Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)
Chương 1: Gặp Mặt Anh Tài
Ran Miyu
19/10/2016
Chương 1: Gặp mặt anh tài
Vào một ngày trời đẹp, gió mát, từ cổng sau của dinh thự nhà tể tướng, hai nam tử đang lén lút lẻn vào.
Đó không ai khác chính là đương kim tiểu thư Mao Lợi Lan (Mori Ran) được mệnh danh là đại mỹ nhân* có nét đẹp khuynh thành vô cùng bí ẩn luôn làm điên đảo các đấng nam nhân cùng nữ nhân hiếu kì cùng cô hầu nữ là Viễn Sơn Hòa Diệp ( Kazuha Toyama). Nhưng chắc chẳng ai trong số họ biết chính xác con người này ra sao, nam hay nữ nhưng những lời đồn thổi về Mao Lợi Lan thì phải nói là nhiều vô kể xiết.
(mỹ nhân: người đẹp- ở đây không có nghĩa là nữ hay nam mà chỉ nói chung là người đẹp)
A~ Bạn có biết tại sao đường đường là một tiểu thư danh giá mà Lợi Lan lại đóng giả nam nhân rồi còn lén lén lút lút, ngó nghiêng ngó dọc mà bước vào nhà mình không?
Đó là vì...
------------------------------- Mấy giờ trước ----------------------------------------------
Tại sòng cá độ '' Mèo vờn chuột", mọi người túm lại quanh một người nhìn qua có vẻ khoảng bốn mươi hay bốn lăm gì đó tự xưng là chủ sòng cá độ và một người đàn ông nữa đứng ngay cạnh đó.
- Nào đặt cược đi, hôm nay ai đặt cho Đại Lang thì qua bên Tiểu Long ta, còn ai đặt cho Nhị Lang thì qua bên Lục Viễn.
Đám người nháo nhào chen nhau đặt cược nhưng họ đâu biết rằng cho dù bên nào thắng thì tất cả số tiền mà họ đặt vào cũng trôi theo mây khói và chui vào túi hai người đàn ông kia bởi vì họ đã hối lộ cho mấy tên chủ trì cuộc cá độ đó rồi.
Trận đấu sẽ diễn biến theo đúng ý họ muốn .
À, chắc mọi người đang thắc mắc họ đánh cược cái gì đúng không?
Nhìn ngay cái tên sòng cá độ là biết''mèo vờn chuột'' tức là oánh lộn đó.
Bên nào thắng thì tất cả số tiền sẽ thuộc về phía bên kia.
Những người nào mà cá độ thắng thì sẽ nhận được cả số tiền cũ của mình cùng 20% tiền lời.
Thế nên sòng này là nơi tụ tập của rất nhiều những tên có máu cờ bạc.
Đúng lúc đang''nhộn nhịp'' thì từ ngoài bước vào một người cũng hào hoa lịch thiệp không kém, đúng dáng vẻ của một tên nhà giàu.
Cạnh hắn là một kẻ đi theo, giống hộ vệ, nhìn cũng sang trọng gần bằng tên kia.
Ngay lập tức, Tiểu Long - chủ sòng cá cược nhảy ngay đến bên cạnh người vừa bước vào để mời chào
- Ôi vị công tử này, hãy đặt cược đi nào, đặt một lời mười, tiền rủng rỉnh đầy túi, tha hồ tiêu xài. Còn nếu ngài không cần tiền thì hãy xem đây như một trò chơi thú bị để giảm bớt căng thẳng
Có vẻ như cái miệng dẻo quẹo của ông ta đã làm cho vị công tử kia mềm lòng. Hắn móc ra một bịch tiền to đưa cho ông chủ rồi chậm rãi bước đến chỗ ngồi của mình.
- Được tôi chơi
Sau khi tên kia đã an tọa, Tiểu long gọi Lục Viễn đến ngay cạnh hắn.
Hai người thì thầm to nhỏ rồi cười ầm lên làm cho nhiều kẻ chú ý.
