Chương 22: Đau cũng phải nhịn
Hoa Tâm Giả
03/02/2022
"Hoàng Thượng có chín huynh đệ, có bản lĩnh thì đến biên cương trấn áp,
không có bản lĩnh ở lại kinh thành, hiện giờ tề tụ một chỗ, thật đúng là rất khó phân biệt ngươi là nhà nào?"
Cố Yến Sinh phân loại hắn vào con trai Phiên vương, hoặc là con của Thân vương, cho rằng hắn là nhi tử trong chín huynh đệ của Hoàng thượng.
Suy đoán như vậy cũng có thể lý giải, thứ nhất, năm đó tranh ngôi vị Hoàng đế vô cùng ác liệt, Hoàng đế vừa lên ngôi liền đi đến biên cương phong vương, nhưng tính chết bọn họ cũng không thay đổi, mấy năm nay rung chuyển không ngớt, thỉnh thoảng làm một chút động tĩnh.
Chỉ cần vừa có cơ hội, từ bên trong thâu tóm, lợi dụng Cố Yến Sinh để tan rã nội bộ, về tình về lý đều nói thông suốt.
Đoán hắn là con của Thân vương, là bởi vì bốn thân vương đều ở kinh thành, tuy rằng trồng hoa, trồng cỏ, trên danh nghĩa đã xem nhẹ ngôi vị Hoàng đế, nhưng trên thực tế nghĩ như thế nào, chỉ có bọn họ mới biết.
Người che dấu thực lực cũng không phải không có.
"Cho nên ngươi rốt cuộc là ai?" Cố Yến Sinh nghiêng đầu nhìn hắn.
Hà Ngọc cúi người xuống, "Ngươi muốn biết không?"
"Ừm."
"Không nói cho ngươi biết."
Câu "Hoa hoa công tử" vừa rồi đã đắc tội hắn tàn nhẫn, Hà Ngọc rất thù dai, lúc trước bị Cố Yến Sinh đẩy xuống hồ, còn nuôi hận kia đến bây giờ.
Cố Yến Sinh cũng không miễn cưỡng, "Một ngày nào đó ngươi sẽ nói cho ta biết."
Nếu đã nói muốn làm phụ tá hắn, ngày sau cơ hội ở chung tự nhiên rất nhiều, không vội vàng nhất thời.
Hà Ngọc từ đầu tường nhảy xuống, "Rượu của ta cũng uống, đồ ăn cũng ăn, hâm nóng thân thế nào?"
Hắn rút trường kiếm ra, "Chỉ có hai chúng ta, không cần hạ thủ lưu tình."
Cố Yến Sinh trầm tư một lát sau mới gật đầu, "Nếu ngươi đã có nhã hứng này, ta phụng bồi đến cùng."
Hắn cũng lấy ra chủy thủ, đứng đối diện Hà Ngọc.
Một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm, kiếm của Hà Ngọc so với hắn dài hơn không biết bao nhiêu, hắn lại sử dụng "Phá Vân Cửu Thức" khá am hiểu, cộng thêm khinh công phụ trợ, trời lại tối, giao thủ mấy chiêu, Cố Yến Sinh mắt hoa, liền bị đâm một kiếm.
Hà Ngọc nắm chắc rất tốt, chỉ là vết trầy xước nhỏ, "Vừa rồi dưới chân trượt một cái, ngươi hiểu.."
Cố Yến Sinh gật đầu, "Đao kiếm vốn không có mắt, ngươi không cần băn khoăn."
Chủy thủ của hắn ngang dọc, lại cùng Hà Ngọc giao thủ mấy chiêu, lần này Hà Ngọc cố tình muốn thi triển, trường kiếm quét tới, Cố Yến Sinh lại không có giống như lần trước né tránh, bởi vì tránh không thoát, lần trước hắn liền ăn thiệt thòi này.
Cong!
Trường kiếm va chạm với chủy thủ, lóe ra tia lửa nhỏ.
Chủy thủ của Cố Yến Sinh ngắn, miệng hổ khẩu run rẩy, hắn lui ra sau một bước, có chút áy náy, "Không nghĩ tới kiếm của ngươi mỏng như vậy, xin lỗi."
Thanh kiếm của Hà Ngọc là thanh kiếm mỏng, nổi tiếng với sự nhẹ nhàng, bị hắn cứng đối cứng, chém ra một lỗ hổng.
