Chương 2871: Xâm nhập
Akay Hau
23/09/2024
Bá Vũ Điện rốt cuộc rời khỏi phạm vi Nguyên Giới, xuyên thủng tầng trời...tiến ra hỗn độn hư vô mờ mịt.
Nhất Thế Vũ Trụ đã từng là một phiến tiểu vũ trụ trôi dạt bên ngoài hỗn độn như thế này, sau vô số năm tháng dài đằng đẳng trùng hợp trôi đến vị trí của Nguyên Giới khổng lồ hình thành liên kết, dần dần bị Nguyên Giới cao cấp hơn đồng hoá.
Mà không riêng gì Nhất Thế Vũ Trụ, Bách Thú Vũ Trụ hay Pháp Tướng Vũ Trụ mà Lạc Nam từng sử dụng Vạn Vũ Môn mở ra cũng tương tự như vậy.
Điều này đồng nghĩa bên ngoài hỗn độn vô tận này vẫn còn vô vàn vũ trụ mà Nguyên Giới chưa hề biết đến...cũng không ai đủ khả năng tìm tòi và phám phá, ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng không thể làm được.
Bởi lẽ bên ngoài hỗn độn không hề tồn tại Nguyên Khí, cũng không tồn tại Quy Tắc Chi Lực, dù ngươi có là Thần Đạo Cảnh...ngươi cũng sẽ cạn kiệt lực lượng trước khi có thể khám phá được một góc nhỏ của hỗn độn mà thôi.
“Thâm Uyên Chư Thần ở chỗ nào a?” Lạc Nam nhìn vô tận hỗn độn đen kịch không có điểm cuối phía trước mà nhíu mày.
Ở nơi này hoàn toàn không thể xác định được phương hướng a, đông tây nam bắc gì cũng như nhau, đều thuần một màu đen kịch đầy huyền bí.
Bích Tiêu phất nhẹ óng tay áo, lấy ra một khối ngọc bội màu trắng.
Ngọc bội phát ra một tia sáng chỉ đường dẫn lối, chiếu rọi về một hướng như mũi tên xuyên qua không gian.
“Đại tỷ từng đi qua Thâm Uyên Chư Thần một lần, khối ngọc bội này đánh dấu vị trí của nó.” Bích Tiêu giải thích nói.
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, động ý niệm ra lệnh cho đám Hoàng Vũ Bá Long lao đi.
Mặc dù tốc độ của Hoàng Vũ Bá Long không tệ...nhưng đã nửa tháng thời gian liên tục di chuyển vẫn không gặp bóng dáng Thâm Uyên Chư Thần, mũi tên ánh sáng chỉ đường vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.
“Phu quân, lượng Nguyên Thạch tiêu hao quá nhiều.” Hoa Ngọc Phượng phụ trách điều khiển Trận Pháp chau mày nói.
Bá Vũ Điện và Hoàng Vũ Bá Long bình thường đều có khả năng tự động hấp thụ Nguyên Khí xung quanh để liên tục duy trì sự hoạt động...bất quá ở hỗn độn là môi trường chân không, một giọt Nguyên Khí cũng không có nên phải sử dụng Nguyên Thạch để bổ sung, dẫn đến Bá Vũ Điện tiêu hao Nguyên Thạch còn nhiều hơn chân long hấp thuỷ.
“Tiêu hao bao nhiêu rồi?” Lạc Nam hỏi.
“Mới nửa tháng đã tốn cả vạn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.” Hoa Ngọc Phượng đáp.
“Khó đây...” Lạc Nam vuốt cằm.
Mặc dù Nguyên Thạch hắn tích luỹ được rất nhiều từ những lần trấn lột Nhẫn Trữ Vật của đám địch nhân có bối cảnh...nhưng hắn còn dự định để lại Nguyên Thạch cho các thê tử mang theo tiến vào Thâm Uyên Chư Thần phòng trường hợp hao hết lực lượng còn có cái sử dụng.
Nếu Bá Vũ Điện nuốt hết Nguyên Thạch cũng khó khăn...
Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Trương Nhã Trâm lên tiếng: “Công tử yên tâm đi, chỗ ta không thiếu Đạo Xu...Nguyên Thạch của ngươi cứ sử dụng thoải mái.”
Lạc Nam hai mắt toả sáng, xém chút quên mất ở chỗ này còn một vị đại phú bà, hắn cười hắc hắc nói:
“Cầu phú bà bao nuôi a.”
“Không biết xấu hổ.” Chúng nữ che miệng cười khẽ.
Trương Nhã Trâm liếc xéo hắn, thật khó để thấy con hàng này đứng đắn nghiêm chỉnh để tương thích với thân phận của hắn.
Lại một tháng thời gian...mũi tên ánh sáng rốt cuộc nhìn thấy điểm cuối.
“Hít...”
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Bởi vì ở giữa hỗn độn vậy mà tồn tại một vòng xoáy khổng lồ...
Vòng xoáy này là do những mảnh vỡ không gian, những luồng Thần Lực hỗn loạn và những tia Thần Đạo Quy Tắc sát phạt quấn lấy nhau mà tạo thành.