Họ đâu biết rằng hành động '' bình thường'' ấy đã được tên công tử kia chú ý.
Hắn ghé tai nói nhỏ với tên thuộc hạ bên cạnh.
- Này ngươi có thấy hai lão già kia không? Miệng mồm thì dẻo, mặt mày thì gian manh, chắc bọn chúng đang có một phi vụ lừa tiền của dân một cách phi pháp. Tí nữa cùng ta đi theo dõi hai tên đó, nghe chưa
- Vâng, bẩm hoàng thượng thần đã rõ
- Ê, ngươi quên rồi à....
- À...à....a.....thuộc hạ quên mất. Không phải là hoàng thượng mà là công tử. Bẩm công tử, tiểu nhân đã rõ
- Ừ... được rồi, lần này trẫm tha cho
- Í, công tử ngài cũng lộn ạ
- Hử...gì...À quên mất, ''ta''chứ không phải ''trẫm''. Hì hì
- Không sao đâu ạ, trứng còn lộn huống chi ngươi
- Mà ngươi lấy câu này đâu ra vậy?
- À, tiểu nhân thấy mấy bà ngoài chợ nói thế
- Tốt, có thưởng biết học hỏi nhân dân
- Hí hí, vâng
Cuộc nói chuyện của hai người bị đứt đoạn khi có tiếng hô hào của mọi người vang rộn lên.
- Xin chào mọi người, tôi là dẫn chương trình Tam Lang. Hôm nay xin mời mọi người đến với cuộc đấu khẩu à không đấu vật của hai người Đại Lang và Nhị Lang.
Từ hai bên sàn đấu bước ra, Đại Lang- một tên mập lực lưỡng cao to và bên kia là Nhị Lang- một người vừa cao nhưng lại gầy.
Ai cũng đoán người thắng là Đại Lang nên đã đặt cược hết qua bên Tiểu Long.
Còn bên Lục Viễn vẫn chẳng có ai.
Cuối cùng phần thắng thuộc về Nhị Lang.
Tất cả số tiền bên Tiểu Long đều đổ hết qua tay Lục Viễn bởi không có ai đặt cược cho Nhị Lang nên chẳng phải chia phần trăm cho tên nào cả.
Mọi người thua cược đều vác cái mặt ủ rũ ra về sau một hồi trắng tay.
Còn Tiểu Long, Lục Viễn và ba tên Đại, Nhị, Tam Lang đã biến đâu mất rồi.
Họ đang làm gì nhỉ?
À, thấy rồi, ba tên kia sau khi nhận tiền thù lao thì đã lẩn mất còn Tiểu Long và Lục Viễn thì đang đi trên đường, vừa đi vừa ôm bụng cười vì vừa mới lừa được một đống bạc của một bọn công tử nhà giàu.
- Này tiểu thư, à quên, công tử Tiểu Long, bây giờ chúng ta đến đó luôn ha?
- Ừ, cứ theo ý ngươi_ vừa nói tiểu long vừa đưa tay xé cái râu giả ở trên mép xuống_ Cho ngươi luôn bộ râu nè
- Ố hố, để lần sau tôi tìm cho công tử một bộ râu khác nhé
- Ừ...ừ...há há há_ đang cười một cách sảng khoái, bỗng khuôn mặt của tiểu long trở nên nghiêm trọng_ Này, hình như có hai kẻ theo dõi chúng ta. Tìm chỗ nào kín kín rồi đi vào đó xử luôn cho rảnh tay
- Vâng, chỗ này được đấy_ Lục Viễn chỉ tay vào một thảm cỏ tươi mát bên cạnh một hồ nước trong vắt
- Ừ, phong cảnh hữu tình, ít người, rất thuận tiện cho hai tên kia ngủ một giấc , he he he
- Đợi chúng tới rồi xử luôn ha
- Được
Cả hai nhe răng cười toét mắt, thì thầm bàn bạc kế hoạch xong xuôi mới bắt đầu tiến hành.
