Chương 4:
Lam Ngải Thảo
13/07/2023
Thư Trường Phong ở ngoài cửa xin chỉ thị: "Chủ tử, Bách thiếu bang chủ sai người đưa rượu thức ăn tới đây, chủ tử có cần dùng một ít không?"
Triệu Vô Cực chinh chiến nhiều năm, lấy quân doanh làm nhà, vì phòng ngừa uống rượu làm chậm trễ quân cơ, đã sớm dưỡng thành thói quen không uống rượu, nhưng không biết có phải là do hai tiểu tử ở phòng cách vách đang loạn ra một vở kịch náo nhiệt làm nổi bật sự vắng vẻ trong phòng mình hay không, lại ngoài dự liệu trả lời một câu: "Được. ”
Thư Trường Phong âm thầm giật mình, tay chân nhanh nhẹn tiếp nhận rượu thức ăn xách vào, thay chàng bày ở trên bàn. Thuyền đi vững vàng, trên bàn bày ra các loại đồ ăn có đủ màu sắc hương vị, sau khi thay chủ tử thử rượu xong, không nghĩ tới đối phương lại bảo: "Ngươi cũng ngồi xuống uống hai chén đi. ”
Triệu Tử Hằng và Bách Thập Thất ở phòng bên cạnh đã nói tới chuyện: “ Lúc ta tới Tô Châu, mới xuất hiện một Giang Tiểu Tiên mắt hạnh má đào, ngực to mông nở, chẳng những mỹ mạo, gảy đàn tỳ bà cũng là nhất đẳng, chờ lúc nào rảnh mang theo ngươi đi nghe nàng đàn, ngay cả điểm tâm trên thuyền nhà nàng cũng khác với nhà khác. ”
Triệu Tử Hằng vỗ vai nàng: "Huynh đệ tốt! Đến uống một chén..." Lại bát quái: "Ngươi đã chạm tới chưa? ”
Bách Thập Thất rượu lên đầu, bốc phét “ Thật sự là da trắng nõn nà, ôm vào trong ngực sờ hai cái, đến xương cốt cũng muốn mềm..."
Triệu Vô Cực nắm chặt chén rượu: Hỗn trướng!
"Bốp Bốp" hai cái bổ sung cho Bách Thập Thất thêm hai câu "Khinh cuồng phóng đãng, ham mê tửu sắc".
"Tử Hằng thường ngày tiếp xúc với những kẻ như này?"
Thư Trường Phong mười sáu tuổi đi theo Triệu Vô Cực ra chiến trường, trở lại đế đô cũng đã hai sáu hai bảy tuổi, những hiểu biết về đám con cháu Triệu gia cũng chỉ giới hạn ở tin đồn, chỉ có thể uyển chuyển thay Triệu Tử Hằng giải thoát: "Thập Tam Lang... Ngày thường không thích đọc sách tập võ. ”
Nếu không thì làm sao lại bị lôi tới đi theo Triệu Vô Cực?
Còn không phải là bởi vì hắn cực kỳ biết cách ăn chơi phóng túng, tính tình lại thoải mái không câu nệ, mà Triệu Vô Cực từ sau khi bị thương chân, người vốn đã không hay nói giờ lại biến thành tượng bùn trong miếu, thiếu chút nữa là tìm một cái bàn ngồi xếp bằng, ngăn cách trần thế.
"À." Lông mày Triệu Vô Cực cũng không nhấc lên chút nào, trong đầu theo thói quen soạn ra một cuốn "sổ tay luyện tập của đường đệ", bắt đầu suy nghĩ chuyện dọc theo đường đi đem Triệu Tử Hằng quay lại con đường chính đạo.
Chuyến đi dài nhàm chán, Triệu Vô Cực còn đem theo một rương binh thư giải sầu, mà Triệu Tử Hằng cùng Bách Thập Thất lại chỉ muốn dùng rượu để tiêu hao thời gian, đúng là uống đến say mới nghỉ.
Sau khi Triệu Tử Hằng uống say, sống chết nháo nhào muốn ngủ chung giường với Bách Thập Thất, bị quản sự chờ ở bên ngoài khoang tàu khiêng về phòng của mình.
