Chương 2
Hạ Vũ
27/12/2019
Hai người vừa đi vừa nói, không để ý phía trước, một chiếc xe bất ngờ lao tới."bíp bíp" chiếc xe bấm còi ầm ĩ khiến Lam Thư loạng choạng tay lái rồi ngã xuống đường. Chiếc xe vội thắng lại, Phương Chi dựng xe vào lề đường tồi chạy đến đỡ bạn. Mấy người trên xe vội mở cửa xem cô có bị cái gì không. Một cậu con trai voiij chạy lại đỡ vội dậy.
"Xin lỗi, cô có sao không"
Lam Thư đứng dậy, khập khiễng dắt xe.
"Tôi không sao, xin lỗi anh"
Phương Chi vội đỡ bạn. Trên xe một người phụ nữ trung niên bước xuống bên cạnh là một cô gái trẻ.
" Đi đứng kiểu gì vậy, ở nhà ba mẹ của cô có dạy ra đường phải để ý xe cộ không hả.Định ăn vạ bà hả, nhà bà không thừa tiền để cho bọn dân đen mấy người đâu nha"
Phương Chi kéo Lam Thư về phía sau, xem cô có bị gì không, rồi phủi bụi trên áo cho Lam Thư
" Rõ ràng là xe của bác đi nhanh, rồi còn bấm còi inh ỏi, bác đi như vậy sao được, mà đụng trúng người ta không xin lỗi thì thôi mà còn đem cả họ ra rủa như vậy có đáng làm bậc tiền bối không chứ"
"Cô"
Cậu con trai vội kéo tay mẹ lại
" Thôi mà mẹ, lỗi là ở chúng ta mà "
" Nam Phong con im ngay cho mẹ. Ruột rà không bênh đi bênh người ngoài.Hay con lại bị nó hút hồn rồi "
" Thôi mà mẹ"
Phương Chi nghe mà lòng tức thay cho Lam Thư
" Cháu thấy bác lớn tuổi, đáng tuổi cha má nên cháu không muốn vô lễ. Nhưng cháu nghĩ rằng những người có học và cao sang như bác cũng không bao giờ có thể sống và hiểu được cuộc sống của những người nghèo khó nhưng chân thành. Sống như bác chỉ có ma mới chơi cùng"
" Cô, đúng là loại ngu mà đòi làm chảnh"
" Bác..."
Nam Phong vội kéo mẹ lại
"Nam anh mau đưa mẹ lên xe đi e"
" Dạ,....đi thôi mẹ"
Rồi anh vội đến gần Lam Thư
" Xin lỗi,cô không sao chứ"
Lam Thư cười nói
"Không sao, xin lỗi thôi tôi đi học đây muộn rồi. Xin lỗi gia đình a nhiều"
Cô dắt xe qua người Nam Phong nhưng bị a ta kéo tay lại rồi dúi vào tay cô tờ 500 ngàn
"Xin lỗi, cô có sao không"
Lam Thư đứng dậy, khập khiễng dắt xe.
"Tôi không sao, xin lỗi anh"
Phương Chi vội đỡ bạn. Trên xe một người phụ nữ trung niên bước xuống bên cạnh là một cô gái trẻ.
" Đi đứng kiểu gì vậy, ở nhà ba mẹ của cô có dạy ra đường phải để ý xe cộ không hả.Định ăn vạ bà hả, nhà bà không thừa tiền để cho bọn dân đen mấy người đâu nha"
Phương Chi kéo Lam Thư về phía sau, xem cô có bị gì không, rồi phủi bụi trên áo cho Lam Thư
" Rõ ràng là xe của bác đi nhanh, rồi còn bấm còi inh ỏi, bác đi như vậy sao được, mà đụng trúng người ta không xin lỗi thì thôi mà còn đem cả họ ra rủa như vậy có đáng làm bậc tiền bối không chứ"
"Cô"
Cậu con trai vội kéo tay mẹ lại
" Thôi mà mẹ, lỗi là ở chúng ta mà "
" Nam Phong con im ngay cho mẹ. Ruột rà không bênh đi bênh người ngoài.Hay con lại bị nó hút hồn rồi "
" Thôi mà mẹ"
Phương Chi nghe mà lòng tức thay cho Lam Thư
" Cháu thấy bác lớn tuổi, đáng tuổi cha má nên cháu không muốn vô lễ. Nhưng cháu nghĩ rằng những người có học và cao sang như bác cũng không bao giờ có thể sống và hiểu được cuộc sống của những người nghèo khó nhưng chân thành. Sống như bác chỉ có ma mới chơi cùng"
" Cô, đúng là loại ngu mà đòi làm chảnh"
" Bác..."
Nam Phong vội kéo mẹ lại
"Nam anh mau đưa mẹ lên xe đi e"
" Dạ,....đi thôi mẹ"
Rồi anh vội đến gần Lam Thư
" Xin lỗi,cô không sao chứ"
Lam Thư cười nói
"Không sao, xin lỗi thôi tôi đi học đây muộn rồi. Xin lỗi gia đình a nhiều"
Cô dắt xe qua người Nam Phong nhưng bị a ta kéo tay lại rồi dúi vào tay cô tờ 500 ngàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.