Tất cả những yếu tố này tạo thành một hố đen sâu thẳm như đáy vực, Bá Vũ Điện ở bên cạnh miệng vực lại trở nên nhỏ bé như một con kiến hôi.
Điều khiển Bá Vũ Điện bay lên miệng vực nhìn xuống bên dưới...cảnh tượng chẳng khác nào một cái miệng quái vật sâu thăm thẳm không thấy điểm cuối, khiến người ta phải rùng mình.
Chúng nữ lúc đầu rất là tự tin và hào hứng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thâm Uyên Chư Thần trên mặt cũng hiện lên vẻ ngưng trọng, ánh mắt xuất hiện sự kiêng kỵ.
Khí tức, áp bách, khí thế của những vị Thần Đạo Cảnh ngã xuống vẫn còn lưu lại, cảm giác như đang đối mặt với một cái cối xoay thịt khổng lồ khiến người ta chùn bước.
“Chẳng trách Nguyên Giới phải loại bỏ Thâm Uyên Chư Thần ra khỏi thiên địa...thứ này quả thật không thể khôi phục được nữa.” Lạc Nam chậc lưỡi cảm thán.
Trận chiến quy mô lớn của Thần Đạo Cảnh mang đến sức tàn phá quá lớn, quy mô của Thâm Uyên Chư Thần này thậm chí có thể sánh ngang với một trong bốn đại khu của Đạo Giới a.
“Đúng thế, bên trong tuy rằng chứa đựng truyền thừa, cơ duyên...nhưng không phải ai cũng lấy được.” Bích Tiêu gật đầu.
“Thú vị, địa phương này mới là nơi ta cần đến.” Bùi Linh Hi tràn ngập chiến ý nói.
“Cơ duyên đi kèm với hung hiểm, các tỷ muội xuống thôi.” Huyết Yêu Cơ ánh mắt loé lên, triệu hồi Long Ngục Xích Huyết hoá thành một con Huyết Long, nàng cưỡi lên lưng Huyết Long muốn lao xuống đáy vực.
“Gấp cái gì?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, hai tay nắm đuôi Huyết Long dùng sức kéo lại.
“Đến đây rồi còn có gì phải sợ?” Huyết Yêu Cơ hừ một tiếng:
“Cùng lắm thì Linh Hồn trở về Bá Chủ Thần Đình thôi.”
“Không phải ai cũng có chiến lực như nàng, phải có kế hoạch cụ thể rõ ràng, hiểu chưa?” Lạc Nam bực mình.
“Phu quân nói đúng, ta cảm thấy các tỷ muội nên chia thành tổ đội phối hợp hoạt động, giúp đỡ lẫn nhau tìm kiếm truyền thừa.” Tuế Nguyệt đề nghị:
“Bảy người một tổ phân ra thám hiểm Thâm Uyên Chư Thần...”
Huyết Yêu Cơ nghe vậy cũng cảm thấy có lý, dù sao thì có những nữ nhân sở trường không thiên về chiến đấu, cần có người bảo vệ...mà ngược lại những nữ nhân chiến lực cao thâm cũng cần có đồng đội với khả năng phụ trợ gia tăng chiến lực, gia tăng tỷ lệ an toàn.
Thế là không cần Lạc Nam sắp xếp, chúng nữ vẫn tự mình lựa chọn các đội ngũ thích hợp với nhau.
Chẳng hạn như Nam Thiên Tố, Phượng Nghi, Đan Mộng Cơ, Đình Manh Manh, Lý Trúc Loan, Thục Phi và Kiều Tố Tố vào một tổ.
Trong đó Nam Thiên Tố với khả năng đơn chiến mạnh mẽ, thao túng được Thời Gian và Không Gian để gia tăng tỷ lệ chạy trốn nếu gặp phải nguy hiểm.
Đan Mộng Cơ là Luyện Đan Sư không có chiến lực sẽ thông qua Ngự Yêu Đạo Quyết thu phục Thần Thú là Phượng Nghi vào cơ thể, từ đó có được chiến lực của Thiên Mệnh Huyền Phượng.
Đình Manh Manh đảm nhiệm vai trò phòng ngự của một thể tu.
Thục Phi và Kiều Tố Tố phụ trách mảng công kích trên phạm vi rộng.
Lý Trúc Loan hỗ trợ toàn đội.
Tóm lại mỗi đội ngũ do chúng nữ chọn ra phải có đủ từ phòng ngự chính, chiến lực chính, phụ trợ chính và cả khả năng giữ mạng...
“Chúng ta cũng sẽ đi theo hỗ trợ các tỷ muội, tạm thời đành tách nhau ra.” Đông Hoa, Bích Tiêu nói với Lạc Nam.
Lạc Hà, Bảo Lan, Điêu Thuyền, Thánh Linh Thiên Vận, Dị Nữ, Lạc Long Nhi, Bùi Linh Hi và Trương Nhã Trâm cũng xung phong nhận việc, chia nhau ra mỗi người phụ trách dẫn dắt một đội.
