Công Chúa Nợ Ngươi

Ngôn Tình

Nguồn: Sưu tầm

14,557

Hoàn Thành

00:00:00 15/07/2013

Công Chúa Nợ Ngươi

Đánh giá: 8/10 từ 4 lượt
Bạn đang đọc truyện Công chúa nợ ngươi của tác giả Mạc Nhan trên website đọc truyện online. Đại Đường, một thời đại hưng thịnh sáng lạn. Một năm kia, thiên hạ thái bình, vật phu dân phong. Mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu, mặt trăng đã lên cao, trong thành Trường An giải trừ lệnh cấm, phường môn toàn bộ đều được mở cửa đón khách, cửu phố thập nhị phường đều có treo các loại đèn lồng tinh xảo. Nơi trọng yếu dưới chân thiên tử đương triều như Chu Tước môn, An Phúc môn, Đan Phượng môn từng nơi dựng những chiếc đèn lớn lên cao hai mươi trượng, phía trên nếu không trang trí bằng vàng bạc cùng gấm hoa tô điểm thêm những những chiếc chuông ngọc nhỏ, nhìn xa xa giống như đèn đuốc rực rỡ. Đầu đường cuối ngõ đều tràn đầy không khí vui mừng hưng phấn. Trong thành Trường An đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào náo nhiệt. Người từ tứ phương bát hướng đều đổ về tham gia sự kiện này, ngay cả hoàng tộc nào tần phi, quan tướng cũng xuất cung chơi xuân thâu đêm cuồng ca loạn vũ. Phường Trường Nhạc là một nơi nổi tiếng nhất trong thành Trường An. Danh tiếng nơi này không chỉ vì có món ngon thượng đẳng, rượu ngon, sênh ca vũ linh mà còn có các trò biểu diễn xiếc của các dị quốc.. bởi vậy, đây là chỗ mà các vương công quý tộc cùng danh nhân nhã sĩ tới tìm lạc thú. Phường Trường Nhạc hấp dẫn không chỉ có vương công quý tộc, giang hồ hiệp sĩ thậm chí là những người từ đất nước Nhật Bản xa xôi, vương tử Tân La, người Ba Tư tóc vàng mắt lục, người Hồ Tây vực.. muôn hình muôn vẻ, người nào cũng đều có. Cũng bởi vì hấp dẫn được nhiều giai tầng, nhiều người dị quốc nên luôn xảy ra những chuyện như vương công quý tộc tranh đoạt vũ kỹ, giang hồ trả thù, uy nô cùng tân la đấu võ hỗn loạn. Dần dần, mỗi khi nhắc tới cái tên “Phường Trường Nhạc” thì mọi người cười không ngừng, họ chê cười đó chỉ đáng là một Phường Loạn trà.. và cứ thế truyền đi truyền đi.. biệt hiệu Phường Loạn trà xuất hiện. Trước lễ Nguyên tiêu, Phường Loạn trà cố ý sắp xếp đệ nhất vũ linh Tô Hợp Hương nổi tiếng thành Trường An múa điệu múa đã thất truyền từ lâu – “Hỏa Phượng Vũ”. Vũ kĩ Tô Hợp Hương thân thể ốm yếu nên không thể thường xuyên xuất hiện biểu diễn, muốn nhìn được Tô Hợp Hương khiêu vũ không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vậy, trước dịp Nguyên Tiêu Phường Loạn trà đã an bài buổi múa này nhằm thổi một làn gió tươi mát cho phường để thu hút khách nhân.. Dĩ nhiên, một sự đông kín nghẹt thở chưa từng có đã diễn ra. Nhóm nhạc công ôm nhạc khí trình tấu điêu luyện, tiếng tỳ bà thúy, tiêu nhạc mạn diệu, trên vũ đài hình tròn có tám vũ kỹ mặc y phục màu hồng phấp phới biểu diễn Thượng Nguyên Nhạc. Trên bàn bày đầy các đĩa trái cây, bọn thị nữ lả lướt khéo léo dùng chén dạ quang rót rượu