Chương 103
Da Thanh Oa
25/07/2022
Kha Nguyên Thái nhìn Liễu Nhiên, chợt hiểu tại sao bản thân lại nhịn nàng trong suốt thời gian qua.
Có lẽ là vì năng lực tránh né nguy hiểm trời ban chăng?
Lúc này, Kha Hổ bị Liễu Nhiên xách lên, giống như một con búp bê vải sắp hỏng vậy. Một người phụ nữ nhỏ bé đột nhiên bộc phát ra sức mạnh kinh người, Kha Hổ còn đang ngẩn người, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Nhiên nhìn chằm chằm gã, trong đôi mắt đen loé lên ánh sáng, còn có lời cảnh cáo đối với con mồi: “Biết sợ không?”
Lúc Kha Hổ nghe được những lời này thì tròng mắt mới chuyển động, gã nhìn nàng, hỏi: “Sợ ư?”
Kha Hổ cười lạnh một tiếng, định nói rằng mình chưa bao giờ sợ hãi. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Liễu Nhiên đã giơ tay đấm một quyền, đầu gã bị đánh quay lệch sang một bên, nàng tiếp tục hỏi: “Sợ không?”
Kha Nhụy và Kha Duyên lần đầu tiên thấy ba ba mạnh mẽ của mình bị người khác túm lên đánh, nhất thời có chút ngơ ngác.
Kha Hổ chỉ nhận thấy chỗ bị đánh truyền đến sự tê dại, tựa như không có cảm giác gì, gã định tiếp tục cười lạnh, nhưng lúc này mới phát hiện da mặt chỉ cần hơi nhúc nhích chút thôi cũng đau đến mức chảy nước mắt.
Kha Long nhìn thằng ba trong nháy mắt đã bị đánh sưng cả mặt, hít sâu một hơi, lùi về phía sau.
Vương Tử Di cười nhạo một tiếng: “Hèn nhát.”
Kha Long: “...” Đánh nhau giỏi như vậy, người khác có thể không sợ à?
Kha Hổ khiếp sợ đưa tay sờ sờ má phải của mình, phát hiện nó đã sưng lên.
Tưởng Giai Lưu đứng ở một bên nhào tới, khóc nức nở chất vấn Liễu Nhiên: “Cô dám đánh Tiểu Hổ? Nó là anh ba của cô đấy! Kha Viêm, con cũng mặc kệ không quản sao?”
Kha Viêm giơ tay: “Con không đánh thắng được em ấy.”
Tưởng Giai Lưu: “...”
Liễu Nhiên cười lạnh: “Anh ta sao có thể tính là anh ba của tôi được? Phải xem tôi có nhận hay không đã. Với lại, nhà tôi đã có một ông anh mít ướt rồi, không nên có thêm một ông anh tồi tệ.”
Tưởng Giai Lưu: “...Cô, cô, cô quả thực không thể nói lý.”
Liễu Nhiên bật cười: “Nói lý cũng không thể ăn được.”
Tưởng Giai Lưu: “...Tôi nói cho cô biết, tôi không đồng ý để cô gả vào nhà này!”
Tưởng Giai Lưu không muốn ở chung với người không nói lý lẽ như vậy, cũng không muốn Liễu Nhiên lại xen vào việc trong Kha gia.
Bà chỉ muốn đuổi nàng ra ngoài, chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
Nhưng mà, Kha Viêm cười lạnh, đánh gãy lời Tưởng Giai Lưu muốn nói, ngữ điệu lạnh băng xuyên thấu trái tim: “Bà chưa từng coi tôi là con trai, vì Kha Hổ, cái gì cũng nói được. Bà không chấp nhận Nhiên Nhiên? Tưởng Giai Lưu, bà có tư cách gì từ chối em ấy thay tôi?”
Kha Viêm nói xong, toàn bộ phòng khách yên lặng.
Đây là lần đầu tiên Kha Viêm gọi thẳng họ tên của chủ mẫu nhà họ Kha trước mặt mọi người.
Tưởng Giai Lưu.
