Chương 7: Hà Hiểu
Hoa Tâm Giả
09/01/2022
"Này còn có giả sao?" Nguyên Bảo thầm nghĩ, Thiếu gia sốt nhiều ngày nên hỏng đầu rồi, lại còn cho hắn canh nhân sâm.
Hà Hiểu lại càng không hiểu.
Hắn vẫy lui hạ nhân, chính mình tự tay cầm lấy.
Cũng không uống, chỉ nhìn. Nô tài thân cận A Phù thấy Nguyên Bảo đi rồi, vội vàng chạy lại, "Thiếu gia không được uống, chỉ sợ có độc."
Thế gian điều biết trời sinh con vợ cả cùng tiểu thiếp đều không hợp nhau, tuy rằng cùng cha nhưng khác nương khó tránh khỏi sẽ tranh quyền, vàng bạc tài báu.
Một bát nước không bằng phẳng, thân phận giữa hai người rất khác nhau, chuyện tốt đều do đích tử lấy, hắn là thứ tử con của tiểu thiếp, làm sao có thể không hận?
Thế nhưng, tình yêu giữa chính thê và Thừa tướng lại bị tiểu thiếp chen chân, chính thê làm sao không ghét được?
Những ân oán giữa nhà chính và nhà phụ từ xưa đến nay vẫn chưa được hóa giải, nhà Thừa tướng cũng không ngoại lệ.
Đang êm đẹp, tại sao đích trưởng tử lại tặng canh nhân sâm cho con của tiểu thiếp?
" Sẽ không." Hà Hiểu cầm bát lên, " Ca ca xưa nay kiêu ngạo, sẽ không như vậy hại đệ đệ của mình."
Sau một vài ngụm và uống sạch, không có gì xảy ra.
"Nhìn xem, không phải không có việc gì sau?"
Nếu như Hà Ngọc là nam phụ độc ác, thì Hà Hiểu là nam chủ Bạch Liên Hoa, mọi người đều nghĩ hắn tốt đẹp, lại không biết nội tâm hắn rất xấu xa.
"Thực ra, ca ca tốt hơn ngươi nghĩ."
Khi Hà Hiểu mới vào nhà, mẫu thân của hắn chỉ bận ăn mặc làm sao thu hút sự chú ý lão gia, không ai quan tâm đến hắn, hắn liền thích chơi đùa mọi nơi.
Một hôm hắn trèo lên cây lê hái một vài quả lê trắng tươi ngon, nhưng không xuống được, hắn bám trên cây rất lâu.
Tùy tùng bị hắn bỏ lại một mình đi vào, sân trống trải, kêu một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Khi bầu trời từ từ tối sầm lại, Hà Hiểu có chút nhút nhát, nhớ tới một số câu chuyện dân gian, sợ hãi đến rơi nước mắt.
Tiếng khóc của đứa trẻ đặc biệt rõ rệt vào lúc chạng vạng, rất lâu mới ngừng.
"Tại sao ngươi lại khóc?" Một giọng nói có chút trong trẻo dễ nghe đột nhiên xuyên qua.
Hà Hiểu nhìn xuống, bên dưới là một ca ca tuấn tú, môi đỏ, răng trắng, chống tay sau lưng, ngước nhìn hắn.
Tóc đen xõa trên vai, mày mỏng mắt phượng tựa như trích tiên.
Tiếng kêu của Hà Hiểu dừng lại một cách thần kỳ, hắn nức nở, câu nói ngắt quãng, "Ta... không thể xuống được."
Khi đó hắn còn nhỏ, rất nghịch ngợm, Hà Ngọc không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, nhưng lại giống như cụ non, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh.
"Ngươi nhảy xuống." Y hai tay duỗi ra, "Ta sẽ bắt được ngươi."
Thực ra cây lê không cao, nhiều nhất chỉ bằng nửa thang lầu, nhưng lại dốc, Hà Hiểu nhỏ bé, nhìn từ góc độ của hắn lại rất cao, cho nên hắn không dám đi xuống.
"Thật sao?" Hà Hiểu trên mặt hài lòng, hơi hơi tiến lên trước một bước, sau đó lùi về phía sau.
Hắn sợ, sợ rằng Hà Ngọc sẽ lừa mình.
Trước khi vào Hà gia, Hà Hiểu và mẫu thân được dưỡng ở bên ngoài, mỗi khi họ ra đường, đều bị mọi người chế giễu nói rằng hắn là đứa không cha, mẫu thân là một kỹ nữ đê tiện, và hắn là con của kỹ nữ. Được kỹ nữ sinh ra.
Những đứa trẻ không chơi với hắn sẽ bắt nạt hắn, chơi một cách ác ý và thích trêu chọc hắn.
Trên thực tế, hắn lớn lên mắt ngọc mày ngài đẹp đẽ, giống như một nữ hài tử, tính cách yếu đuối và rụt rè, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy thương hại không có lý do.
Đáng tiếc bối cảnh lại xấu xí, liên lụy đến hắn.
"Nhảy xuống đi." Giọng điệu của Hà Ngọc trở nên cứng rắn hơn một chút, câu ra lệnh áp chế khí thế của hắn, dọa Hà Hiểu sợ hãi trượt chân ngã xuống.
Hắn hét lên và ngã vào vòng tay của Hà Ngọc, Hà Ngọc mới mười tuổi, cả người bị hắn đánh ngã về phía sau lăn trên mặt đất vài cái mới dừng lại.
"Nhìn xem, không có sao chứ?" Hà Ngọc bị hắn đè xuống, từ dưới lên nhìn hắn, "Ta nói sẽ bắt được ngươi."
Hà Ngọc còn nhỏ nhưng đã sớm trưởng thành, hắn nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ phụ thân mình. Hắn đã bắt đầu giúp đỡ phụ thân trong các công việc của triều đình từ năm mười tuổi. Khi ông ấy gặp phải vấn đề trong triều đình, ông sẽ yêu cầu hắn sử dụng các phương pháp riêng của mình. để giải quyết các vấn đề đó.
Hà Ngọc là nữ nhi, Thừa tướng biết, nhưng địa vị trong nhà vẫn không thấp, vì sao?
Vì từ nhỏ hắn đã thông minh, biết điều, lại là người giỏi nhất trong số ít đứa trẻ, ngoài là nữ nhi ra thì hắn khó có chỗ để bắt bẻ, một người như vậy làm sao có thể không thích?
Thừa tướng thường xuyên thở dài, tại sao Hà Ngọc không phải là nam nhân?
Nếu là nam nhân tại sao hắn cần phải nạp thiếp sinh con, Hà Ngọc là đủ rồi, thân phận người thừa kế này không ai khác chính là Hà Ngọc.
Đáng tiếc tạo hóa trêu người.
"Ta có đè nặng ngươi không?" Hà Hiểu nhanh chóng đứng dậy khỏi Hà Ngọc, trên mặt có chút xấu hổ.
Hà Ngọc lắc đầu, "Không sao."
Hắn đứng dậy vỗ vào vết bẩn trên y phục, thản nhiên hỏi: "Ngươi là con của ai? Làm sao ngươi lại tới đây?"
Hà Hiểu chịu quá nhiều mất mát về thân phận, nhìn thấy bộ y phục ngọc bích của Hà Ngọc, hắn liền đề cao thân phận, "Ta là Lục Thiếu gia của gia tộc này."
"Lục Thiếu gia?" Hà Ngọc đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, "Trong nhà này không phải chỉ có một Thiếu gia sao?"
Hắn bước tới, tiến lại gần từng bước, Hà Hiểu kinh hãi lùi lại, bước vài bước không kiểm soát cho đến khi đụng phải cây lê trăm năm tuổi.
"Ta là Lục Thiếu gia của gia tộc này, ngươi nếu không tin ta thỉnh lão gia đến."
Hà Ngọc cười giễu cợt, "Phụ thân thật là giỏi giang, ta và nương mới về nhà mẹ đẻ có hơn nửa tháng, ông ấy thật sự đã đem về cho ta một đệ đệ."
Mẫu thân hắn là chính thê, có địa vị cao, nhưng khi hắn cùng nương trở về nhà, phụ thân đã giao một nửa người giúp việc và tùy tùng cho bọn họ.
Thứ nhất là để giữ thể diện, thứ hai thể hiện ra hắn coi trọng người nữ nhân này. Đây cũng là nguyên nhân trong viện lại quạnh quẽ, mọi người đều bị mang đi, phủ Thừa tướng nhất thời chưa chuẩn bị đủ chỗ.
Hà Hiểu nhận ra, y là nhi tử của phụ thân và An thị sinh ra, trưởng tử Hà Ngọc, cũng là ca ca của hắn.
"Gặp qua ca ca." Hắn vội vàng hành lễ.
Hà Ngọc hừ lạnh một tiếng, " Ta không có đệ đệ như ngươi."
Hắn nhìn Hà Hiểu từ trên xuống dưới, giọng điệu càng ngày càng lạnh, "Đây là viện tử của ta, ngươi từ đâu tới, trở về đó đi? Đừng để sau này gặp lại, nếu lại giống như vậy làm mắt ta không tốt, đánh chết như hạ nhân."
Hà Hiểu cả kinh, dưới chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Hà Ngọc chế nhạo, "Đồ vô dụng."
Theo suy nghĩ của hắn lúc đó, Hà Hiểu nhu nhược, bất tài, không có chút uy hiếp nào đối với hắn nên chưa bao giờ quan tâm đến điều đó.
Nếu sự thay đổi không xảy ra quá đột ngột, hắn có thể sẽ không nhớ rằng mình vẫn còn một người đệ đệ như vậy.
Hà Hiểu nhớ đến hắn, luôn nhớ về ngày hôm đó, mặc dù luôn có người nói rằng Hà Ngọc xấu xa như thế nào và lừa dối người khác ra sao, nhưng hắn không coi trọng chuyện đó.
Nếu thật sự tính cách như vậy, như thế nào lại giúp hắn?
Trên thực tế, Hà Ngọc bản chất không xấu, ngoại tổ phụ là Thái sư, đứng đầu Tam Công, là thầy của Hoàng đế, ông ấy vị tha và ngay thẳng, còn mẫu thân hắn thì tính tình hiền lành, ôn nhu.
Có mẹ thì phải có con trai, Hà Ngọc được mẫu thân dạy dỗ, từ nhỏ đã không nói đến thiện lương, nhưng ít nhất là không thiên vị, đứng ở vị trí giữa thiện và ác.
Nhưng phụ thân ở triều đình nổi danh gian thần, cố tình mẫu thân hắn lại một lòng dạ yêu thương trượng phu, Thái sư không có cách nào khác, chỉ có thể thành toàn cho hai người họ.
Phụ thân là gian thần, đứa con sao có thể tốt?
Tốt thì chẳng phải cha con cùng nhau đối nghịch sao?
Hà Ngọc chỉ đơn giản là kìm nén lòng tốt của mình, tạo bề ngoài là một nhân vật phản diện triệt để sống đến cùng.
Trong cuộc sống, nếu bạn không làm người khác xấu hổ, bạn vui vẻ với người khác, nó sẽ giúp cuộc sống bạn tốt hơn.
"Thiếu gia, người tại sao còn giúp tên kia nói chuyện?" A Phù khó hiểu, "Quên hắn như thế nào bắt nạt người?
Hà Tiếu lắc đầu, "A Phù, ngươi không hiểu sao, nương ta gả vào phủ của Thừa tướng bằng cách nào. Đó là lỗi của chúng ta."
Hà Hiểu mạc danh kỳ diệu bị người chán ghét, Hà Hiểu cũng phân tích nguyên nhân, cuối cùng đột nhiên nhận ra là do chính mình.
Nếu tình cảm của nương hắn với người khác đột nhiên xen vào bên thứ ba, hắn cũng hận kẻ đó..
"Đó không phải là sai lầm của Thiếu gia." A Phù vội vàng nói, "Nếu như trong bụng chính thê không đến nơi đến chốn, chỉ sinh một đứa con trai, lão gia sẽ không nạp thiếp."
Đương nhiên, nếu Phủ Thừa tướng chỉ có một nam tử, ai không biết lão gia là gian thần, có rất nhiều người muốn tính mạng của hắn, không giết được lão hồ ly thì giết con cũng được.
Nếu chỉ có một người nhi tử và hắn ta bị giết, về sau làm sao bây giờ?
"A Phù!" Hà Hiểu nặng nề vỗ bàn, "Sau này không được nói những lời như thế này."
A Phù đập mạnh quỳ xuống, "Thiếu gia buông lửa giận, A Phù biết mình sai rồi."
Hà Hiểu nhìn hắn, do dự nói, cuối cùng cũng không nói gì, hắn lắc đầu đóng cửa sổ tránh tai mắt bên ngoài.
Trời đang mưa, bên ngoài cửa sổ hơi ẩm, những giọt sương rơi trúng cành lá, vang rầm rầm.
Nguyên Bảo đi dọc theo hành lang, không có ý muốn ngắm cảnh đẹp, liền chạy nhanh về.
Còn chưa kịp trở lại, Thiếu gia đang tắm rửa thay quần áo, nghe thấy tiếng động ngăn cắm Nguyên Bảo vào.
Một nha hoàn đang đi dạo trong sân, gặp được người quen nhịn không được đến nói hai câu.
" Quyên Nhi tỷ tỷ, tỷ thấy Thiếu gia gần đây có gì kỳ lạ không?"
Quyên Nhi là nha hoàn chăm sóc hoa và cây cỏ trong sân, Hà Ngọc không cần người hầu hạ bên cạnh, nha hoàn bình thường đều giặt quần áo, quét tước, chỉ thân cận với mỗi mình Nguyên Bảo.
Bởi vì Nguyên Bảo lớn lên cùng hắn.
"Sao vậy? Thiếu gia lại mắng đệ à?" Quyên Nhi cầm trên tay một chiếc kéo, thỉnh thoảng lại tỉa những chiếc lá.
"Không có." Nguyên Bảo chống nạnh, "Chính là cảm thấy Thiếu gia gần đây có điểm rất kỳ lạ."
Một khi hắn đã nói, thì không thể ngừng được, "Đóng cửa không ra ngoài nhiều ngày, thật vất vả mới khỏi, biết được có người nói xấu về mình cư nhiên lại không để ý, tỷ nói Thiếu gia có phải có bệnh không?"
Xa xa đột nhiên có ngân quang chợt lóe, một thanh kiếm bắn ra, lướt qua cổ Nguyên Bảo, đâm thẳng vào cây cột phía sau.
Gió lạnh thổi qua, mũi kiếm đỏ tươi đung đưa, lắc lư nửa vòng.
Hà Ngọc đứng ở cửa nhẹ liếc hắn một cái, "Trược tay."
Nguyên Bảo mồ hôi lạnh rơi xuống ngay lập tức.
Cái trượt tay này có thể trượt xa như vậy không? Ta không tin!
Hà Hiểu lại càng không hiểu.
Hắn vẫy lui hạ nhân, chính mình tự tay cầm lấy.
Cũng không uống, chỉ nhìn. Nô tài thân cận A Phù thấy Nguyên Bảo đi rồi, vội vàng chạy lại, "Thiếu gia không được uống, chỉ sợ có độc."
Thế gian điều biết trời sinh con vợ cả cùng tiểu thiếp đều không hợp nhau, tuy rằng cùng cha nhưng khác nương khó tránh khỏi sẽ tranh quyền, vàng bạc tài báu.
Một bát nước không bằng phẳng, thân phận giữa hai người rất khác nhau, chuyện tốt đều do đích tử lấy, hắn là thứ tử con của tiểu thiếp, làm sao có thể không hận?
Thế nhưng, tình yêu giữa chính thê và Thừa tướng lại bị tiểu thiếp chen chân, chính thê làm sao không ghét được?
Những ân oán giữa nhà chính và nhà phụ từ xưa đến nay vẫn chưa được hóa giải, nhà Thừa tướng cũng không ngoại lệ.
Đang êm đẹp, tại sao đích trưởng tử lại tặng canh nhân sâm cho con của tiểu thiếp?
" Sẽ không." Hà Hiểu cầm bát lên, " Ca ca xưa nay kiêu ngạo, sẽ không như vậy hại đệ đệ của mình."
Sau một vài ngụm và uống sạch, không có gì xảy ra.
"Nhìn xem, không phải không có việc gì sau?"
Nếu như Hà Ngọc là nam phụ độc ác, thì Hà Hiểu là nam chủ Bạch Liên Hoa, mọi người đều nghĩ hắn tốt đẹp, lại không biết nội tâm hắn rất xấu xa.
"Thực ra, ca ca tốt hơn ngươi nghĩ."
Khi Hà Hiểu mới vào nhà, mẫu thân của hắn chỉ bận ăn mặc làm sao thu hút sự chú ý lão gia, không ai quan tâm đến hắn, hắn liền thích chơi đùa mọi nơi.
Một hôm hắn trèo lên cây lê hái một vài quả lê trắng tươi ngon, nhưng không xuống được, hắn bám trên cây rất lâu.
Tùy tùng bị hắn bỏ lại một mình đi vào, sân trống trải, kêu một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Khi bầu trời từ từ tối sầm lại, Hà Hiểu có chút nhút nhát, nhớ tới một số câu chuyện dân gian, sợ hãi đến rơi nước mắt.
Tiếng khóc của đứa trẻ đặc biệt rõ rệt vào lúc chạng vạng, rất lâu mới ngừng.
"Tại sao ngươi lại khóc?" Một giọng nói có chút trong trẻo dễ nghe đột nhiên xuyên qua.
Hà Hiểu nhìn xuống, bên dưới là một ca ca tuấn tú, môi đỏ, răng trắng, chống tay sau lưng, ngước nhìn hắn.
Tóc đen xõa trên vai, mày mỏng mắt phượng tựa như trích tiên.
Tiếng kêu của Hà Hiểu dừng lại một cách thần kỳ, hắn nức nở, câu nói ngắt quãng, "Ta... không thể xuống được."
Khi đó hắn còn nhỏ, rất nghịch ngợm, Hà Ngọc không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, nhưng lại giống như cụ non, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh.
"Ngươi nhảy xuống." Y hai tay duỗi ra, "Ta sẽ bắt được ngươi."
Thực ra cây lê không cao, nhiều nhất chỉ bằng nửa thang lầu, nhưng lại dốc, Hà Hiểu nhỏ bé, nhìn từ góc độ của hắn lại rất cao, cho nên hắn không dám đi xuống.
"Thật sao?" Hà Hiểu trên mặt hài lòng, hơi hơi tiến lên trước một bước, sau đó lùi về phía sau.
Hắn sợ, sợ rằng Hà Ngọc sẽ lừa mình.
Trước khi vào Hà gia, Hà Hiểu và mẫu thân được dưỡng ở bên ngoài, mỗi khi họ ra đường, đều bị mọi người chế giễu nói rằng hắn là đứa không cha, mẫu thân là một kỹ nữ đê tiện, và hắn là con của kỹ nữ. Được kỹ nữ sinh ra.
Những đứa trẻ không chơi với hắn sẽ bắt nạt hắn, chơi một cách ác ý và thích trêu chọc hắn.
Trên thực tế, hắn lớn lên mắt ngọc mày ngài đẹp đẽ, giống như một nữ hài tử, tính cách yếu đuối và rụt rè, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy thương hại không có lý do.
Đáng tiếc bối cảnh lại xấu xí, liên lụy đến hắn.
"Nhảy xuống đi." Giọng điệu của Hà Ngọc trở nên cứng rắn hơn một chút, câu ra lệnh áp chế khí thế của hắn, dọa Hà Hiểu sợ hãi trượt chân ngã xuống.
Hắn hét lên và ngã vào vòng tay của Hà Ngọc, Hà Ngọc mới mười tuổi, cả người bị hắn đánh ngã về phía sau lăn trên mặt đất vài cái mới dừng lại.
"Nhìn xem, không có sao chứ?" Hà Ngọc bị hắn đè xuống, từ dưới lên nhìn hắn, "Ta nói sẽ bắt được ngươi."
Hà Ngọc còn nhỏ nhưng đã sớm trưởng thành, hắn nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ phụ thân mình. Hắn đã bắt đầu giúp đỡ phụ thân trong các công việc của triều đình từ năm mười tuổi. Khi ông ấy gặp phải vấn đề trong triều đình, ông sẽ yêu cầu hắn sử dụng các phương pháp riêng của mình. để giải quyết các vấn đề đó.
Hà Ngọc là nữ nhi, Thừa tướng biết, nhưng địa vị trong nhà vẫn không thấp, vì sao?
Vì từ nhỏ hắn đã thông minh, biết điều, lại là người giỏi nhất trong số ít đứa trẻ, ngoài là nữ nhi ra thì hắn khó có chỗ để bắt bẻ, một người như vậy làm sao có thể không thích?
Thừa tướng thường xuyên thở dài, tại sao Hà Ngọc không phải là nam nhân?
Nếu là nam nhân tại sao hắn cần phải nạp thiếp sinh con, Hà Ngọc là đủ rồi, thân phận người thừa kế này không ai khác chính là Hà Ngọc.
Đáng tiếc tạo hóa trêu người.
"Ta có đè nặng ngươi không?" Hà Hiểu nhanh chóng đứng dậy khỏi Hà Ngọc, trên mặt có chút xấu hổ.
Hà Ngọc lắc đầu, "Không sao."
Hắn đứng dậy vỗ vào vết bẩn trên y phục, thản nhiên hỏi: "Ngươi là con của ai? Làm sao ngươi lại tới đây?"
Hà Hiểu chịu quá nhiều mất mát về thân phận, nhìn thấy bộ y phục ngọc bích của Hà Ngọc, hắn liền đề cao thân phận, "Ta là Lục Thiếu gia của gia tộc này."
"Lục Thiếu gia?" Hà Ngọc đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, "Trong nhà này không phải chỉ có một Thiếu gia sao?"
Hắn bước tới, tiến lại gần từng bước, Hà Hiểu kinh hãi lùi lại, bước vài bước không kiểm soát cho đến khi đụng phải cây lê trăm năm tuổi.
"Ta là Lục Thiếu gia của gia tộc này, ngươi nếu không tin ta thỉnh lão gia đến."
Hà Ngọc cười giễu cợt, "Phụ thân thật là giỏi giang, ta và nương mới về nhà mẹ đẻ có hơn nửa tháng, ông ấy thật sự đã đem về cho ta một đệ đệ."
Mẫu thân hắn là chính thê, có địa vị cao, nhưng khi hắn cùng nương trở về nhà, phụ thân đã giao một nửa người giúp việc và tùy tùng cho bọn họ.
Thứ nhất là để giữ thể diện, thứ hai thể hiện ra hắn coi trọng người nữ nhân này. Đây cũng là nguyên nhân trong viện lại quạnh quẽ, mọi người đều bị mang đi, phủ Thừa tướng nhất thời chưa chuẩn bị đủ chỗ.
Hà Hiểu nhận ra, y là nhi tử của phụ thân và An thị sinh ra, trưởng tử Hà Ngọc, cũng là ca ca của hắn.
"Gặp qua ca ca." Hắn vội vàng hành lễ.
Hà Ngọc hừ lạnh một tiếng, " Ta không có đệ đệ như ngươi."
Hắn nhìn Hà Hiểu từ trên xuống dưới, giọng điệu càng ngày càng lạnh, "Đây là viện tử của ta, ngươi từ đâu tới, trở về đó đi? Đừng để sau này gặp lại, nếu lại giống như vậy làm mắt ta không tốt, đánh chết như hạ nhân."
Hà Hiểu cả kinh, dưới chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Hà Ngọc chế nhạo, "Đồ vô dụng."
Theo suy nghĩ của hắn lúc đó, Hà Hiểu nhu nhược, bất tài, không có chút uy hiếp nào đối với hắn nên chưa bao giờ quan tâm đến điều đó.
Nếu sự thay đổi không xảy ra quá đột ngột, hắn có thể sẽ không nhớ rằng mình vẫn còn một người đệ đệ như vậy.
Hà Hiểu nhớ đến hắn, luôn nhớ về ngày hôm đó, mặc dù luôn có người nói rằng Hà Ngọc xấu xa như thế nào và lừa dối người khác ra sao, nhưng hắn không coi trọng chuyện đó.
Nếu thật sự tính cách như vậy, như thế nào lại giúp hắn?
Trên thực tế, Hà Ngọc bản chất không xấu, ngoại tổ phụ là Thái sư, đứng đầu Tam Công, là thầy của Hoàng đế, ông ấy vị tha và ngay thẳng, còn mẫu thân hắn thì tính tình hiền lành, ôn nhu.
Có mẹ thì phải có con trai, Hà Ngọc được mẫu thân dạy dỗ, từ nhỏ đã không nói đến thiện lương, nhưng ít nhất là không thiên vị, đứng ở vị trí giữa thiện và ác.
Nhưng phụ thân ở triều đình nổi danh gian thần, cố tình mẫu thân hắn lại một lòng dạ yêu thương trượng phu, Thái sư không có cách nào khác, chỉ có thể thành toàn cho hai người họ.
Phụ thân là gian thần, đứa con sao có thể tốt?
Tốt thì chẳng phải cha con cùng nhau đối nghịch sao?
Hà Ngọc chỉ đơn giản là kìm nén lòng tốt của mình, tạo bề ngoài là một nhân vật phản diện triệt để sống đến cùng.
Trong cuộc sống, nếu bạn không làm người khác xấu hổ, bạn vui vẻ với người khác, nó sẽ giúp cuộc sống bạn tốt hơn.
"Thiếu gia, người tại sao còn giúp tên kia nói chuyện?" A Phù khó hiểu, "Quên hắn như thế nào bắt nạt người?
Hà Tiếu lắc đầu, "A Phù, ngươi không hiểu sao, nương ta gả vào phủ của Thừa tướng bằng cách nào. Đó là lỗi của chúng ta."
Hà Hiểu mạc danh kỳ diệu bị người chán ghét, Hà Hiểu cũng phân tích nguyên nhân, cuối cùng đột nhiên nhận ra là do chính mình.
Nếu tình cảm của nương hắn với người khác đột nhiên xen vào bên thứ ba, hắn cũng hận kẻ đó..
"Đó không phải là sai lầm của Thiếu gia." A Phù vội vàng nói, "Nếu như trong bụng chính thê không đến nơi đến chốn, chỉ sinh một đứa con trai, lão gia sẽ không nạp thiếp."
Đương nhiên, nếu Phủ Thừa tướng chỉ có một nam tử, ai không biết lão gia là gian thần, có rất nhiều người muốn tính mạng của hắn, không giết được lão hồ ly thì giết con cũng được.
Nếu chỉ có một người nhi tử và hắn ta bị giết, về sau làm sao bây giờ?
"A Phù!" Hà Hiểu nặng nề vỗ bàn, "Sau này không được nói những lời như thế này."
A Phù đập mạnh quỳ xuống, "Thiếu gia buông lửa giận, A Phù biết mình sai rồi."
Hà Hiểu nhìn hắn, do dự nói, cuối cùng cũng không nói gì, hắn lắc đầu đóng cửa sổ tránh tai mắt bên ngoài.
Trời đang mưa, bên ngoài cửa sổ hơi ẩm, những giọt sương rơi trúng cành lá, vang rầm rầm.
Nguyên Bảo đi dọc theo hành lang, không có ý muốn ngắm cảnh đẹp, liền chạy nhanh về.
Còn chưa kịp trở lại, Thiếu gia đang tắm rửa thay quần áo, nghe thấy tiếng động ngăn cắm Nguyên Bảo vào.
Một nha hoàn đang đi dạo trong sân, gặp được người quen nhịn không được đến nói hai câu.
" Quyên Nhi tỷ tỷ, tỷ thấy Thiếu gia gần đây có gì kỳ lạ không?"
Quyên Nhi là nha hoàn chăm sóc hoa và cây cỏ trong sân, Hà Ngọc không cần người hầu hạ bên cạnh, nha hoàn bình thường đều giặt quần áo, quét tước, chỉ thân cận với mỗi mình Nguyên Bảo.
Bởi vì Nguyên Bảo lớn lên cùng hắn.
"Sao vậy? Thiếu gia lại mắng đệ à?" Quyên Nhi cầm trên tay một chiếc kéo, thỉnh thoảng lại tỉa những chiếc lá.
"Không có." Nguyên Bảo chống nạnh, "Chính là cảm thấy Thiếu gia gần đây có điểm rất kỳ lạ."
Một khi hắn đã nói, thì không thể ngừng được, "Đóng cửa không ra ngoài nhiều ngày, thật vất vả mới khỏi, biết được có người nói xấu về mình cư nhiên lại không để ý, tỷ nói Thiếu gia có phải có bệnh không?"
Xa xa đột nhiên có ngân quang chợt lóe, một thanh kiếm bắn ra, lướt qua cổ Nguyên Bảo, đâm thẳng vào cây cột phía sau.
Gió lạnh thổi qua, mũi kiếm đỏ tươi đung đưa, lắc lư nửa vòng.
Hà Ngọc đứng ở cửa nhẹ liếc hắn một cái, "Trược tay."
Nguyên Bảo mồ hôi lạnh rơi xuống ngay lập tức.
Cái trượt tay này có thể trượt xa như vậy không? Ta không tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.