"Không có gì đáng ngại, một thanh kiếm mà thôi, loại kiếm này nhà ta không có một trăm cũng có tám mươi." Hà Ngọc cứng rắn trấn định.
Thanh kiếm này là phụ thân bỏ ra số tiền lớn đúc cho hắn, nghe nói là xuất phát từ tay danh sư, kết quả như vậy không dùng được, nói phá liền phá.
Có lẽ không phải kiếm của hắn không dùng được, là chủy thủ cố Yến Sinh quá lợi hại, vượt qua hắn, vì thế liền bị chém đứt.
Hà Ngọc đau lòng vì kiếm kia, mất một thanh kiếm tốt, chơi xấu nói, "Tay không đánh thế nào?"
Kiếm kia chỉ phá một lỗ hổng, tìm người tu sửa còn có thể sửa được.
Cố Yến Sinh cũng không để ý, "Được."
Hai người hùng hổ ra trận, Hà Ngọc đem ống tay áo quá rộng dùng dây đeo tay áo buộc vào cổ tay, bày ra tư thế, cùng Cố Yến Sinh chiến đấu cùng một chỗ.
Cố Yến Sinh dùng công phu của Miêu Cương, lấy quỷ dị nổi danh, không đi theo con đường bình thường. Hà Ngọc ban đầu không biết, ăn có chút thiệt thòi.
Bất quá hắn so với Cố Yến Sinh kiến thức nhiều hơn, kinh nghiệm đánh nhau cũng đủ, thường xuyên so sánh lớn nhỏ đánh, rất nhiều chiêu thức cùng kỹ xảo Cố Yến Sinh đều chưa từng thấy qua, chịu thiệt nhiều hơn.
Quyền cước không có mắt, ngươi chịu một cái, ta chịu một cái, đánh một cái liền loạn, chiêu thức hoàn toàn không có, đùa giỡn vô lại, ngươi túm cổ áo ta, ta túm tóc ngươi.
Cố Yến Sinh giống như búp bê sứ không biết đau, Hà Ngọc đánh vào người hắn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của hắn, nên như thế nào vẫn là như thế ấy. Chính hắn không được, chịu không nổi đau đớn, lúc trước chiếm hết ưu thế, dần dần rơi vào hạ phong, bị Cố Yến Sinh cưỡi ở trên người.
"Đánh mặt ta sẽ tuyệt giao."
Động tác của Cố Yến Sinh dừng lại.
Hà Ngọc chớp mắt đấm vào mặt Cố Yến Sinh.
Cố Yến Sinh bị một quyền kia đánh cho mờ mắt, che mặt giật mình nói, "Ngươi chơi xấu."
"Cái này gọi là binh bất yếm trá." Hà Ngọc đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn dính trên người, khom lưng kéo y.
Cố Yến Sinh buông tay che mặt ra, lộ ra nửa mặt tím đen.
"Phốc!" Hà Ngọc không nhịn được, cười ra tiếng.
"Cười cái gì?"
"Không có gì." Hắn cố nén ý cười, kéo Cố Yến Sinh lên.
"Bôi một ít thuốc đi." Đánh người như thế này, thật ngại quá.
Hà Ngọc từ trên người lấy ra một lọ thuốc, ném cho Cố Yến Sinh, Cố Yến Sinh bị thương ở trên mặt, chính mình nhìn không thấy, một kiếm lúc trước cũng ở sau lưng, bôi thuốc không tiện.
Thuốc kia bị hắn cầm trong tay, cũng không cần, xanh mặt ngồi trên băng ghế nhỏ trong viện.
Hà Ngọc đoạt lấy, "Vẫn là ta đến làm."
Hắn đem Cố Yến Sinh nằm ở trên băng ghế, kéo quần áo xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, vị trí xương hồ điệp có thêm một vết máu, rất nông, cũng không dài, bất quá khẳng định rất đau.
Hà Ngọc đột nhiên cảm thấy mình có chút quá đáng, hắn nhớ rõ khi còn bé phụ thân bảo hắn cắn rách đầu ngón tay ấn dấu tay, đau đớn mấy ngày, Cố Yến Sinh này ít nhất mười ngày nửa tháng không tốt lên được.
"Đau thì kêu lên." Thuốc cán thành bột, đổ vào vết thương có thể nhanh chóng liền sẹo, nuôi dưỡng cơ thể, làm cho nơi vết nứt tốt hơn và nhanh liền hơn.
