Con Nối Dõi
Đánh giá: 8.5/10 từ 16 lượt
Một tác phẩm đầu tay của tác giả Trần Phan Trúc Giang vừa được ra mắt với thể loại ngôn tình. Truyện kể về cuộc sống không mấy hạnh phúc của
cặp đôi chính. Vốn dĩ hôn nhân là định mệnh, là thiêng liêng, là hạnh
phúc của một đời người. Vậy cớ sao cặp đôi này lại đến với nhau trong
khi cả hai không có tình yêu dành cho nhau. Có lẽ ngay từ đầu họ bị ép
buộc chăng hay vì một sự bất đắc dĩ nào đó? Quyết định này của họ có
thực sự đúng đắn? Liệu họ có đi cùng nhau đến hết cuộc đời? Câu trả lời
sẽ có trong Con Nối Dõi, mời các bạn cùng đón xem.
Giới thiệu truyện:
Chúng tôi kết hôn, sống cùng nhau, nhưng lại không hề có tình cảm với nhau.
Có chăng chỉ là cái gọi là tình nghĩa, trách nhiệm giữa hai người trong cuộc sống vợ chồng.
Thậm chí, chúng tôi còn tôn trọng cuộc sống riêng của nhau. Tôi chấp nhận để cho anh thoải mái, không ép buộc anh phải thay đổi bản tính đào hoa của mình.
Nói sao nhỉ? Vì công việc của anh cũng là điều kiện thuận lợi và thích hợp cho anh có cơ hội trăng hoa, cho nên tôi cũng không thể nào giám sát anh từng ly từng tí, lại còn không có quyền theo dõi, ép anh phải làm theo ý mình.
Vả lại quan trọng nhất là chúng tôi đều không có tình cảm với nhau, thì thà tôi để anh tự do thoải mái, để anh tự hiểu được trách nhiệm của bản thân với gia đình, sẽ tốt hơn là ngăn cấm, chì chiết làm anh phản cảm, càng thích đối nghịch….
Thay vì cấm đoán thì tôi nên để anh nhận ra được chân lý chuẩn mực trong hôn nhân, việc tự mình nhận ra sẽ tốt hơn là bị người khác ép buộc.
Suy cho cùng, bọn tôi là hôn nhân không tình yêu, cứ rộng rãi mà đối đãi với nhau. Nếu có duyên sẽ sống cùng nhau đến trọn đời, mà nếu không có duyên…cũng sẽ không để lại ấn tượng xấu trong lòng nhau!
Giới thiệu truyện:
Chúng tôi kết hôn, sống cùng nhau, nhưng lại không hề có tình cảm với nhau.
Có chăng chỉ là cái gọi là tình nghĩa, trách nhiệm giữa hai người trong cuộc sống vợ chồng.
Thậm chí, chúng tôi còn tôn trọng cuộc sống riêng của nhau. Tôi chấp nhận để cho anh thoải mái, không ép buộc anh phải thay đổi bản tính đào hoa của mình.
Nói sao nhỉ? Vì công việc của anh cũng là điều kiện thuận lợi và thích hợp cho anh có cơ hội trăng hoa, cho nên tôi cũng không thể nào giám sát anh từng ly từng tí, lại còn không có quyền theo dõi, ép anh phải làm theo ý mình.
Vả lại quan trọng nhất là chúng tôi đều không có tình cảm với nhau, thì thà tôi để anh tự do thoải mái, để anh tự hiểu được trách nhiệm của bản thân với gia đình, sẽ tốt hơn là ngăn cấm, chì chiết làm anh phản cảm, càng thích đối nghịch….
Thay vì cấm đoán thì tôi nên để anh nhận ra được chân lý chuẩn mực trong hôn nhân, việc tự mình nhận ra sẽ tốt hơn là bị người khác ép buộc.
Suy cho cùng, bọn tôi là hôn nhân không tình yêu, cứ rộng rãi mà đối đãi với nhau. Nếu có duyên sẽ sống cùng nhau đến trọn đời, mà nếu không có duyên…cũng sẽ không để lại ấn tượng xấu trong lòng nhau!