Chương 24:
Lam Ngải Thảo
07/08/2023
Bách Thập Thất hôm nay mặc áo bào rộng ống tay áo dài, cùng Tần Lục Nhi đứng ở dưới cột buồm, chờ Quản bá đánh một tiếng cồng vang lên, ôm cột buồm leo nên. Triệu Vô Cực ngồi trên xe lăn, trong nháy mắt muốn ngửa đầu nhìn, mũi chân nàng tựa như móc câu, thu phóng tự nhiên, không hề bị trượt trên cột buồm, nhẹ nhàng đạp một cái vọt lên hai thước, thân nhẹ như yến, cho dù Tần Lục Nhi đứng đầu trong cuộc thi leo cột buồm cũng không theo kịp, trong nháy mắt đã bị nàng bỏ xa ở phía sau.
Nàng còn rảnh rỗi quay đầu lại, ném cho mọi người phía dưới một nụ hôn gió, tư thái phong lưu, trên mặt thể hiện vẻ thiếu niên đắc ý ngông cuồng, đột nhiên lại vọt tới hai thước, tào công phía dưới trầm trồ khen ngợi, nói cái gì cũng có, còn có người giễu cợt nàng: "Thiếu bang chủ, đây là tật xấu học được từ trên người tỷ tỷ thuyền hoa nào đó? ”
"Nếu cho bang chủ biết, sợ sẽ đánh gãy chân hắn mất."
Hiển nhiên mọi người đối với phương thức dạy con thô bạo của bang chủ đã thành thói quen, nói đến vô cùng tự nhiên, tuyệt đối không sợ làm mất mặt thiếu bang chủ của bọn họ.
Triệu Vô Cực không tự chủ được nhíu mày: tiểu tử thúi tuỳ tiện! Đây là tật xấu gì chứ?
Ngược lại, Triệu Tử Hằng ở phía dưới không ngừng vỗ tay khen ngợi, ao ước mình cũng có bản lĩnh như hảo huynh đệ, có thể có một lần trèo lên cao rồi hướng về phía mọi người như vậy, không ngờ bị Triệu Vô Cực hung hăng vỗ lên trán một cái: "Học chuyện tốt đi!”
Triệu Tử Hằng rất là ủy khuất: "Đường huynh, ta đây không phải là đang học tập Thập Thất hay sao? ”
Triệu Vô Cực ngửa đầu nhìn tiểu tử sắp lên đến đỉnh kia, không cần hỏi Triệu Tử Hằng cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì: "Cái ngươi muốn học không phải bản lĩnh của Bách Thập Thất, mà là tác phong lưu manh của hắn đúng không? ”
Ánh mắt hâm mộ của Triệu Tử Hằng đỏ lên, cực độ muốn đạt được sự đồng thuận của hắn: "Đường huynh có nghĩ tới, có khi các tiểu nương tử lại thích Thập Thất như vậy hay không? ”
Triệu Vô Cực răn dạy hắn: "Nói bậy! Danh môn khuê tú nhà ai mà không muốn phó thác cho người tốt, cử chỉ lưu manh vô phép tắc như thế, khuê tú nhà nào dám gả? ”
Triệu Tử Hằng rụt cổ lại, nhỏ giọng biện giải: "Ai muốn chơi với danh môn khuê tú chứ? Tất nhiên là cô nương bên ngoài. ”
Các tiểu nương tử ở chốn yên hoa rộng lượng nhiệt tình lại biết cổ vũ, cần gì phải ngại ngùng một chỗ cùng danh môn khuê tú?
Triệu Vô Cực: Xem ra không chỉ Bách Thập Thất cần phương pháp dạy con của Bách bang chủ, Triệu Tử Hằng kỳ thật cũng rất cần!
Chàng ngửa đầu nhìn, Bách Thập Thất đã trèo lên đến đỉnh cột buồm, giang hai tay đón gió mà đứng, góc áo đỏ rực phồng lên, vạt áo tung bay, lúc này nàng như một con chim lớn màu đỏ giương cánh bay lượn, dung nhan như họa, sắp đạp mây mà đi...
Nụ cười của thiếu niên sáng lạn rực rỡ, tùy ý nở rộ, trên đỉnh đầu nắng chói chang, khiến chàng không tự chủ được mà híp mắt, rồi lại thay nàng đổ mồ hôi, sợ nàng ngã xuống đánh vỡ phần đắc ý này, thẳng cho đến khi nàng theo cột buồm đáp đất, mà chàng còn thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Nàng nhặt ngọc bội từ trong giỏ đưa tới: "Chỉ là trò chơi, đường huynh không cần phải coi như thật. ”
Triệu Vô Cực nhìn vào đôi mắt trong suốt mang đầy ý cười của nàng, một phần tự do bay lượn khi nãy vẫn còn nhộn nhạo trong sóng mắt, người lại thản nhiên chắp tay mà đứng, đúng như lời nàng nói, đối với nàng chỉ là trò chơi, nhưng đối với chàng lại hoàn toàn bất đồng, đảo ngược nhận thức của chàng đối với tiểu tử này, cho dù có một thân tật xấu, nhưng chính xác mang tuyệt kỹ.