Có thêm những Thiên Đạo Cảnh như các nàng đồng hành, vấn đề an toàn của chúng nữ sẽ được đảm bảo hơn...chưa kể dù là Thiên Đạo Cảnh nhưng các nàng cũng hứng thú với cơ duyên tại Thâm Uyên Chư Thần này.
Lạc Nam tạm thời hài lòng với thu xếp của chúng nữ.
Mà chẳng biết là tình cờ hay cố ý, các nàng Long Uyển Ước, Lâm My, Ngân Hà, Ngân Tâm, Huyết Chiêu Dương, La Âm Khinh Nhạn, Mỹ Mộng, An Hinh, Thất Hồn Diệm...những nữ nhân chưa có phu thê chi thực với Lạc Nam đều bị đưa vào cùng một đội, trở thành đội ngũ có số lượng đông nhất.
Lạc Nam biết rõ là các lão bà cố ý tạo điều kiện cho mình, liền tranh thủ nắm bắt cơ hội nói:
“Ta sẽ đi cùng với các nàng.”
“Chúng ta đã đông người như vậy rồi, ngươi sao không bảo vệ các tỷ muội khác?” Kỳ Duyên ngạo kiều nhìn hắn.
“Khanh khách, bởi vì phu quân muốn tìm thời điểm đem ngươi ngủ.” Mị Duyên quyến rũ cười trêu nói.
Long Uyển Ước chúng nữ gò má đỏ ửng, các nàng đương nhiên hiểu nguyên nhân...chỉ là ngầm biết với nhau là được, Mị Duyên lại trắng trợn nói ra như vậy.
“Chẳng có gì thẹn thùng cả, tỷ muội chúng ta nhiều người như thế cùng nhau hầu hạ phu quân còn được, các ngươi cũng nên tập làm quen dần.” Diễm Hồng Liên bồi thêm.
“Không sai, đã là phu thê thì phải ngủ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa...có gì mà đỏ mặt?” Võ Tam Nương tuỳ ý nói:
“Nhớ năm đó còn là lão nương đem hắn đè ra, chiếm hết quyền chủ động.”
“Có sao? Ta vậy mà không nhớ...” Lạc Nam đưa tay đét vào mông nàng.
“Kỳ Duyên ngươi cũng ngại ngùng, đã bước vào Lạc Gia thì chính là người của phu quân rồi.” Yên Nhược Tuyết ra dáng bà cả:
“Hãy để chàng ấy bù đắp khoảng thời gian vắng vẻ cho các ngươi đi.”
Bị chúng nữ xúm lại trêu chọc, Kỳ Duyên vừa giận vừa thẹn...thầm tự trách mình nhiều lời tạo cơ hội cho các nữ nhân lấn tới.
“Bầu không khí này thật lạ...” Bùi Linh Hi cổ quái liếc mắt nhìn Lạc Nam.
Ở Độ Đạo Môn nàng cũng biết có số ít nhân vật cao tầng như Hộ Pháp, Trưởng Lão với thân phận và địa vị cao nên tam thê tứ thiếp...bất quá các nữ nhân đó đều luôn tranh đấu với nhau, chưa từng hoà thuận, nhiều lần xảy ra xung đột khiến nam nhân của họ đau đầu.
Trong khi đó Lạc Nam có những thê tử xuất chúng và tuyệt sắc, tâm cao khí ngạo...nhưng các nàng lại trên dưới một lòng, tình cảm như tỷ muội ruột thịt mà không ngửi thấy mùi vị ghen tuông, điều này khiến nàng không thể lý giải nổi hắn rốt cuộc sao có thể làm được?
Bùi Linh Hi không biết rằng chính tính cảm chân thành của Lạc Nam với từng nữ nhân đã khiến các nàng ấy chấp nhận mọi chuyện theo cách như vậy.
Hơn nữa đại đa số các nàng đều đã đi cùng nhau một hành trình dài, trải qua những thời khắc vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ...đã sớm trở thành những người quan trọng nhất trong cuộc sống của nhau.
Thậm chí dù không có Lạc Nam đứng giữa trung hoà, các thê tử vẫn sẽ giữ quan hệ mật thiết như thế.
Giống như Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên, ngày trước từng là địch nhân người chết ta sống...nhưng khi cùng nhau liên thủ chống lại Đạo Vực và Đạo Quốc, lại trở nên cực kỳ hiểu nhau, ăn ý nhất trong chiến đấu.
Lạc Nam ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh nói:
“Được rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm...các đội phân tách ra hành động, mỗi người các nàng sau khi nhận được truyền thừa thành công hãy kích hoạt Phá Đạo Lệnh để truyền tống về tổng bộ Phá Đạo Hội tập hợp cùng nhau.”
“Nên ưu tiên vấn đề an toàn, cơ duyên không quan trọng bằng tính mạng của các nàng.”
“Đừng quên pho tượng ta tặng cho các nàng.”
“Mọi người hãy giữ một con Trùng Giữ Mạng bên người.” Liễu Tú Quyên phất tay.
