Chương 6: Chương 2.2
Nhạc Nhan
01/01/2016
Những người Hạ Lan Tộc luôn thuần khiết chất phác nhất thời không kịp phản ứng ra sao, cuối cùng cô nương kia đánh bạo bước ra, dùng tiếng Hán không lưu loát giải thích bọn họ thực sự với mới đi ra thì thấy người đầu lĩnh của bọn họ là Nhã Trác Mộc ngất xỉu, bọn họ cũng chưa hiểu sự tình thế nào.
Độc Cô Dận vẫn không thay đổi nét mặt, ba người trẻ tuổi Hạ Lan Tộc sợ hãi đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mổ hôi, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Thật lâu sau Độc Cô Dận mới mở miệng : “Mau lui đi. Người đâu, tìm ngự y xem xét cho lão tử Nhã Trác Mộc, tránh để người khác nói người Hán chúng ta không hiếu khách.”
Thị vệ lĩnh chỉ đi tìm ngự y. Độc Cô Dận quay đầu về phía đám người Hạ Lan tộc đang luống cuống tay chân khẽ gật đầu rồi rời đi.
“Oa…Vị Vương gia kia thật là tuấn lãng….” - Cô nương mới vừa rồi giải thích sự việc không kìm lòng được thốt lên, hai tay ôm lấy hai má đang được thổi phồng lên, nhìn bóng dáng cao lớn của Độc Cô Dận rời đi.
“Rất lạnh lùng thì có, đến nỗi trên mặt không hề có chút biểu cảm nào, không thể biết được trong lòng người đó nghĩ gì, ta còn sợ ngộ nhớ người đó mở miệng đưa chúng ta đi chém đầu thì phải làm sao?” - Một nam tử cõng Nhã Trác Mộc trên lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đúng vậy, người Hán lạ lùng vậy sao, người đó đối với Cáp Liên thân mật hòa nhã nhưng đối với chúng ta lạnh lùng như băng ngàn năm, giống như trong vườn hoa này chúng ta giống như hòn giả sơn vậy” - Nam tử khác cũng vội vàng nói lên cảm giác của mình.
Thảo luận nửa ngày, ba người bọn họ cuối cùng kết luận nhất định Vương gia người Hán kia yêu tiểu công chúa Cáp Liên của bọn họ.
“Nếu không làm sao lần đầu tiên gặp mặt lại đi hôn Cáp Liên?” - Ánh mắt cô nương kia ánh lên tia rực rỡ khác thường: “Không ngờ người Hán biểu đạt tình cảm bằng phương thức mạnh mẽ như vậy”. Aiz… sao nàng không gặp được nam tử người Hán chủ động như thế chứ?
“Hắn thực sự yêu Cáp Liên sao?” - tiểu tử cõng Nhã Trác Mộc lên tiếng, “Nhưng mà Cáp Liên có thích hắn không?”
Cáp Liên ở trong tộc có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nàng nhìn tới nhìn lui đều không thuận mắt ai cả, không sợ bọn họ cưỡi ngựa không tốt bằng Cáp Liên mà chỉ sợ gia thế bọn họ không sánh được với nàng, hoặc là nam tử thiếu khí chất, ở trước mặt nàng coi như không cùng hàng ngũ, có khi ở trước mặt nàng nói còn lắp bắp, khiến nàng cảm thấy nhàm chán.
“Nếu nàng không thích sao có thể ngoan ngoãn để cho Vương gia người Hán kia hôn?” - Một nam tử khác tiếp lời.
“Ai biết chứ, có khi là kinh sợ quá độ.”.
“Đúng rồi! Nếu Vương gia người Hán kia thích Cáp Liên vậy có khả năng hắn sẽ cưới nàng không?”.
Hai người kia ngay cả mở miệng cũng chưa có, thì ra bọn họ đã nhiệt tình tới mức vẽ ra tương lai của người khác.
“Cáp Liên sẽ cưới hắn sao?”.
“Ngộ nhỡ Cáp Liên gả cho Vương gia người Hán….”
Lúc này ba người ngừng lại, nhìn nhau.
“Tộc trưởng sẽ không phiền não chứ?”
Tộc trưởng tại sao phải phiền não?
Thực ra Hạ Lan tộc có một truyền thống, trong một gia tộc, các cô gái trong cùng một thế hệ, thì người con gái lớn tuổi nhất phải xuất giá thì các cô gái trẻ sau đó mới được tính đến chuyện hôn sự.”
Cáp Liên mặc dù là con gái nhỏ nhất của Tộc trưởng Cáp Tát Khắc, năm nay mười chín tuổi. Nhưng so với các cô nương trong tộc là người lớn tuổi nhất, nàng lại chậm chạp không chịu gả đi, khiến cho các muội muội trong tộc vì nàng mà phải khuê phòng đơn chiếc, gấp đến độ, những người muốn theo đuổi các muội muội của nàng chỉ mong có thể vượt rào.
Nhất là cữu cữu của nàng Nhã Trác Mộc, có đến năm nữ nhi, cô nương nào cũng nhỏ tuổi hơn nàng, Cáp Liên chưa xuất giá thì năm cô nương kia cũng đành cam chịu.
Nhưng mà không được phép nói chuyện yêu đương thì thật khổ sở, nhất là các muội muội đều có người trong lòng, nhưng mà còn một vì đại tỷ chưa xuất giá vướng ở trước mặt, các nàng chỉ còn biết khóc thầm tương tư.
Cô nương thứ nhất vì không ai dám theo đuổi mà tính khí trở nên ngày càng nóng nảy, khi không lại cắt lông con dê để hả giận. Cô nương thứ hai thì tương đối ôn thuận hơn, nhưng cũng vì không có tình yêu nên suốt ngày than thở, làm việc không để ý, ngay cả đi chăn dê, để dê lạc mất cũng không biết.
Con gái thứ ba tính tình dễ chịu, từ nhỏ đã có đính ước của cha mẹ hai bên với một nam tử cho nên không giống như hai tỷ tỷ buồn bực không vui. Chỉ khổ vì tình lang của nàng không thể đường hoàng vào cửa trước nàng chỉ còn biết chờ ban đêm trốn ra ngoài hẹn hò, khiến cho hai lão quản gia trong nhà khổ sở.
Con gái thứ tư thì đối với hôn nhân kinh thường không thèm để ý. Nguyện vọng lớn nhất của nàng từ khi còn nhỏ là trở thành nữ võ tướng đứng đầu Hạ Lan tộc, bảo vệ an toàn cho tộc nhân.
Con gái thứ năm nhỏ tuổi nhất và cũng xinh đẹp nhất, tiểu tử muốn kết hôn với nàng xếp hàng dài đến tận cuối sông Hắc Thủy, chỉ tiếc bên trên nàng còn bốn tỷ tỷ chưa gả đi cho nên những tiểu tử thích nàng cũng chỉ hàng đêm ôm mộng ngắm trăng mà thở dài.
Trong tộc phải trì hoãn hôn sự tốt với các nam tử dũng mạnh, khôi ngô cũng chỉ bởi vì Cáp Liên.
Tộc trưởng Cáp Tát Khắc, đối với những lời than trách của những người trong tộc cũng chỉ biết phiền lòng lắc đầu mà thôi.
Hạ Lan Tộc kế thừa phong tục mẫu hệ truyền thống, nữ nhi có thân phận ngang bằng nam nhân cho nên con gái không muốn gả đi thì tộc trưởng cũng đành chịu thua không thể gò ép. Chỉ có thẻ nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhưng hết lần này tới lần khác Cáp Liên quyết tâm không lấy chồng. Tộc trưởng cũng chỉ còn biết gặp cữu cữu của nàng mà than thở gia môn bất hạnh.
Nhưng mà hiện giờ hình như cơ hội đã tới.