Mới nói xong được vài câu là hai kẻ theo dõi bước tới.
Bất thình lình, hai người xông ra từ đằng sau chụp thuốc ngủ bọn chúng. Hai tên kia ngủ một cách ngon lành.
- Hả, thì ra chính là tên công tử lắm tiền lúc nãy nè
- Ồ, hóa ra là hắn, dám theo dõi đại công tử. Cho dù ngươi lắm tiền đến mấy thì ta cũng không tha cho ngươi vì cái tội dám bám theo ta, cả tên thuộc hạ của ngươi nữa_ Quay sang Lục Viễn_ Này, trói bọn chúng lại cho ta
- Vâng
Sau khi hai người kia được trói gọn trên gốc cây, Tiểu Long cùng Lục Viễn xắn áo ra đi.
Bỗng, một tên mở mắt ra...
- Này hai tên lừa đảo các ngươi muốn đi đâu
- Á à_ Lục Viễn quay lại_ Thì ra ngươi vẫn chưa ngấm thuốc à!_ Ngó sang Tiểu Long_ Công tử cho hắn thêm một liều nữa nha
- Ừ
- Này, ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi là ai?_Tiểu Long đáp ngay_Đừng nói ngươi là hoàng thượng nhé. Ngươi mà là hoàng thượng thì ta đã lên chức Ngọc Hoàng rồi. Há ha ha
- Ừ, nếu thế thì sao?
- Đừng tưởng ngươi có được khuôn mặt đẹp trai hơn người rồi tự xưng là hoàng thượng, ai mà tin. Thế ngươi có biết hoàng thượng tên gì không?
- Biết
- Tên gì?
- À....ừ....thì..._ Đang định nói thì như hiểu ra điều gì, tên đang nói chuyện với Tiểu Long im bặt lại, chỉ biết thốt lên hai từ _ Không biết. Thế ngươi biết à ?
- Đại ca ta đây xuất quỷ nhập thần, có gì mà không biết.
Ta còn biết ngươi chính là một tên ngốc siêu hạng, dám đụng vào bổn công tử mà chưa bầm dập là ngươi còn may đó.
Thôi không lắm điều nữa, ta đi đây.
Tiểu Long đắc ý quay đi nhưng mới bước được mấy bước, chiếc dây thừng đã rớt xuống.
Thì ra nãy giờ bọn chúng xài chiêu giương đông kích tây.
Một tên gây chú ý, tên còn lại nhanh chóng cắt dây thừng.
- Hừ các ngươi cũng nhanh lắm, bây giờ muốn sao, có thích đánh nhau với bọn ta không?
- Hứ, Tân Nhất ( Shinichi )ta đâu có thích gây chiến với bọn chợ búa các ngươi nhưng nếu các ngươi muốn thì ta chiều. Nào Hắc vũ Khoái Đẩu ( Kuroba Kaito) lên đi.
- Vâng thưa công tử
Hai bên giao chiến ác liệt.
Cuối cùng, bên phe của Tiểu Long nhà ta yếu thế nên đành xài võ " bảy chọ".
Món võ này là chiêu tủ của mấy tên lưu manh giang hồ cỡ Lục Viễn với Tiểu Long nên hai tên kia theo không kịp.
Một lúc sau, Tân Nhất và Khoái Đẩu đã mất dấu hai kẻ lừa đảo '' chuyên nghiệp ".
Chạy ra đến ngoại ô kinh thành, Khoái Đẩu mới nhìn thấy hai người kia cùng ba anh em Đại/Nhị/Tam Lang đang phát gạo, chăn mền cho những người nghèo.