Bách Thập Thất khóa trái cửa khoang, quay đầu nhào lên giường, rất nhanh sau đó khoang thượng tầng đã an tĩnh lại, Triệu Vô Cực bị ma âm của hai người này xuyên não hơn nửa ngày, mở cửa sổ hít thở không khí, gần trung thu, trên đỉnh đầu treo một vầng trăng sáng, cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Chàng mơ thấy mình cưỡi ngựa tiến vào trận địa địch, trên mặt đầy máu, ngựa rên rỉ, chân trước ngã xuống, sau lưng có tiếng gió đập tới, không khỏi ngã về phía trước, sau đó trhif bừng tỉnh, bên ngoài sắc trời còn chưa sáng.
"Giờ nào rồi?"
"Chủ tử, sắp qua giờ dần rồi."
Triệu Vô Cực phân phó: "Đi, kéo Tử Hằng ra đứng trung bình tấn. "Dừng lại một khắc khóe môi nhếch lên, nghĩ ra một ý tưởng hay: "Vị Bách thiếu bang chủ bên cạnh kia không phải là huynh đệ tốt của hắn sao, các ngươi cũng chiêu đãi cho tốt đừng phụ, sự nhiệt tình của người ta. ”
Triệu Tử Hằng bị người ta phá cửa mà vào, lúc bị lôi ra từ trong chăn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, la hét: "Thập Thất ngươi là một kẻ lừa đảo, nha đầu xinh đẹp bóp vai đấm chân thì sao? "Hắn uống say nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện này.
Thư Trường Phong vỗ vỗ mặt hắn: "Thập Tam Lang, chủ tử gọi người dậy sớm rèn luyện thân thể. ”
Hắn bị Thư Trường Phong mặc quần áo kéo lên boong tàu mới phát hiện ra sắc trời chưa sáng, nhưng hảo huynh đệ Bách Thập Thất của hắn cũng mang vẻ mặt sống không bằng chết ngồi trên boong tàu kêu rên: "Tử Hằng, đường huynh ngươi là ma quỷ à?”
Phía sau Bách Thập Thất có hai gã hộ vệ giống như tháp sắt, chính là người của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực chinh chiến nhiều năm, lấy quân doanh làm nhà, vì phòng ngừa uống rượu làm chậm trễ quân cơ, đã sớm dưỡng thành thói quen không uống rượu, nhưng không biết có phải là do hai tiểu tử ở phòng cách vách đang loạn ra một vở kịch náo nhiệt làm nổi bật sự vắng vẻ trong phòng mình hay không, lại ngoài dự liệu trả lời một câu: "Được. ”
Thư Trường Phong âm thầm giật mình, tay chân nhanh nhẹn tiếp nhận rượu thức ăn xách vào, thay chàng bày ở trên bàn. Thuyền đi vững vàng, trên bàn bày ra các loại đồ ăn có đủ màu sắc hương vị, sau khi thay chủ tử thử rượu xong, không nghĩ tới đối phương lại bảo: "Ngươi cũng ngồi xuống uống hai chén đi. ”
Triệu Tử Hằng và Bách Thập Thất ở phòng bên cạnh đã nói tới chuyện: “ Lúc ta tới Tô Châu, mới xuất hiện một Giang Tiểu Tiên mắt hạnh má đào, ngực to mông nở, chẳng những mỹ mạo, gảy đàn tỳ bà cũng là nhất đẳng, chờ lúc nào rảnh mang theo ngươi đi nghe nàng đàn, ngay cả điểm tâm trên thuyền nhà nàng cũng khác với nhà khác. ”
Triệu Tử Hằng vỗ vai nàng: "Huynh đệ tốt! Đến uống một chén..." Lại bát quái: "Ngươi đã chạm tới chưa? ”
Bách Thập Thất rượu lên đầu, bốc phét “ Thật sự là da trắng nõn nà, ôm vào trong ngực sờ hai cái, đến xương cốt cũng muốn mềm..."
Triệu Vô Cực nắm chặt chén rượu: Hỗn trướng!
