thần mỏi mệt nên ngủ say rồi.”
Bích Tiêu nhẹ gật đầu lên tiếng:
“Muội đã đem tình huống của hắn báo với đại tỷ.”
“Nàng nói thế nào?” Đông Hoa hỏi.
“Đại tỷ căn dặn tỷ muội chúng ta và những người hắn chỉ định sắp tới phải toàn lực hỗ trợ hắn ở Đạo Giới, khi hắn cần phải lập tức có mặt.” Bích Tiêu trong trẻo nói:
“Ngoài ra nàng cũng nhấn mạnh vai trò của hắn hiện thời đã rất quan trọng, bởi vì Độ Đạo Môn mà hắn gia nhập là một trong các Đạo Thống mạnh nhất đứng ở thế trung lập.”
“Nếu hắn có thể thuyết phục Độ Đạo Môn nghiêng về Phản Đạo Hội, đại sự lại đi được thêm một bước.”
“Vậy thì tốt quá, cái tên này vận khí cũng không tệ...” Đông Hoa nghe thế cũng có chút vui.
Vốn tưởng rằng Lạc Nam sẽ chỉ gia nhập một Đạo Thống bình thường, nào ngờ hắn còn trở thành đệ tử của Độ Đạo Môn.
“Không nghĩ đến tỷ sẽ làm như thế cho hắn.” Bích Tiêu bỗng nhiên thay đổi chủ đề.
“Muội...” Đông Hoa như mèo cái bị đạp đuôi, nhảy dựng lên:
“Muội dám nhìn lén lại còn hỏi?”
Tu vi của Bích Tiêu hiện tại cao hơn nàng, cho nên khi bị nhìn lén nàng không thể cảm ứng được.
“Yên tâm, muội sẽ không tiết lộ.” Giọng điệu của Bích Tiêu có chút trêu chọc:
“Tỷ thật là sủng hắn quá mức.”
Lồng ngực phập phồng lên xuống, Đông Hoa lại trở về bản tính yêu nữ, nàng cười khanh khách:
“Hắn xứng đáng được như vậy, muội có muốn thử không? Tư vị không tệ đâu...”
“Không có hứng thú.” Bích Tiêu nghiêm giọng nói:
“Mục tiêu sống duy nhất hiện tại của muội chính là trợ giúp đại tỷ hoàn thành đại nghiệp, những thứ khác không quan trọng.”
“Các ngươi đều nhàm chán như nhau cả.” Đông Hoa ngạo nghễ nói:
“Cũng tốt thôi, đến một ngày nào đó nam nhân do ta nhìn trúng ngạo thị bầu trời này, các ngươi có cầu khẩn ta cũng không chia sẽ.”
“Đợi đến lúc đó rồi tính đi.” Bích Tiêu dửng dưng.
Ba tỷ muội các nàng mỗi người mỗi tính cách, đại tỷ bá đạo cường thế không gì sánh bằng, nhị tỷ nửa chính nửa tà hành sự không theo khuôn phép, tam muội điềm tĩnh thanh cao như u đàm không chút gợn sóng.
Rõ ràng tính cách của nhị tỷ là phù hợp nhất với tên nam nhân đang ở bên trong.
Không nói thêm câu nào, hai nữ nhân lẳng lặng thủ hộ hắn qua một đêm.
...
Bá Y gia thân, Lạc Nam thần thanh khí sảng bước khỏi lương đình, trên môi treo nụ cười đắc ý.
Hắn bước ra nhìn ngắm hai nàng, tuy rằng có áo choàng rộng thùng thình nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra vài đường cong gợi cảm.
“Sư phụ, đêm qua ta mơ một giấc mơ kỳ lạ...” Lạc Nam cố ý nói.
Đông Hoa trái tim lại nhảy lên, ngạo kiều hừ một tiếng: “Ngươi nằm mơ liên quan gì đến ta?”
Bích Tiêu cũng không muốn nghe hắn nói lung tung, liền hỏi chính sự: “Thương thế sao rồi?”
“Đa tạ sư phụ và sư thúc chiếu cố, trạng thái hiện giờ đã vô cùng tốt.” Lạc Nam làm động tác gồng lên khoe cơ bắp nói.
Đông Hoa trong đầu vô thức nhớ về cảnh tượng ngày hôm qua, tư vị nam tính mạnh mẽ của hắn vẫn còn quanh quẩn thật khiến lòng người rung động.
“Lần độ kiếp này, ngươi có nhận ra điểm yếu của bản thân hay không?” Bích Tiêu chợt hỏi.
“Điểm yếu?” Đông Hoa chau mày liễu nói: “Yêu nghiệt như hắn cũng có điểm yếu?”