Hà Ngọc nôn nóng rắc thuốc, rất nhiều bột phấn rơi vào trong y phục của Cố Yến Sinh, hắn kéo xuống, lại dùng tay áo lau sạch dư thừa, kề sát vào, liếc mắt một cái nhìn thấy vết thương lớn nhỏ trên làn da nhẵn nhụi.
Một nửa giấu trong y phục, hắn kéo xuống hơn nửa.
"Như thế nào lại có?" Hà Ngọc vuốt ve một vết sẹo trong đó.
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, lạnh đến nổi khiến Cố Yến Sinh giật mình.
"Mẫu phi lúc phát điên đánh."
Dùng cành cây quất, cũng có dùng gậy đã đốt nóng, lúc mẫu phi hắn phát bệnh trăm phương nghìn kế muốn giết chết hắn.
Hà Ngọc hít một hơi khí lạnh, "Nàng làm sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Đây có thực sự là con ruột không? Xuống tay cũng quá tàn nhẫn.
Hắn cũng có mẫu thân, người rất thương yêu hắn, hận không thể đem tất cả thứ tốt trên đời này đều nâng cho hắn.
Phụ thân từ nơi khác mang cho nàng ngọc tráp phỉ thúy, hoặc là lăng lơ tơ lụa thượng hạng, cho dù Hà Ngọc đeo không được, cũng không dùng được, mẫu thân vẫn sẽ giữ lại cho hắn.
Khi còn bé hắn luyện công bị phạt, phơi nắng đầu váng mắt hoa, chính mình còn chưa thấy thế nào, mẫu thân hắn trước đã chịu không nổi, cầu xin phụ thân bảo dừng lại, phụ thân hắn không chịu, liền dứt khoát cầm ô cùng hắn phơi nắng.
Thân thể mẫu thân không tốt, chịu không được giày vò, Hà Ngọc đau lòng nàng, về sau liền rất ít khi chống đối phụ thân, cho dù bị phạt, cũng là đóng cửa lại chịu phạt, miễn cho bị mẫu thân phát hiện.
Bất quá mẫu thân thông minh, vẫn là bị nàng kiểm tra ra, lải nhải nửa ngày, một lần hai lần còn tốt, nhiều lần khiến thỉnh thoảng Hà Ngọc bị làm phiền, hiện tại hắn mới biết mình may mắn như thế nào.
Thì ra cũng không phải mẫu thân khắp thiên hạ đều toàn tâm toàn ý đối với con cái của mình, cũng có ngoại lệ.
"Khẳng định rất đau đúng chứ?" Đây không chỉ là thương tổn về mặt thân thể, còn có tâm lý?
Khó trách luôn cảm giác Cố Yến Sinh có phương diện nào đó không thích hợp lắm, tỷ như lần đầu tiên gặp mặt, hắn ở dưới nước giãy dụa, Cố Yến Sinh trên mặt cư nhiên không chút thay đổi, lão thành có chút không giống người ở độ tuổi này.
Trước kia hắn cho rằng là giết người nhiều, hiện tại mới phát hiện không phải, là trải qua quá nhiều, đã chết lặng, vô luận cái gì cũng không thể dao động hắn, chân chính tâm như nước lạnh.
"Quen rồi sẽ không đau nữa."
Việc này còn có thể quen được không?
Hà Ngọc không thể lý giải, "Hận phải không?"
Cố Yến Sinh lắc đầu, "Không hận."
Mẫu phi hắn cũng không phải vẫn luôn xấu như vậy, ngẫu nhiên tốt, tựa như người bình thường, sẽ làm giày cho hắn. Nhìn y phục bị rách, khâu lại cho hắn, còn thích đặt cằm lên đầu hắn, kể cho hắn nghe một câu chuyện, chơi cờ với hắn.
Vì vậy, sẽ không hận.
Hà Ngọc cười lạnh, "Cũng ta chính là ngươi, ta đã sớm giết chết."
Coi như là mẹ ruột, cũng không thể như vậy, đây là ngược đãi.
Cố Yến Sinh lắc đầu, "Ngươi không hiểu, mẫu phi đối với ta mà nói, tựa như một ngọn đuốt."
Mặc dù chín ngày trong mười ngày là xấu, hắn có thể chịu đựng chín ngày để gặp mẫu thân ngày thứ mười đó.