"Bốp Bốp" hai cái bổ sung cho Bách Thập Thất thêm hai câu "Khinh cuồng phóng đãng, ham mê tửu sắc".
"Tử Hằng thường ngày tiếp xúc với những kẻ như này?"
Thư Trường Phong mười sáu tuổi đi theo Triệu Vô Cực ra chiến trường, trở lại đế đô cũng đã hai sáu hai bảy tuổi, những hiểu biết về đám con cháu Triệu gia cũng chỉ giới hạn ở tin đồn, chỉ có thể uyển chuyển thay Triệu Tử Hằng giải thoát: "Thập Tam Lang... Ngày thường không thích đọc sách tập võ. ”
Nếu không thì làm sao lại bị lôi tới đi theo Triệu Vô Cực?
Còn không phải là bởi vì hắn cực kỳ biết cách ăn chơi phóng túng, tính tình lại thoải mái không câu nệ, mà Triệu Vô Cực từ sau khi bị thương chân, người vốn đã không hay nói giờ lại biến thành tượng bùn trong miếu, thiếu chút nữa là tìm một cái bàn ngồi xếp bằng, ngăn cách trần thế.
"À." Lông mày Triệu Vô Cực cũng không nhấc lên chút nào, trong đầu theo thói quen soạn ra một cuốn "sổ tay luyện tập của đường đệ", bắt đầu suy nghĩ chuyện dọc theo đường đi đem Triệu Tử Hằng quay lại con đường chính đạo.
Chuyến đi dài nhàm chán, Triệu Vô Cực còn đem theo một rương binh thư giải sầu, mà Triệu Tử Hằng cùng Bách Thập Thất lại chỉ muốn dùng rượu để tiêu hao thời gian, đúng là uống đến say mới nghỉ.
Sau khi Triệu Tử Hằng uống say, sống chết nháo nhào muốn ngủ chung giường với Bách Thập Thất, bị quản sự chờ ở bên ngoài khoang tàu khiêng về phòng của mình.
Bách Thập Thất khóa trái cửa khoang, quay đầu nhào lên giường, rất nhanh sau đó khoang thượng tầng đã an tĩnh lại, Triệu Vô Cực bị ma âm của hai người này xuyên não hơn nửa ngày, mở cửa sổ hít thở không khí, gần trung thu, trên đỉnh đầu treo một vầng trăng sáng, cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Chàng mơ thấy mình cưỡi ngựa tiến vào trận địa địch, trên mặt đầy máu, ngựa rên rỉ, chân trước ngã xuống, sau lưng có tiếng gió đập tới, không khỏi ngã về phía trước, sau đó trhif bừng tỉnh, bên ngoài sắc trời còn chưa sáng.
"Giờ nào rồi?"
"Chủ tử, sắp qua giờ dần rồi."
Triệu Vô Cực phân phó: "Đi, kéo Tử Hằng ra đứng trung bình tấn. "Dừng lại một khắc khóe môi nhếch lên, nghĩ ra một ý tưởng hay: "Vị Bách thiếu bang chủ bên cạnh kia không phải là huynh đệ tốt của hắn sao, các ngươi cũng chiêu đãi cho tốt đừng phụ, sự nhiệt tình của người ta. ”
Triệu Tử Hằng bị người ta phá cửa mà vào, lúc bị lôi ra từ trong chăn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, la hét: "Thập Thất ngươi là một kẻ lừa đảo, nha đầu xinh đẹp bóp vai đấm chân thì sao? "Hắn uống say nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện này.
Thư Trường Phong vỗ vỗ mặt hắn: "Thập Tam Lang, chủ tử gọi người dậy sớm rèn luyện thân thể. ”
Hắn bị Thư Trường Phong mặc quần áo kéo lên boong tàu mới phát hiện ra sắc trời chưa sáng, nhưng hảo huynh đệ Bách Thập Thất của hắn cũng mang vẻ mặt sống không bằng chết ngồi trên boong tàu kêu rên: "Tử Hằng, đường huynh ngươi là ma quỷ à?”
Phía sau Bách Thập Thất có hai gã hộ vệ giống như tháp sắt, chính là người của Triệu Vô Cực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.