- Này hoàng thượng, ngài nhìn kìa
- hả, là mấy tên côn đồ lúc nãy sao? Thì ra bọn chúng lừa đảo không phải để ăn xài mà để giúp người nghèo. Xem ra chúng ta đã nhầm lẫn rồi! Lát nữa phải tới xin lỗi họ thôi
- Ấy, vậy sao được. Người là hoàng thượng mà, sao có thể đi xin lỗi cái đám dân thường đó
- Họ là dân thường nhưng họ cao thượng hơn ta nhiều, biết đi làm việc thiện, còn ta là hoàng thượng mà chỉ biết sung sướng ngồi trên ngai vàng, không hiểu nỗi lòng của nhân dân. Chỉ một câu xin lỗi thôi thì có đáng gì chứ!
- Vâng ạ, hoàng thượng anh minh_ Vừa nói, Khoái Đẩu vừa cúi đầu tỏ vẻ cung kính
- Ừm_ Nói đoạn, Tân Nhất chậm rãi bước lại nơi nhóm người Tiểu Long đang đứng, cúi đầu xin lỗi làm cả đám kinh ngạc.
Sau khi biết đã hiểu lầm nhau, hai bên nhanh chóng làm quen với nhau.
Tối hôm đó một bữa tiệc thịnh soạn được dọn ra ngay trong một quán nhậu gần đó, mọi người thỏa sức uống rượu đến gần đêm mới chia tay.
Còn riêng về phần tiểu thư Lợi Lan thì sau đêm đó vì say quá nên không dám về nhà, bị cha phát hiện là tiêu ngay nên nàng cùng Hòa Diệp (tên thật của Kazuha) ngủ lại ngay ở một quán trọ bên đường đến sáng hôm sau mới ló mặt về nhà.
Bởi vì sợ cha mẹ phạt nên nàng phải lén lén lút lút đi vào bằng cửa sau vì sợ bị mọi người phát hiện.
____________ Quay về với hiện tại______________
Hai người đang chui vào nhà từ hướng hậu hoa viên thì nghe đằng sau có tiếng gọi:
- Này, Lợi Lan, đi đâu về đó? Cả Hòa Diệp nữa?
- Hả huynh Bình Thứ ( Heiji), sao huynh lại biết tụi muội ở đây?
- Hừ sao ta lại không biết, hôm qua thấy hai đứa không về ta đoán chắc đã vi vu nơi nào rồi, đúng không?
- Vâng
- Rồi, vậy bây giờ chịu phạt đi
- Dạ, vẫn chiêu cũ sao?_ Lợi Lan nhìn huynh trưởng bằng đôi mắt cún con để mong thoát tội nhưng nào có thể. Bình Thứ đã quen quá với cái chiêu "siêu độc" này của muội muội rồi. Sau nhiều lần bị gạt, chàng đã khôn ra trông thấy. " Quá tam ba bận" mà, không phải cổ nhân đã dạy thế sao.
- Ừ, mỗi đứa một cành. Lần này là một canh giờ*
( theo quy ước,1 canh giờ là 2 tiếng đồng hồ)
- Hả_ Cả hai toác miệng ra giật mình. Chẳng lẽ chiêu thức ấy đã hết công dụng rồi sao?
Trong lúc đó, Bình Thứ vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể, thị uy ra lệnh cho hai cô nương phá phách kia thi hành cấp tốc hình phạt.
- Không hả gì hết. Làm!!!
- Vâng_ Lợi Lan xịu mặt, dù không muốn cũng đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Biết sao được. Ai bảo tại nàng mê chơi quá làm gì. Khổ thân hai nàng.@@
Thế là hôm đó hai người đã phải treo người lên cây đến tận trưa.
Nếu nam nhân hay nữ nhân nào nào đang say đắm vì sự bí ẩn của Lợi Lan mà trông thấy cảnh này chắc ức quá mà từ bỏ luôn.
Ai đời đương kim nhị tiểu thư nhà tể tướng Đại Kim Quốc - mỹ nhân với lời đồn sắc đẹp vang danh 8 nước trong xứ Phù Tang và cũng là mỹ nữ khả ái nhất Đại Kim Quốc này, lại đang an tọa trên cây trong một tình huống dở khóc dở cười thế này...