Con người đôi khi thực sự rất kỳ lạ, có lúc cảm thấy khó chịu, không biết trân trọng.
Cố Yến Sinh không có, cho nên rất quý trọng, ngày đó sẽ làm cho hắn cảm thấy, ăn chín ngày khổ đều đúng.
Hà Ngọc nhớ tới lần đầu tiên đến Cảnh Nam cung gặp thi thể trên giường, tên này quả thật biến thái, mẫu phi đều đã chết không biết bao lâu, còn đem nàng đặt ở trên giường, tự mình đắp chăn bẩn, đồ tốt để lại cho mẫu phi.
Không biết nên nói hắn hiểu được lòng biết ơn, hay là thuần túy tâm lý u ám, dù sao tật xấu này phải sửa.
"Ta thấy ngươi chính là thiếu tình thương." Hà Ngọc cảm thấy hắn không có tật xấu gì khác, chính là đơn thuần thiếu tình thương.
Đây cũng là nhược điểm của hắn, chỉ cần nắm chắc tốt, nói không chừng có thể nắm bắt hắn.
Hà Ngọc khom lưng xuống, giúp Cố Yến Sinh bôi thuốc lên, quần áo khép lại nguyên dạng, lại nhìn hắn mặc đơn bạc, dứt khoát cởi áo khoác, đắp lên người hắn.
Lúc hắn tới gió đang rất lớn, Nguyên Bảo chuẩn bị áo lông cùng lò sưởi, Hà Ngọc ngại phiền, một cái cũng không mang theo, hiện giờ vẫn rất ấm áp.
Bên trong áo khoác có một lớp lông, chắn gió lại ấm áp.
Cố Yến Sinh cảm giác được, quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt sâu không thấy đáy như giếng cổ kia là khó hiểu cùng nghi hoặc.
Hà Ngọc đứng lên, "Mặc quá dày, hoạt động không được, ngươi thay ta mặc trước, đừng kéo lê làm bẩn ta muốn bắt đền ngươi.
Nói thật, việc cởi áo khoác cho cô nương Hà Ngọc không ít lần làm rồi, đây là lần đầu tiên cởi áo choàng cho thiếu niên, không qua được cửa ải trong lòng, cực kỳ không được tự nhiên.
Hắn nghĩ lại, coi Cố Yến Sinh như tiểu cô nương không phải là tốt rồi sao, vì thế điểm cảm giác xấu hổ khó chịu cơ hồ cũng chậm rãi biến mất.
" Vẫn là tiếp xúc với người quá ít. "Giao thiệp hằng ngày của Cố Yến Sinh không tính là lớn, lại cố tình ở hoàng cung này người tốt hiếm như mò kim, ai ai cũng tâm tư riêng, hắn ở trong này trước giờ cơ hồ không gặp được ai đối xử tốt với hắn cả.
Tất cả mọi người đang bôn ba vì sinh kế của mình, nào có thời gian đối tốt với hắn?
Không ai đối xử tốt với hắn, hắn tự nhiên không cảm thụ được, vì thế mẫu phi thoáng đối với hắn tốt hơn một chút, hắn liền thỏa mãn xem như đây là thế giới của mình.
Đó là thiếu tình thương.
" Ta cam đoan với ngươi, sau này ngươi cái gì cũng sẽ có, người khác cũng sẽ liều mạng đối tốt với ngươi. "Hà Ngọc xắn tay áo lên, bôi thuốc trên mặt cho hắn," Đầu.. "
Hắn chỉ muốn bôi có nửa bên, nhưng Cố Yến Sinh lại nghiêng đầu nhìn hắn.
" Trước kia nương ta cũng bôi thuốc cho ta như vậy. "
Hắn bị nương xấu đánh, trên người lưu lại thương tổn, nương tốt liền cho rằng hắn bị người khi dễ, đau lòng không được, một bên bôi thuốc cho hắn, một bên rơi lệ.
Cho nên có đôi khi Cố Yến Sinh cảm thấy, bị đánh nhiều hơn nữa đều đáng giá, ít nhất có người chịu vì hắn mà khóc.
Hà Ngọc quẩn đi trọng trách này mặc kệ," Hóa ra là coi ta thành nương ngươi? "
Khó trách vừa rồi nhìn ánh mắt hắn cổ quái như vậy, nhìn Hà Ngọc thận trọng đến hoảng hốt.
