Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 63: Chọc giận
Cá mập không thích đi làm
30/06/2024
Trần Đình Phong nhìn cô gái đang kiêu ngạo như một con khổng tước, anh cảm thấy cô bây giờ thật sự rất đáng yêu. Cứ để cho cô âm thầm đắc ý thêm một lúc nữa đi, lát nữa về nhà xem anh đòi lại món nợ này từ chỗ cô như thế nào.
Phạm Chi Dao âm thầm quan sát anh, cô cố ý muốn sai bảo làm khó để chọc tức anh nhưng trên nét mặt người đàn ông này không có một chút nào khó chịu.
Cô muốn thử xem giới hạn của anh đến đâu.
Bảy năm trước anh luôn dung túng cho cô, ở bên cạnh anh muốn gió được gió muốn mây được mây.
Bảy năm năm sau anh lại dùng con trai để ép buộc cô.
Cô như một người khiếm thị đang cố gắng mò mẫm trong bóng tối muốn tìm được đường ra.
Cô muốn biết sự nuông chiều của Trần Đình Phong có thể dành cho cô được bao nhiêu.
"Còn muốn ăn gì nữa không?"
Phạm Chi Dao sờ cái bụng đã căng tròn của mình, cô định lắc đầu nói không nhưng lại nhìn thấy gương mặt đắc ý của anh cô lại lập tức đổi ý.
"Anh đi lấy nước ép đi."
"Tuân lệnh bà xã."
".."
Đi thì cứ đi đi, việc gì phải nói nhiều làm gì không biết.
Trần Đình Phong vừa quay lại thì đã đột nhiên có một người phụ nữ nhào thẳng vào lòng anh. Cô ta vừa nũng nịu vừa bám dính lên người anh.
"Anh Phong..."
Trần Đình Phong cau mày, mùi nước hoa quá nồng nặc từ cơ thể cô ta khiến anh cau mày khó chịu. Anh đâu có quen biết gì người này.
Trần Đình Phong đẩy cô ta ra chỗ khác, lạnh giọng.
"Tránh ra."
Người phụ nữ như kéo dính lại muốn dính lên người anh.
"Anh Phong không nhớ em sao? Chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau rồi mà, bao nhiêu lâu nay em vẫn còn nhớ.
Nguyễn Hồng Thúy vừa bước vào nhà hàng đã lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn. Vóc người này thật sự là cực phẩm, cô ta muốn thử một đêm xuân sắc.
Không ngờ khi nhìn thấy gương mặt của anh thì cô ta đã lập tức nhận ra. Người này chính là mục tiêu cô ta về nước lần này.
Trần Đình Phong - chủ tịch tập đoàn Sơn Hải, tuổi trẻ tài cao. Gia thế phía sau của anh cũng không phải là dạng vừa.
Cha anh có căn cơ thâm sâu trong giới chính trị. Những chính khách đương thời đều từng là người đã được ông ta dẫn dắt. Còn mẹ anh ta, một vị phu nhân ngốc nghếch lắm tiền.
Chỉ cần cô ta có thể gả vào nhà bọn họ, không phải là có được tất cả mọi thứ hay sao? Trần Đình Phong là con trai duy nhất, sau này toàn bộ tài sản của nhà họ Trần sẽ thuộc về cô ta.
Nguyễn Hồng Thúy âm thầm cảm thấy may mắn, tối nay cô ta có buổi họp lớp ở chỗ này nên cố ý trang điểm xinh đẹp theo kiểu hoa sen trắng thanh khiết. Cô ta tự nhận biết rất rõ thế mạnh của bản thân nằm ở đâu.
Nguyễn Hồng Thúy không có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nhưng bù lại có một vóc dáng nóng bỏng.
Đàn ông thích nhất là kiểu phụ nữ có gương mặt ngây thơ nhưng lại có vòng một đầy kiêu hãnh.
Cô ta đã từng thử với vô số kẻ khác, trăm trận trăm thắng.
Cô ta không tin với kinh nghiệm này của mình, Trần Đình Phong có thể chống cự được. Cuối cùng cũng sẽ phải phủ phục dưới gấu váy của cô ta cúi đầu xưng thần.
Nguyễn Hồng Thúy ngay lập tức cảm thấy phấn kích. Người đàn ông này cô ta nhất định sẽ phải đoạt được tới tay.
"Anh Phong, em là Hồng Thúy, con gái bạn cha anh. Cha em tên là Nguyễn Hồng Long."
Cô ta vừa nói vừa cố gắng cọ xát vòng một vào cánh tay Trần Đình Phong. Nhưng trên nét mặt lại làm như không biết gì.
Trần Đình Phong đen mặt. Anh nào biết rồng hồng rồng xanh gì ở đây. Anh cảm thấy có một ánh mắt phóng đến từ phía xa.
Là vợ anh đang nhìn anh.
Trần Đình Phong đen mặt, anh hất mạnh cô ta ra quát to.
"Tránh ra."
Nguyễn Hồng Thúy chỉ cảm thấy một lực cánh tay rất mạnh hất văng cô ta ra, cô ta lập tức ngã nhào xuống đất.
Khớp chân đau nhức, hình như mắt cá chân của cô ta bị trật rồi.
Nguyễn Hồng Thúy rơm rớm nước mắt, hướng về Trần Đình Phong nghẹn ngào gọi một tiếng nhưng đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Người đã đi mất từ lúc nào.
Trần Đình Phong mang nước về rồi lập tức thanh minh với Phạm Chi Dao.
"Anh không biết cô ta."
"Em cũng chưa nói gì."
Sự việc vừa nãy Phạm Chi Dao đã chứng kiến từ đầu đến cuối, thái độ chột dạ này của Trần Đình Phong lại càng nói rõ cho cô biết một điều.
Anh lại đang nói dối cô.
Phạm Chi Dao không thèm để ý đến anh nữa. Cô hỏi Tiểu Hòa, người duy nhất không quan tâm đến mọi việc xung quanh mà vẫn chìm đắm vào thú vui bóc tôm của mình.
"Tiểu Hòa đã ăn no chưa?"
"No rồi ạ."
"Vậy giờ chúng ta đi về nhà nhé."
Tiểu Hòa ngoan ngoãn buông đũa xuống, gật đầu.
"Dạ."
Phạm Chi Dao bảo người đàn ông nét mặt tràn đầy lo lắng.
"Em đi thanh toán đi, anh đưa Tiểu Hòa vào nhà vệ sinh để rửa tay."
Tiểu Hòa cũng đã năm tuổi, chuyện vào nhà vệ sinh nữ là không thể được, cô lại càng không thể vào nhà vệ sinh nam. Nên chuyện này phải giao cho Trần Đình Phong.
"Em đợi một chút, anh đưa Tiều Hòa rửa tay ra rồi sẽ ra thanh toán."
Phạm Chi Dao không đáp lời, chỉ giục anh.
"Nhanh lên."
Trần Đình Phong lập tức nghe lời. Anh chọc vợ anh nổi giận rồi, phải mau chóng về nhà dỗ dành nhận lỗi.
Một bữa ăn thôi mà, cô trả được. Nếu không trả thì cục tức tối nay cô không thể nhịn được.
Phạm Chi Dao âm thầm quan sát anh, cô cố ý muốn sai bảo làm khó để chọc tức anh nhưng trên nét mặt người đàn ông này không có một chút nào khó chịu.
Cô muốn thử xem giới hạn của anh đến đâu.
Bảy năm trước anh luôn dung túng cho cô, ở bên cạnh anh muốn gió được gió muốn mây được mây.
Bảy năm năm sau anh lại dùng con trai để ép buộc cô.
Cô như một người khiếm thị đang cố gắng mò mẫm trong bóng tối muốn tìm được đường ra.
Cô muốn biết sự nuông chiều của Trần Đình Phong có thể dành cho cô được bao nhiêu.
"Còn muốn ăn gì nữa không?"
Phạm Chi Dao sờ cái bụng đã căng tròn của mình, cô định lắc đầu nói không nhưng lại nhìn thấy gương mặt đắc ý của anh cô lại lập tức đổi ý.
"Anh đi lấy nước ép đi."
"Tuân lệnh bà xã."
".."
Đi thì cứ đi đi, việc gì phải nói nhiều làm gì không biết.
Trần Đình Phong vừa quay lại thì đã đột nhiên có một người phụ nữ nhào thẳng vào lòng anh. Cô ta vừa nũng nịu vừa bám dính lên người anh.
"Anh Phong..."
Trần Đình Phong cau mày, mùi nước hoa quá nồng nặc từ cơ thể cô ta khiến anh cau mày khó chịu. Anh đâu có quen biết gì người này.
Trần Đình Phong đẩy cô ta ra chỗ khác, lạnh giọng.
"Tránh ra."
Người phụ nữ như kéo dính lại muốn dính lên người anh.
"Anh Phong không nhớ em sao? Chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau rồi mà, bao nhiêu lâu nay em vẫn còn nhớ.
Nguyễn Hồng Thúy vừa bước vào nhà hàng đã lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn. Vóc người này thật sự là cực phẩm, cô ta muốn thử một đêm xuân sắc.
Không ngờ khi nhìn thấy gương mặt của anh thì cô ta đã lập tức nhận ra. Người này chính là mục tiêu cô ta về nước lần này.
