Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 78: Suy nghĩ trong lòng
Cá mập không thích đi làm
24/07/2024
Trần Đình Phong luôn cảm thấy vợ anh không yêu anh!
Vợ anh đang thở đều đều, nằm ngủ ngon lành bên cạnh anh. Hôm nay là ngày sinh nhật tròn một tuổi của đứa con trai thứ hai.
Buổi tiệc được tổ chức tại nhà, mọi người trong nhà đều bận rộn. Cha mẹ vợ cũng đã vì muốn ở gần con gái và cháu ngoại nên năm ngoái dưới sự thuyết phục của vợ anh đã chuyển nhà lên sống tại thủ đô.
Vợ anh đã sinh cho anh thêm một bé trai kháu khỉnh bụ bẫm. May mắn rằng lúc sinh rất thuận lợi, đứa bé không hành hạ mẹ nhiều mà chỉ một lúc đã ngoan ngoãn khóc to chào đời.
Ông bà nội ngoại hai bên đều rất vui mừng.
Lần này đứa bé được mang theo họ cha. Ông nội quyết định đặt tên cho đứa bé là Trần Đình Quân, hy vọng đứa bé lớn lên vững vàng khỏe mạnh.
Tiểu Hòa đã vào lớp một, tính cách càng ngày càng giống một ông cụ non. Cậu bé rất hào hứng với việc em trai chào đời, đã chuẩn bị sẵn rất nhiều sách báo để chuẩn bị dạy em trai tập đọc chữ.
Trần Đình Phong cẩn thận bế con trai đang ngủ ngon lành trên tay. Đây là đứa con mà anh đã chờ đợi từ lâu.
Ngày vợ anh mang thai đứa con đầu lòng anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha nên lần này anh muốn muốn đền bù gấp bội.
Mắt anh đỏ ửng, vợ anh bình an là tất cả những gì anh mong chờ.
Cuộc sống của Trần Đình Phong trải qua rất êm đềm.
Anh tưởng chừng như có tất cả mọi thứ mà bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này cũng đều ao ước. Sự nghiệp thành công, vợ đẹp con ngoan, gia đình hòa thuận.
Nhưng Trần Đình Phong luôn cảm thấy một nỗi lo lắng bất an từ tận sâu trong lòng.
Giống như anh đang cẩn thận bước trên một lớp băng mỏng, không biết khi nào trượt chân sẽ làm vỡ lớp băng khiến mình chìm sâu vào làn nước lạnh buốt.
Cả một năm nay, à không, phải nói chính xác là từ ngày anh dùng Tiểu Hòa đe dọa vợ anh đăng ký kết hôn.
Không phải là thái độ của vợ anh lạnh nhạt hay đối xử không tốt với anh. Chỉ là trong lòng anh luôn sợ hãi.
Vợ anh luôn làm tròn trách nhiệm, cô chu toàn mọi việc. Là con dâu mẫu mực, là một người vợ đảm đang, là một người mẹ hiền.
Trần Đình Phong kéo cô vào lòng ôm chặt.
Chỉ có những lúc da thịt cận kề như thế này anh mới có thể chắc chắn là anh có được cô.
Rõ ràng là cô đã là phụ nữ có chồng mà vẫn còn quá nhiều người để ý. Ngày hôm nay có một người là bạn học thời đại học của vợ anh đế dự tiệc.
Kẻ này Trần Đình Phong chỉ liếc mắt qua cũng đã nhận ra ngay.
Chính là kẻ năm đó nếu anh không nhanh tay thì hắn ta đã định tỏ tình với vợ anh. Nghe nói là đến nay hắn ta vẫn chưa kết hôn, còn đang chờ đợi một ai đó.
Cùng là đàn ông, Trần Đình Phong biết rõ ánh mắt của hắn ta là sao. Hắn ta vẫn còn có ý định với vợ của anh. Vợ anh thì vẫn chẳng biết gì, cô vẫn cười nói vui vẻ nói chuyện với hắn ta.
Trần Đình Phong ngoài mặt thì không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng anh thì đã ghen tuông đến phát điên lên rồi.
Nhiều khi Trần Đình Phong vẫn tự nghĩ, cô có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng không quan trọng, miễn là cô
Vĩnh viễn ở cạnh anh suốt nửa đời còn lại là được.
Nhưng anh vẫn không thế kiểm lòng mà suy nghĩ lại.
Vợ anh là người rất mềm lòng nhưng cũng rất cứng rắn.
Nếu biết đâu một ngày nào anh là làm phật ý cô, cô nghĩ rằng mình không thể sống chung với một kẻ khốn nạn đã ép buộc cô mà lại nảy sinh ý định rời khỏi anh thì phải làm thế nào.
Tuy rằng hai người đã có hai đứa con là sợi dây liên kết, nếu cô vẫn kiên quyết bỏ đi, nếu cô cầu xin anh thả cô đi thì anh phải làm sao.
Trần Đình Phong bất giác siết chặt vòng tay, vợ anh trong lòng hình như hơi khó chịu. Cô cau mày lẩm bẩm cái gì đó rồi lại tiếp tục ngủ vùi trong lòng anh.
Anh sợ cô thức giấc thì vội vàng vỗ về sau lưng cô.
Nhìn gương mặt đang bình yên ngủ trên cánh tay anh, anh khẽ khàng hôn lên trên trán cô. Thôi vậy, cả đời này anh xác định là thua trên tay người phụ nữ này rồi.