" Nương ta ôn nhu hơn ngươi. "
Hà Ngọc:"..."
Ngươi nói như vậy không sợ ta sẽ đánh ngươi?
Cố Yến Sinh phân loại hắn vào con trai Phiên vương, hoặc là con của Thân vương, cho rằng hắn là nhi tử trong chín huynh đệ của Hoàng thượng.
Suy đoán như vậy cũng có thể lý giải, thứ nhất, năm đó tranh ngôi vị Hoàng đế vô cùng ác liệt, Hoàng đế vừa lên ngôi liền đi đến biên cương phong vương, nhưng tính chết bọn họ cũng không thay đổi, mấy năm nay rung chuyển không ngớt, thỉnh thoảng làm một chút động tĩnh.
Chỉ cần vừa có cơ hội, từ bên trong thâu tóm, lợi dụng Cố Yến Sinh để tan rã nội bộ, về tình về lý đều nói thông suốt.
Đoán hắn là con của Thân vương, là bởi vì bốn thân vương đều ở kinh thành, tuy rằng trồng hoa, trồng cỏ, trên danh nghĩa đã xem nhẹ ngôi vị Hoàng đế, nhưng trên thực tế nghĩ như thế nào, chỉ có bọn họ mới biết.
Người che dấu thực lực cũng không phải không có.
"Cho nên ngươi rốt cuộc là ai?" Cố Yến Sinh nghiêng đầu nhìn hắn.
Hà Ngọc cúi người xuống, "Ngươi muốn biết không?"
"Ừm."
"Không nói cho ngươi biết."
Câu "Hoa hoa công tử" vừa rồi đã đắc tội hắn tàn nhẫn, Hà Ngọc rất thù dai, lúc trước bị Cố Yến Sinh đẩy xuống hồ, còn nuôi hận kia đến bây giờ.
Cố Yến Sinh cũng không miễn cưỡng, "Một ngày nào đó ngươi sẽ nói cho ta biết."
Nếu đã nói muốn làm phụ tá hắn, ngày sau cơ hội ở chung tự nhiên rất nhiều, không vội vàng nhất thời.
Hà Ngọc từ đầu tường nhảy xuống, "Rượu của ta cũng uống, đồ ăn cũng ăn, hâm nóng thân thế nào?"
Hắn rút trường kiếm ra, "Chỉ có hai chúng ta, không cần hạ thủ lưu tình."
Cố Yến Sinh trầm tư một lát sau mới gật đầu, "Nếu ngươi đã có nhã hứng này, ta phụng bồi đến cùng."
Hắn cũng lấy ra chủy thủ, đứng đối diện Hà Ngọc.
Một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm, kiếm của Hà Ngọc so với hắn dài hơn không biết bao nhiêu, hắn lại sử dụng "Phá Vân Cửu Thức" khá am hiểu, cộng thêm khinh công phụ trợ, trời lại tối, giao thủ mấy chiêu, Cố Yến Sinh mắt hoa, liền bị đâm một kiếm.
Hà Ngọc nắm chắc rất tốt, chỉ là vết trầy xước nhỏ, "Vừa rồi dưới chân trượt một cái, ngươi hiểu.."
Cố Yến Sinh gật đầu, "Đao kiếm vốn không có mắt, ngươi không cần băn khoăn."
Chủy thủ của hắn ngang dọc, lại cùng Hà Ngọc giao thủ mấy chiêu, lần này Hà Ngọc cố tình muốn thi triển, trường kiếm quét tới, Cố Yến Sinh lại không có giống như lần trước né tránh, bởi vì tránh không thoát, lần trước hắn liền ăn thiệt thòi này.
Cong!
Trường kiếm va chạm với chủy thủ, lóe ra tia lửa nhỏ.
Chủy thủ của Cố Yến Sinh ngắn, miệng hổ khẩu run rẩy, hắn lui ra sau một bước, có chút áy náy, "Không nghĩ tới kiếm của ngươi mỏng như vậy, xin lỗi."
Thanh kiếm của Hà Ngọc là thanh kiếm mỏng, nổi tiếng với sự nhẹ nhàng, bị hắn cứng đối cứng, chém ra một lỗ hổng.
"Không có gì đáng ngại, một thanh kiếm mà thôi, loại kiếm này nhà ta không có một trăm cũng có tám mươi." Hà Ngọc cứng rắn trấn định.