Trần Đình Phong - chủ tịch tập đoàn Sơn Hải, tuổi trẻ tài cao. Gia thế phía sau của anh cũng không phải là dạng vừa.
Cha anh có căn cơ thâm sâu trong giới chính trị. Những chính khách đương thời đều từng là người đã được ông ta dẫn dắt. Còn mẹ anh ta, một vị phu nhân ngốc nghếch lắm tiền.
Chỉ cần cô ta có thể gả vào nhà bọn họ, không phải là có được tất cả mọi thứ hay sao? Trần Đình Phong là con trai duy nhất, sau này toàn bộ tài sản của nhà họ Trần sẽ thuộc về cô ta.
Nguyễn Hồng Thúy âm thầm cảm thấy may mắn, tối nay cô ta có buổi họp lớp ở chỗ này nên cố ý trang điểm xinh đẹp theo kiểu hoa sen trắng thanh khiết. Cô ta tự nhận biết rất rõ thế mạnh của bản thân nằm ở đâu.
Nguyễn Hồng Thúy không có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nhưng bù lại có một vóc dáng nóng bỏng.
Đàn ông thích nhất là kiểu phụ nữ có gương mặt ngây thơ nhưng lại có vòng một đầy kiêu hãnh.
Cô ta đã từng thử với vô số kẻ khác, trăm trận trăm thắng.
Cô ta không tin với kinh nghiệm này của mình, Trần Đình Phong có thể chống cự được. Cuối cùng cũng sẽ phải phủ phục dưới gấu váy của cô ta cúi đầu xưng thần.
Nguyễn Hồng Thúy ngay lập tức cảm thấy phấn kích. Người đàn ông này cô ta nhất định sẽ phải đoạt được tới tay.
"Anh Phong, em là Hồng Thúy, con gái bạn cha anh. Cha em tên là Nguyễn Hồng Long."
Cô ta vừa nói vừa cố gắng cọ xát vòng một vào cánh tay Trần Đình Phong. Nhưng trên nét mặt lại làm như không biết gì.
Trần Đình Phong đen mặt. Anh nào biết rồng hồng rồng xanh gì ở đây. Anh cảm thấy có một ánh mắt phóng đến từ phía xa.
Là vợ anh đang nhìn anh.
Trần Đình Phong đen mặt, anh hất mạnh cô ta ra quát to.
"Tránh ra."
Nguyễn Hồng Thúy chỉ cảm thấy một lực cánh tay rất mạnh hất văng cô ta ra, cô ta lập tức ngã nhào xuống đất.
Khớp chân đau nhức, hình như mắt cá chân của cô ta bị trật rồi.
Nguyễn Hồng Thúy rơm rớm nước mắt, hướng về Trần Đình Phong nghẹn ngào gọi một tiếng nhưng đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Người đã đi mất từ lúc nào.
Trần Đình Phong mang nước về rồi lập tức thanh minh với Phạm Chi Dao.
"Anh không biết cô ta."
"Em cũng chưa nói gì."
Sự việc vừa nãy Phạm Chi Dao đã chứng kiến từ đầu đến cuối, thái độ chột dạ này của Trần Đình Phong lại càng nói rõ cho cô biết một điều.
Anh lại đang nói dối cô.
Phạm Chi Dao không thèm để ý đến anh nữa. Cô hỏi Tiểu Hòa, người duy nhất không quan tâm đến mọi việc xung quanh mà vẫn chìm đắm vào thú vui bóc tôm của mình.
"Tiểu Hòa đã ăn no chưa?"
"No rồi ạ."
"Vậy giờ chúng ta đi về nhà nhé."
Tiểu Hòa ngoan ngoãn buông đũa xuống, gật đầu.
"Dạ."
Phạm Chi Dao bảo người đàn ông nét mặt tràn đầy lo lắng.
"Em đi thanh toán đi, anh đưa Tiểu Hòa vào nhà vệ sinh để rửa tay."
Tiểu Hòa cũng đã năm tuổi, chuyện vào nhà vệ sinh nữ là không thể được, cô lại càng không thể vào nhà vệ sinh nam. Nên chuyện này phải giao cho Trần Đình Phong.
"Em đợi một chút, anh đưa Tiều Hòa rửa tay ra rồi sẽ ra thanh toán."
Phạm Chi Dao không đáp lời, chỉ giục anh.
"Nhanh lên."
Trần Đình Phong lập tức nghe lời. Anh chọc vợ anh nổi giận rồi, phải mau chóng về nhà dỗ dành nhận lỗi.
Một bữa ăn thôi mà, cô trả được. Nếu không trả thì cục tức tối nay cô không thể nhịn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.