Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 61: Cho nợ
Cá mập không thích đi làm
30/06/2024
Trần Đình Phong và Phạm Chi Dao đồng loạt nhìn ra bên ngoài. Tiểu Hòa gõ cửa xong thì tự giác lùi xa ra một đoạn. Trần Đình Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Không ngờ vật cản đường anh làm chuyện thân mật với vợ mình lại là đứa con trai yêu dấu của mình. Gân xanh trên thái dương giật giật, anh bắt đầu có chút hối hận vì suy nghĩ muốn sinh thêm một đứa nữa.
Nhỡ đâu không phải là một cô công chúa đáng yêu mà lại là một thằng nhóc suốt ngày giành vợ với anh thì sao.
Phạm Chi Dao luống cuống nhấc người lên, cô cáu.
"Anh tránh ra."
Tiểu Hòa đang ở ngoài chờ cô. Cứ nghĩ đến chuyện con trai đang ở bên ngoài chờ cha mẹ về mà hai người lại ở trong đây lại làm chuyện mất thuần phong mỹ tục ở thanh thiên bạch nhật.
Hai vợ chồng cô đúng thật là suy đồi đạo đức.
Mất mặt quá.
"Không tránh."
Trần Đình Phong bực mình, không thả cô ra.
"Kệ nó chúng ta tiếp tục."
Xuống xe một cái là người phụ nữ này lập tức trở mặt không nhận người. Hơn nữa giờ thân thể anh đã nổi lên phản ứng, sao cô có thể bỏ mặc anh ngay như thế này.
Phạm Chi Dao thấy anh không có vẻ gì giỡn chơi, cô cuống cuồng hét lên với anh.
"Trần Đình Phong, không được lộn xộn nữa."
Trần Đình Phong mắt điếc tai ngơ mặc kệ cô gái đang vùng vẫy. Phạm Chi Dao đối cứng không được, cô đành hạ mình xuống nước cầu xin anh.
"Làm ơn đi mà, đừng như thế. Có được không anh."
".."
"Chúng ta đi xuống xe đi mà. Cầu xin anh đấy."
".."
Trần Đình Phong mím môi, rõ ràng là đã có dấu hiệu buông bỏ sự tiến công nhưng vẫn cố chấp không muốn buông tha.
Phạm Chi Dao thấy có hy vọng liền tiếp tục năn nỉ anh. Đến nước này thì chỉ còn cách dùng mỹ nhân kế mà thôi.
Phạm Chi Dao vòng hai cánh tay trắng như ngó sen lên trên cổ anh, cô mượn lực muốn vươn người dậy. Ngay lập tức anh vòng tay qua mông cô nhấc cô ngồi lên.
Phạm Chi Dao dùng đôi môi thơm mềm của mình hôn nhẹ lên môi anh.
"Được không?"
Cô tiếp tục hôn lên yết hầu đang nhấp nhô lên xuống của anh.
"Ông xã, có được không?"
Đôi mắt Trần Đình Phong tối thấm lại, anh siết chặt eo cô.
"Gọi lại một lần nữa."
Từ ngày kết hôn đến bây giờ, mặc kệ anh có dụ dỗ hay bóng gió muốn cô thay đổi cách xưng hô ra sao cô cũng cứ lờ đi giả bộ không hiểu. Trần Đình Phong tức tối lắm nhưng cũng không thể nào làm gì được cô. Không nỡ đánh cũng không nỡ mắng.
Không ngờ hôm nay lại tự nguyện nói ra.
Phạm Chi Dao ngoan ngoãn gọi lại một lần nữa.
"Ồng xã..."
Cô mềm giọng hỏi anh một lần nữa.
"Được không anh?"
Quân lính trong lòng Trần Đình Phong lập tức buông bỏ vũ khí đầu hàng.
"Được."
Vợ anh muốn gì cũng được.
Trần Đình Phong thả cô ra, anh chỉnh trang lại quần áo rồi định xuống xe trước. Vì trang phục của Phạm Chi Dao đã bị anh lột gần hết, son môi cũng bị hôn đến nhòe hết cả nên phải cần một hai phút đề mặc lại.
Bàn tay to của Trần Đình Phong kéo gương mặt cô lại gần, anh khẽ cắn một cái lên đôi môi vốn đã sưng đỏ của cô.
"Tạm thời tha cho em một mạng, tối nay ông xã nhất định đòi lại gấp đôi."
Phạm Chi Dao rơm rớm nước mắt đáng thương nhìn anh, cô không dám nói gì sợ chọc tức anh lại ngay lập tức bị đè ra tử hình.