nho vào nhất nhất đưa lên mời khách. Một khúc vũ kết thúc, nhóm vũ kỹ chính nối đuôi nhau lui ra thay vào đó là đệ nhất vũ linh Tô Hợp Hương. - Này chén dạ quang không bằng chén ngọc lưu ly của Ba Tư. – ba gã nam tử Ba Tư tóc vàng mắt xanh ngồi ở một bàn đột nhiên thay phiên nhau đứng dậy kêu la. – Chúng ta không cần dạ quang chén, cho chúng ta lấy chén ngọc lưu ly thịnh rượu đến. Tiếng nhạc ngắn ngủi ngừng lại lập tức, tiếng la của ba nam tử Ba Tư vang lên rành mạch làm cho toàn bộ khách nhân bên trong trà phường nghe được. - Khách nhân, trong Trường Nhạc phường vẫn chưa có chén ngọc lưu ly, mong các ngài thông cảm. – thị nữ mỉm cười khách khí ứng đối. Tô Hợp Hương một tay cầm quạt, chậm rãi đi lên vũ đài. Ánh mắt mọi người toàn lực tập trung trên dung mạo tuyệt sắc khuynh thành kia, mi tâm lộ ra một cỗ ngạo khí, các nam nhân mê huyễn mà hướng nhìn về nàng, cặp mắt xinh đẹp của nàng đã khiến không biết bao nhiêu nam nhân chốn nhân gian này chết mệt say đắm. Nhạc công không để ý tới phần nhạc đệm, đầu ngón tay tiếp tục lướt trên cây đàn tỳ bà. Trên đài, vũ linh Tô Hợp Hương phút chốc tung lên cánh tay áo dài uyển chuyển, tùy tiếng nhạc mà bắt đầu điệu múa của mình. - Loạn trà phường lớn nhất trong thành Trường An lại không có chén ngọc lưu ly? Chén ngọc lưu ly của Ba Tư ta bị coi là thua kém dạ quang chén của Tây Vực sao? – nam tử Ba Tư đập mạnh xuống bàn, trố mắt tức giận mắng. - Khách nhân. Xin mời ủy khuất lần này đi. – vẻ mặt đau khổ của tỳ nữ cố nặn ra một cái cười. - Xem thường người quá đáng mà! – một gã nam tử Ba Tư cầm chén dạ quang trong tay hung hăng ném ra ngoài. - A…. – chén dạ quang vô tình phóng tới đài đập trúng vào thái dương Tô Hợp Hương, tơ máu chảy ra. Bốn phía trà phường nổi lên tiếng kinh hô khiến xôn xao hẳn lên. Nhóm nhạc công vội vàng bỏ cả nhạc khí mà chạy đi lánh nạn, cũng không có xem xem Tô Hợp hương bị thương có nặng hay không? Lúc này, một vị công tử tuấn tú phi phàm quan tâm bước lên phía trước. Vị công tử này so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn nhiều, làn da trắng và một đôi tinh mâu màu nâu đằm. Vị công tử tuấn tú bạch tích này trên thực tế chính là đương kim Đại đường – Văn Nhạc công chúa. Nàng vụng trộm cải trang đi ngao du thiên hạ, vốn muốn tới Loạn trà phường giải sầu thưởng nhạc, ai ngờ lại gặp phải mấy cái chuyện gây mất hứng này. - Nơi này là thành Trường An, này bọn người phiên bang dám ở dưới chân thiên tử mà làm càn? – nàng sẳng giọng, con ngươi giận dữ hung hăng trừng nhìn cái tên vừa mới sịnh sự. Bất quá không cần chờ nàng ra tay giáo huấn thì đã có người sớm bức xúc mà ra mặt. - Bọn người Ba Tư các ngươi thật đáng chết, dám ném dạ quang chén của chúng ta? Chén ngọc lưu ly của các ngươi vốn đã kém so với chén Dạ quang của chúng ta. – một người Hồ ngồi ở bàn Tây Vực nhảy ra cùng đối mắng với nam nhân Ba Tư kia. - Các ngươi đúng là đồ lợn Tây Vực! – ba nam