Một bầy hơn trăm con Trùng Giữ Mạng bay ra, phân biệt lẫn vào trong tóc của tất cả chúng nữ.
“Còn đây là Khôi Lỗi phòng thân, có thể giúp tất cả ngăn chặn một đợt công kích.” Thành Bích cũng phân phát Khôi Lỗi do nàng luyện chế cho các tỷ muội.
“Đạo Xu mỗi người mang theo một vạn phòng trường hợp hao sạch lực lượng.” Trương Nhã Trâm cũng thể hiện phong cách phú bà của mình, phân phát cho chúng nữ mỗi người một vạn Đạo Xu phòng thân.
Được trang bị đầy đủ, chúng nữ bày tỏ sự tự tin, Tuế Nguyệt đề nghị:
“Nếu gặp phải truyền thừa thích hợp với các tỷ muội không ở trong đội ngũ của mình, hãy truyền âm thông báo.”
“Nhất trí.”
Không hề do dự, từng đội ngũ bay ra khỏi Bá Vũ Điện, bắt đầu xâm nhập vào Thâm Uyên Chư Thần.
Bởi vì nơi này quá bao la, rất nhanh bóng lưng của từng người đều dần khuất ra khỏi tầm mắt.
“Chúng ta cũng đi thôi, quyết tâm càn quét Thâm Uyên Chư Thần.” Lạc Nam cười ha ha nói với đội ngũ của mình.
Hắn trực tiếp điều khiển Bá Vũ Điện tiến vào trong vực...không cần mấy nàng tiến ra ngoài mạo hiểm.
Bởi vì Thâm Uyên Chư Thần quá mức mênh mông, nếu không tách nhau ra hành động sẽ không biết phải đến bao giờ mới có thể khám phá toàn bộ, bằng không Lạc Nam dự định mang theo tất cả thê tử tìm kiếm truyền thừa cho từng người.
Chúng nữ ngồi trên lan can quan sát cảnh tượng xung quanh, Lạc Nam lại điều động hàng vạn con Xích Nha Hắc Ám bay ra khắp nơi tìm kiếm truyền thừa thích hợp.
ẦM ẦM ẦM...
Đúng lúc này, một cổ Thần Lực hỗn loạn bỗng nhiên lao thẳng đến oanh tạc trực diện.
Bá Vũ Điện lắc lư kịch liệt, vô số Trận Văn vỡ vụn, Trận Pháp có dấu hiệu sụp đổ...
Mỹ Mộng đổi sắc, lập tức kết ấn phóng ra vô vàn Trận Văn nhanh chóng chữa trị đại trận.
RỐNG!
Đám Hoàng Vũ Bá Long cảnh giác gầm lên, cảm nhận được nguy hiểm.
Dù sao thì nó chỉ là Thiên Đạo Bảo, gặp phải Thần Đạo Lực oanh tạc sẽ không trụ được bao lâu.
“Thần Đạo Chi Lực thật kinh khủng, qua nhiều năm tháng như vậy vẫn còn chưa tiêu tan.” Lạc Nam ánh mắt ngưng trọng nói.
Tia Thần Lực vừa rồi còn sót lại trong trận chiến, cũng không biết năm đó là do vị cường giả nào đánh ra...bất quá với thực lực của các thê tử, gặp phải nguy hiểm như vậy chỉ có thể né tránh.
“Hay là thu hồi Bá Vũ Điện?” Huyết Chiêu Dương trong trẻo đề nghị.
“Không cần thiết, ta có biện pháp.” Lạc Nam nở nụ cười.
Bất Hủ Kinh Văn dung hợp Bá Đạo Quy Tắc cuồn cuộn tiến ra, nhanh chóng dung hợp và khảm vào bên trên Trận Pháp của Bá Vũ Điện.
Rất nhanh Trận Pháp đã được phục hồi, khả năng chống chịu của Bá Vũ Điện tăng lên, tiếp tục xâm nhập sâu vào vực sâu không đáy.
Bá Vũ Điện vượt qua một kiếp...nhưng đám Xích Nha Hắc Ám mà vừa rồi Lạc Nam thả ra đều đã huỷ diệt.
Chúng nó không thể chống nổi hoàn cảnh khốc liệt bên trong Thâm Uyên Chư Thần, lần lượt rơi vào những luồng dư ba công kích, những tầng vực chưa tan, những dòng thời không hỗn loạn đầy nguy hiểm...
“Cũng may có Bá Chủ Thần Đình là tầng giữ mạng cuối cùng, bằng không ta thật sự khó an tâm khi để các nàng vào trong này.” Lạc Nam cảm thán.
“Sống chết đều có số, từ cổ chí kim vô số người ngã xuống...ngay cả mỗi người chúng ta khi bước chân lên con đường này đều luôn sẳn sàng đón nhận cái chết, ngươi cũng đừng nghiêm trọng như vậy.” Mỹ Mộng nói.
“Người khác ra sao ta mặc kệ, nhưng nữ nhân của ta không ai được phép chết.” Lạc Nam nghiêm nghị nói:
“Nếu một trong số các nàng xảy ra chuyện, dù phải xuống địa ngục ta cũng phải kéo ngược trở lên.”