Nghe thấy lời nói của cậu, Tưởng Giai Lưu ngồi ngẩn ngơ trên mặt đất, quay đầu một cách máy móc về phía Kha Viêm, hơi hơi hé miệng.
Kha Nguyên Thái ngồi một bên cũng nhắm mắt lại, một tiếng “Tưởng Giai Lưu” này cũng gọi ra, có thể thấy Kha Viêm đã thất vọng đến nhường nào.
Ông nói với Kha Long: “Đi, đỡ mẹ con vào phòng đi thôi.”
Tưởng Giai Lưu nghe được lời nói của Kha Nguyên Thái thì quay đầu nhìn ông, có vẻ không thể tưởng nổi. Kha Nguyên Thái cười khổ, sau đó nói: “Tiểu Hổ chính là bị bà che chở nên mới hỏng.”
Tưởng Giai Lưu nghe xong, chậm rãi trừng lớn mắt.
Đây là câu nói nặng nhất mà chồng nói với bà, trước sự đả kích nhân đôi của Kha Nguyên Thái và Kha Viêm, Tưởng Giai Lưu đột nhiên có chút mờ mịt.
Liễu Nhiên ném Kha Hổ xuống mặt đất, sau đó vỗ vỗ tay, lui qua một bên.
Hai đứa con của gã cũng không vây quanh cha, mà là tay nắm tay đứng nhìn ở một bên.
Liễu Nhiên cười, hai đứa trẻ này đã có chút không bình thường, chắc chắn tụi nó sẽ cho tất cả mọi người ở đây thấy một bất ngờ.
Nàng tin rằng bất ngờ này sẽ khiến mọi người hài lòng.
Kha Nhụy nhìn chằm chằm Kha Hổ một hồi lâu, sau đó quay đầu hỏi anh trai của mình: “Anh ơi, có phải ba ba cũng làm sai cho nên mới bị đánh đúng không?”
Kha Duyên vẫn nhìn cha mình với vẻ mặt chết lặng, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Không biết, nhưng mà ba ba không đánh thắng được chị kia, cho nên bị đánh. Vậy đó, không có lý do gì cả, em không cần lo.”
Kha Nhụy ồ một tiếng, gật đầu, lại nói: “Chúng ta ăn cơm rồi đi lấy kem cây ăn đi!”
Kha Duyên liền quay đầu nhìn em gái, cười. Thấy anh trai cười, Kha Nhụy cũng cười theo.
Hai đứa nhỏ lúc này mới giống trẻ con, tay nắm tay vui vẻ trở lại bàn ăn.
Cả phòng khách yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi, đám người hoảng sợ mà nhìn về phía tụi nó, đây là loại phản ứng gì?!
Liễu Nhiên chẳng hề thấy lạ trước sự bất thường của 2 đứa trẻ, coi đó là một điều hiển nhiên.
Nhưng Kha Hổ nằm trên mặt đất lại tâm thần chấn động, gã cuối cùng cũng không còn để ý sự đau đớn trên mặt mình, chỉ là khiếp sợ nhìn về phía con gái và con trai.
Chuyện đánh sâu vào trái tim Kha Hổ hơn nỗi sợ hãi mà Liễu Nhiên mang đến lúc nãy là, 2 đứa con làm ngơ khi gã bị đánh.
Bọn nó tại sao lại như vậy? Người bình thường thấy cha của mình bị đánh sẽ như vậy sao?
Hiển nhiên, Tưởng Giai Lưu cũng phát hiện ra vấn đề này, bà không thèm nghĩ đến lời nói nặng của Kha Nguyên Thái nữa, hất tay Kha Long ra, vọt tới trước mặt hai đứa nhỏ.
Tưởng Giai Lưu nắm lấy bả vai Kha Nhụy rồi hỏi: “Ba ba của cháu bị đánh, sau cháu lại chỉ nghĩ đến ăn?”
Kha Nhụy tỏ vẻ khó hiểu: “Không ăn thì bụng sẽ đói!”
Tưởng Giai Lưu: “Đói? Cháu có tâm hay không hả? Ba ba bị đánh mà cháu còn lo bụng đói?!”