nhân Ba Tư thẹn quá hóa giận, vung quyền hướng tới chiếc bàn người Hồ mà đánh tới. Nhất thời, song phương xoay đánh thành một đoàn, chén bát rơi vỡ choang, cái bàn đổ ụp xuống. Chết mất, trà phường lại đại loạn rồi. Không nghĩ sẽ bị liên lụy gây, mọi người đều tông cửa xông ra, muốn nhìn chuyện náo nhiệt thì an toàn nhất chính là vọt tới một góc bên tường rồi đứng đó mà xem trò hay. Đột nhiên, một tên Ba Tư bị người Hồ một cước đá bay, cả người ngã quỵ trước mặt một gã nam tử tuấn lãng xuất trần. - Có một số việc nên làm có chừng có mực. – vị khách lạ bỗng bắt lấy tay nam tử Ba Tư, ngữ khí ôn đạm. Có lẽ vì vừa trải phải trãi qua một quãng đường xa mới đến đây lại bị phong hàn nên ánh mắt gian hoa khắc một chút mệt mỏi phong trần, mày khẽ nhăn lại, khi thì ho nhẹ, phun ra câu nói lại mềm mại mà trầm định, kỳ dị là không làm cho người ta cảm nhận được chút ốm yếu nào, ngược lại có chút đe dọa uy hiếp. Người này vừa mới xuất hiện không hiểu sao mọi người đồng loạt nghĩ tới một điều “Được cứu rồi!”. Sự có mặt của hắn làm cho bên trong trà phường yên ắng hẳn, mấy vị có khuê nữ chưa gả đi cũng phải âm thầm suy đoán, các cô nương nén không nổi mà ghé mắt nhìn. Không biết là công tử nhà ai, đón dâu không? Thực tuấn! - Chuyện không liên quan tới ngươi. Buông tay! – che dấu sự kinh sợ nơi đáy mắt, tên Ba Tư sống chết muốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương nhưng có vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát ra được. - Dừng tay! Mọi người mau dừng tay! Không được đánh nhau! – phó hộ vệ của trà phường đồng loạt đi lên khuyên can, ầm ầm mất một phen công phu mới đem người ngựa tới tách đám người xúm lại sang hai bên lấy đường đi. - Uy, buông tay! Mau buông tay a! – bị nam tử chế trụ cổ tay, tên Ba Tư khí cấp bại hoại tê rần la hét. - Vậy những tổn thất của Loạn trà phường, hành động thất lễ với Tô cô nương thì giải thích sao đây? – người khách lạ bình thản như không, ôn tồn thương lượng. Gã người Ba Tư càng giãy dụa, sắc mặt càng trắng bệch. Trời ơi! Người này rõ ràng là lợi hại, xương tay giống như là bị hỏa đốt, cả bàn tay đau đớn như sắp bị bẻ gãy đi. - Những chuyện vừa rồi xảy ra đều là ngoài ý muốn, muốn bồi thường bao nhiêu chúng ta đều bồi là được. Thỉnh vị đại hiệp này thả chúng ta. – trong lòng đã biết gặp phải cao nhân, một người Ba Tư có dáng người khôi ngô cao lớn nhưng không hề có chút khí thế nào, đi tới chật vật cầu xin tha thứ. Lúc này, bên kia bàn, một nam khách vẫn an tọa, một thân hắn bạch sam, tướng mạo tuấn mỹ, khí chất phiêu dật, thanh sắc vẫn bất động, tay bưng dạ quang chén lên thưởng thức món rượu nho ngon tuyệt vời. Hắn mỉm cười, mở miệng, lời nói thực nhẹ nhưng tự tự châu ngọc, hắn vừa nói ánh mắt vừa liếc ngang qua mọi người. - Làm gì phải đả đả sát sát như vậy? Nếu chư vị đối ẩm tử có ý kiến, chi bằng ngày mai ta viết một bản tấu nhỏ bẩm báo lên hoàng thượng, đề nghị