...
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
Nhất Thế Vũ Trụ đã từng là một phiến tiểu vũ trụ trôi dạt bên ngoài hỗn độn như thế này, sau vô số năm tháng dài đằng đẳng trùng hợp trôi đến vị trí của Nguyên Giới khổng lồ hình thành liên kết, dần dần bị Nguyên Giới cao cấp hơn đồng hoá.
Mà không riêng gì Nhất Thế Vũ Trụ, Bách Thú Vũ Trụ hay Pháp Tướng Vũ Trụ mà Lạc Nam từng sử dụng Vạn Vũ Môn mở ra cũng tương tự như vậy.
Điều này đồng nghĩa bên ngoài hỗn độn vô tận này vẫn còn vô vàn vũ trụ mà Nguyên Giới chưa hề biết đến...cũng không ai đủ khả năng tìm tòi và phám phá, ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng không thể làm được.
Bởi lẽ bên ngoài hỗn độn không hề tồn tại Nguyên Khí, cũng không tồn tại Quy Tắc Chi Lực, dù ngươi có là Thần Đạo Cảnh...ngươi cũng sẽ cạn kiệt lực lượng trước khi có thể khám phá được một góc nhỏ của hỗn độn mà thôi.
“Thâm Uyên Chư Thần ở chỗ nào a?” Lạc Nam nhìn vô tận hỗn độn đen kịch không có điểm cuối phía trước mà nhíu mày.
Ở nơi này hoàn toàn không thể xác định được phương hướng a, đông tây nam bắc gì cũng như nhau, đều thuần một màu đen kịch đầy huyền bí.
Bích Tiêu phất nhẹ óng tay áo, lấy ra một khối ngọc bội màu trắng.
Ngọc bội phát ra một tia sáng chỉ đường dẫn lối, chiếu rọi về một hướng như mũi tên xuyên qua không gian.
“Đại tỷ từng đi qua Thâm Uyên Chư Thần một lần, khối ngọc bội này đánh dấu vị trí của nó.” Bích Tiêu giải thích nói.
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, động ý niệm ra lệnh cho đám Hoàng Vũ Bá Long lao đi.
Mặc dù tốc độ của Hoàng Vũ Bá Long không tệ...nhưng đã nửa tháng thời gian liên tục di chuyển vẫn không gặp bóng dáng Thâm Uyên Chư Thần, mũi tên ánh sáng chỉ đường vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.
“Phu quân, lượng Nguyên Thạch tiêu hao quá nhiều.” Hoa Ngọc Phượng phụ trách điều khiển Trận Pháp chau mày nói.
Bá Vũ Điện và Hoàng Vũ Bá Long bình thường đều có khả năng tự động hấp thụ Nguyên Khí xung quanh để liên tục duy trì sự hoạt động...bất quá ở hỗn độn là môi trường chân không, một giọt Nguyên Khí cũng không có nên phải sử dụng Nguyên Thạch để bổ sung, dẫn đến Bá Vũ Điện tiêu hao Nguyên Thạch còn nhiều hơn chân long hấp thuỷ.
“Tiêu hao bao nhiêu rồi?” Lạc Nam hỏi.
“Mới nửa tháng đã tốn cả vạn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.” Hoa Ngọc Phượng đáp.
“Khó đây...” Lạc Nam vuốt cằm.
Mặc dù Nguyên Thạch hắn tích luỹ được rất nhiều từ những lần trấn lột Nhẫn Trữ Vật của đám địch nhân có bối cảnh...nhưng hắn còn dự định để lại Nguyên Thạch cho các thê tử mang theo tiến vào Thâm Uyên Chư Thần phòng trường hợp hao hết lực lượng còn có cái sử dụng.
Nếu Bá Vũ Điện nuốt hết Nguyên Thạch cũng khó khăn...
Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Trương Nhã Trâm lên tiếng: “Công tử yên tâm đi, chỗ ta không thiếu Đạo Xu...Nguyên Thạch của ngươi cứ sử dụng thoải mái.”
Lạc Nam hai mắt toả sáng, xém chút quên mất ở chỗ này còn một vị đại phú bà, hắn cười hắc hắc nói:
“Cầu phú bà bao nuôi a.”
“Không biết xấu hổ.” Chúng nữ che miệng cười khẽ.
Trương Nhã Trâm liếc xéo hắn, thật khó để thấy con hàng này đứng đắn nghiêm chỉnh để tương thích với thân phận của hắn.
Lại một tháng thời gian...mũi tên ánh sáng rốt cuộc nhìn thấy điểm cuối.
“Hít...”
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Bởi vì ở giữa hỗn độn vậy mà tồn tại một vòng xoáy khổng lồ...
Vòng xoáy này là do những mảnh vỡ không gian, những luồng Thần Lực hỗn loạn và những tia Thần Đạo Quy Tắc sát phạt quấn lấy nhau mà tạo thành.
