Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em Lần Nữa?
Chương 102: Con Rắn Độc
Hoàng Lôi_handsome
09/08/2016
Đã qua một thời gian hôn mê khá lâu, Bloodmix cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy.
Đầu tiên, nó cố gắng mở hai con mắt nhức mỏi, nặng trĩu của mình, ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm xuyên qua chiếc rèm cửa cũng đủ khiến nó khó chịu, liền nhanh chóng bật dậy đi ra khỏi căn phòng làm vệ sinh cá nhân. Không biết, nó đã ngủ trong bao lâu, ước chừng cỡ năm sáu ngày. Nhưng, chính vì quá mải mê với thế giới yên tĩnh, không chút ồn ào đau khổ đó mà nó đã bỏ quên mất thực tại tàn khốc của mình, cho đến khi lúc nhớ ra thì nội tâm tràn ngập màu sắc bi ai.
Mở cánh cửa phòng vệ sinh, Bloodmix bật chế độ phép thuật để có thể thấy hình bóng mình phản chiếu trong chiếc gương lạnh lẽo. Da trắng bệch, người gầy gò, đôi mắt không chút sức sống chính là những đặc điểm miêu tả chính xác nó ngay lúc này, trông chẳng khác gì một con ma đói lâu ngày không uống máu.
Nó vặn chiếc vòi nước, để cho dòng chất lỏng trong suốt lạnh băng thấm vào lòng bàn tay. Gương mặt buồn rũ rượu nay càng thêm thê lương khi xuất hiện những giọt nước mắt mơ hồ. Bloodmix nhanh chóng hất nước lên mặt rồi tắt vòi , nó đi đến cái bồn tắm trống rỗng từ từ ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, nước trong bồn đã đầy ắp và bao phủ toàn bộ thân thể của nó, từng giọt nước ấm li ti chảy từ đầu xuống vết sẹo lớn giữa ngực bất chợt dâng lên một trận đau nhói, khó thở.
Lại nữa, nó lại nhớ đến hắn.
......................................................................................................................
Sau khi tắm xong, Bloodmix liền thay đồ bước ra khỏi căn phòng tắm trắng đen u ám, nó đã thanh tẩy hoàn toàn cho cơ thể mình, không còn chút mùi sát trùng khó chịu nào nữa. Chỉ là, cái vết sẹo to lớn giữa ngực vĩnh viễn không thể nào biến mất, cũng như những cơn đau âm ỉ trong lòng chẳng thể nào tan đi.
Như mọi hôm, mỗi lần Bloodmix xuất hiện đều mang theo một luồng khí lạnh khiến mọi người cho dù có bận đến mấy đều cũng phải nhận ra sự hiện diện của Huyết công chúa. Vị quản gia làm việc lâu năm trong căn biệt thự đang bận chăm sóc cho Black Moon thì ngay lập tức, ông ta liền chạy bật ra khỏi phòng, ánh mắt kinh ngạc không thể tin nhìn người trước mắt.
" Công chúa ! Người tỉnh rồi sao !?"
Quả thực, trên gương mặt vị quản này không giấu nổi nét vui mừng. Ông ta phục vụ tận tình, đưa nó đến phòng ăn rồi nhanh chóng bảo người hầu chế biến món. Bình thường, trên cái bàn trải khăn trắng to lớn này chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn nhưng hôm nay chỉ vỏn vẹn có hai cốc nước , đặt trước mặt nó. Có điều, hai cốc nước này không phải là loại nước bình thường, chúng có màu sắc vô cùng nổi bật trùng với huyết diễm đỏ ngầu của con ngươi nó. Đây chính là hỗn hợp máu dùng để hồi phục sức khoẻ cho Ma Cà Rồng, được ghi vào một trong những bữa ăn đặc biệt chưa đến mười phút và chỉ dành riêng cho những tầng lớp quý tộc.
" Công chúa ! Mấy hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra !"