Chàng vốn định trách cứ cử chỉ của nàng không thoả đáng, nhưng lời nói cứ quanh quẩn ở trong cổ họng rồi lại nuốt trở về, trong đầu vẫn là hình ảnh nàng đạp mây đón gió trên đỉnh cột buồm, khẽ cười nói: "Đã lấy ra tiền thưởng làm gì có đạo lý thu hồi? Vậy thì tặng cho ngươi thôi. ”
Bách Thập Thất vốn không phải hạng người hay ngượng ngùng, thoải mái thu lại, cười hì hì nói: "Vậy thì đa tạ đường huynh! "Ánh mắt đảo qua khay, Triệu Tử Hằng vội vàng vớt chiếc nhẫn của mình đeo lên ngón cái: "Hai huynh đệ chúng ta là ai chứ? Của ngươi cũng là của ta. ”
Dây xâu tiền Tử Khâu Vân Bình vội vàng ngăn lại: "Triệu công tử, sao lại có lý này? ”
Bách Thập Thất cười to: "Tùy hắn. " Nàng nhặt một lượng bạc vụn trong khay ném cho bại tướng Tần Lục Nhi: "Thưởng cho ngươi! ”
Tần Lục Nhi không nghĩ tới đã thua thiếu bang chủ mà vẫn còn có ban thưởng, nhất thời đỏ mặt luống cuống: "Đa tạ thiếu bang chủ! ”
Bách Thập Thất: "Khâu Vân Bình, số tiền còn lại ngươi kiểm đi, hôm nay thêm bữa ăn, ai cũng có phần. ”
Đám tào công theo sau Khâu Vân Bình ồn ào rời đi, bắt đầu kịch liệt tranh cãi về món ăn tối nay, nhìn phương hướng thì là đang đi xuống bếp.
Triệu Vô Cực nghĩ thầm, kỳ thật ngay từ đầu mình đã phạm sai lầm, nhưng mà hiện tại sửa sai lầm này vẫn còn kịp.
Chàng nói, "Thập Thất, có thể phiền ngươi một việc không?" ”
"Đường huynh cứ nói."
Triệu Vô Cực nói: "Bọn người dưới tay ta đều là vịt cạn, không biết ngươi có muốn dạy bọn họ học bơi hay không? " Thái độ của Triệu Vô Cực khó có thể khiến người ta từ chối “ và cả Tử Hằng nữa. ”
Triệu Tử Hằng sợ hãi đến mức muốn hét lên: "Không không, ta không học! Đường huynh ta không nên học đâu!”
Thật không may, phản đối không hiệu quả.
Nàng còn rảnh rỗi quay đầu lại, ném cho mọi người phía dưới một nụ hôn gió, tư thái phong lưu, trên mặt thể hiện vẻ thiếu niên đắc ý ngông cuồng, đột nhiên lại vọt tới hai thước, tào công phía dưới trầm trồ khen ngợi, nói cái gì cũng có, còn có người giễu cợt nàng: "Thiếu bang chủ, đây là tật xấu học được từ trên người tỷ tỷ thuyền hoa nào đó? ”
"Nếu cho bang chủ biết, sợ sẽ đánh gãy chân hắn mất."
Hiển nhiên mọi người đối với phương thức dạy con thô bạo của bang chủ đã thành thói quen, nói đến vô cùng tự nhiên, tuyệt đối không sợ làm mất mặt thiếu bang chủ của bọn họ.
Triệu Vô Cực không tự chủ được nhíu mày: tiểu tử thúi tuỳ tiện! Đây là tật xấu gì chứ?
Ngược lại, Triệu Tử Hằng ở phía dưới không ngừng vỗ tay khen ngợi, ao ước mình cũng có bản lĩnh như hảo huynh đệ, có thể có một lần trèo lên cao rồi hướng về phía mọi người như vậy, không ngờ bị Triệu Vô Cực hung hăng vỗ lên trán một cái: "Học chuyện tốt đi!”