Tất cả những yếu tố này tạo thành một hố đen sâu thẳm như đáy vực, Bá Vũ Điện ở bên cạnh miệng vực lại trở nên nhỏ bé như một con kiến hôi.
Điều khiển Bá Vũ Điện bay lên miệng vực nhìn xuống bên dưới...cảnh tượng chẳng khác nào một cái miệng quái vật sâu thăm thẳm không thấy điểm cuối, khiến người ta phải rùng mình.
Chúng nữ lúc đầu rất là tự tin và hào hứng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thâm Uyên Chư Thần trên mặt cũng hiện lên vẻ ngưng trọng, ánh mắt xuất hiện sự kiêng kỵ.
Khí tức, áp bách, khí thế của những vị Thần Đạo Cảnh ngã xuống vẫn còn lưu lại, cảm giác như đang đối mặt với một cái cối xoay thịt khổng lồ khiến người ta chùn bước.
“Chẳng trách Nguyên Giới phải loại bỏ Thâm Uyên Chư Thần ra khỏi thiên địa...thứ này quả thật không thể khôi phục được nữa.” Lạc Nam chậc lưỡi cảm thán.
Trận chiến quy mô lớn của Thần Đạo Cảnh mang đến sức tàn phá quá lớn, quy mô của Thâm Uyên Chư Thần này thậm chí có thể sánh ngang với một trong bốn đại khu của Đạo Giới a.
“Đúng thế, bên trong tuy rằng chứa đựng truyền thừa, cơ duyên...nhưng không phải ai cũng lấy được.” Bích Tiêu gật đầu.
“Thú vị, địa phương này mới là nơi ta cần đến.” Bùi Linh Hi tràn ngập chiến ý nói.
“Cơ duyên đi kèm với hung hiểm, các tỷ muội xuống thôi.” Huyết Yêu Cơ ánh mắt loé lên, triệu hồi Long Ngục Xích Huyết hoá thành một con Huyết Long, nàng cưỡi lên lưng Huyết Long muốn lao xuống đáy vực.
“Gấp cái gì?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, hai tay nắm đuôi Huyết Long dùng sức kéo lại.
“Đến đây rồi còn có gì phải sợ?” Huyết Yêu Cơ hừ một tiếng:
“Cùng lắm thì Linh Hồn trở về Bá Chủ Thần Đình thôi.”
“Không phải ai cũng có chiến lực như nàng, phải có kế hoạch cụ thể rõ ràng, hiểu chưa?” Lạc Nam bực mình.
“Phu quân nói đúng, ta cảm thấy các tỷ muội nên chia thành tổ đội phối hợp hoạt động, giúp đỡ lẫn nhau tìm kiếm truyền thừa.” Tuế Nguyệt đề nghị:
“Bảy người một tổ phân ra thám hiểm Thâm Uyên Chư Thần...”
Huyết Yêu Cơ nghe vậy cũng cảm thấy có lý, dù sao thì có những nữ nhân sở trường không thiên về chiến đấu, cần có người bảo vệ...mà ngược lại những nữ nhân chiến lực cao thâm cũng cần có đồng đội với khả năng phụ trợ gia tăng chiến lực, gia tăng tỷ lệ an toàn.
Thế là không cần Lạc Nam sắp xếp, chúng nữ vẫn tự mình lựa chọn các đội ngũ thích hợp với nhau.
Chẳng hạn như Nam Thiên Tố, Phượng Nghi, Đan Mộng Cơ, Đình Manh Manh, Lý Trúc Loan, Thục Phi và Kiều Tố Tố vào một tổ.
Trong đó Nam Thiên Tố với khả năng đơn chiến mạnh mẽ, thao túng được Thời Gian và Không Gian để gia tăng tỷ lệ chạy trốn nếu gặp phải nguy hiểm.
Đan Mộng Cơ là Luyện Đan Sư không có chiến lực sẽ thông qua Ngự Yêu Đạo Quyết thu phục Thần Thú là Phượng Nghi vào cơ thể, từ đó có được chiến lực của Thiên Mệnh Huyền Phượng.
Đình Manh Manh đảm nhiệm vai trò phòng ngự của một thể tu.
Thục Phi và Kiều Tố Tố phụ trách mảng công kích trên phạm vi rộng.
Lý Trúc Loan hỗ trợ toàn đội.
Tóm lại mỗi đội ngũ do chúng nữ chọn ra phải có đủ từ phòng ngự chính, chiến lực chính, phụ trợ chính và cả khả năng giữ mạng...
“Chúng ta cũng sẽ đi theo hỗ trợ các tỷ muội, tạm thời đành tách nhau ra.” Đông Hoa, Bích Tiêu nói với Lạc Nam.
Lạc Hà, Bảo Lan, Điêu Thuyền, Thánh Linh Thiên Vận, Dị Nữ, Lạc Long Nhi, Bùi Linh Hi và Trương Nhã Trâm cũng xung phong nhận việc, chia nhau ra mỗi người phụ trách dẫn dắt một đội.