" Chuyện gì !?"
Bloodmix lạnh nhạt, vừa uống vừa hỏi lại. Thứ chất lỏng đặc sệt, tanh nồng này quả thực khiến nó dễ chịu hơn đôi chút. Tuy nhiên, sự thoải mái này còn chưa kéo dài được bao lâu thì câu nói của vị quản gia làm nó cứng đờ, chẳng còn chút cảm giác ngon lành gì với cốc nước kinh dị này nữa.
" Chủ nhân suýt chút nữa đã giết gia tộc thợ săn mạnh nhất !"
" Thì sao !?"
" Là gia tộc họ Trần !"
Nó đặt cốc nước xuống, hướng đôi mắt tím biếc của mình lên nhìn vị quản gia. Không một giây chần chừ, ông ta liền tường thuật hết mọi chuyện. Mỗi câu chuyện đều có những nhân vật xuất hiện ý muốn, đặc biệt là con rắn độc Cổ Uy Minh. Nhưng cũng phải cảm ơn y , vì nếu không có y thì không chừng ba nó đã tước đoạt đi mạng sống của hắn. Lúc đó, nó chắc chắn sẽ không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa. Còn về phần của Black Moon, nó biết không thể cứu vãn cô được nữa. Tất cả mọi thứ đều đã vượt quá giới hạn khi cô biết Tử Khiên là thợ săn. Tại sao mọi chuyện lại trớ trêu tới mức như thế ! Thật là đau đầu !
" Công chúa..."
" Ông dọn đi ! Ta lên thăm Black Moon !"
Bloodmix mệt mỏi phất tay, tâm trạng nó thật sự rất tồi tệ.
Lê từng bước nặng trịch trên chiếc cầu thang dài dằng dặc, nước mắt đau đớn vỡ òa rơi xuống. Tại sao chứ !? Cho dù nó có cô đơn hay bị áp lực tinh thần đến mấy thì cũng không bao giờ khóc. Thế mà, chỉ vì những biến cố vừa qua mà nó lại yếu đuối, sợ hãi vô cùng. Chẳng lẽ, là do thứ tình cảm thầm kín này đã ăn sâu vào trong thân tâm nó rồi sao. Lúc này, ngoại trừ hắn ra thì nó không thể để ý đến ai khác. Tình yêu đúng là thứ khiến cho cảm xúc trở nên hỗn loạn, cho tới khi ta nhận ra thì bản thân đã lún sâu vào chúng từ lúc nào mất rồi.
" Hức...hức..."
Không biết, có phải do ông nghe nhầm hay không mà có tiếng nức nở bên tai. Vị quản gia nghi hoặc quay lại thì trước mắt chỉ là một khung cảnh trống rỗng. Nó như cơn gió lạnh, khi xuất hiện hay rời đi đều không phát ra một chút âm thanh, việc lên phòng thăm Black Moon vốn chỉ là cái cớ. Nó hiện tại đang ở trong sân vườn biệt thự, tay ngắt những bông hoa hồng quý phái, quyến rũ nhưng thân cành thì lại đầy gai nhọn, đâm vào tay chảy máu.
" Sao lại khóc như thế hả ! Quý cô !"
Đang muốn yên tĩnh, bỗng dưng lại bị làm phiền. Khỏi cần quay lại, nó cũng thừa biết đó là ai. Cổ Uy Minh vô cùng tự nhiên, chậm rãi đến bên cạnh ôm Bloodmix đáng thương vào lòng. Nó vốn định mặc kệ y, để y muốn làm gì thì làm, nhưng cái mùi máu tanh nồng lạ hoắc trên người y khiến nó tức giận. Con ngươi đỏ ngầu sắc bén mị hoặc nhìn tên đàn ông ghê tởm, nó bóp cổ y, mỉm cười đáng sợ.
" Ngươi đã làm gì anh ta !"