Tính tình Kha Nhụy vốn dĩ là bá đạo, con bé hung hăng đẩy Tưởng Giai Lưu ra, bà không đề phòng nên bị đẩy ngã ra sàn.
Kha Nhụy chẳng quan tâm chút nào, chỉ là lớn tiếng chất vấn bà nội luôn yêu thương mình: “Bà nội siết cháu chặt thế làm gì? Bà làm cháu đau! Cháu đói bụng, muốn ăn cơm. Ba ba bị đánh là do không ngoan, không ngoan thì xứng đáng bị đánh.”
Sao có thể nói như vậy?!
Tưởng Giai Lưu run rẩy, mắng: “Ai dạy mày? Mấy câu đó ai dạy?”
Vương Tử Di cười to ra tiếng: “Ha ha ha ha ha, mẹ chồng à, mẹ giật mình cái gì chứ? Những lời con bé nói, từng câu từng chữ đều là mẹ dạy mà!”
Liễu Nhiên ồ một tiếng: “Thì ra là vậy. Tôi thấy con bé nhỏ như này, sao có thể nói ra mấy lời như thế chứ? Thì ra là có người dạy nha!”
Kha Nhụy nhíu mày nhìn nàng, có chút sợ mà túm lấy Kha Duyên: “Anh ơi, bọn họ đều thật kỳ lạ.”
Kha Duyên xoa đầu em gái: “Không cần sợ, em là trẻ con, bọn họ không thể đánh em.”
Kha Nhụy cười: “Đúng vậy, em còn là trẻ con, bọn họ không thể đánh em. Nhưng mà, em có thể đánh bọn họ.”
Kha Duyên liền cười cười, cũng không phủ nhận.
Thật là đáng sợ! Tưởng Giai Lưu ngồi bệt xuống đất, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Hai đứa này, hai đứa nhỏ này bà nhìn từ nhỏ đến giờ. Tưởng Giai Lưu thương Kha Hổ nhất, cho nên thỉnh thoảng sẽ ở lại nhà gã. Trong số 6 đứa cháu, bà cũng coi trọng 2 đứa nhà Kha Hổ nhất.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Kha Hổ không tốt. Lúc trước thì gã đòi chết đòi sống phải cưới Lâm Mị Nhi, cô ấy cũng không phải Kha Hổ thì không gả.
Mặc kệ dòng dõi, mặc kệ tam quan, mặc kệ thói quen sống khác nhau, bọn họ kết thành vợ chồng.
Tưởng Giai Lưu không thích người con dâu thấp kém này, cảm thấy không xứng với đứa con trai ưu tú của mình, nhưng Lâm Mị Nhi có một điểm làm bà hài lòng, đó là sinh đẻ tốt. 2 năm sinh một đứa, vỏn vẹn 4 năm mà đã sinh cho Kha Hổ 1 trai 1 gái.
Sinh thì cũng sinh rồi, Tưởng Giai Lưu liền loại bỏ định kiến trong lòng, dành hết sức lực giúp cô chăm sóc 2 đứa cháu.
Ai ngờ được, cặp vợ chồng này tam quan khác biệt, mối quan hệ nhanh chóng có vết nứt.
Kha Hổ vốn có tính trăng hoa, thường xuyên thay đổi phụ nữ bên ngoài. Lâm Mị Nhi vốn tưởng rằng mình tìm được chân ái, lại nhận được kết quả như vậy, tất nhiên không cam lòng.
Đàn ông có vô số lý do, công việc, say rượu, nhu cầu sinh lý... Phụ nữ đương nhiên cũng có vô vàn lý do, gia đình, trung thủy, trọn đời trọn kiếp một đôi
...
Lâm Mị Nhi sẽ không nhường nhịn, Kha Hổ được chiều từ nhỏ đến lớn, sau khi qua cái giai đoạn yêu đương nồng cháy cảm động đất trời, cuối cùng họ vẫn tiến vào giai đoạn vợ chồng mâu thuẫn.
Lúc đầu chỉ là cãi nhau, sau đó là đánh nhau.
Ngày tháng đấm đá dần trở nên quen thuộc, hai đứa trẻ nhìn từ nhỏ đến lớn, Tưởng Giai Lưu cũng đâu thể nói với tụi nó rằng "ba cháu đang đánh mẹ cháu" được chứ!