Nếu như vị Vương gia người Hán kia thật lòng đối với Cáp Liên, mà nàng cũng không bài xích hắn, hai người họ có thể trở thành đôi, cũng thật tốt để Nhã Trác Mộc có thể gả đi năm nữ nhi một cách thuận lợi?
Độc Cô Dận vẫn không thay đổi nét mặt, ba người trẻ tuổi Hạ Lan Tộc sợ hãi đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mổ hôi, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Thật lâu sau Độc Cô Dận mới mở miệng : “Mau lui đi. Người đâu, tìm ngự y xem xét cho lão tử Nhã Trác Mộc, tránh để người khác nói người Hán chúng ta không hiếu khách.”
Thị vệ lĩnh chỉ đi tìm ngự y. Độc Cô Dận quay đầu về phía đám người Hạ Lan tộc đang luống cuống tay chân khẽ gật đầu rồi rời đi.
“Oa…Vị Vương gia kia thật là tuấn lãng….” - Cô nương mới vừa rồi giải thích sự việc không kìm lòng được thốt lên, hai tay ôm lấy hai má đang được thổi phồng lên, nhìn bóng dáng cao lớn của Độc Cô Dận rời đi.
“Rất lạnh lùng thì có, đến nỗi trên mặt không hề có chút biểu cảm nào, không thể biết được trong lòng người đó nghĩ gì, ta còn sợ ngộ nhớ người đó mở miệng đưa chúng ta đi chém đầu thì phải làm sao?” - Một nam tử cõng Nhã Trác Mộc trên lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đúng vậy, người Hán lạ lùng vậy sao, người đó đối với Cáp Liên thân mật hòa nhã nhưng đối với chúng ta lạnh lùng như băng ngàn năm, giống như trong vườn hoa này chúng ta giống như hòn giả sơn vậy” - Nam tử khác cũng vội vàng nói lên cảm giác của mình.
Thảo luận nửa ngày, ba người bọn họ cuối cùng kết luận nhất định Vương gia người Hán kia yêu tiểu công chúa Cáp Liên của bọn họ.
“Nếu không làm sao lần đầu tiên gặp mặt lại đi hôn Cáp Liên?” - Ánh mắt cô nương kia ánh lên tia rực rỡ khác thường: “Không ngờ người Hán biểu đạt tình cảm bằng phương thức mạnh mẽ như vậy”. Aiz… sao nàng không gặp được nam tử người Hán chủ động như thế chứ?
“Hắn thực sự yêu Cáp Liên sao?” - tiểu tử cõng Nhã Trác Mộc lên tiếng, “Nhưng mà Cáp Liên có thích hắn không?”
Cáp Liên ở trong tộc có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nàng nhìn tới nhìn lui đều không thuận mắt ai cả, không sợ bọn họ cưỡi ngựa không tốt bằng Cáp Liên mà chỉ sợ gia thế bọn họ không sánh được với nàng, hoặc là nam tử thiếu khí chất, ở trước mặt nàng coi như không cùng hàng ngũ, có khi ở trước mặt nàng nói còn lắp bắp, khiến nàng cảm thấy nhàm chán.
“Nếu nàng không thích sao có thể ngoan ngoãn để cho Vương gia người Hán kia hôn?” - Một nam tử khác tiếp lời.
“Ai biết chứ, có khi là kinh sợ quá độ.”.
“Đúng rồi! Nếu Vương gia người Hán kia thích Cáp Liên vậy có khả năng hắn sẽ cưới nàng không?”.
Hai người kia ngay cả mở miệng cũng chưa có, thì ra bọn họ đã nhiệt tình tới mức vẽ ra tương lai của người khác.
“Cáp Liên sẽ cưới hắn sao?”.
“Ngộ nhỡ Cáp Liên gả cho Vương gia người Hán….”
Lúc này ba người ngừng lại, nhìn nhau.
“Tộc trưởng sẽ không phiền não chứ?”
Tộc trưởng tại sao phải phiền não?