Lạc Nam thì lại vuốt cằm suy tư, mở miệng nói: “Điểm yếu của mình ta đương nhiên biết, chính là nằm ở số lượng Vực.”
“Không sai.” Bích Tiêu gật đầu tán thành:
“Mặc dù ngươi sở hữu đa dạng Vực nhưng số lượng các tầng lại quá ít, người khác dù chỉ tinh thông một loại Vực nhưng chỉ cần số lượng nhiều hơn ngươi là đủ rồi.”
“Cái này ta cũng biết, nhưng lĩnh ngộ Vực phải dựa vào thời gian để tích luỹ, không có bất cứ loại tài nguyên nào dùng để gia tăng số lượng Vực trong thời gian ngắn được, mà tuổi của ta lại quá trẻ.” Lạc Nam bất đắc dĩ nói.
Lần này độ Đạo Kiếp, rõ ràng đám Chấp Pháp Đạo Giả sử dụng số lượng Vực áp đảo hắn, buộc hắn phải thi triển vô số biện pháp mới chống lại được.
Nếu như số lượng Vực của hắn sánh bằng Chấp Pháp Đạo Giả, cũng không đến mức chật vật như vậy.
Chưa kể những đối thủ của hắn đa phần đều nhiều tuổi hơn hắn, việc bọn hắn có nhiều tầng Vực hơn là điều chỉ có thể chấp nhận.
“Ta nhắc nhở ngươi đương nhiên là có biện pháp giúp ngươi.” Bích Tiêu thong dong nói:
“Một trong ba đại Đạo Thống ở Độ Đạo Môn được xưng là Vực Thần Đạo Thống, bọn họ sẽ hữu một loại Công Pháp với khả năng điều khiển Vực lão luyện đến mức có thể lấy ít địch nhiều, nổi danh thiên hạ.”
“Nếu như ngươi có thể gia nhập vào một mạch của Vực Thần Đạo Thống, vậy liền có thể khắc phục sự hạn chế của ngươi, giúp chiến lực gia tăng một mảng lớn.”
Lạc Nam giật mình: “Vực Thần Đạo Thống à?”
Hắn mặc dù biết Độ Đạo Môn có tam đại Đạo Thống nhưng cũng không rõ ràng, hiện tại nghe sư thúc nói cũng liền bắt đầu chú ý.
“Không sai, trong thời gian sắp tới ta và nhị tỷ sẽ đi theo hỗ trợ ngươi, có thắc mắc gì về Độ Đạo Môn cứ hỏi chúng ta.” Bích Tiêu nói:
“Bởi vì Độ Đạo Môn là cổ lực lượng rất lớn, đại tỷ muốn ngươi phải thuyết phục được Độ Đạo Môn ủng hộ Phá Đạo Hội.”
“Sư phụ và sư thúc theo giúp ta?” Lạc Nam mừng rỡ không thôi, đây chính là trợ lực vô cùng to lớn a.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ ở trong không gian của Phá Đạo Lệnh.” Đông Hoa cũng gật đầu tán thành.
“Vội gì vội gì...” Lạc Nam cười hề hề:
“Hiếm có cơ hội, ta muốn mời hai nàng du sơn ngoạn thuỷ, vừa lúc ta muốn đến Vô Lượng Sơn có việc đây.”
Bích Tiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là cơ hội để hắn củng cố tâm cảnh sau khi đột phá Đạo Cảnh, cũng chấp nhận gật đầu.
...
Cùng lúc đó tại một khu rừng hoang vắng.
Thân ảnh nhi tử của Đại Hộ Pháp Độ Đạo Môn là Đường Duẫn xuất hiện.
Không gian trước mặt hắn nứt ra, từ bên trong đó lẳng lặng có một tên nam tử tiến đến.
Tên nam tử này toàn thân khoác trường bào, có mái tóc trắng như ánh trăng, hai mắt lấp lánh hữu thần, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Hắn tên gọi Nguyệt Tường, là nhi tử của Tam Hộ Pháp đến từ Song Thần Môn.
Song Thần Môn cũng là một thế lực cường đại do hai đại Đạo Thống liên kết thành lập, tuy rằng kém hơn Độ Đạo Môn nhưng cũng có tiếng tăm không nhỏ ở Đạo Giới.
Nhất môn song thần, nghe qua đã biết không hề đơn giản.
“Đường Duẫn huynh, không biết hẹn ta ra đây có gì chỉ giáo?” Nguyệt Tường mỉm cười nhìn Đường Duẫn chắp tay.