_:_:_:_:_:_: còn nữa :_:_:_:_:_
Vào một ngày trời đẹp, gió mát, từ cổng sau của dinh thự nhà tể tướng, hai nam tử đang lén lút lẻn vào.
Đó không ai khác chính là đương kim tiểu thư Mao Lợi Lan (Mori Ran) được mệnh danh là đại mỹ nhân* có nét đẹp khuynh thành vô cùng bí ẩn luôn làm điên đảo các đấng nam nhân cùng nữ nhân hiếu kì cùng cô hầu nữ là Viễn Sơn Hòa Diệp ( Kazuha Toyama). Nhưng chắc chẳng ai trong số họ biết chính xác con người này ra sao, nam hay nữ nhưng những lời đồn thổi về Mao Lợi Lan thì phải nói là nhiều vô kể xiết.
(mỹ nhân: người đẹp- ở đây không có nghĩa là nữ hay nam mà chỉ nói chung là người đẹp)
A~ Bạn có biết tại sao đường đường là một tiểu thư danh giá mà Lợi Lan lại đóng giả nam nhân rồi còn lén lén lút lút, ngó nghiêng ngó dọc mà bước vào nhà mình không?
Đó là vì...
------------------------------- Mấy giờ trước ----------------------------------------------
Tại sòng cá độ '' Mèo vờn chuột", mọi người túm lại quanh một người nhìn qua có vẻ khoảng bốn mươi hay bốn lăm gì đó tự xưng là chủ sòng cá độ và một người đàn ông nữa đứng ngay cạnh đó.
- Nào đặt cược đi, hôm nay ai đặt cho Đại Lang thì qua bên Tiểu Long ta, còn ai đặt cho Nhị Lang thì qua bên Lục Viễn.
Đám người nháo nhào chen nhau đặt cược nhưng họ đâu biết rằng cho dù bên nào thắng thì tất cả số tiền mà họ đặt vào cũng trôi theo mây khói và chui vào túi hai người đàn ông kia bởi vì họ đã hối lộ cho mấy tên chủ trì cuộc cá độ đó rồi.
Trận đấu sẽ diễn biến theo đúng ý họ muốn .
À, chắc mọi người đang thắc mắc họ đánh cược cái gì đúng không?
Nhìn ngay cái tên sòng cá độ là biết''mèo vờn chuột'' tức là oánh lộn đó.
Bên nào thắng thì tất cả số tiền sẽ thuộc về phía bên kia.
Những người nào mà cá độ thắng thì sẽ nhận được cả số tiền cũ của mình cùng 20% tiền lời.
Thế nên sòng này là nơi tụ tập của rất nhiều những tên có máu cờ bạc.
Đúng lúc đang''nhộn nhịp'' thì từ ngoài bước vào một người cũng hào hoa lịch thiệp không kém, đúng dáng vẻ của một tên nhà giàu.
Cạnh hắn là một kẻ đi theo, giống hộ vệ, nhìn cũng sang trọng gần bằng tên kia.
Ngay lập tức, Tiểu Long - chủ sòng cá cược nhảy ngay đến bên cạnh người vừa bước vào để mời chào
- Ôi vị công tử này, hãy đặt cược đi nào, đặt một lời mười, tiền rủng rỉnh đầy túi, tha hồ tiêu xài. Còn nếu ngài không cần tiền thì hãy xem đây như một trò chơi thú bị để giảm bớt căng thẳng
Có vẻ như cái miệng dẻo quẹo của ông ta đã làm cho vị công tử kia mềm lòng. Hắn móc ra một bịch tiền to đưa cho ông chủ rồi chậm rãi bước đến chỗ ngồi của mình.
- Được tôi chơi
Sau khi tên kia đã an tọa, Tiểu long gọi Lục Viễn đến ngay cạnh hắn.
Hai người thì thầm to nhỏ rồi cười ầm lên làm cho nhiều kẻ chú ý.