hoàng thượng tự mình định đoạt xem chén dạ quang của người Hồ hảo hay là chén ngọc lưu ly của Ba Tư hảo? Các ngươi theo ta vào cung, ở trước mặt hoàng thượng, vì cái chén nhà mình mà nói tốt vài câu. Hoàng thượng nói ai hảo, sau này yến hội Đại đường sẽ dùng loại chén đó. Về phần Ngô hoàng quen dùng, Đại Đường ta sản vàng bạc chén, trong mắt các ngươi hình như chúng không đáng giá để nhắc tới? Chúng ta sẽ không thảo luận nữa, các vị cảm thấy ý kiến của tại hạ thế nào? Nhất thời toàn phường lặng ngắt như tờ, người Ba Tư và người Hồ run như cầy sấy, sắc mặt hoảng sợ, đồng thời la lên: - Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, huynh đài không cần kinh động tới hoàng thượng.. - Đúng vậy, chén vàng chén bạc Đại Đường ta cũng thường dùng, kim chén cúp bạc dùng uống rượu thì cực kỳ xinh đẹp, ha ha ha ha…. – người Hồ vắt chân lên cổ mà chạy nhanh đi. Lúc này mọi người có mặt đều đã nhận ra thẳng nhãi này, đó chính là đương kim trạng nguyên Lang Tư đồ Kiếm Thương. Hắn nói lời bỏ qua này là làm cho bọn họ khó coi thôi, chứ làm gì có chuyện vì một cái chén mà hắn làm kinh động tới hoàng thượng? Đáng giận, hãm bọn họ bất nghĩa, thằng nhãi này âm hiểm a, đe dọa làm cho bọn họ đắc tội với hoàng đế Đại Đường. Tình thế nhanh quay ngược trở lại, bọn thị nữ che miệng cười trộm. Văn Nhạc công chúa quay đầu nhìn trạng nguyên, nói cho cùng thì vẫn cảm thấy tán thưởng hắn! - Điều này sao có thể coi là việc nhỏ? – Tư Đồ Kiếm Thương tiếp tục lấy uy mà đe bọn họ. – Các vị khách khí, tại hạ cũng rất muốn biết ý kiến của Hoàng thượng như thế nào, này chén ngọc lưu ly và dạ quang chén, không biết Hoàng thượng cảm thấy bên nào hảo… Ta nghĩ cái này nên lấy ra cho các ngươi nhìn giúp xem thế nào. – hắn hướng tới thị nữ đứng bên cạnh nói. – Lấy tấu chương đến! - Dạ! – thị nữ cố nín cười, phối hợp rất ăn ý liền chạy đi lấy. - Đây, đừng có chuyện bé xé ra to! Đi! – bọn nam nhân Ba Tư bỏ lại ngân lượng, mặt xám mày tro vội vàng rời khỏi Loạn trà phường. Người Hồ Tây Vực nhác thấy mình có nguy cơ bị lôi vào cái chuyện đánh nhau gây loạn, tình huống bất lợi nên cũng tốc tốc rời đi. Trông lại một đám tàn loạn hỗn độn, người khác phương xa kia thở hắt ra một tiếng. Cái này khen ngược, ngay cả tìm một chỗ yên thân cũng không có nổi. Nói đến lại buồn cười, hắn có thể bình tĩnh nghênh đối mọi sự, điều duy nhất làm hắn chùn bước chính là…. Lại thở dài một tiếng, vị khách lạ thu lại thanh nhuyễn kiếm bên hông rồi bỏ đi. Lúc đi, hắn cũng mang theo vô số ám khuynh luyến mộ phương tâm. - Ai ai ai… Sao lại đều bỏ chạy đi hết vậy chứ? – Tư Đồ Kiếm Thương lắc đầu thở dài, từ từ tĩnh tĩnh chậm rãi mà ly khai Loạn trà phường. Sau một hồi bát nháo mọi thứ đã bình ổn trở lại, Văn Nhạc công chúa lấy ra một chiếc khăn thêu đưa cho vũ linh Tô Hợp Hương. Nhìn thấy ánh mắt quái dị của nàng ấy mới nghĩ đến chính mình hiện giờ đang cải trang thành nam tử, đường đường