" Ai chứ !"
" Hoàng Hải !!!!"
" Ồ ! Đánh nhau thôi !"
Đầu tiên, nó cố gắng mở hai con mắt nhức mỏi, nặng trĩu của mình, ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm xuyên qua chiếc rèm cửa cũng đủ khiến nó khó chịu, liền nhanh chóng bật dậy đi ra khỏi căn phòng làm vệ sinh cá nhân. Không biết, nó đã ngủ trong bao lâu, ước chừng cỡ năm sáu ngày. Nhưng, chính vì quá mải mê với thế giới yên tĩnh, không chút ồn ào đau khổ đó mà nó đã bỏ quên mất thực tại tàn khốc của mình, cho đến khi lúc nhớ ra thì nội tâm tràn ngập màu sắc bi ai.
Mở cánh cửa phòng vệ sinh, Bloodmix bật chế độ phép thuật để có thể thấy hình bóng mình phản chiếu trong chiếc gương lạnh lẽo. Da trắng bệch, người gầy gò, đôi mắt không chút sức sống chính là những đặc điểm miêu tả chính xác nó ngay lúc này, trông chẳng khác gì một con ma đói lâu ngày không uống máu.
Nó vặn chiếc vòi nước, để cho dòng chất lỏng trong suốt lạnh băng thấm vào lòng bàn tay. Gương mặt buồn rũ rượu nay càng thêm thê lương khi xuất hiện những giọt nước mắt mơ hồ. Bloodmix nhanh chóng hất nước lên mặt rồi tắt vòi , nó đi đến cái bồn tắm trống rỗng từ từ ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, nước trong bồn đã đầy ắp và bao phủ toàn bộ thân thể của nó, từng giọt nước ấm li ti chảy từ đầu xuống vết sẹo lớn giữa ngực bất chợt dâng lên một trận đau nhói, khó thở.
Lại nữa, nó lại nhớ đến hắn.
......................................................................................................................
Sau khi tắm xong, Bloodmix liền thay đồ bước ra khỏi căn phòng tắm trắng đen u ám, nó đã thanh tẩy hoàn toàn cho cơ thể mình, không còn chút mùi sát trùng khó chịu nào nữa. Chỉ là, cái vết sẹo to lớn giữa ngực vĩnh viễn không thể nào biến mất, cũng như những cơn đau âm ỉ trong lòng chẳng thể nào tan đi.
Như mọi hôm, mỗi lần Bloodmix xuất hiện đều mang theo một luồng khí lạnh khiến mọi người cho dù có bận đến mấy đều cũng phải nhận ra sự hiện diện của Huyết công chúa. Vị quản gia làm việc lâu năm trong căn biệt thự đang bận chăm sóc cho Black Moon thì ngay lập tức, ông ta liền chạy bật ra khỏi phòng, ánh mắt kinh ngạc không thể tin nhìn người trước mắt.
" Công chúa ! Người tỉnh rồi sao !?"
Quả thực, trên gương mặt vị quản này không giấu nổi nét vui mừng. Ông ta phục vụ tận tình, đưa nó đến phòng ăn rồi nhanh chóng bảo người hầu chế biến món. Bình thường, trên cái bàn trải khăn trắng to lớn này chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn nhưng hôm nay chỉ vỏn vẹn có hai cốc nước , đặt trước mặt nó. Có điều, hai cốc nước này không phải là loại nước bình thường, chúng có màu sắc vô cùng nổi bật trùng với huyết diễm đỏ ngầu của con ngươi nó. Đây chính là hỗn hợp máu dùng để hồi phục sức khoẻ cho Ma Cà Rồng, được ghi vào một trong những bữa ăn đặc biệt chưa đến mười phút và chỉ dành riêng cho những tầng lớp quý tộc.
" Công chúa ! Mấy hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra !"
" Chuyện gì !?"