Họ đâu biết rằng hành động '' bình thường'' ấy đã được tên công tử kia chú ý.
Hắn ghé tai nói nhỏ với tên thuộc hạ bên cạnh.
- Này ngươi có thấy hai lão già kia không? Miệng mồm thì dẻo, mặt mày thì gian manh, chắc bọn chúng đang có một phi vụ lừa tiền của dân một cách phi pháp. Tí nữa cùng ta đi theo dõi hai tên đó, nghe chưa
- Vâng, bẩm hoàng thượng thần đã rõ
- Ê, ngươi quên rồi à....
- À...à....a.....thuộc hạ quên mất. Không phải là hoàng thượng mà là công tử. Bẩm công tử, tiểu nhân đã rõ
- Ừ... được rồi, lần này trẫm tha cho
- Í, công tử ngài cũng lộn ạ
- Hử...gì...À quên mất, ''ta''chứ không phải ''trẫm''. Hì hì
- Không sao đâu ạ, trứng còn lộn huống chi ngươi
- Mà ngươi lấy câu này đâu ra vậy?
- À, tiểu nhân thấy mấy bà ngoài chợ nói thế
- Tốt, có thưởng biết học hỏi nhân dân
- Hí hí, vâng
Cuộc nói chuyện của hai người bị đứt đoạn khi có tiếng hô hào của mọi người vang rộn lên.
- Xin chào mọi người, tôi là dẫn chương trình Tam Lang. Hôm nay xin mời mọi người đến với cuộc đấu khẩu à không đấu vật của hai người Đại Lang và Nhị Lang.
Từ hai bên sàn đấu bước ra, Đại Lang- một tên mập lực lưỡng cao to và bên kia là Nhị Lang- một người vừa cao nhưng lại gầy.
Ai cũng đoán người thắng là Đại Lang nên đã đặt cược hết qua bên Tiểu Long.
Còn bên Lục Viễn vẫn chẳng có ai.
Cuối cùng phần thắng thuộc về Nhị Lang.
Tất cả số tiền bên Tiểu Long đều đổ hết qua tay Lục Viễn bởi không có ai đặt cược cho Nhị Lang nên chẳng phải chia phần trăm cho tên nào cả.
Mọi người thua cược đều vác cái mặt ủ rũ ra về sau một hồi trắng tay.
Còn Tiểu Long, Lục Viễn và ba tên Đại, Nhị, Tam Lang đã biến đâu mất rồi.
Họ đang làm gì nhỉ?
À, thấy rồi, ba tên kia sau khi nhận tiền thù lao thì đã lẩn mất còn Tiểu Long và Lục Viễn thì đang đi trên đường, vừa đi vừa ôm bụng cười vì vừa mới lừa được một đống bạc của một bọn công tử nhà giàu.
- Này tiểu thư, à quên, công tử Tiểu Long, bây giờ chúng ta đến đó luôn ha?
- Ừ, cứ theo ý ngươi_ vừa nói tiểu long vừa đưa tay xé cái râu giả ở trên mép xuống_ Cho ngươi luôn bộ râu nè
- Ố hố, để lần sau tôi tìm cho công tử một bộ râu khác nhé
- Ừ...ừ...há há há_ đang cười một cách sảng khoái, bỗng khuôn mặt của tiểu long trở nên nghiêm trọng_ Này, hình như có hai kẻ theo dõi chúng ta. Tìm chỗ nào kín kín rồi đi vào đó xử luôn cho rảnh tay
- Vâng, chỗ này được đấy_ Lục Viễn chỉ tay vào một thảm cỏ tươi mát bên cạnh một hồ nước trong vắt
- Ừ, phong cảnh hữu tình, ít người, rất thuận tiện cho hai tên kia ngủ một giấc , he he he
- Đợi chúng tới rồi xử luôn ha
- Được
Cả hai nhe răng cười toét mắt, thì thầm bàn bạc kế hoạch xong xuôi mới bắt đầu tiến hành.