Vì thế, vào những ngày như vậy, bà sẽ nói với 2 đứa trẻ rằng mẹ cháu bị đánh là vì làm chuyện xấu, đó là một việc rất bình thường.
Về sau, cả Kha Hổ cũng nói như vậy.
Kha Nhụy còn nhỏ, không hiểu chuyện, người ta dạy cái gì con bé sẽ học cái đó. Kha Duyên lớn hơn một chút, thật ra đã hiểu mọi chuyện, không phải chỉ có Kha Hổ biết oán giận, Lâm Mị Nhi cũng luôn khóc lóc kể lể trước mặt thằng bé.
Kha Duyên nhỏ bé không chịu nổi gia đình như thế, dần dần trở nên chết lặng. Đánh đi, cứ đánh đi! Ai đúng ai sai cũng không liên quan đến tôi.
Hiện giờ, tất cả những gì bọn họ được dạy đều đâm ngược lại Kha Hổ và Tưởng Giai Lưu.
Nếu không có Liễu Nhiên, cái tư tưởng dị dạng này sẽ theo bọn họ cả đời, ngày càng được củng cố và cũng không thể nào thay đổi.
Sau đó, khi 2 đứa nhỏ trưởng thành cũng sẽ có hành vi bạo lực với những người xung quanh, bao gồm những đứa con tương lai và cặp cha mẹ cần dưỡng lão của bọn họ.
Nhớ tới quá khứ, Kha Hổ tập tễnh đứng lên, đứng dậy mới phát hiện không chỉ mặt mình bị thương, cả cẳng chân vừa nãy bị Liễu Nhiên đè xuống và phần ngực bị đá, mỗi một chỗ đều đang đau, giống như sắp vỡ tan thành từng mảnh vậy.
Nhưng lúc này gã cũng không rảnh quan tâm điều đó, Kha Hổ muốn xem hai đứa con của mình đang bị gì hơn.
Gã khập khiễng đi đến trước mặt tụi nhỏ, nhìn chằm chằm chúng với đôi mắt đỏ hoe, Kha Nhụy hoảng sợ núp sau lưng anh trai.
Kha Hổ liền bắt lấy Kha Duyên, nói: “Ba ba không có làm sai, cô ta đánh ba ba là cô ta không đúng, nói!”
Thằng bé nhíu mày, né tránh: “Con không biết, đừng nói với con, con không muốn nghe.”
Kha Hổ liền nhìn về phía Kha Nhụy, nắm lấy con gái: “Vậy con nói đi.”
Kha Nhụy hét lên: “Ba ba lừa người, ba không sai thì chị ấy sẽ không đánh ba. Ba ba bị đánh chắc chắn là do ba không tốt.”
Kha Hổ vừa khóc vừa cười, trên khuôn mặt lăn xuống vài giọt nước mắt, gã dùng sức siết chặt Kha Nhụy: “Ba ba không có sai, nói.”
Kha Nhụy: “Chắc chắn là ba ba sai rồi!”
Kha Hổ hỏi: “Con nhìn thấy ba ba làm gì sai sao?”
Kha Nhụy càng nói to hơn: “Con cũng không thấy mẹ làm sai gì cả, bà ấy còn rất vất vả. Mỗi ngày mẹ phải chăm sóc con và anh, nhưng bà ấy đã sai cho nên bị đánh, không có cách nào. Thế nên, ba ba bị đánh cũng không thể tránh được. Phải biết nhận lỗi mới là đứa bé ngoan.”
Những lời đó, tất cả đều là Tưởng Giai Lưu và Kha Hổ dạy cho 2 đứa trẻ sau khi Lâm Mị Nhi bị đánh.
Đối với chuyện này, cả hai hy vọng bọn trẻ có thể hiểu như vậy.
Nhưng khi tụi nó hiểu tình huống cha mình bị đánh, thậm chí là các trường hợp bạo lực khác xung quanh theo cách ấy, Kha Hổ mới kinh hoàng phát hiện ra.
Con của gã đã không bình thường.