Vợ anh cứ ở cạnh anh thêm một ngày thì cứ biết thêm một ngày đi vậy.
Vợ anh đang thở đều đều, nằm ngủ ngon lành bên cạnh anh. Hôm nay là ngày sinh nhật tròn một tuổi của đứa con trai thứ hai.
Buổi tiệc được tổ chức tại nhà, mọi người trong nhà đều bận rộn. Cha mẹ vợ cũng đã vì muốn ở gần con gái và cháu ngoại nên năm ngoái dưới sự thuyết phục của vợ anh đã chuyển nhà lên sống tại thủ đô.
Vợ anh đã sinh cho anh thêm một bé trai kháu khỉnh bụ bẫm. May mắn rằng lúc sinh rất thuận lợi, đứa bé không hành hạ mẹ nhiều mà chỉ một lúc đã ngoan ngoãn khóc to chào đời.
Ông bà nội ngoại hai bên đều rất vui mừng.
Lần này đứa bé được mang theo họ cha. Ông nội quyết định đặt tên cho đứa bé là Trần Đình Quân, hy vọng đứa bé lớn lên vững vàng khỏe mạnh.
Tiểu Hòa đã vào lớp một, tính cách càng ngày càng giống một ông cụ non. Cậu bé rất hào hứng với việc em trai chào đời, đã chuẩn bị sẵn rất nhiều sách báo để chuẩn bị dạy em trai tập đọc chữ.
Trần Đình Phong cẩn thận bế con trai đang ngủ ngon lành trên tay. Đây là đứa con mà anh đã chờ đợi từ lâu.
Ngày vợ anh mang thai đứa con đầu lòng anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha nên lần này anh muốn muốn đền bù gấp bội.
Mắt anh đỏ ửng, vợ anh bình an là tất cả những gì anh mong chờ.
Cuộc sống của Trần Đình Phong trải qua rất êm đềm.
Anh tưởng chừng như có tất cả mọi thứ mà bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này cũng đều ao ước. Sự nghiệp thành công, vợ đẹp con ngoan, gia đình hòa thuận.
Nhưng Trần Đình Phong luôn cảm thấy một nỗi lo lắng bất an từ tận sâu trong lòng.
Giống như anh đang cẩn thận bước trên một lớp băng mỏng, không biết khi nào trượt chân sẽ làm vỡ lớp băng khiến mình chìm sâu vào làn nước lạnh buốt.
Cả một năm nay, à không, phải nói chính xác là từ ngày anh dùng Tiểu Hòa đe dọa vợ anh đăng ký kết hôn.
Không phải là thái độ của vợ anh lạnh nhạt hay đối xử không tốt với anh. Chỉ là trong lòng anh luôn sợ hãi.
Vợ anh luôn làm tròn trách nhiệm, cô chu toàn mọi việc. Là con dâu mẫu mực, là một người vợ đảm đang, là một người mẹ hiền.
Trần Đình Phong kéo cô vào lòng ôm chặt.
Chỉ có những lúc da thịt cận kề như thế này anh mới có thể chắc chắn là anh có được cô.
Rõ ràng là cô đã là phụ nữ có chồng mà vẫn còn quá nhiều người để ý. Ngày hôm nay có một người là bạn học thời đại học của vợ anh đế dự tiệc.
Kẻ này Trần Đình Phong chỉ liếc mắt qua cũng đã nhận ra ngay.
Chính là kẻ năm đó nếu anh không nhanh tay thì hắn ta đã định tỏ tình với vợ anh. Nghe nói là đến nay hắn ta vẫn chưa kết hôn, còn đang chờ đợi một ai đó.
Cùng là đàn ông, Trần Đình Phong biết rõ ánh mắt của hắn ta là sao. Hắn ta vẫn còn có ý định với vợ của anh. Vợ anh thì vẫn chẳng biết gì, cô vẫn cười nói vui vẻ nói chuyện với hắn ta.
Trần Đình Phong ngoài mặt thì không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng anh thì đã ghen tuông đến phát điên lên rồi.
Nhiều khi Trần Đình Phong vẫn tự nghĩ, cô có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng không quan trọng, miễn là cô
Vĩnh viễn ở cạnh anh suốt nửa đời còn lại là được.
Nhưng anh vẫn không thế kiểm lòng mà suy nghĩ lại.
Vợ anh là người rất mềm lòng nhưng cũng rất cứng rắn.
Nếu biết đâu một ngày nào anh là làm phật ý cô, cô nghĩ rằng mình không thể sống chung với một kẻ khốn nạn đã ép buộc cô mà lại nảy sinh ý định rời khỏi anh thì phải làm thế nào.
Tuy rằng hai người đã có hai đứa con là sợi dây liên kết, nếu cô vẫn kiên quyết bỏ đi, nếu cô cầu xin anh thả cô đi thì anh phải làm sao.
Trần Đình Phong bất giác siết chặt vòng tay, vợ anh trong lòng hình như hơi khó chịu. Cô cau mày lẩm bẩm cái gì đó rồi lại tiếp tục ngủ vùi trong lòng anh.
Anh sợ cô thức giấc thì vội vàng vỗ về sau lưng cô.
Nhìn gương mặt đang bình yên ngủ trên cánh tay anh, anh khẽ khàng hôn lên trên trán cô. Thôi vậy, cả đời này anh xác định là thua trên tay người phụ nữ này rồi.
Vợ anh cứ ở cạnh anh thêm một ngày thì cứ biết thêm một ngày đi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.