Chương 4
A Hoành
04/02/2023
Chị hỏi vậy để làm gì ạ?
Mộc Nghi đang ngồi ăn bánh nghe người phụ nữ kia hỏi vậy ngẩng mặt quay qua nhìn, cất giọng hỏi lại.
15 tuổi Mộc Nghi đã hiểu ý nghĩa của từ trinh tiết trong trắng là gì, bởi Mộc Nghi đâu còn là trẻ con nữa? Mộc Nghi dậy thì rồi cơ mà.
- Hmm. Đúng là lanh lợi và xinh đẹp, chắc là được Elu và Lãnh Hàn chăm sóc kĩ càng lắm đúng không nè?
Người phụ nữ đó nở nụ cười nham hiểm rồi đưa tay lên véo má Mộc Nghi, mẹ kiếp làn da rất mịn màng khuôn mặt tổng thể rất xinh đẹp, không hề có một tì vết.
Mộc Nghi còn đẹp hơn khi người phụ nữ ấy ở độ tuổi này. Thảo nào Lãnh Hàn lại chết mê chết mệt như vậy? Chăm sóc đến vậy mà.
- Nhưng một lát nữa cuộc đời mày sẽ nát như tương thôi con à?
Người phụ nữ kia nhếch mép cười đểu, bỏ bàn tay ra khỏi má Mộc Nghi đứng dậy bước đi Mộc Nghi cũng không quan tâm mấy tiếp tục ngồi ăn bánh miệng lẩm bẩm.
- Hai chú khi nào mới về? Cháu chán quá
[...]
Ở một góc khác người phụ nữ ấy thập thò lén lút nói chuyện cùng một người đàn ông lạ mặt.
- Con bé đó là hàng mới sạch tinh tương, trinh tiết vẫn còn! Thế nào muốn dùng thử không?
- Cô em nói thật không vậy? Có đồ ăn ngon vậy sao
- Tất nhiên. Thế nào có muốn không thì nói một lời
Người phụ nữ nôn nóng cất giọng thúc giục gã đàn ông đó. Nghe vậy người đàn ông kia cười tà gật đầu rồi quay lưng đi vào một căn phòng trống chờ món ăn bày lên.
Người phụ nữ thấy thế rất đúng kế hoạch của mình. Mục đích người phụ nữ ấy là để cho gã kia cưỡиɠ ɦϊếp Mộc Nghi.
Ả phụ nữ gian xảo sải bước đi lại chỗ Mộc Nghi giả vờ mệt mỏi khó chịu trong người cất giọng.
- Mộc Nghi em vào phòng kia lấy giúp chị hộp thuốc đau đầu được không? Chị cảm thấy không khỏe.
- Chị có sao không? Đợi em đi lấy cho nhé
- Chị cảm ơn nha? Phiền em quá
Mộc Nghi cười tươi gật đầu rồi đứng dậy đi nhanh lại căn phòng mà ả phụ nữ đó chỉ, Mộc Nghi không hề biết một khi bước vào cánh cửa đó thì cuộc đời chính mình sẽ đi về đâu, khi trong đó một gã đàn ông đang hăm he chực chờ.
Mộc Nghi vừa bước vào thì ngay lập tức cánh cửa vội vã đóng chặt lại. Chỉ còn nghe tiếng la vang vọng của Mộc Nghi ả phụ nữ ngồi đó hài lòng.
- Cô bé hôm nay chính là ngày tàn của em đó? Haha Lãnh Hàn đừng mong dùng được nó
[...]
Bên trong căn phòng:
Mộc Nghi bị gã đó đè xuống giường, Mộc Nghi hốt hoảng khóc lóc van xin kêu la thảm thiết.
- Tránh ra đi? Đừng đụng vào cháu
- Cô bé ngoan? Quả nhiên rau rất sạch sẽ, cơ thể rất đẹp, khuôn mặt? Đẹp...đẹp hết.
- Aaaa! Buông ra đi mà đừng động vào cháu
Gã đàn ông kia тһô Ьạᴏ nhìn Mộc Nghi thèm thuồng dùng tay xé rách áo của Mộc Nghi ra, hiện rõ trước mắt gã là nữa phần cơ thể vô cùng hoàn hảo, rất đẹp.
Gã đó giữ chặt Mộc Nghi từ từ hôn lên người cô, Mộc Nghi càng kinh hoàng hơn không ngừng giãy giụa vạn xin nhưng cũng vô ích
- Aaa đừng mà.
- Chú ơi? Cứu cháu với aaaa đừng...
Quần áo của Mộc Nghi dần dần lần lượt bị tháo bỏ. Mộc Nghi sợ lắm cứ luôn miệng gọi hắn đến cứu.
...
[...]
Phía ngoài vô tình hắn và Elu đi về do đã giải quyết xong công việc.
- Hàn? Sao hôm nay nhìn mày kì lạ vậy? Tự nhiên đòi về sớm
- Tao không biết thấy trong người khó chịu thế thôi.
Hắn vừa hắn lời thì nghe tiếng la thất thanh khóc lóc van xin của Mộc Nghi trong căn phòng: - Tránh ra đi. Đừng...
Hắn và Elu nghe xong cau mày nhìn nhau, vội vã hai người đàn ông chạy nhanh lại phá cửa phòng vô tình thấy Mộc Nghi tinh thần la liệt quần áo bị xé nát.