Đây là quả báo, quả báo cho việc gã đã làm với Kha Viêm.
Kha Hổ đau đớn khóc thành tiếng.
Có lẽ là vì năng lực tránh né nguy hiểm trời ban chăng?
Lúc này, Kha Hổ bị Liễu Nhiên xách lên, giống như một con búp bê vải sắp hỏng vậy. Một người phụ nữ nhỏ bé đột nhiên bộc phát ra sức mạnh kinh người, Kha Hổ còn đang ngẩn người, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Nhiên nhìn chằm chằm gã, trong đôi mắt đen loé lên ánh sáng, còn có lời cảnh cáo đối với con mồi: “Biết sợ không?”
Lúc Kha Hổ nghe được những lời này thì tròng mắt mới chuyển động, gã nhìn nàng, hỏi: “Sợ ư?”
Kha Hổ cười lạnh một tiếng, định nói rằng mình chưa bao giờ sợ hãi. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Liễu Nhiên đã giơ tay đấm một quyền, đầu gã bị đánh quay lệch sang một bên, nàng tiếp tục hỏi: “Sợ không?”
Kha Nhụy và Kha Duyên lần đầu tiên thấy ba ba mạnh mẽ của mình bị người khác túm lên đánh, nhất thời có chút ngơ ngác.
Kha Hổ chỉ nhận thấy chỗ bị đánh truyền đến sự tê dại, tựa như không có cảm giác gì, gã định tiếp tục cười lạnh, nhưng lúc này mới phát hiện da mặt chỉ cần hơi nhúc nhích chút thôi cũng đau đến mức chảy nước mắt.
Kha Long nhìn thằng ba trong nháy mắt đã bị đánh sưng cả mặt, hít sâu một hơi, lùi về phía sau.
Vương Tử Di cười nhạo một tiếng: “Hèn nhát.”
Kha Long: “...” Đánh nhau giỏi như vậy, người khác có thể không sợ à?
Kha Hổ khiếp sợ đưa tay sờ sờ má phải của mình, phát hiện nó đã sưng lên.
Tưởng Giai Lưu đứng ở một bên nhào tới, khóc nức nở chất vấn Liễu Nhiên: “Cô dám đánh Tiểu Hổ? Nó là anh ba của cô đấy! Kha Viêm, con cũng mặc kệ không quản sao?”
Kha Viêm giơ tay: “Con không đánh thắng được em ấy.”
Tưởng Giai Lưu: “...”
Liễu Nhiên cười lạnh: “Anh ta sao có thể tính là anh ba của tôi được? Phải xem tôi có nhận hay không đã. Với lại, nhà tôi đã có một ông anh mít ướt rồi, không nên có thêm một ông anh tồi tệ.”
Tưởng Giai Lưu: “...Cô, cô, cô quả thực không thể nói lý.”
Liễu Nhiên bật cười: “Nói lý cũng không thể ăn được.”
Tưởng Giai Lưu: “...Tôi nói cho cô biết, tôi không đồng ý để cô gả vào nhà này!”
Tưởng Giai Lưu không muốn ở chung với người không nói lý lẽ như vậy, cũng không muốn Liễu Nhiên lại xen vào việc trong Kha gia.
Bà chỉ muốn đuổi nàng ra ngoài, chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
Nhưng mà, Kha Viêm cười lạnh, đánh gãy lời Tưởng Giai Lưu muốn nói, ngữ điệu lạnh băng xuyên thấu trái tim: “Bà chưa từng coi tôi là con trai, vì Kha Hổ, cái gì cũng nói được. Bà không chấp nhận Nhiên Nhiên? Tưởng Giai Lưu, bà có tư cách gì từ chối em ấy thay tôi?”
Kha Viêm nói xong, toàn bộ phòng khách yên lặng.
Đây là lần đầu tiên Kha Viêm gọi thẳng họ tên của chủ mẫu nhà họ Kha trước mặt mọi người.
Tưởng Giai Lưu.
Nghe thấy lời nói của cậu, Tưởng Giai Lưu ngồi ngẩn ngơ trên mặt đất, quay đầu một cách máy móc về phía Kha Viêm, hơi hơi hé miệng.