"Làm nũng cũng vô dụng. Em chạy không thoát đâu."
Trần Đình Phong bỏ lại một câu rồi mở cửa xe bước xuống.
Phạm Chi Dao thở dài, sờ lên chỗ vừa bị cắn. Đúng là cô đã vui mừng quá sớm.
Trần Đình Phong đúng là một tên đáng ghét mà.
•••
Tiểu Hòa đứng ở một góc nhìn chăm chú vào chiếc xe ô tô vẫn còn đậu im lìm ở một góc. Nhìn qua thì giống hệt một cây nấm nhỏ đang héo mòn chờ mẹ.
Cửa xe cuối cùng cũng bật mở, ánh mắt Tiều Hòa ngay lập tức sáng lên rồi lại ủ rũ.
Là cha chứ không phải mẹ. Tuy cậu bé cũng nhớ cha nhưng mà vẫn nhớ mẹ nhiều hơn chút xíu. Q
Trần Đình Phong sải đôi chân dài bước từng bước lớn đến gần Tiểu Hòa, anh bế Tiểu Hòa lên bằng một tay, mỉm cười hỏi cậu bé:
"Cây nấm nhà ai chưa được tưới nước mà lại héo rũ thế này?"
Tiểu Hòa ôm cổ cha.
"Con chào cha."
Cậu bé hỏi tiếp.
"Mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con vẫn còn đang ở trong xe, mẹ đang đeo lại đôi bông tai nên sẽ xuống sau."
"Thế ạ."
Tiểu Hòa nghe được câu trả lời thì không để ý đến cha nữa, cậu bé lại tiếp tục quay lại nhìn chăm chú về phía chiếc xe làm hòn đá chờ mẹ.
Phạm Chi Dao vội vàng chỉnh lại quần áo rồi xuống xe, Tiểu Hòa mắt sáng rực vùng vẫy bảo cha.
"Cha ơi, nhanh lên, đi lại chỗ mẹ đi."
Tuy Tiểu Hòa không muốn thừa nhận nhưng đúng là cha cậu bé bế cậu bé đi nhanh hơn là cậu bé tự mình đi. Trần Đình Phong chiều lòng con trai, căn bản là anh nhìn thấy cô gái mặt vẫn còn ửng hồng đang mềm chân tựa vào thân xe.
Có vẻ lúc nãy anh hơi nặng tay rồi.
Không ngờ vật cản đường anh làm chuyện thân mật với vợ mình lại là đứa con trai yêu dấu của mình. Gân xanh trên thái dương giật giật, anh bắt đầu có chút hối hận vì suy nghĩ muốn sinh thêm một đứa nữa.
Nhỡ đâu không phải là một cô công chúa đáng yêu mà lại là một thằng nhóc suốt ngày giành vợ với anh thì sao.
Phạm Chi Dao luống cuống nhấc người lên, cô cáu.
"Anh tránh ra."
Tiểu Hòa đang ở ngoài chờ cô. Cứ nghĩ đến chuyện con trai đang ở bên ngoài chờ cha mẹ về mà hai người lại ở trong đây lại làm chuyện mất thuần phong mỹ tục ở thanh thiên bạch nhật.
Hai vợ chồng cô đúng thật là suy đồi đạo đức.
Mất mặt quá.
"Không tránh."
Trần Đình Phong bực mình, không thả cô ra.
"Kệ nó chúng ta tiếp tục."
Xuống xe một cái là người phụ nữ này lập tức trở mặt không nhận người. Hơn nữa giờ thân thể anh đã nổi lên phản ứng, sao cô có thể bỏ mặc anh ngay như thế này.
Phạm Chi Dao thấy anh không có vẻ gì giỡn chơi, cô cuống cuồng hét lên với anh.
"Trần Đình Phong, không được lộn xộn nữa."
Trần Đình Phong mắt điếc tai ngơ mặc kệ cô gái đang vùng vẫy. Phạm Chi Dao đối cứng không được, cô đành hạ mình xuống nước cầu xin anh.
"Làm ơn đi mà, đừng như thế. Có được không anh."
".."
"Chúng ta đi xuống xe đi mà. Cầu xin anh đấy."
".."
Trần Đình Phong mím môi, rõ ràng là đã có dấu hiệu buông bỏ sự tiến công nhưng vẫn cố chấp không muốn buông tha.
Phạm Chi Dao thấy có hy vọng liền tiếp tục năn nỉ anh. Đến nước này thì chỉ còn cách dùng mỹ nhân kế mà thôi.