- Mẹ kiếp! Thằng chó này?
Mộc Nghi đang ngồi ăn bánh nghe người phụ nữ kia hỏi vậy ngẩng mặt quay qua nhìn, cất giọng hỏi lại.
15 tuổi Mộc Nghi đã hiểu ý nghĩa của từ trinh tiết trong trắng là gì, bởi Mộc Nghi đâu còn là trẻ con nữa? Mộc Nghi dậy thì rồi cơ mà.
- Hmm. Đúng là lanh lợi và xinh đẹp, chắc là được Elu và Lãnh Hàn chăm sóc kĩ càng lắm đúng không nè?
Người phụ nữ đó nở nụ cười nham hiểm rồi đưa tay lên véo má Mộc Nghi, mẹ kiếp làn da rất mịn màng khuôn mặt tổng thể rất xinh đẹp, không hề có một tì vết.
Mộc Nghi còn đẹp hơn khi người phụ nữ ấy ở độ tuổi này. Thảo nào Lãnh Hàn lại chết mê chết mệt như vậy? Chăm sóc đến vậy mà.
- Nhưng một lát nữa cuộc đời mày sẽ nát như tương thôi con à?
Người phụ nữ kia nhếch mép cười đểu, bỏ bàn tay ra khỏi má Mộc Nghi đứng dậy bước đi Mộc Nghi cũng không quan tâm mấy tiếp tục ngồi ăn bánh miệng lẩm bẩm.
- Hai chú khi nào mới về? Cháu chán quá
[...]
Ở một góc khác người phụ nữ ấy thập thò lén lút nói chuyện cùng một người đàn ông lạ mặt.
- Con bé đó là hàng mới sạch tinh tương, trinh tiết vẫn còn! Thế nào muốn dùng thử không?
- Cô em nói thật không vậy? Có đồ ăn ngon vậy sao
- Tất nhiên. Thế nào có muốn không thì nói một lời
Người phụ nữ nôn nóng cất giọng thúc giục gã đàn ông đó. Nghe vậy người đàn ông kia cười tà gật đầu rồi quay lưng đi vào một căn phòng trống chờ món ăn bày lên.
Người phụ nữ thấy thế rất đúng kế hoạch của mình. Mục đích người phụ nữ ấy là để cho gã kia cưỡиɠ ɦϊếp Mộc Nghi.
Ả phụ nữ gian xảo sải bước đi lại chỗ Mộc Nghi giả vờ mệt mỏi khó chịu trong người cất giọng.
- Mộc Nghi em vào phòng kia lấy giúp chị hộp thuốc đau đầu được không? Chị cảm thấy không khỏe.
- Chị có sao không? Đợi em đi lấy cho nhé
- Chị cảm ơn nha? Phiền em quá
Mộc Nghi cười tươi gật đầu rồi đứng dậy đi nhanh lại căn phòng mà ả phụ nữ đó chỉ, Mộc Nghi không hề biết một khi bước vào cánh cửa đó thì cuộc đời chính mình sẽ đi về đâu, khi trong đó một gã đàn ông đang hăm he chực chờ.
Mộc Nghi vừa bước vào thì ngay lập tức cánh cửa vội vã đóng chặt lại. Chỉ còn nghe tiếng la vang vọng của Mộc Nghi ả phụ nữ ngồi đó hài lòng.
- Cô bé hôm nay chính là ngày tàn của em đó? Haha Lãnh Hàn đừng mong dùng được nó
[...]
Bên trong căn phòng:
Mộc Nghi bị gã đó đè xuống giường, Mộc Nghi hốt hoảng khóc lóc van xin kêu la thảm thiết.
- Tránh ra đi? Đừng đụng vào cháu
- Cô bé ngoan? Quả nhiên rau rất sạch sẽ, cơ thể rất đẹp, khuôn mặt? Đẹp...đẹp hết.
- Aaaa! Buông ra đi mà đừng động vào cháu
Gã đàn ông kia тһô Ьạᴏ nhìn Mộc Nghi thèm thuồng dùng tay xé rách áo của Mộc Nghi ra, hiện rõ trước mắt gã là nữa phần cơ thể vô cùng hoàn hảo, rất đẹp.
Gã đó giữ chặt Mộc Nghi từ từ hôn lên người cô, Mộc Nghi càng kinh hoàng hơn không ngừng giãy giụa vạn xin nhưng cũng vô ích
- Aaa đừng mà.
- Chú ơi? Cứu cháu với aaaa đừng...
Quần áo của Mộc Nghi dần dần lần lượt bị tháo bỏ. Mộc Nghi sợ lắm cứ luôn miệng gọi hắn đến cứu.
...
[...]
Phía ngoài vô tình hắn và Elu đi về do đã giải quyết xong công việc.
- Hàn? Sao hôm nay nhìn mày kì lạ vậy? Tự nhiên đòi về sớm
- Tao không biết thấy trong người khó chịu thế thôi.
Hắn vừa hắn lời thì nghe tiếng la thất thanh khóc lóc van xin của Mộc Nghi trong căn phòng: - Tránh ra đi. Đừng...
Hắn và Elu nghe xong cau mày nhìn nhau, vội vã hai người đàn ông chạy nhanh lại phá cửa phòng vô tình thấy Mộc Nghi tinh thần la liệt quần áo bị xé nát.
- Mẹ kiếp! Thằng chó này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.