Có thêm những Thiên Đạo Cảnh như các nàng đồng hành, vấn đề an toàn của chúng nữ sẽ được đảm bảo hơn...chưa kể dù là Thiên Đạo Cảnh nhưng các nàng cũng hứng thú với cơ duyên tại Thâm Uyên Chư Thần này.
Lạc Nam tạm thời hài lòng với thu xếp của chúng nữ.
Mà chẳng biết là tình cờ hay cố ý, các nàng Long Uyển Ước, Lâm My, Ngân Hà, Ngân Tâm, Huyết Chiêu Dương, La Âm Khinh Nhạn, Mỹ Mộng, An Hinh, Thất Hồn Diệm...những nữ nhân chưa có phu thê chi thực với Lạc Nam đều bị đưa vào cùng một đội, trở thành đội ngũ có số lượng đông nhất.
Lạc Nam biết rõ là các lão bà cố ý tạo điều kiện cho mình, liền tranh thủ nắm bắt cơ hội nói:
“Ta sẽ đi cùng với các nàng.”
“Chúng ta đã đông người như vậy rồi, ngươi sao không bảo vệ các tỷ muội khác?” Kỳ Duyên ngạo kiều nhìn hắn.
“Khanh khách, bởi vì phu quân muốn tìm thời điểm đem ngươi ngủ.” Mị Duyên quyến rũ cười trêu nói.
Long Uyển Ước chúng nữ gò má đỏ ửng, các nàng đương nhiên hiểu nguyên nhân...chỉ là ngầm biết với nhau là được, Mị Duyên lại trắng trợn nói ra như vậy.
“Chẳng có gì thẹn thùng cả, tỷ muội chúng ta nhiều người như thế cùng nhau hầu hạ phu quân còn được, các ngươi cũng nên tập làm quen dần.” Diễm Hồng Liên bồi thêm.
“Không sai, đã là phu thê thì phải ngủ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa...có gì mà đỏ mặt?” Võ Tam Nương tuỳ ý nói:
“Nhớ năm đó còn là lão nương đem hắn đè ra, chiếm hết quyền chủ động.”
“Có sao? Ta vậy mà không nhớ...” Lạc Nam đưa tay đét vào mông nàng.
“Kỳ Duyên ngươi cũng ngại ngùng, đã bước vào Lạc Gia thì chính là người của phu quân rồi.” Yên Nhược Tuyết ra dáng bà cả:
“Hãy để chàng ấy bù đắp khoảng thời gian vắng vẻ cho các ngươi đi.”
Bị chúng nữ xúm lại trêu chọc, Kỳ Duyên vừa giận vừa thẹn...thầm tự trách mình nhiều lời tạo cơ hội cho các nữ nhân lấn tới.
“Bầu không khí này thật lạ...” Bùi Linh Hi cổ quái liếc mắt nhìn Lạc Nam.
Ở Độ Đạo Môn nàng cũng biết có số ít nhân vật cao tầng như Hộ Pháp, Trưởng Lão với thân phận và địa vị cao nên tam thê tứ thiếp...bất quá các nữ nhân đó đều luôn tranh đấu với nhau, chưa từng hoà thuận, nhiều lần xảy ra xung đột khiến nam nhân của họ đau đầu.
Trong khi đó Lạc Nam có những thê tử xuất chúng và tuyệt sắc, tâm cao khí ngạo...nhưng các nàng lại trên dưới một lòng, tình cảm như tỷ muội ruột thịt mà không ngửi thấy mùi vị ghen tuông, điều này khiến nàng không thể lý giải nổi hắn rốt cuộc sao có thể làm được?
Bùi Linh Hi không biết rằng chính tính cảm chân thành của Lạc Nam với từng nữ nhân đã khiến các nàng ấy chấp nhận mọi chuyện theo cách như vậy.
Hơn nữa đại đa số các nàng đều đã đi cùng nhau một hành trình dài, trải qua những thời khắc vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ...đã sớm trở thành những người quan trọng nhất trong cuộc sống của nhau.
Thậm chí dù không có Lạc Nam đứng giữa trung hoà, các thê tử vẫn sẽ giữ quan hệ mật thiết như thế.
Giống như Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên, ngày trước từng là địch nhân người chết ta sống...nhưng khi cùng nhau liên thủ chống lại Đạo Vực và Đạo Quốc, lại trở nên cực kỳ hiểu nhau, ăn ý nhất trong chiến đấu.
Lạc Nam ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh nói:
“Được rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm...các đội phân tách ra hành động, mỗi người các nàng sau khi nhận được truyền thừa thành công hãy kích hoạt Phá Đạo Lệnh để truyền tống về tổng bộ Phá Đạo Hội tập hợp cùng nhau.”
“Nên ưu tiên vấn đề an toàn, cơ duyên không quan trọng bằng tính mạng của các nàng.”
“Đừng quên pho tượng ta tặng cho các nàng.”
“Mọi người hãy giữ một con Trùng Giữ Mạng bên người.” Liễu Tú Quyên phất tay.
Một bầy hơn trăm con Trùng Giữ Mạng bay ra, phân biệt lẫn vào trong tóc của tất cả chúng nữ.