Kha Nguyên Thái ngồi một bên cũng nhắm mắt lại, một tiếng “Tưởng Giai Lưu” này cũng gọi ra, có thể thấy Kha Viêm đã thất vọng đến nhường nào.
Ông nói với Kha Long: “Đi, đỡ mẹ con vào phòng đi thôi.”
Tưởng Giai Lưu nghe được lời nói của Kha Nguyên Thái thì quay đầu nhìn ông, có vẻ không thể tưởng nổi. Kha Nguyên Thái cười khổ, sau đó nói: “Tiểu Hổ chính là bị bà che chở nên mới hỏng.”
Tưởng Giai Lưu nghe xong, chậm rãi trừng lớn mắt.
Đây là câu nói nặng nhất mà chồng nói với bà, trước sự đả kích nhân đôi của Kha Nguyên Thái và Kha Viêm, Tưởng Giai Lưu đột nhiên có chút mờ mịt.
Liễu Nhiên ném Kha Hổ xuống mặt đất, sau đó vỗ vỗ tay, lui qua một bên.
Hai đứa con của gã cũng không vây quanh cha, mà là tay nắm tay đứng nhìn ở một bên.
Liễu Nhiên cười, hai đứa trẻ này đã có chút không bình thường, chắc chắn tụi nó sẽ cho tất cả mọi người ở đây thấy một bất ngờ.
Nàng tin rằng bất ngờ này sẽ khiến mọi người hài lòng.
Kha Nhụy nhìn chằm chằm Kha Hổ một hồi lâu, sau đó quay đầu hỏi anh trai của mình: “Anh ơi, có phải ba ba cũng làm sai cho nên mới bị đánh đúng không?”
Kha Duyên vẫn nhìn cha mình với vẻ mặt chết lặng, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Không biết, nhưng mà ba ba không đánh thắng được chị kia, cho nên bị đánh. Vậy đó, không có lý do gì cả, em không cần lo.”
Kha Nhụy ồ một tiếng, gật đầu, lại nói: “Chúng ta ăn cơm rồi đi lấy kem cây ăn đi!”
Kha Duyên liền quay đầu nhìn em gái, cười. Thấy anh trai cười, Kha Nhụy cũng cười theo.
Hai đứa nhỏ lúc này mới giống trẻ con, tay nắm tay vui vẻ trở lại bàn ăn.
Cả phòng khách yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi, đám người hoảng sợ mà nhìn về phía tụi nó, đây là loại phản ứng gì?!
Liễu Nhiên chẳng hề thấy lạ trước sự bất thường của 2 đứa trẻ, coi đó là một điều hiển nhiên.
Nhưng Kha Hổ nằm trên mặt đất lại tâm thần chấn động, gã cuối cùng cũng không còn để ý sự đau đớn trên mặt mình, chỉ là khiếp sợ nhìn về phía con gái và con trai.
Chuyện đánh sâu vào trái tim Kha Hổ hơn nỗi sợ hãi mà Liễu Nhiên mang đến lúc nãy là, 2 đứa con làm ngơ khi gã bị đánh.
Bọn nó tại sao lại như vậy? Người bình thường thấy cha của mình bị đánh sẽ như vậy sao?
Hiển nhiên, Tưởng Giai Lưu cũng phát hiện ra vấn đề này, bà không thèm nghĩ đến lời nói nặng của Kha Nguyên Thái nữa, hất tay Kha Long ra, vọt tới trước mặt hai đứa nhỏ.
Tưởng Giai Lưu nắm lấy bả vai Kha Nhụy rồi hỏi: “Ba ba của cháu bị đánh, sau cháu lại chỉ nghĩ đến ăn?”
Kha Nhụy tỏ vẻ khó hiểu: “Không ăn thì bụng sẽ đói!”
Tưởng Giai Lưu: “Đói? Cháu có tâm hay không hả? Ba ba bị đánh mà cháu còn lo bụng đói?!”
Tính tình Kha Nhụy vốn dĩ là bá đạo, con bé hung hăng đẩy Tưởng Giai Lưu ra, bà không đề phòng nên bị đẩy ngã ra sàn.
