Nguồn: wattpad.com; Edit + Beta: Khoai Môn, Khoai Tây
97,088
Đang cập nhật
21:33:09 02/09/2020
Con Tim Rung Động
Đánh giá: 7.4/10 từ 26 lượt
Con Tim Rung Động - Đang tiến hành - Thời Câm
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Kiều Nhân là thực tập sinh của một tòa soạn báo có tiếng. Định mệnh của cô bắt đầu khi sau khi gặp gỡ Kỳ Hàn Thanh - tổng giám đốc của một tòa soạn vừa đi nước ngoài về nhận chức, vậy mà nội bộ lại đồn thổi rằng anh giới tính không rõ ràng.
“Vừa rồi đã chụp được hình rồi phải không?”
Tới đây, hiển nhiên Kiều Nhân đã biết ý tứ của anh ta. Quả nhiên, một giây sau ——-
“Có thể xóa đi không?”
Cô làm nghề này, bị uy hiếp, dụ dỗ xóa hình chụp vốn không phải là chuyện gì mới, Kiều Nhân cũng miễn cưỡng coi như có kinh nghiệm, cô dời mắt sang hướng khác, nhất quyết giả bộ vô tội. Dù sao thì anh ta cũng không thể lục soát điện thoại của cô đi.
“Không xóa cũng được thôi—–”
Ngay sau đó, Kiều Nhân còn chưa kịp nghĩ ra lý do anh ta muốn xem giờ, lại nghe thấy anh ta nói: “Nếu không tôi cho cô một phút, suy nghĩ xem tôi là ai?”
“....”
Cùng lúc đó, cửa kính xe bỗng hạ xuống, có người gọi anh ta: "Hàn Thanh?"
Hai chữ này đối với Kiều Nhân mà nói, chẳng khác nào một chiếc phao được quăng ra cho người đang chết đuối, cô ngay lập tức thốt lên: “Hàn…”
“Hàn gì?”
Kiều Nhân thật sự đã nhớ ra người này là ai rồi, chỉ là không nhớ tên anh ta. Về tên của người này cô thật sự không có ấn tượng, mới vừa rồi người trên xe gọi anh ta hai chữ kia cô cũng không có phản ứng gì nhiều. Kiều Nhân chỉ nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta là ở đám cưới của mẹ Tống nhà cô và người chồng hiện tại của bà.
Cô đã gặp anh ta mấy lần. Nếu như xét theo vai vế… hình như anh ta là chú của cô.
“Hàn.. Chú Hàn..”
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Kiều Nhân là thực tập sinh của một tòa soạn báo có tiếng. Định mệnh của cô bắt đầu khi sau khi gặp gỡ Kỳ Hàn Thanh - tổng giám đốc của một tòa soạn vừa đi nước ngoài về nhận chức, vậy mà nội bộ lại đồn thổi rằng anh giới tính không rõ ràng.
“Vừa rồi đã chụp được hình rồi phải không?”
Tới đây, hiển nhiên Kiều Nhân đã biết ý tứ của anh ta. Quả nhiên, một giây sau ——-
“Có thể xóa đi không?”
Cô làm nghề này, bị uy hiếp, dụ dỗ xóa hình chụp vốn không phải là chuyện gì mới, Kiều Nhân cũng miễn cưỡng coi như có kinh nghiệm, cô dời mắt sang hướng khác, nhất quyết giả bộ vô tội. Dù sao thì anh ta cũng không thể lục soát điện thoại của cô đi.
“Không xóa cũng được thôi—–”
Ngay sau đó, Kiều Nhân còn chưa kịp nghĩ ra lý do anh ta muốn xem giờ, lại nghe thấy anh ta nói: “Nếu không tôi cho cô một phút, suy nghĩ xem tôi là ai?”
“....”
Cùng lúc đó, cửa kính xe bỗng hạ xuống, có người gọi anh ta: "Hàn Thanh?"
Hai chữ này đối với Kiều Nhân mà nói, chẳng khác nào một chiếc phao được quăng ra cho người đang chết đuối, cô ngay lập tức thốt lên: “Hàn…”
“Hàn gì?”
Kiều Nhân thật sự đã nhớ ra người này là ai rồi, chỉ là không nhớ tên anh ta. Về tên của người này cô thật sự không có ấn tượng, mới vừa rồi người trên xe gọi anh ta hai chữ kia cô cũng không có phản ứng gì nhiều. Kiều Nhân chỉ nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta là ở đám cưới của mẹ Tống nhà cô và người chồng hiện tại của bà.
Cô đã gặp anh ta mấy lần. Nếu như xét theo vai vế… hình như anh ta là chú của cô.
“Hàn.. Chú Hàn..”