Mới nói xong được vài câu là hai kẻ theo dõi bước tới.
Bất thình lình, hai người xông ra từ đằng sau chụp thuốc ngủ bọn chúng. Hai tên kia ngủ một cách ngon lành.
- Hả, thì ra chính là tên công tử lắm tiền lúc nãy nè
- Ồ, hóa ra là hắn, dám theo dõi đại công tử. Cho dù ngươi lắm tiền đến mấy thì ta cũng không tha cho ngươi vì cái tội dám bám theo ta, cả tên thuộc hạ của ngươi nữa_ Quay sang Lục Viễn_ Này, trói bọn chúng lại cho ta
- Vâng
Sau khi hai người kia được trói gọn trên gốc cây, Tiểu Long cùng Lục Viễn xắn áo ra đi.
Bỗng, một tên mở mắt ra...
- Này hai tên lừa đảo các ngươi muốn đi đâu
- Á à_ Lục Viễn quay lại_ Thì ra ngươi vẫn chưa ngấm thuốc à!_ Ngó sang Tiểu Long_ Công tử cho hắn thêm một liều nữa nha
- Ừ
- Này, ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi là ai?_Tiểu Long đáp ngay_Đừng nói ngươi là hoàng thượng nhé. Ngươi mà là hoàng thượng thì ta đã lên chức Ngọc Hoàng rồi. Há ha ha
- Ừ, nếu thế thì sao?
- Đừng tưởng ngươi có được khuôn mặt đẹp trai hơn người rồi tự xưng là hoàng thượng, ai mà tin. Thế ngươi có biết hoàng thượng tên gì không?
- Biết
- Tên gì?
- À....ừ....thì..._ Đang định nói thì như hiểu ra điều gì, tên đang nói chuyện với Tiểu Long im bặt lại, chỉ biết thốt lên hai từ _ Không biết. Thế ngươi biết à ?
- Đại ca ta đây xuất quỷ nhập thần, có gì mà không biết.
Ta còn biết ngươi chính là một tên ngốc siêu hạng, dám đụng vào bổn công tử mà chưa bầm dập là ngươi còn may đó.
Thôi không lắm điều nữa, ta đi đây.
Tiểu Long đắc ý quay đi nhưng mới bước được mấy bước, chiếc dây thừng đã rớt xuống.
Thì ra nãy giờ bọn chúng xài chiêu giương đông kích tây.
Một tên gây chú ý, tên còn lại nhanh chóng cắt dây thừng.
- Hừ các ngươi cũng nhanh lắm, bây giờ muốn sao, có thích đánh nhau với bọn ta không?
- Hứ, Tân Nhất ( Shinichi )ta đâu có thích gây chiến với bọn chợ búa các ngươi nhưng nếu các ngươi muốn thì ta chiều. Nào Hắc vũ Khoái Đẩu ( Kuroba Kaito) lên đi.
- Vâng thưa công tử
Hai bên giao chiến ác liệt.
Cuối cùng, bên phe của Tiểu Long nhà ta yếu thế nên đành xài võ " bảy chọ".
Món võ này là chiêu tủ của mấy tên lưu manh giang hồ cỡ Lục Viễn với Tiểu Long nên hai tên kia theo không kịp.
Một lúc sau, Tân Nhất và Khoái Đẩu đã mất dấu hai kẻ lừa đảo '' chuyên nghiệp ".
Chạy ra đến ngoại ô kinh thành, Khoái Đẩu mới nhìn thấy hai người kia cùng ba anh em Đại/Nhị/Tam Lang đang phát gạo, chăn mền cho những người nghèo.