Kha Nhụy chẳng quan tâm chút nào, chỉ là lớn tiếng chất vấn bà nội luôn yêu thương mình: “Bà nội siết cháu chặt thế làm gì? Bà làm cháu đau! Cháu đói bụng, muốn ăn cơm. Ba ba bị đánh là do không ngoan, không ngoan thì xứng đáng bị đánh.”
Sao có thể nói như vậy?!
Tưởng Giai Lưu run rẩy, mắng: “Ai dạy mày? Mấy câu đó ai dạy?”
Vương Tử Di cười to ra tiếng: “Ha ha ha ha ha, mẹ chồng à, mẹ giật mình cái gì chứ? Những lời con bé nói, từng câu từng chữ đều là mẹ dạy mà!”
Liễu Nhiên ồ một tiếng: “Thì ra là vậy. Tôi thấy con bé nhỏ như này, sao có thể nói ra mấy lời như thế chứ? Thì ra là có người dạy nha!”
Kha Nhụy nhíu mày nhìn nàng, có chút sợ mà túm lấy Kha Duyên: “Anh ơi, bọn họ đều thật kỳ lạ.”
Kha Duyên xoa đầu em gái: “Không cần sợ, em là trẻ con, bọn họ không thể đánh em.”
Kha Nhụy cười: “Đúng vậy, em còn là trẻ con, bọn họ không thể đánh em. Nhưng mà, em có thể đánh bọn họ.”
Kha Duyên liền cười cười, cũng không phủ nhận.
Thật là đáng sợ! Tưởng Giai Lưu ngồi bệt xuống đất, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Hai đứa này, hai đứa nhỏ này bà nhìn từ nhỏ đến giờ. Tưởng Giai Lưu thương Kha Hổ nhất, cho nên thỉnh thoảng sẽ ở lại nhà gã. Trong số 6 đứa cháu, bà cũng coi trọng 2 đứa nhà Kha Hổ nhất.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Kha Hổ không tốt. Lúc trước thì gã đòi chết đòi sống phải cưới Lâm Mị Nhi, cô ấy cũng không phải Kha Hổ thì không gả.
Mặc kệ dòng dõi, mặc kệ tam quan, mặc kệ thói quen sống khác nhau, bọn họ kết thành vợ chồng.
Tưởng Giai Lưu không thích người con dâu thấp kém này, cảm thấy không xứng với đứa con trai ưu tú của mình, nhưng Lâm Mị Nhi có một điểm làm bà hài lòng, đó là sinh đẻ tốt. 2 năm sinh một đứa, vỏn vẹn 4 năm mà đã sinh cho Kha Hổ 1 trai 1 gái.
Sinh thì cũng sinh rồi, Tưởng Giai Lưu liền loại bỏ định kiến trong lòng, dành hết sức lực giúp cô chăm sóc 2 đứa cháu.
Ai ngờ được, cặp vợ chồng này tam quan khác biệt, mối quan hệ nhanh chóng có vết nứt.
Kha Hổ vốn có tính trăng hoa, thường xuyên thay đổi phụ nữ bên ngoài. Lâm Mị Nhi vốn tưởng rằng mình tìm được chân ái, lại nhận được kết quả như vậy, tất nhiên không cam lòng.
Đàn ông có vô số lý do, công việc, say rượu, nhu cầu sinh lý... Phụ nữ đương nhiên cũng có vô vàn lý do, gia đình, trung thủy, trọn đời trọn kiếp một đôi
...
Lâm Mị Nhi sẽ không nhường nhịn, Kha Hổ được chiều từ nhỏ đến lớn, sau khi qua cái giai đoạn yêu đương nồng cháy cảm động đất trời, cuối cùng họ vẫn tiến vào giai đoạn vợ chồng mâu thuẫn.
Lúc đầu chỉ là cãi nhau, sau đó là đánh nhau.
Ngày tháng đấm đá dần trở nên quen thuộc, hai đứa trẻ nhìn từ nhỏ đến lớn, Tưởng Giai Lưu cũng đâu thể nói với tụi nó rằng "ba cháu đang đánh mẹ cháu" được chứ!