Thanh kiếm này là phụ thân bỏ ra số tiền lớn đúc cho hắn, nghe nói là xuất phát từ tay danh sư, kết quả như vậy không dùng được, nói phá liền phá.
Có lẽ không phải kiếm của hắn không dùng được, là chủy thủ cố Yến Sinh quá lợi hại, vượt qua hắn, vì thế liền bị chém đứt.
Hà Ngọc đau lòng vì kiếm kia, mất một thanh kiếm tốt, chơi xấu nói, "Tay không đánh thế nào?"
Kiếm kia chỉ phá một lỗ hổng, tìm người tu sửa còn có thể sửa được.
Cố Yến Sinh cũng không để ý, "Được."
Hai người hùng hổ ra trận, Hà Ngọc đem ống tay áo quá rộng dùng dây đeo tay áo buộc vào cổ tay, bày ra tư thế, cùng Cố Yến Sinh chiến đấu cùng một chỗ.
Cố Yến Sinh dùng công phu của Miêu Cương, lấy quỷ dị nổi danh, không đi theo con đường bình thường. Hà Ngọc ban đầu không biết, ăn có chút thiệt thòi.
Bất quá hắn so với Cố Yến Sinh kiến thức nhiều hơn, kinh nghiệm đánh nhau cũng đủ, thường xuyên so sánh lớn nhỏ đánh, rất nhiều chiêu thức cùng kỹ xảo Cố Yến Sinh đều chưa từng thấy qua, chịu thiệt nhiều hơn.
Quyền cước không có mắt, ngươi chịu một cái, ta chịu một cái, đánh một cái liền loạn, chiêu thức hoàn toàn không có, đùa giỡn vô lại, ngươi túm cổ áo ta, ta túm tóc ngươi.
Cố Yến Sinh giống như búp bê sứ không biết đau, Hà Ngọc đánh vào người hắn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của hắn, nên như thế nào vẫn là như thế ấy. Chính hắn không được, chịu không nổi đau đớn, lúc trước chiếm hết ưu thế, dần dần rơi vào hạ phong, bị Cố Yến Sinh cưỡi ở trên người.
"Đánh mặt ta sẽ tuyệt giao."
Động tác của Cố Yến Sinh dừng lại.
Hà Ngọc chớp mắt đấm vào mặt Cố Yến Sinh.
Cố Yến Sinh bị một quyền kia đánh cho mờ mắt, che mặt giật mình nói, "Ngươi chơi xấu."
"Cái này gọi là binh bất yếm trá." Hà Ngọc đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn dính trên người, khom lưng kéo y.
Cố Yến Sinh buông tay che mặt ra, lộ ra nửa mặt tím đen.
"Phốc!" Hà Ngọc không nhịn được, cười ra tiếng.
"Cười cái gì?"
"Không có gì." Hắn cố nén ý cười, kéo Cố Yến Sinh lên.
"Bôi một ít thuốc đi." Đánh người như thế này, thật ngại quá.
Hà Ngọc từ trên người lấy ra một lọ thuốc, ném cho Cố Yến Sinh, Cố Yến Sinh bị thương ở trên mặt, chính mình nhìn không thấy, một kiếm lúc trước cũng ở sau lưng, bôi thuốc không tiện.
Thuốc kia bị hắn cầm trong tay, cũng không cần, xanh mặt ngồi trên băng ghế nhỏ trong viện.
Hà Ngọc đoạt lấy, "Vẫn là ta đến làm."
Hắn đem Cố Yến Sinh nằm ở trên băng ghế, kéo quần áo xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, vị trí xương hồ điệp có thêm một vết máu, rất nông, cũng không dài, bất quá khẳng định rất đau.
Hà Ngọc đột nhiên cảm thấy mình có chút quá đáng, hắn nhớ rõ khi còn bé phụ thân bảo hắn cắn rách đầu ngón tay ấn dấu tay, đau đớn mấy ngày, Cố Yến Sinh này ít nhất mười ngày nửa tháng không tốt lên được.
"Đau thì kêu lên." Thuốc cán thành bột, đổ vào vết thương có thể nhanh chóng liền sẹo, nuôi dưỡng cơ thể, làm cho nơi vết nứt tốt hơn và nhanh liền hơn.