“Còn đây là Khôi Lỗi phòng thân, có thể giúp tất cả ngăn chặn một đợt công kích.” Thành Bích cũng phân phát Khôi Lỗi do nàng luyện chế cho các tỷ muội.
“Đạo Xu mỗi người mang theo một vạn phòng trường hợp hao sạch lực lượng.” Trương Nhã Trâm cũng thể hiện phong cách phú bà của mình, phân phát cho chúng nữ mỗi người một vạn Đạo Xu phòng thân.
Được trang bị đầy đủ, chúng nữ bày tỏ sự tự tin, Tuế Nguyệt đề nghị:
“Nếu gặp phải truyền thừa thích hợp với các tỷ muội không ở trong đội ngũ của mình, hãy truyền âm thông báo.”
“Nhất trí.”
Không hề do dự, từng đội ngũ bay ra khỏi Bá Vũ Điện, bắt đầu xâm nhập vào Thâm Uyên Chư Thần.
Bởi vì nơi này quá bao la, rất nhanh bóng lưng của từng người đều dần khuất ra khỏi tầm mắt.
“Chúng ta cũng đi thôi, quyết tâm càn quét Thâm Uyên Chư Thần.” Lạc Nam cười ha ha nói với đội ngũ của mình.
Hắn trực tiếp điều khiển Bá Vũ Điện tiến vào trong vực...không cần mấy nàng tiến ra ngoài mạo hiểm.
Bởi vì Thâm Uyên Chư Thần quá mức mênh mông, nếu không tách nhau ra hành động sẽ không biết phải đến bao giờ mới có thể khám phá toàn bộ, bằng không Lạc Nam dự định mang theo tất cả thê tử tìm kiếm truyền thừa cho từng người.
Chúng nữ ngồi trên lan can quan sát cảnh tượng xung quanh, Lạc Nam lại điều động hàng vạn con Xích Nha Hắc Ám bay ra khắp nơi tìm kiếm truyền thừa thích hợp.
ẦM ẦM ẦM...
Đúng lúc này, một cổ Thần Lực hỗn loạn bỗng nhiên lao thẳng đến oanh tạc trực diện.
Bá Vũ Điện lắc lư kịch liệt, vô số Trận Văn vỡ vụn, Trận Pháp có dấu hiệu sụp đổ...
Mỹ Mộng đổi sắc, lập tức kết ấn phóng ra vô vàn Trận Văn nhanh chóng chữa trị đại trận.
RỐNG!
Đám Hoàng Vũ Bá Long cảnh giác gầm lên, cảm nhận được nguy hiểm.
Dù sao thì nó chỉ là Thiên Đạo Bảo, gặp phải Thần Đạo Lực oanh tạc sẽ không trụ được bao lâu.
“Thần Đạo Chi Lực thật kinh khủng, qua nhiều năm tháng như vậy vẫn còn chưa tiêu tan.” Lạc Nam ánh mắt ngưng trọng nói.
Tia Thần Lực vừa rồi còn sót lại trong trận chiến, cũng không biết năm đó là do vị cường giả nào đánh ra...bất quá với thực lực của các thê tử, gặp phải nguy hiểm như vậy chỉ có thể né tránh.
“Hay là thu hồi Bá Vũ Điện?” Huyết Chiêu Dương trong trẻo đề nghị.
“Không cần thiết, ta có biện pháp.” Lạc Nam nở nụ cười.
Bất Hủ Kinh Văn dung hợp Bá Đạo Quy Tắc cuồn cuộn tiến ra, nhanh chóng dung hợp và khảm vào bên trên Trận Pháp của Bá Vũ Điện.
Rất nhanh Trận Pháp đã được phục hồi, khả năng chống chịu của Bá Vũ Điện tăng lên, tiếp tục xâm nhập sâu vào vực sâu không đáy.
Bá Vũ Điện vượt qua một kiếp...nhưng đám Xích Nha Hắc Ám mà vừa rồi Lạc Nam thả ra đều đã huỷ diệt.
Chúng nó không thể chống nổi hoàn cảnh khốc liệt bên trong Thâm Uyên Chư Thần, lần lượt rơi vào những luồng dư ba công kích, những tầng vực chưa tan, những dòng thời không hỗn loạn đầy nguy hiểm...
“Cũng may có Bá Chủ Thần Đình là tầng giữ mạng cuối cùng, bằng không ta thật sự khó an tâm khi để các nàng vào trong này.” Lạc Nam cảm thán.
“Sống chết đều có số, từ cổ chí kim vô số người ngã xuống...ngay cả mỗi người chúng ta khi bước chân lên con đường này đều luôn sẳn sàng đón nhận cái chết, ngươi cũng đừng nghiêm trọng như vậy.” Mỹ Mộng nói.
“Người khác ra sao ta mặc kệ, nhưng nữ nhân của ta không ai được phép chết.” Lạc Nam nghiêm nghị nói:
“Nếu một trong số các nàng xảy ra chuyện, dù phải xuống địa ngục ta cũng phải kéo ngược trở lên.”
...
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.