- Này hoàng thượng, ngài nhìn kìa
- hả, là mấy tên côn đồ lúc nãy sao? Thì ra bọn chúng lừa đảo không phải để ăn xài mà để giúp người nghèo. Xem ra chúng ta đã nhầm lẫn rồi! Lát nữa phải tới xin lỗi họ thôi
- Ấy, vậy sao được. Người là hoàng thượng mà, sao có thể đi xin lỗi cái đám dân thường đó
- Họ là dân thường nhưng họ cao thượng hơn ta nhiều, biết đi làm việc thiện, còn ta là hoàng thượng mà chỉ biết sung sướng ngồi trên ngai vàng, không hiểu nỗi lòng của nhân dân. Chỉ một câu xin lỗi thôi thì có đáng gì chứ!
- Vâng ạ, hoàng thượng anh minh_ Vừa nói, Khoái Đẩu vừa cúi đầu tỏ vẻ cung kính
- Ừm_ Nói đoạn, Tân Nhất chậm rãi bước lại nơi nhóm người Tiểu Long đang đứng, cúi đầu xin lỗi làm cả đám kinh ngạc.
Sau khi biết đã hiểu lầm nhau, hai bên nhanh chóng làm quen với nhau.
Tối hôm đó một bữa tiệc thịnh soạn được dọn ra ngay trong một quán nhậu gần đó, mọi người thỏa sức uống rượu đến gần đêm mới chia tay.
Còn riêng về phần tiểu thư Lợi Lan thì sau đêm đó vì say quá nên không dám về nhà, bị cha phát hiện là tiêu ngay nên nàng cùng Hòa Diệp (tên thật của Kazuha) ngủ lại ngay ở một quán trọ bên đường đến sáng hôm sau mới ló mặt về nhà.
Bởi vì sợ cha mẹ phạt nên nàng phải lén lén lút lút đi vào bằng cửa sau vì sợ bị mọi người phát hiện.
____________ Quay về với hiện tại______________
Hai người đang chui vào nhà từ hướng hậu hoa viên thì nghe đằng sau có tiếng gọi:
- Này, Lợi Lan, đi đâu về đó? Cả Hòa Diệp nữa?
- Hả huynh Bình Thứ ( Heiji), sao huynh lại biết tụi muội ở đây?
- Hừ sao ta lại không biết, hôm qua thấy hai đứa không về ta đoán chắc đã vi vu nơi nào rồi, đúng không?
- Vâng
- Rồi, vậy bây giờ chịu phạt đi
- Dạ, vẫn chiêu cũ sao?_ Lợi Lan nhìn huynh trưởng bằng đôi mắt cún con để mong thoát tội nhưng nào có thể. Bình Thứ đã quen quá với cái chiêu "siêu độc" này của muội muội rồi. Sau nhiều lần bị gạt, chàng đã khôn ra trông thấy. " Quá tam ba bận" mà, không phải cổ nhân đã dạy thế sao.
- Ừ, mỗi đứa một cành. Lần này là một canh giờ*
( theo quy ước,1 canh giờ là 2 tiếng đồng hồ)
- Hả_ Cả hai toác miệng ra giật mình. Chẳng lẽ chiêu thức ấy đã hết công dụng rồi sao?
Trong lúc đó, Bình Thứ vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể, thị uy ra lệnh cho hai cô nương phá phách kia thi hành cấp tốc hình phạt.
- Không hả gì hết. Làm!!!
- Vâng_ Lợi Lan xịu mặt, dù không muốn cũng đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Biết sao được. Ai bảo tại nàng mê chơi quá làm gì. Khổ thân hai nàng.@@
Thế là hôm đó hai người đã phải treo người lên cây đến tận trưa.
Nếu nam nhân hay nữ nhân nào nào đang say đắm vì sự bí ẩn của Lợi Lan mà trông thấy cảnh này chắc ức quá mà từ bỏ luôn.
Ai đời đương kim nhị tiểu thư nhà tể tướng Đại Kim Quốc - mỹ nhân với lời đồn sắc đẹp vang danh 8 nước trong xứ Phù Tang và cũng là mỹ nữ khả ái nhất Đại Kim Quốc này, lại đang an tọa trên cây trong một tình huống dở khóc dở cười thế này...
_:_:_:_:_:_: còn nữa :_:_:_:_:_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.