Hà Ngọc nôn nóng rắc thuốc, rất nhiều bột phấn rơi vào trong y phục của Cố Yến Sinh, hắn kéo xuống, lại dùng tay áo lau sạch dư thừa, kề sát vào, liếc mắt một cái nhìn thấy vết thương lớn nhỏ trên làn da nhẵn nhụi.
Một nửa giấu trong y phục, hắn kéo xuống hơn nửa.
"Như thế nào lại có?" Hà Ngọc vuốt ve một vết sẹo trong đó.
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, lạnh đến nổi khiến Cố Yến Sinh giật mình.
"Mẫu phi lúc phát điên đánh."
Dùng cành cây quất, cũng có dùng gậy đã đốt nóng, lúc mẫu phi hắn phát bệnh trăm phương nghìn kế muốn giết chết hắn.
Hà Ngọc hít một hơi khí lạnh, "Nàng làm sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Đây có thực sự là con ruột không? Xuống tay cũng quá tàn nhẫn.
Hắn cũng có mẫu thân, người rất thương yêu hắn, hận không thể đem tất cả thứ tốt trên đời này đều nâng cho hắn.
Phụ thân từ nơi khác mang cho nàng ngọc tráp phỉ thúy, hoặc là lăng lơ tơ lụa thượng hạng, cho dù Hà Ngọc đeo không được, cũng không dùng được, mẫu thân vẫn sẽ giữ lại cho hắn.
Khi còn bé hắn luyện công bị phạt, phơi nắng đầu váng mắt hoa, chính mình còn chưa thấy thế nào, mẫu thân hắn trước đã chịu không nổi, cầu xin phụ thân bảo dừng lại, phụ thân hắn không chịu, liền dứt khoát cầm ô cùng hắn phơi nắng.
Thân thể mẫu thân không tốt, chịu không được giày vò, Hà Ngọc đau lòng nàng, về sau liền rất ít khi chống đối phụ thân, cho dù bị phạt, cũng là đóng cửa lại chịu phạt, miễn cho bị mẫu thân phát hiện.
Bất quá mẫu thân thông minh, vẫn là bị nàng kiểm tra ra, lải nhải nửa ngày, một lần hai lần còn tốt, nhiều lần khiến thỉnh thoảng Hà Ngọc bị làm phiền, hiện tại hắn mới biết mình may mắn như thế nào.
Thì ra cũng không phải mẫu thân khắp thiên hạ đều toàn tâm toàn ý đối với con cái của mình, cũng có ngoại lệ.
"Khẳng định rất đau đúng chứ?" Đây không chỉ là thương tổn về mặt thân thể, còn có tâm lý?
Khó trách luôn cảm giác Cố Yến Sinh có phương diện nào đó không thích hợp lắm, tỷ như lần đầu tiên gặp mặt, hắn ở dưới nước giãy dụa, Cố Yến Sinh trên mặt cư nhiên không chút thay đổi, lão thành có chút không giống người ở độ tuổi này.
Trước kia hắn cho rằng là giết người nhiều, hiện tại mới phát hiện không phải, là trải qua quá nhiều, đã chết lặng, vô luận cái gì cũng không thể dao động hắn, chân chính tâm như nước lạnh.
"Quen rồi sẽ không đau nữa."
Việc này còn có thể quen được không?
Hà Ngọc không thể lý giải, "Hận phải không?"
Cố Yến Sinh lắc đầu, "Không hận."
Mẫu phi hắn cũng không phải vẫn luôn xấu như vậy, ngẫu nhiên tốt, tựa như người bình thường, sẽ làm giày cho hắn. Nhìn y phục bị rách, khâu lại cho hắn, còn thích đặt cằm lên đầu hắn, kể cho hắn nghe một câu chuyện, chơi cờ với hắn.
Vì vậy, sẽ không hận.
Hà Ngọc cười lạnh, "Cũng ta chính là ngươi, ta đã sớm giết chết."
Coi như là mẹ ruột, cũng không thể như vậy, đây là ngược đãi.
Cố Yến Sinh lắc đầu, "Ngươi không hiểu, mẫu phi đối với ta mà nói, tựa như một ngọn đuốt."
Mặc dù chín ngày trong mười ngày là xấu, hắn có thể chịu đựng chín ngày để gặp mẫu thân ngày thứ mười đó.
Con người đôi khi thực sự rất kỳ lạ, có lúc cảm thấy khó chịu, không biết trân trọng.