Phạm Chi Dao vòng hai cánh tay trắng như ngó sen lên trên cổ anh, cô mượn lực muốn vươn người dậy. Ngay lập tức anh vòng tay qua mông cô nhấc cô ngồi lên.
Phạm Chi Dao dùng đôi môi thơm mềm của mình hôn nhẹ lên môi anh.
"Được không?"
Cô tiếp tục hôn lên yết hầu đang nhấp nhô lên xuống của anh.
"Ông xã, có được không?"
Đôi mắt Trần Đình Phong tối thấm lại, anh siết chặt eo cô.
"Gọi lại một lần nữa."
Từ ngày kết hôn đến bây giờ, mặc kệ anh có dụ dỗ hay bóng gió muốn cô thay đổi cách xưng hô ra sao cô cũng cứ lờ đi giả bộ không hiểu. Trần Đình Phong tức tối lắm nhưng cũng không thể nào làm gì được cô. Không nỡ đánh cũng không nỡ mắng.
Không ngờ hôm nay lại tự nguyện nói ra.
Phạm Chi Dao ngoan ngoãn gọi lại một lần nữa.
"Ồng xã..."
Cô mềm giọng hỏi anh một lần nữa.
"Được không anh?"
Quân lính trong lòng Trần Đình Phong lập tức buông bỏ vũ khí đầu hàng.
"Được."
Vợ anh muốn gì cũng được.
Trần Đình Phong thả cô ra, anh chỉnh trang lại quần áo rồi định xuống xe trước. Vì trang phục của Phạm Chi Dao đã bị anh lột gần hết, son môi cũng bị hôn đến nhòe hết cả nên phải cần một hai phút đề mặc lại.
Bàn tay to của Trần Đình Phong kéo gương mặt cô lại gần, anh khẽ cắn một cái lên đôi môi vốn đã sưng đỏ của cô.
"Tạm thời tha cho em một mạng, tối nay ông xã nhất định đòi lại gấp đôi."
Phạm Chi Dao rơm rớm nước mắt đáng thương nhìn anh, cô không dám nói gì sợ chọc tức anh lại ngay lập tức bị đè ra tử hình.
"Làm nũng cũng vô dụng. Em chạy không thoát đâu."
Trần Đình Phong bỏ lại một câu rồi mở cửa xe bước xuống.
Phạm Chi Dao thở dài, sờ lên chỗ vừa bị cắn. Đúng là cô đã vui mừng quá sớm.
Trần Đình Phong đúng là một tên đáng ghét mà.
•••
Tiểu Hòa đứng ở một góc nhìn chăm chú vào chiếc xe ô tô vẫn còn đậu im lìm ở một góc. Nhìn qua thì giống hệt một cây nấm nhỏ đang héo mòn chờ mẹ.
Cửa xe cuối cùng cũng bật mở, ánh mắt Tiều Hòa ngay lập tức sáng lên rồi lại ủ rũ.
Là cha chứ không phải mẹ. Tuy cậu bé cũng nhớ cha nhưng mà vẫn nhớ mẹ nhiều hơn chút xíu. Q
Trần Đình Phong sải đôi chân dài bước từng bước lớn đến gần Tiểu Hòa, anh bế Tiểu Hòa lên bằng một tay, mỉm cười hỏi cậu bé:
"Cây nấm nhà ai chưa được tưới nước mà lại héo rũ thế này?"
Tiểu Hòa ôm cổ cha.
"Con chào cha."
Cậu bé hỏi tiếp.
"Mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con vẫn còn đang ở trong xe, mẹ đang đeo lại đôi bông tai nên sẽ xuống sau."
"Thế ạ."
Tiểu Hòa nghe được câu trả lời thì không để ý đến cha nữa, cậu bé lại tiếp tục quay lại nhìn chăm chú về phía chiếc xe làm hòn đá chờ mẹ.
Phạm Chi Dao vội vàng chỉnh lại quần áo rồi xuống xe, Tiểu Hòa mắt sáng rực vùng vẫy bảo cha.
"Cha ơi, nhanh lên, đi lại chỗ mẹ đi."
Tuy Tiểu Hòa không muốn thừa nhận nhưng đúng là cha cậu bé bế cậu bé đi nhanh hơn là cậu bé tự mình đi. Trần Đình Phong chiều lòng con trai, căn bản là anh nhìn thấy cô gái mặt vẫn còn ửng hồng đang mềm chân tựa vào thân xe.
Có vẻ lúc nãy anh hơi nặng tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.