Vì thế, vào những ngày như vậy, bà sẽ nói với 2 đứa trẻ rằng mẹ cháu bị đánh là vì làm chuyện xấu, đó là một việc rất bình thường.
Về sau, cả Kha Hổ cũng nói như vậy.
Kha Nhụy còn nhỏ, không hiểu chuyện, người ta dạy cái gì con bé sẽ học cái đó. Kha Duyên lớn hơn một chút, thật ra đã hiểu mọi chuyện, không phải chỉ có Kha Hổ biết oán giận, Lâm Mị Nhi cũng luôn khóc lóc kể lể trước mặt thằng bé.
Kha Duyên nhỏ bé không chịu nổi gia đình như thế, dần dần trở nên chết lặng. Đánh đi, cứ đánh đi! Ai đúng ai sai cũng không liên quan đến tôi.
Hiện giờ, tất cả những gì bọn họ được dạy đều đâm ngược lại Kha Hổ và Tưởng Giai Lưu.
Nếu không có Liễu Nhiên, cái tư tưởng dị dạng này sẽ theo bọn họ cả đời, ngày càng được củng cố và cũng không thể nào thay đổi.
Sau đó, khi 2 đứa nhỏ trưởng thành cũng sẽ có hành vi bạo lực với những người xung quanh, bao gồm những đứa con tương lai và cặp cha mẹ cần dưỡng lão của bọn họ.
Nhớ tới quá khứ, Kha Hổ tập tễnh đứng lên, đứng dậy mới phát hiện không chỉ mặt mình bị thương, cả cẳng chân vừa nãy bị Liễu Nhiên đè xuống và phần ngực bị đá, mỗi một chỗ đều đang đau, giống như sắp vỡ tan thành từng mảnh vậy.
Nhưng lúc này gã cũng không rảnh quan tâm điều đó, Kha Hổ muốn xem hai đứa con của mình đang bị gì hơn.
Gã khập khiễng đi đến trước mặt tụi nhỏ, nhìn chằm chằm chúng với đôi mắt đỏ hoe, Kha Nhụy hoảng sợ núp sau lưng anh trai.
Kha Hổ liền bắt lấy Kha Duyên, nói: “Ba ba không có làm sai, cô ta đánh ba ba là cô ta không đúng, nói!”
Thằng bé nhíu mày, né tránh: “Con không biết, đừng nói với con, con không muốn nghe.”
Kha Hổ liền nhìn về phía Kha Nhụy, nắm lấy con gái: “Vậy con nói đi.”
Kha Nhụy hét lên: “Ba ba lừa người, ba không sai thì chị ấy sẽ không đánh ba. Ba ba bị đánh chắc chắn là do ba không tốt.”
Kha Hổ vừa khóc vừa cười, trên khuôn mặt lăn xuống vài giọt nước mắt, gã dùng sức siết chặt Kha Nhụy: “Ba ba không có sai, nói.”
Kha Nhụy: “Chắc chắn là ba ba sai rồi!”
Kha Hổ hỏi: “Con nhìn thấy ba ba làm gì sai sao?”
Kha Nhụy càng nói to hơn: “Con cũng không thấy mẹ làm sai gì cả, bà ấy còn rất vất vả. Mỗi ngày mẹ phải chăm sóc con và anh, nhưng bà ấy đã sai cho nên bị đánh, không có cách nào. Thế nên, ba ba bị đánh cũng không thể tránh được. Phải biết nhận lỗi mới là đứa bé ngoan.”
Những lời đó, tất cả đều là Tưởng Giai Lưu và Kha Hổ dạy cho 2 đứa trẻ sau khi Lâm Mị Nhi bị đánh.
Đối với chuyện này, cả hai hy vọng bọn trẻ có thể hiểu như vậy.
Nhưng khi tụi nó hiểu tình huống cha mình bị đánh, thậm chí là các trường hợp bạo lực khác xung quanh theo cách ấy, Kha Hổ mới kinh hoàng phát hiện ra.
Con của gã đã không bình thường.
Đây là quả báo, quả báo cho việc gã đã làm với Kha Viêm.
Kha Hổ đau đớn khóc thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.