Triệu Tử Hằng rất là ủy khuất: "Đường huynh, ta đây không phải là đang học tập Thập Thất hay sao? ”
Triệu Vô Cực ngửa đầu nhìn tiểu tử sắp lên đến đỉnh kia, không cần hỏi Triệu Tử Hằng cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì: "Cái ngươi muốn học không phải bản lĩnh của Bách Thập Thất, mà là tác phong lưu manh của hắn đúng không? ”
Ánh mắt hâm mộ của Triệu Tử Hằng đỏ lên, cực độ muốn đạt được sự đồng thuận của hắn: "Đường huynh có nghĩ tới, có khi các tiểu nương tử lại thích Thập Thất như vậy hay không? ”
Triệu Vô Cực răn dạy hắn: "Nói bậy! Danh môn khuê tú nhà ai mà không muốn phó thác cho người tốt, cử chỉ lưu manh vô phép tắc như thế, khuê tú nhà nào dám gả? ”
Triệu Tử Hằng rụt cổ lại, nhỏ giọng biện giải: "Ai muốn chơi với danh môn khuê tú chứ? Tất nhiên là cô nương bên ngoài. ”
Các tiểu nương tử ở chốn yên hoa rộng lượng nhiệt tình lại biết cổ vũ, cần gì phải ngại ngùng một chỗ cùng danh môn khuê tú?
Triệu Vô Cực: Xem ra không chỉ Bách Thập Thất cần phương pháp dạy con của Bách bang chủ, Triệu Tử Hằng kỳ thật cũng rất cần!
Chàng ngửa đầu nhìn, Bách Thập Thất đã trèo lên đến đỉnh cột buồm, giang hai tay đón gió mà đứng, góc áo đỏ rực phồng lên, vạt áo tung bay, lúc này nàng như một con chim lớn màu đỏ giương cánh bay lượn, dung nhan như họa, sắp đạp mây mà đi...
Nụ cười của thiếu niên sáng lạn rực rỡ, tùy ý nở rộ, trên đỉnh đầu nắng chói chang, khiến chàng không tự chủ được mà híp mắt, rồi lại thay nàng đổ mồ hôi, sợ nàng ngã xuống đánh vỡ phần đắc ý này, thẳng cho đến khi nàng theo cột buồm đáp đất, mà chàng còn thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Nàng nhặt ngọc bội từ trong giỏ đưa tới: "Chỉ là trò chơi, đường huynh không cần phải coi như thật. ”
Triệu Vô Cực nhìn vào đôi mắt trong suốt mang đầy ý cười của nàng, một phần tự do bay lượn khi nãy vẫn còn nhộn nhạo trong sóng mắt, người lại thản nhiên chắp tay mà đứng, đúng như lời nàng nói, đối với nàng chỉ là trò chơi, nhưng đối với chàng lại hoàn toàn bất đồng, đảo ngược nhận thức của chàng đối với tiểu tử này, cho dù có một thân tật xấu, nhưng chính xác mang tuyệt kỹ.
Chàng vốn định trách cứ cử chỉ của nàng không thoả đáng, nhưng lời nói cứ quanh quẩn ở trong cổ họng rồi lại nuốt trở về, trong đầu vẫn là hình ảnh nàng đạp mây đón gió trên đỉnh cột buồm, khẽ cười nói: "Đã lấy ra tiền thưởng làm gì có đạo lý thu hồi? Vậy thì tặng cho ngươi thôi. ”
Bách Thập Thất vốn không phải hạng người hay ngượng ngùng, thoải mái thu lại, cười hì hì nói: "Vậy thì đa tạ đường huynh! "Ánh mắt đảo qua khay, Triệu Tử Hằng vội vàng vớt chiếc nhẫn của mình đeo lên ngón cái: "Hai huynh đệ chúng ta là ai chứ? Của ngươi cũng là của ta. ”
Dây xâu tiền Tử Khâu Vân Bình vội vàng ngăn lại: "Triệu công tử, sao lại có lý này? ”
Bách Thập Thất cười to: "Tùy hắn. " Nàng nhặt một lượng bạc vụn trong khay ném cho bại tướng Tần Lục Nhi: "Thưởng cho ngươi! ”
Tần Lục Nhi không nghĩ tới đã thua thiếu bang chủ mà vẫn còn có ban thưởng, nhất thời đỏ mặt luống cuống: "Đa tạ thiếu bang chủ! ”
Bách Thập Thất: "Khâu Vân Bình, số tiền còn lại ngươi kiểm đi, hôm nay thêm bữa ăn, ai cũng có phần. ”
Đám tào công theo sau Khâu Vân Bình ồn ào rời đi, bắt đầu kịch liệt tranh cãi về món ăn tối nay, nhìn phương hướng thì là đang đi xuống bếp.
Triệu Vô Cực nghĩ thầm, kỳ thật ngay từ đầu mình đã phạm sai lầm, nhưng mà hiện tại sửa sai lầm này vẫn còn kịp.
Chàng nói, "Thập Thất, có thể phiền ngươi một việc không?" ”
"Đường huynh cứ nói."
Triệu Vô Cực nói: "Bọn người dưới tay ta đều là vịt cạn, không biết ngươi có muốn dạy bọn họ học bơi hay không? " Thái độ của Triệu Vô Cực khó có thể khiến người ta từ chối “ và cả Tử Hằng nữa. ”
Triệu Tử Hằng sợ hãi đến mức muốn hét lên: "Không không, ta không học! Đường huynh ta không nên học đâu!”
Thật không may, phản đối không hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.