Cố Yến Sinh không có, cho nên rất quý trọng, ngày đó sẽ làm cho hắn cảm thấy, ăn chín ngày khổ đều đúng.
Hà Ngọc nhớ tới lần đầu tiên đến Cảnh Nam cung gặp thi thể trên giường, tên này quả thật biến thái, mẫu phi đều đã chết không biết bao lâu, còn đem nàng đặt ở trên giường, tự mình đắp chăn bẩn, đồ tốt để lại cho mẫu phi.
Không biết nên nói hắn hiểu được lòng biết ơn, hay là thuần túy tâm lý u ám, dù sao tật xấu này phải sửa.
"Ta thấy ngươi chính là thiếu tình thương." Hà Ngọc cảm thấy hắn không có tật xấu gì khác, chính là đơn thuần thiếu tình thương.
Đây cũng là nhược điểm của hắn, chỉ cần nắm chắc tốt, nói không chừng có thể nắm bắt hắn.
Hà Ngọc khom lưng xuống, giúp Cố Yến Sinh bôi thuốc lên, quần áo khép lại nguyên dạng, lại nhìn hắn mặc đơn bạc, dứt khoát cởi áo khoác, đắp lên người hắn.
Lúc hắn tới gió đang rất lớn, Nguyên Bảo chuẩn bị áo lông cùng lò sưởi, Hà Ngọc ngại phiền, một cái cũng không mang theo, hiện giờ vẫn rất ấm áp.
Bên trong áo khoác có một lớp lông, chắn gió lại ấm áp.
Cố Yến Sinh cảm giác được, quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt sâu không thấy đáy như giếng cổ kia là khó hiểu cùng nghi hoặc.
Hà Ngọc đứng lên, "Mặc quá dày, hoạt động không được, ngươi thay ta mặc trước, đừng kéo lê làm bẩn ta muốn bắt đền ngươi.
Nói thật, việc cởi áo khoác cho cô nương Hà Ngọc không ít lần làm rồi, đây là lần đầu tiên cởi áo choàng cho thiếu niên, không qua được cửa ải trong lòng, cực kỳ không được tự nhiên.
Hắn nghĩ lại, coi Cố Yến Sinh như tiểu cô nương không phải là tốt rồi sao, vì thế điểm cảm giác xấu hổ khó chịu cơ hồ cũng chậm rãi biến mất.
" Vẫn là tiếp xúc với người quá ít. "Giao thiệp hằng ngày của Cố Yến Sinh không tính là lớn, lại cố tình ở hoàng cung này người tốt hiếm như mò kim, ai ai cũng tâm tư riêng, hắn ở trong này trước giờ cơ hồ không gặp được ai đối xử tốt với hắn cả.
Tất cả mọi người đang bôn ba vì sinh kế của mình, nào có thời gian đối tốt với hắn?
Không ai đối xử tốt với hắn, hắn tự nhiên không cảm thụ được, vì thế mẫu phi thoáng đối với hắn tốt hơn một chút, hắn liền thỏa mãn xem như đây là thế giới của mình.
Đó là thiếu tình thương.
" Ta cam đoan với ngươi, sau này ngươi cái gì cũng sẽ có, người khác cũng sẽ liều mạng đối tốt với ngươi. "Hà Ngọc xắn tay áo lên, bôi thuốc trên mặt cho hắn," Đầu.. "
Hắn chỉ muốn bôi có nửa bên, nhưng Cố Yến Sinh lại nghiêng đầu nhìn hắn.
" Trước kia nương ta cũng bôi thuốc cho ta như vậy. "
Hắn bị nương xấu đánh, trên người lưu lại thương tổn, nương tốt liền cho rằng hắn bị người khi dễ, đau lòng không được, một bên bôi thuốc cho hắn, một bên rơi lệ.
Cho nên có đôi khi Cố Yến Sinh cảm thấy, bị đánh nhiều hơn nữa đều đáng giá, ít nhất có người chịu vì hắn mà khóc.
Hà Ngọc quẩn đi trọng trách này mặc kệ," Hóa ra là coi ta thành nương ngươi? "
Khó trách vừa rồi nhìn ánh mắt hắn cổ quái như vậy, nhìn Hà Ngọc thận trọng đến hoảng hốt.
" Nương ta ôn nhu hơn ngươi. "
Hà Ngọc:"..."
Ngươi nói như vậy không sợ ta sẽ đánh ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.