Bloodmix lạnh nhạt, vừa uống vừa hỏi lại. Thứ chất lỏng đặc sệt, tanh nồng này quả thực khiến nó dễ chịu hơn đôi chút. Tuy nhiên, sự thoải mái này còn chưa kéo dài được bao lâu thì câu nói của vị quản gia làm nó cứng đờ, chẳng còn chút cảm giác ngon lành gì với cốc nước kinh dị này nữa.
" Chủ nhân suýt chút nữa đã giết gia tộc thợ săn mạnh nhất !"
" Thì sao !?"
" Là gia tộc họ Trần !"
Nó đặt cốc nước xuống, hướng đôi mắt tím biếc của mình lên nhìn vị quản gia. Không một giây chần chừ, ông ta liền tường thuật hết mọi chuyện. Mỗi câu chuyện đều có những nhân vật xuất hiện ý muốn, đặc biệt là con rắn độc Cổ Uy Minh. Nhưng cũng phải cảm ơn y , vì nếu không có y thì không chừng ba nó đã tước đoạt đi mạng sống của hắn. Lúc đó, nó chắc chắn sẽ không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa. Còn về phần của Black Moon, nó biết không thể cứu vãn cô được nữa. Tất cả mọi thứ đều đã vượt quá giới hạn khi cô biết Tử Khiên là thợ săn. Tại sao mọi chuyện lại trớ trêu tới mức như thế ! Thật là đau đầu !
" Công chúa..."
" Ông dọn đi ! Ta lên thăm Black Moon !"
Bloodmix mệt mỏi phất tay, tâm trạng nó thật sự rất tồi tệ.
Lê từng bước nặng trịch trên chiếc cầu thang dài dằng dặc, nước mắt đau đớn vỡ òa rơi xuống. Tại sao chứ !? Cho dù nó có cô đơn hay bị áp lực tinh thần đến mấy thì cũng không bao giờ khóc. Thế mà, chỉ vì những biến cố vừa qua mà nó lại yếu đuối, sợ hãi vô cùng. Chẳng lẽ, là do thứ tình cảm thầm kín này đã ăn sâu vào trong thân tâm nó rồi sao. Lúc này, ngoại trừ hắn ra thì nó không thể để ý đến ai khác. Tình yêu đúng là thứ khiến cho cảm xúc trở nên hỗn loạn, cho tới khi ta nhận ra thì bản thân đã lún sâu vào chúng từ lúc nào mất rồi.
" Hức...hức..."
Không biết, có phải do ông nghe nhầm hay không mà có tiếng nức nở bên tai. Vị quản gia nghi hoặc quay lại thì trước mắt chỉ là một khung cảnh trống rỗng. Nó như cơn gió lạnh, khi xuất hiện hay rời đi đều không phát ra một chút âm thanh, việc lên phòng thăm Black Moon vốn chỉ là cái cớ. Nó hiện tại đang ở trong sân vườn biệt thự, tay ngắt những bông hoa hồng quý phái, quyến rũ nhưng thân cành thì lại đầy gai nhọn, đâm vào tay chảy máu.
" Sao lại khóc như thế hả ! Quý cô !"
Đang muốn yên tĩnh, bỗng dưng lại bị làm phiền. Khỏi cần quay lại, nó cũng thừa biết đó là ai. Cổ Uy Minh vô cùng tự nhiên, chậm rãi đến bên cạnh ôm Bloodmix đáng thương vào lòng. Nó vốn định mặc kệ y, để y muốn làm gì thì làm, nhưng cái mùi máu tanh nồng lạ hoắc trên người y khiến nó tức giận. Con ngươi đỏ ngầu sắc bén mị hoặc nhìn tên đàn ông ghê tởm, nó bóp cổ y, mỉm cười đáng sợ.
" Ngươi đã làm gì anh ta !"
" Ai chứ !"
" Hoàng Hải !!!!"
" Ồ ! Đánh nhau thôi !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.