Thực ra Hạ Lan tộc có một truyền thống, trong một gia tộc, các cô gái trong cùng một thế hệ, thì người con gái lớn tuổi nhất phải xuất giá thì các cô gái trẻ sau đó mới được tính đến chuyện hôn sự.”
Cáp Liên mặc dù là con gái nhỏ nhất của Tộc trưởng Cáp Tát Khắc, năm nay mười chín tuổi. Nhưng so với các cô nương trong tộc là người lớn tuổi nhất, nàng lại chậm chạp không chịu gả đi, khiến cho các muội muội trong tộc vì nàng mà phải khuê phòng đơn chiếc, gấp đến độ, những người muốn theo đuổi các muội muội của nàng chỉ mong có thể vượt rào.
Nhất là cữu cữu của nàng Nhã Trác Mộc, có đến năm nữ nhi, cô nương nào cũng nhỏ tuổi hơn nàng, Cáp Liên chưa xuất giá thì năm cô nương kia cũng đành cam chịu.
Nhưng mà không được phép nói chuyện yêu đương thì thật khổ sở, nhất là các muội muội đều có người trong lòng, nhưng mà còn một vì đại tỷ chưa xuất giá vướng ở trước mặt, các nàng chỉ còn biết khóc thầm tương tư.
Cô nương thứ nhất vì không ai dám theo đuổi mà tính khí trở nên ngày càng nóng nảy, khi không lại cắt lông con dê để hả giận. Cô nương thứ hai thì tương đối ôn thuận hơn, nhưng cũng vì không có tình yêu nên suốt ngày than thở, làm việc không để ý, ngay cả đi chăn dê, để dê lạc mất cũng không biết.
Con gái thứ ba tính tình dễ chịu, từ nhỏ đã có đính ước của cha mẹ hai bên với một nam tử cho nên không giống như hai tỷ tỷ buồn bực không vui. Chỉ khổ vì tình lang của nàng không thể đường hoàng vào cửa trước nàng chỉ còn biết chờ ban đêm trốn ra ngoài hẹn hò, khiến cho hai lão quản gia trong nhà khổ sở.
Con gái thứ tư thì đối với hôn nhân kinh thường không thèm để ý. Nguyện vọng lớn nhất của nàng từ khi còn nhỏ là trở thành nữ võ tướng đứng đầu Hạ Lan tộc, bảo vệ an toàn cho tộc nhân.
Con gái thứ năm nhỏ tuổi nhất và cũng xinh đẹp nhất, tiểu tử muốn kết hôn với nàng xếp hàng dài đến tận cuối sông Hắc Thủy, chỉ tiếc bên trên nàng còn bốn tỷ tỷ chưa gả đi cho nên những tiểu tử thích nàng cũng chỉ hàng đêm ôm mộng ngắm trăng mà thở dài.
Trong tộc phải trì hoãn hôn sự tốt với các nam tử dũng mạnh, khôi ngô cũng chỉ bởi vì Cáp Liên.
Tộc trưởng Cáp Tát Khắc, đối với những lời than trách của những người trong tộc cũng chỉ biết phiền lòng lắc đầu mà thôi.
Hạ Lan Tộc kế thừa phong tục mẫu hệ truyền thống, nữ nhi có thân phận ngang bằng nam nhân cho nên con gái không muốn gả đi thì tộc trưởng cũng đành chịu thua không thể gò ép. Chỉ có thẻ nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhưng hết lần này tới lần khác Cáp Liên quyết tâm không lấy chồng. Tộc trưởng cũng chỉ còn biết gặp cữu cữu của nàng mà than thở gia môn bất hạnh.
Nhưng mà hiện giờ hình như cơ hội đã tới.
Nếu như vị Vương gia người Hán kia thật lòng đối với Cáp Liên, mà nàng cũng không bài xích hắn, hai người họ có thể trở thành đôi, cũng thật tốt để Nhã Trác Mộc có thể gả đi năm nữ nhi một cách thuận lợi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.