Bởi vì Song Thần Môn và Độ Đạo Môn có chút giao tình, lại thêm Nguyệt Tường và Đường Duẫn từng cùng nhau liên thủ khám phá một toà bí cảnh, cả hai xem như là bằng hữu, có cách thức liên lạc của nhau.
Đương nhiên loại quan hệ bằng hữu này chỉ dựa trên lợi ích mà thành lập, không phải sinh tử chi giao.
Bởi vậy Nguyệt Tường cũng khá ngạc nhiên khi bỗng nhiên Đường Duẫn hẹn mình ra gặp mặt ở một nơi vắng vẻ.
Đường Duẫn thấy Nguyệt Tường đặt câu hỏi, lúc này mới thi triển Quy Tắc phong toả xung quanh, không muốn bất kỳ ai ngoài ý muốn nghe được cuộc trò chuyện.
Thấy dáng vẻ của hắn thần bí và cẩn trọng như vậy, Nguyệt Tường càng thêm hứng thú.
“Không giấu gì Nguyệt huynh, gần đây Độ Đạo Môn chúng ta lại xuất hiện một vị đệ tử nhập đạo đối nghịch thiên địa.” Đường Duẫn nói.
Đồng tử trong mắt Nguyệt Tường hơi co lại, thân là một kẻ chỉ nương nhờ thiên địa mà nhập đạo...hắn đương nhiên hiểu đối nghịch thiên địa có ý nghĩa gì.
Đây chính là đỉnh cấp thiên phú, đỉnh cấp ngộ tính, hàng chục vạn tu sĩ nhập đạo chưa chắc có một.
Bằng chứng là trong số trăm vạn đệ tử, nếu Độ Đạo Môn có được năm vị hậu bối đối nghịch thiên địa, thì Song Thần Môn chỉ có được ba vị mà thôi.
Mà ba vị này lại có thân phận cực kỳ hiển hách, hai người là Thiếu Thần, một người là đệ tử của Đại Trưởng Lão...khiến Nguyệt Tường vô cùng ao ước nhưng không thể với tới.
Hiện tại lại nghe nói Độ Đạo Môn có thêm một nhân vật như thế, số lượng đã vượt lên gấp đôi Song Thần Môn, tiền đồ vô hạn a.
Tuy rằng nội tâm ghen ghét, hắn vẫn là ra vẻ cảm thán: “Chúc mừng Độ Đạo Môn các vị.”
Đường Duẫn lắc đầu, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Tiểu tử này trước đây chỉ là một tên tiểu đồng mà thôi, hiện tại vừa tấn thăng lên chức đệ tử, nhưng ngoài ta ra rất ít người biết hắn đối nghịch thiên địa mà thành công nhập đạo...”
“Có lẽ vì hắn sợ cây to đón gió nên chưa dám công khai thân phận thật sự.”
“Ồ...” Nguyệt Tường nghe ra một tia manh mối.
“Ta và hắn từng có chút xung đột, tiểu tử này làm người cực kỳ kiêu ngạo và đáng ghét.” Đường Duẫn nói thêm:
“Bất quá thân là đồng môn nên ta không tiện ra tay với hắn.”
“Đường huynh lời này là có ý gì?” Ánh mắt Nguyệt Tường lấp loé.
“Ta chẳng có ý gì cả.” Đường Duẫn nhún nhún vai, nở nụ cười tà dị:
“Chỉ là ta nhận được tin hắn một thân một mình tiến về Vô Lượng Sơn làm nhiệm vụ, hơn nữa chỉ vừa mới đột phá Đạo Cảnh, đây là cơ hội cả đời chỉ có một lần a.”
“Có thể tận dụng hay không, phải xem bản lĩnh của Nguyệt huynh rồi...”
Nói xong, Đường Duẫn ung dung rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn theo bóng lưng đối phương biến mất, Nguyệt Tường lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tâm cơ thật độc, muốn mượn đao giết người lại không dám nói thẳng ra.”
Nguyệt Tường đứng lặng người hồi lâu để suy nghĩ, cân nhắc mức độ chân thật trong lời nói của Đường Duẫn.
Nhịp tim của hắn vẫn đập thình thịch không ngừng từ khi nghe thấy cơ hội này.
Đây quả thật là thiên đại phúc duyên cả đời mới có thể gặp một lần.
Nếu như thành công, thân phận và địa vị của hắn tại Song Thần Môn chắc chắn nhất phi trùng thiên, thậm chí có khả năng được Trưởng Lão cấp cao thu làm đồ đệ, sánh ngang với ba vị kia.
Không ức chế được tham niệm, Nguyệt Tường ánh mắt dần trở nên quyết đoán:
“Cơ hội như vậy, thật sự xứng đáng để ta liều một lần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.