một đại nam nhân lại mang theo bên người khăn thêu của nữ nhân? Cũng may là xưa nay phản ứng thông minh, lập tức bịa ra một cái lý do: - Khăn thêu này vốn đinh mua tặng cho tiểu muội tử, nếu không chê, thỉnh Tô cô nương cầm dùng! Tơ Hợp Hương mỉm cười nói đa tạ rồi cầm lấy khăn thêu nhẹ nhàng đặt lên miệng vết thương trên thái dương. - May mắn là vết thương không lớn, nếu không thì trên khuôn mặt xinh đẹp này sẽ bị phá, thực đáng tiếc đó. – Văn Nhạc công chúa nói, nghĩ thay cho nàng ta mà thở ra, may thật. - Phá tướng cũng không có gì đáng tiếc, dù sao ta bán chính là vũ kỹ. – Tô Hợp Hương nhún nhẹ vai làm bộ không sao cả, ngửi được trên khăn thêu có hương khí thanh nhã. Ở trà phường hiến vũ 6 năm, nàng đã học được cách nhận biết người ta bản lĩnh tuyệt tuyệt hảo, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngày quý khí bức người của vị công tử tuấn tú hơn phân nửa là nữ giả nam trang này, không thể nghi ngờ được. - Phá tướng làm sao lại không có gì đáng tiếc? Ngươi chính là đệ nhất vũ linh của Trường Nhạc phường kia mà. – Phường chủ trà phường nhận được tin liền tức tốc chạy tới đây. Phường chủ là một nữ nhân đầy đặn ôn hòa nhẹ nhàng, tựa như có một quý khí mẫu đơn phụ nhân vậy. Tô Hợp Hương bướng bỉnh vòng vo đảo mắt hạt châu. - Vị công tử này, đã tạ khăn thêu của ngài. Hiện tại khăn thêu đã dính huyết, ta sẽ cho người tẩy sach rồi trả lại cho công tử sau. – phường chủ hướng vị công tử mà cười xin lỗi. Sau đó đoán ra được vị công tử này cũng là nữ tử như mình, nàng cười cười thực tự nhiên. - Không cần trả lại, cấp Tô cô nương đi! – Văn Nhạc công chúa tiêu sái tới nói, mở ra chiết phiến nhẹ nhàng phất lạnh, chỉ động tác thôi đã cố tỏ ra là một công tử kinh thành, những gì học được đều được vân dụng hết cỡ. Tô Hợp Hương tuy không hiểu vì sao nữ tử này lại phải giả thành nam trang nhưng lại cảm thấy thập phần thú vị. Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì phường chủ đã cắt ngang lời nàng: - Vị công tử này, hôm nay làm mất nhã hứng của ngài. Mấy ngày nữa ngài lại đến thưởng vũ, ta không thu ngài nửa phần tiền. – phường chỉ khai khoan bào tay áo, khách khách khí khí tiễn bước chân khách. – Chư vị khách quan, hôm nay xin dừng lại ở đây, quá mấy ngày thỉnh lại dến Trường Nhạc phường thưởng vũ, bản trà phường sẽ không lấy tiền. Một trận nháo nháo hỗn loạn bên trong nổi lên, Tô Hợp hương bị nhóm nhạc công vây quanh kéo lui xuống. Trước khi rời đi, Văn Nhạc công chúa còn nhìn thoáng qua phía đại sảnh hỗn loạn chịu không nổi của trà phường, nghĩ lại cảnh tượng không lâu trước đó – trên vũ đài chỉ có khởi vũ vũ kỹ, những khách nhân vui trò cười thanh, món ngon rượu ngon, chén dạ quang…. Đây là Đại Đường. Bất kỳ ai cũng được sống trong một thời đại. Một câu chuyện được phát sinh trong một thời đại.

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Nợ Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook