Chương 51
Sơn Hữu Thanh Mộc
24/05/2022
Một thùng nước tắm chỉ còn lại nửa lượng nước, cứ tắm mãi đến lúc cả đời này Quý Thính không muốn tắm rửa nữa.
"Còn nữa tháng nữa là thành hôn rồi, Thân Đồ Xuyên, ngươi không thể yên phận thêm nửa tháng nữa sao?" Quý Thính chẳng buồn nhấc ngón tay lên, để mặc hắn thay đồ ngủ khô ráo cho mình, sau đó nằm ườn trên giường như người không xương.
Thân Đồ Xuyên nằm xuống cạnh nàng: "Nếu ngày nào điện hạ cũng đến chỗ ta thì làm gì có chuyện ta không yên phận?"
"Ngày nào cũng đến? Yêu cầu của ngươi đối với bổn cung hơi cao rồi đó." Quý Thính khẽ xì một tiếng, nghĩ thầm rằng nếu cứ theo cách dằn vặt này của hắn thì chỉ ba ngày thôi, cái eo già này của nàng khỏi cần nữa.
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì nghĩ đến thị phu của nàng, ý cười trong mắt phai nhạt đi một chút, im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Người và ta là phu thê, yêu cầu gặp mặt mỗi ngày cũng cao sao?"
Hắn nói xong thì hơi dừng lại một chút, nhìn bụng nàng với ánh mắt dịu dàng: "Ngày ngày cùng ngủ với nhau, sinh con dưỡng cái, đó là điều nên có giữa phu thê."
Giờ còn chưa thành hôn mà nghĩ đến cả chuyện con cái rồi, đúng là được nước lấn tới. Quý Thính nhắm mắt lại: "Ngươi và ta cũng chẳng tính là phu thê đúng chuẩn."
"Dù không theo lời cha mẹ nhưng có hoàng thượng làm chủ, sao lại không tính là phu thuê đúng chuẩn?" Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng lại, "Chẳng lẽ điện hạ định không trao đổi hôn thư với ta?"
Quý Thính cạn lời mở mắt ra: "Đùa gì vậy hả, đã thành hôn rồi thì sao có thể không trao đổi hôn thư chứ?" Nàng tốn nhiều công sức để hắn làm phò mã như thế, chẳng phải vì sự danh chính ngôn thuận này hay sao.
Lúc này ánh mắt Thân Đồ Xuyên mới dịu xuống, hôn nhẹ lên trán nàng: "Không còn sớm nữa, điện hạ ngủ đi."
"Ngày mai ngươi quay về sớm một chút, đừng để người khác bắt gặp, còn nữa, sau này không cho phép ngươi đến đây." Quý Thính rất buồn ngủ, lúc nói chuyện, miệng cũng không mở ra nổi.
Thân Đồ Xuyên vỗ nhẹ nhàng sau lưng nàng: "Vậy điện hạ sẽ đến gặp ta sao?"
"Ngươi không nghe người ta nói trước khi thành hôn mà gặp nhau sẽ không may mắn hả?" Quý Thính thiếu kiên nhẫn vùi mặt vào cổ áo hắn, "Nếu muốn hòa ly sớm một chút thì ngươi cứ đến thử xem."
Thân Đồ Xuyên hơi run lên, sau đó lấy lại tinh thần nói: "Vậy thì vẫn nên không gặp nhau nữa." Hắn nói xong, dừng lại thoáng chốc, nhỏ giọng hỏi một câu: "Nếu nửa tháng nữa ta không đến, điện hạ sẽ nhớ ta chứ?"
"Ừ..." Quý Thính không nghe rõ hắn nói gì nữa, đáp một tiếng rồi chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên, cũng nhắm hai mắt lại.
Sáng hôm sau, lúc Quý Thính dậy, Thân Đồ Xuyên đã không còn ở bên cạnh, người nàng còn rất mỏi, nhìn thấy nha hoàn hầu hạ thì lười biếng nói: "Giờ gì rồi?"
"Đã giờ Thìn rồi, điện hạ." Nha hoàn đỡ nàng ngồi dậy.
Quý Thính biếng nhác nhìn nàng ta một cái, khóe mắt nhìn đến cái bát đang bốc hơi nóng trên bàn, dừng lại một chốc rồi hỏi: "Đó là gì?"
"Thưa điện hạ, là thuốc dưỡng sinh của người." Nha hoàn đáp.
Quý Thính hơi khựng người, thuốc tránh thai của Mục Dự Chi có cả công dụng dưỡng sinh bồi bổ nên nàng gọi nó là thuốc dưỡng sinh, người bên dưới cũng sửa lại cách gọi... Vì thế, vì sao khi nàng không dặn gì mà lại bưng một bát đến cho nàng?
Quý Thính im lặng một lát: "Sáng này lúc Thân Đồ Xuyên đi, ngươi nhìn thấy rồi hả?"
"Thưa điện hạ, không thấy." Nha hoàn trả lời.
Vẻ mặt Quý Thính có chút vi diệu: "Vậy sao ngươi biết hắn đã đến?"
"Tiếng, tiếng động trong phòng điện hạ hôm qua hơi lớn." Nha hoàn đỏ mặt trả lời.
Quý Thính: "..."
Trong phòng ngủ đột nhiên rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, ngay sau đó Quý Thính mặt không cảm xúc nói: "Đưa thuốc cho bổn cung."'
"Vâng." Nha hoàn vội dâng lên bằng hai tay.
Quý Thính uống một hơi cạn sạch, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo Chử Yến tăng thêm người canh giữ ở viện của bổn cung, nếu thấy Thân Đồ Xuyên đến thì đuổi hắn ra ngoài!"
"Vâng, điện hạ."
Quý Thính xấu hổ nhìn nha hoàn đi khỏi, chuẩn bị chờ Thân Đồ Xuyên quay lại sẽ gọi Chử Yến đánh hắn một trận thật ác liệt.
Nhưng Thân Đồ Xuyên không cho nàng cơ hội ấy, từ sau hôm đó, hắn không những không quay lại mà còn không cử người đến mời nữa, tựa như bắt đầu yên phận thật rồi.
Lúc đầu, Quý Thính cảm thấy khá ngạc nhiên, luôn cảm thấy hắn có âm mưu gì đang đợi mình, vì thế nàng bảo nô tài trong biệt viện theo dõi hắn, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn thì mới yên tâm.
Ngày đại hôn càng ngày càng gần, Quý Thính từ một người rảnh rỗi đã trở thành một người bận bịu. Lúc trước đã nói là giao tất cả công việc liên quan đến đại hôn cho Lễ Bộ, nàng tưởng rằng mình chỉ cần đợi đến hôm ấy bái đường là được, kết quả ngày nào phía Lễ Bộ cũng cử người đến thảo luận với nàng, việc nhỏ việc lớn gì cũng phải nói với nàng.
Suốt cả một ngày từ lúc mở mắt ra, Quý Thính vô cùng bận rộn, đến tận tối mới được nghỉ, mệt đến mức muốn nằm xuống giường luôn, ngay cả cơm cũng chỉ hận không cần ăn nữa.
Bận rộn hơn mười ngày liên tục, cuối cùng cũng tới ngày thành hôn.
Một đêm trước đại hôn, Quý Thính và đám Mục Dự Chi dùng bữa ở sảnh lớn, cả căn phòng đều tĩnh lặng, bầu không khí có sự nặng nề không nói ra được.
Quý Thính mỉm cười, muốn để bọn họ vui vẻ lên: "Ngày mai là ta thành thân rồi, bày cái mặt đấy ra làm gì hả, không cả nói mấy câu chúc mừng may mắn là sao."
Phù Vân mím môi, một lúc lâu sau hơi mất mát nói: "Phù Vân vốn cho rằng người thành thân với điện hạ sẽ là người có thân phận cao quý nhất trên đời này ngoại trừ hoàng thất, chẳng thể ngờ cuối cùng lại là một người không có thân phận gì cả... Phù Vân cảm thấy ấm ức cho điện hạ."
"Bất luận thân phận cao quý nhường nào, bước vào cửa phủ trưởng công chúa thì sau này cũng không có duyên với con đường làm quan, cũng chẳng thể nói là ấm ức được." Quý Thính an ủi.
Phù Vân hừ nhẹ một tiếng: "Dù không tìm người có thân phận cao quý, cũng phải chọn ai đó trân quý điện hạ như trân châu chứ?"
Y hỏi xong còn không quên tìm sự đồng tình, ánh mắt đảo qua mặt Mục Dự Chi, cuối cùng nhìn sang Chử Yến: "Ngươi thấy đúng không?"
Chử Yến hơi khựng người lại: "Sau này ta sẽ không nói đến chuyện của Thân Đồ Xuyên."
"Tại sao?" Phù Vân tò mò.
Chử Yến nhìn Quý Thính: "Ta chỉ cần bảo vệ điện hạ là được, chuyện còn lại thế nào cũng được, nếu Thân Đồ Xuyên vào phủ trưởng công chúa thì sau này hắn chính là người của phủ trưởng công chúa, nếu hắn không tốt với điện hạ, chỉ cần điện hạ ra lệnh một tiếng là ta sẽ giết hắn ngay."
Quý Thính: "...Ngày mai ta thành hôn, các ngươi cứ nhất quyết gọi đánh gọi giết sao?"
Chử Yến lạnh lùng nhấp một ngụm trà, không nói gì thêm, Phù Vân bĩu môi, vùi đầu gặm đùi gà của mình. Quý Thính liếc mắt nhìn hai người họ, cuối cùng nhìn sang Mục Dự Chi vẫn không nói gì từ nãy đến giờ."
"Ngươi thì sao? Cũng không vui như bọn họ hả?" Quý Thính nói ra câu này cũng không ôm hi vọng gì.
Mục Dự Chi im lặng chốc lát, hỏi: "Sau khi thành thân với Thân Đồ Xuyên, điện hạ sẽ vui sao?"
Quý Thính không ngờ hắn ta lại hỏi vậy, ngẩn người rồi trả lời: "Không thể nói là sẽ vui nhưng sẽ yên tâm."
"Vì vậy, điều này cũng coi là chuyện tốt." Mục Dự Chi khẽ cười một tiếng, giơ ly rượu lên với nàng: "Như vậy, Dự Chi chúc điện hạ tân hôn vui vẻ, mong điện hạ bình an thuận lợi, thoải mái mà sống."
Quý Thính dở khóc dở cười, viền mắt lại hơi nóng: "Con người ngươi ấy à... Sao nói cứ như chúc mừng năm mới vậy chứ, lúc này không phải nên chúc ta bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm sao?"
Mục Dự Chi mỉm cười, uống cạn ly rượu, Quý Thính cũng uống một chén, rượu đục vào bụng, đầu óc tỉnh táo lên không ít: "Ngày mai trong phủ sẽ rất bận, mấy người các ngươi phải cẩn thận hơn một chút, chờ để kẻ gian lọt vào."
"Điện hạ yên tâm, ty chức sẽ hết lòng hết sức." Chử Yến nghiêm túc nói.
Quý Thính khẽ gật đầu, uống thêm chút rượu với bọn họ rồi mới đứng dậy đi về phòng ngủ. Trời đã vào hè, vốn là đêm nóng bức nhất nhưng lúc chiều tối mưa một trận nên bỗng trở nên mát mẻ."
Đêm hè, gió nhẹ thổi lay cành lá, từ xa truyền đến tiếng ếch kêu đặc trưng sau cơn mưa, Quý Thính hơi say, dưới chân nhẹ tênh, đi về phòng ngủ có cảm giác mới lạ.
"Điện hạ, nô tỳ đỡ người." Nha hoàn lo lắng nói.
Quý Thính vung tay: "Không cần, bổn cung muốn đi một mình, ngươi đừng theo."
Nha hoàn đáp một tiếng, nhíu mày dừng lại.
Một mình Quý Thính đi dạo trong phủ, đi một lúc lâu mà chưa hết đường, lúc này mới nhận ra ngôi phủ này rộng nhường nào. Nàng nhìn cây cỏ quý giá trong sân, đột nhiên nhớ đến tiên hoàng đã tặng mấy cây này đến đây.
Năm đó, khi tiên hoàng còn sống, đúng là hận không thể đưa hết đồ tốt trên đời này cho nàng, bời vì sợ rằng sau khi ông quả đời thì nàng sẽ sống không tốt, chọn đệ đệ ruột của nàng (lên ngôi) trong số mấy hoàng tử xêm xêm nhau, chỉ vì sau này có người che chở cho nàng, để nàng có thể được vinh quang, sống trong nuông chiều một đời.
Chỉ tiếc nàng và Quý Văn đều phụ lòng tiên hoàng, phụ lòng cha của bọn họ.
Quý Thính nhẹ nhàng lau giọt nước mắt bên khóe mắt đi, bình tĩnh tiếp tục tản bộ, lúc đi đến biệt viện ở thiên viện, nàng bỗng dừng bước.
Cái viện này chính là nơi ở nàng chuẩn bị cho Thân Đồ Xuyên, chờ buổi lễ đại hôn ngày mai kết thúc, hắn sẽ bị nàng vây nhốt ở xó này, vĩnh viễn chỉ có thể làm một người có mỗi cái dang phò mã gia.
"Là ngươi ép ta." Khuôn mặt Quý Thính lành lạnh, đáy mắt lóe lên sát ý nhàn nhạt.
Nàng vẫn luôn rất lý trí, kiếp trước nàng cuốn lấy không buông với Thân Đồ Xuyên, quả thực chỉ gây phiền nhiễu cho hắn, trong lòng hắn hận nàng, cuối cùng muốn đích thân tiễn nàng lên đường cũng không thể trách móc gì được, dù sao hắn không đến thì cũng có người khác đến, nàng phản kích mấy lần cũng chỉ để xả giận mà thôi, nhưng người này cứ được voi đòi tên, vẫn muốn bước lên con đường ở kiếp trước.
Chút tình cảm của nàng với Thân Đồ Xuyên ở kiếp trước đã sớm hao mòn gần như không còn gì trong sự thống khổ cuối cùng rồi, bây giờ sống lại một đời, sao nàng có thể làm theo ý hắn nữa?
Nàng bình tĩnh nhìn cửa lớn biệt viện, im lặng một lát rồi quay người đi nhưng lại va vào một cái ôm ấp áp.
"Suỵt." Thân Đồ Xuyên nói nhỏ.
Quý Thính trầm ngâm thoáng chốc: "Ngươi đến từ lúc nào vậy?"
"Vừa tới, sao điện hạ lại ở đây?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính bình thản: "Ngày mai thành hôn, không ngủ được, vì thế ra ngoài đi dạo, kết quả đi tới nơi này."
"Lúc trước mỗi lần ta tới phủ đều đi từ bên này qua, bình thường ở đây không có ai cả, vừa nãy nhìn thấy điện hạ còn tưởng mình nhìn nhầm." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Khóe môi Quý Thính cong lên, lùi về sau một bước muốn kéo giãn khoảng cách với hắn, nhưng vừa mới động đậy đã bị hắn nắm chặt hai tay.
"Điện hạ đừng cử động." Tiếng Thân Đồ Xuyên vang lên từ đỉnh đầu nàng, "Trước đó điện hạ đã nói, trước đại hôn không nên gặp mặt, cứ như vậy đi, đừng cử động, mặc dù ta đã nhìn thấy điện hạ nhưng chỉ cần điện hạ không thấy ta thì không tính là gặp nhau."
Quý Thính cạn lời: "Thế mà ngươi còn đến?"
Thân Đồ Xuyên dừng chốc lát: "Muốn đến."
Quý Thính: "..."
Im lặng một lúc, Thân Đồ Xuyên vẫn không định buông nàng ra, nàng mím môi nói: "Bổn cung mệt rồi."
"Ta đưa điện hạ về phòng ngủ." Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính không biết nói gì: "Ngươi không cho bổn cung nhìn thấy ngươi thì đưa bổn cung về kiểu gì?"
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên, che mặt nàng lại rồi giúp nàng quay người, bản thân hắn thì ôm lấy vai nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đẩy nàng đi.
Quý Thính chỉ coi hắn đang lên cơn thần kinh, im lặng không nói gì, cùng hắn đi về phòng ngủ, trên đường đi gặp không ít đầy tớ, nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt họ, Quý Thính có cảm giác mất mặt không tên... Có thể không mất mặt sao? Thân Đồ Xuyên đột nhiên xuất hiện còn chưa tính, còn rập khuôn từng bước vươn tay ra với nàng, hai tay cứ như đỡ trẻ con học đi vậy, cẩn thận đỡ hai cánh tay nàng từ phía sau.
Vất vả mãi với về đến phòng ngủ, Quý Thính muốn nhanh chóng đi vào trong phòng nhưng bị hắn giữ chặt tay không buông.
"Còn chưa đi?" Quý Thính không vui hỏi.
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát: "Điện hạ, ngày mai chúng ta thành thân thật rồi sao?"
"...Ngươi đang phát điên gì ở đây hả?" Kiên nhẫn của Quý Thính đã đến giới hạn.
Thân Đồ Xuyên buông ra cánh tay của nàng ra, khẽ cười một tiếng nói: "Không có chuyện gì hết, ước muốn nhiều năm được như ý nguyện, có chút không chân thực mà thôi."
Quý Thính hơi nhăn mặt, lúc sau xoay người lại, nơi mà Thân Đồ Xuyên vốn nên đứng ở đó đã trống không rồi.
"Còn nữa tháng nữa là thành hôn rồi, Thân Đồ Xuyên, ngươi không thể yên phận thêm nửa tháng nữa sao?" Quý Thính chẳng buồn nhấc ngón tay lên, để mặc hắn thay đồ ngủ khô ráo cho mình, sau đó nằm ườn trên giường như người không xương.
Thân Đồ Xuyên nằm xuống cạnh nàng: "Nếu ngày nào điện hạ cũng đến chỗ ta thì làm gì có chuyện ta không yên phận?"
"Ngày nào cũng đến? Yêu cầu của ngươi đối với bổn cung hơi cao rồi đó." Quý Thính khẽ xì một tiếng, nghĩ thầm rằng nếu cứ theo cách dằn vặt này của hắn thì chỉ ba ngày thôi, cái eo già này của nàng khỏi cần nữa.
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì nghĩ đến thị phu của nàng, ý cười trong mắt phai nhạt đi một chút, im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Người và ta là phu thê, yêu cầu gặp mặt mỗi ngày cũng cao sao?"
Hắn nói xong thì hơi dừng lại một chút, nhìn bụng nàng với ánh mắt dịu dàng: "Ngày ngày cùng ngủ với nhau, sinh con dưỡng cái, đó là điều nên có giữa phu thê."
Giờ còn chưa thành hôn mà nghĩ đến cả chuyện con cái rồi, đúng là được nước lấn tới. Quý Thính nhắm mắt lại: "Ngươi và ta cũng chẳng tính là phu thê đúng chuẩn."
"Dù không theo lời cha mẹ nhưng có hoàng thượng làm chủ, sao lại không tính là phu thuê đúng chuẩn?" Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng lại, "Chẳng lẽ điện hạ định không trao đổi hôn thư với ta?"
Quý Thính cạn lời mở mắt ra: "Đùa gì vậy hả, đã thành hôn rồi thì sao có thể không trao đổi hôn thư chứ?" Nàng tốn nhiều công sức để hắn làm phò mã như thế, chẳng phải vì sự danh chính ngôn thuận này hay sao.
Lúc này ánh mắt Thân Đồ Xuyên mới dịu xuống, hôn nhẹ lên trán nàng: "Không còn sớm nữa, điện hạ ngủ đi."
"Ngày mai ngươi quay về sớm một chút, đừng để người khác bắt gặp, còn nữa, sau này không cho phép ngươi đến đây." Quý Thính rất buồn ngủ, lúc nói chuyện, miệng cũng không mở ra nổi.
Thân Đồ Xuyên vỗ nhẹ nhàng sau lưng nàng: "Vậy điện hạ sẽ đến gặp ta sao?"
"Ngươi không nghe người ta nói trước khi thành hôn mà gặp nhau sẽ không may mắn hả?" Quý Thính thiếu kiên nhẫn vùi mặt vào cổ áo hắn, "Nếu muốn hòa ly sớm một chút thì ngươi cứ đến thử xem."
Thân Đồ Xuyên hơi run lên, sau đó lấy lại tinh thần nói: "Vậy thì vẫn nên không gặp nhau nữa." Hắn nói xong, dừng lại thoáng chốc, nhỏ giọng hỏi một câu: "Nếu nửa tháng nữa ta không đến, điện hạ sẽ nhớ ta chứ?"
"Ừ..." Quý Thính không nghe rõ hắn nói gì nữa, đáp một tiếng rồi chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên, cũng nhắm hai mắt lại.
Sáng hôm sau, lúc Quý Thính dậy, Thân Đồ Xuyên đã không còn ở bên cạnh, người nàng còn rất mỏi, nhìn thấy nha hoàn hầu hạ thì lười biếng nói: "Giờ gì rồi?"
"Đã giờ Thìn rồi, điện hạ." Nha hoàn đỡ nàng ngồi dậy.
Quý Thính biếng nhác nhìn nàng ta một cái, khóe mắt nhìn đến cái bát đang bốc hơi nóng trên bàn, dừng lại một chốc rồi hỏi: "Đó là gì?"
"Thưa điện hạ, là thuốc dưỡng sinh của người." Nha hoàn đáp.
Quý Thính hơi khựng người, thuốc tránh thai của Mục Dự Chi có cả công dụng dưỡng sinh bồi bổ nên nàng gọi nó là thuốc dưỡng sinh, người bên dưới cũng sửa lại cách gọi... Vì thế, vì sao khi nàng không dặn gì mà lại bưng một bát đến cho nàng?
Quý Thính im lặng một lát: "Sáng này lúc Thân Đồ Xuyên đi, ngươi nhìn thấy rồi hả?"
"Thưa điện hạ, không thấy." Nha hoàn trả lời.
Vẻ mặt Quý Thính có chút vi diệu: "Vậy sao ngươi biết hắn đã đến?"
"Tiếng, tiếng động trong phòng điện hạ hôm qua hơi lớn." Nha hoàn đỏ mặt trả lời.
Quý Thính: "..."
Trong phòng ngủ đột nhiên rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, ngay sau đó Quý Thính mặt không cảm xúc nói: "Đưa thuốc cho bổn cung."'
"Vâng." Nha hoàn vội dâng lên bằng hai tay.
Quý Thính uống một hơi cạn sạch, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo Chử Yến tăng thêm người canh giữ ở viện của bổn cung, nếu thấy Thân Đồ Xuyên đến thì đuổi hắn ra ngoài!"
"Vâng, điện hạ."
Quý Thính xấu hổ nhìn nha hoàn đi khỏi, chuẩn bị chờ Thân Đồ Xuyên quay lại sẽ gọi Chử Yến đánh hắn một trận thật ác liệt.
Nhưng Thân Đồ Xuyên không cho nàng cơ hội ấy, từ sau hôm đó, hắn không những không quay lại mà còn không cử người đến mời nữa, tựa như bắt đầu yên phận thật rồi.
Lúc đầu, Quý Thính cảm thấy khá ngạc nhiên, luôn cảm thấy hắn có âm mưu gì đang đợi mình, vì thế nàng bảo nô tài trong biệt viện theo dõi hắn, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn thì mới yên tâm.
Ngày đại hôn càng ngày càng gần, Quý Thính từ một người rảnh rỗi đã trở thành một người bận bịu. Lúc trước đã nói là giao tất cả công việc liên quan đến đại hôn cho Lễ Bộ, nàng tưởng rằng mình chỉ cần đợi đến hôm ấy bái đường là được, kết quả ngày nào phía Lễ Bộ cũng cử người đến thảo luận với nàng, việc nhỏ việc lớn gì cũng phải nói với nàng.
Suốt cả một ngày từ lúc mở mắt ra, Quý Thính vô cùng bận rộn, đến tận tối mới được nghỉ, mệt đến mức muốn nằm xuống giường luôn, ngay cả cơm cũng chỉ hận không cần ăn nữa.
Bận rộn hơn mười ngày liên tục, cuối cùng cũng tới ngày thành hôn.
Một đêm trước đại hôn, Quý Thính và đám Mục Dự Chi dùng bữa ở sảnh lớn, cả căn phòng đều tĩnh lặng, bầu không khí có sự nặng nề không nói ra được.
Quý Thính mỉm cười, muốn để bọn họ vui vẻ lên: "Ngày mai là ta thành thân rồi, bày cái mặt đấy ra làm gì hả, không cả nói mấy câu chúc mừng may mắn là sao."
Phù Vân mím môi, một lúc lâu sau hơi mất mát nói: "Phù Vân vốn cho rằng người thành thân với điện hạ sẽ là người có thân phận cao quý nhất trên đời này ngoại trừ hoàng thất, chẳng thể ngờ cuối cùng lại là một người không có thân phận gì cả... Phù Vân cảm thấy ấm ức cho điện hạ."
"Bất luận thân phận cao quý nhường nào, bước vào cửa phủ trưởng công chúa thì sau này cũng không có duyên với con đường làm quan, cũng chẳng thể nói là ấm ức được." Quý Thính an ủi.
Phù Vân hừ nhẹ một tiếng: "Dù không tìm người có thân phận cao quý, cũng phải chọn ai đó trân quý điện hạ như trân châu chứ?"
Y hỏi xong còn không quên tìm sự đồng tình, ánh mắt đảo qua mặt Mục Dự Chi, cuối cùng nhìn sang Chử Yến: "Ngươi thấy đúng không?"
Chử Yến hơi khựng người lại: "Sau này ta sẽ không nói đến chuyện của Thân Đồ Xuyên."
"Tại sao?" Phù Vân tò mò.
Chử Yến nhìn Quý Thính: "Ta chỉ cần bảo vệ điện hạ là được, chuyện còn lại thế nào cũng được, nếu Thân Đồ Xuyên vào phủ trưởng công chúa thì sau này hắn chính là người của phủ trưởng công chúa, nếu hắn không tốt với điện hạ, chỉ cần điện hạ ra lệnh một tiếng là ta sẽ giết hắn ngay."
Quý Thính: "...Ngày mai ta thành hôn, các ngươi cứ nhất quyết gọi đánh gọi giết sao?"
Chử Yến lạnh lùng nhấp một ngụm trà, không nói gì thêm, Phù Vân bĩu môi, vùi đầu gặm đùi gà của mình. Quý Thính liếc mắt nhìn hai người họ, cuối cùng nhìn sang Mục Dự Chi vẫn không nói gì từ nãy đến giờ."
"Ngươi thì sao? Cũng không vui như bọn họ hả?" Quý Thính nói ra câu này cũng không ôm hi vọng gì.
Mục Dự Chi im lặng chốc lát, hỏi: "Sau khi thành thân với Thân Đồ Xuyên, điện hạ sẽ vui sao?"
Quý Thính không ngờ hắn ta lại hỏi vậy, ngẩn người rồi trả lời: "Không thể nói là sẽ vui nhưng sẽ yên tâm."
"Vì vậy, điều này cũng coi là chuyện tốt." Mục Dự Chi khẽ cười một tiếng, giơ ly rượu lên với nàng: "Như vậy, Dự Chi chúc điện hạ tân hôn vui vẻ, mong điện hạ bình an thuận lợi, thoải mái mà sống."
Quý Thính dở khóc dở cười, viền mắt lại hơi nóng: "Con người ngươi ấy à... Sao nói cứ như chúc mừng năm mới vậy chứ, lúc này không phải nên chúc ta bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm sao?"
Mục Dự Chi mỉm cười, uống cạn ly rượu, Quý Thính cũng uống một chén, rượu đục vào bụng, đầu óc tỉnh táo lên không ít: "Ngày mai trong phủ sẽ rất bận, mấy người các ngươi phải cẩn thận hơn một chút, chờ để kẻ gian lọt vào."
"Điện hạ yên tâm, ty chức sẽ hết lòng hết sức." Chử Yến nghiêm túc nói.
Quý Thính khẽ gật đầu, uống thêm chút rượu với bọn họ rồi mới đứng dậy đi về phòng ngủ. Trời đã vào hè, vốn là đêm nóng bức nhất nhưng lúc chiều tối mưa một trận nên bỗng trở nên mát mẻ."
Đêm hè, gió nhẹ thổi lay cành lá, từ xa truyền đến tiếng ếch kêu đặc trưng sau cơn mưa, Quý Thính hơi say, dưới chân nhẹ tênh, đi về phòng ngủ có cảm giác mới lạ.
"Điện hạ, nô tỳ đỡ người." Nha hoàn lo lắng nói.
Quý Thính vung tay: "Không cần, bổn cung muốn đi một mình, ngươi đừng theo."
Nha hoàn đáp một tiếng, nhíu mày dừng lại.
Một mình Quý Thính đi dạo trong phủ, đi một lúc lâu mà chưa hết đường, lúc này mới nhận ra ngôi phủ này rộng nhường nào. Nàng nhìn cây cỏ quý giá trong sân, đột nhiên nhớ đến tiên hoàng đã tặng mấy cây này đến đây.
Năm đó, khi tiên hoàng còn sống, đúng là hận không thể đưa hết đồ tốt trên đời này cho nàng, bời vì sợ rằng sau khi ông quả đời thì nàng sẽ sống không tốt, chọn đệ đệ ruột của nàng (lên ngôi) trong số mấy hoàng tử xêm xêm nhau, chỉ vì sau này có người che chở cho nàng, để nàng có thể được vinh quang, sống trong nuông chiều một đời.
Chỉ tiếc nàng và Quý Văn đều phụ lòng tiên hoàng, phụ lòng cha của bọn họ.
Quý Thính nhẹ nhàng lau giọt nước mắt bên khóe mắt đi, bình tĩnh tiếp tục tản bộ, lúc đi đến biệt viện ở thiên viện, nàng bỗng dừng bước.
Cái viện này chính là nơi ở nàng chuẩn bị cho Thân Đồ Xuyên, chờ buổi lễ đại hôn ngày mai kết thúc, hắn sẽ bị nàng vây nhốt ở xó này, vĩnh viễn chỉ có thể làm một người có mỗi cái dang phò mã gia.
"Là ngươi ép ta." Khuôn mặt Quý Thính lành lạnh, đáy mắt lóe lên sát ý nhàn nhạt.
Nàng vẫn luôn rất lý trí, kiếp trước nàng cuốn lấy không buông với Thân Đồ Xuyên, quả thực chỉ gây phiền nhiễu cho hắn, trong lòng hắn hận nàng, cuối cùng muốn đích thân tiễn nàng lên đường cũng không thể trách móc gì được, dù sao hắn không đến thì cũng có người khác đến, nàng phản kích mấy lần cũng chỉ để xả giận mà thôi, nhưng người này cứ được voi đòi tên, vẫn muốn bước lên con đường ở kiếp trước.
Chút tình cảm của nàng với Thân Đồ Xuyên ở kiếp trước đã sớm hao mòn gần như không còn gì trong sự thống khổ cuối cùng rồi, bây giờ sống lại một đời, sao nàng có thể làm theo ý hắn nữa?
Nàng bình tĩnh nhìn cửa lớn biệt viện, im lặng một lát rồi quay người đi nhưng lại va vào một cái ôm ấp áp.
"Suỵt." Thân Đồ Xuyên nói nhỏ.
Quý Thính trầm ngâm thoáng chốc: "Ngươi đến từ lúc nào vậy?"
"Vừa tới, sao điện hạ lại ở đây?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính bình thản: "Ngày mai thành hôn, không ngủ được, vì thế ra ngoài đi dạo, kết quả đi tới nơi này."
"Lúc trước mỗi lần ta tới phủ đều đi từ bên này qua, bình thường ở đây không có ai cả, vừa nãy nhìn thấy điện hạ còn tưởng mình nhìn nhầm." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Khóe môi Quý Thính cong lên, lùi về sau một bước muốn kéo giãn khoảng cách với hắn, nhưng vừa mới động đậy đã bị hắn nắm chặt hai tay.
"Điện hạ đừng cử động." Tiếng Thân Đồ Xuyên vang lên từ đỉnh đầu nàng, "Trước đó điện hạ đã nói, trước đại hôn không nên gặp mặt, cứ như vậy đi, đừng cử động, mặc dù ta đã nhìn thấy điện hạ nhưng chỉ cần điện hạ không thấy ta thì không tính là gặp nhau."
Quý Thính cạn lời: "Thế mà ngươi còn đến?"
Thân Đồ Xuyên dừng chốc lát: "Muốn đến."
Quý Thính: "..."
Im lặng một lúc, Thân Đồ Xuyên vẫn không định buông nàng ra, nàng mím môi nói: "Bổn cung mệt rồi."
"Ta đưa điện hạ về phòng ngủ." Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính không biết nói gì: "Ngươi không cho bổn cung nhìn thấy ngươi thì đưa bổn cung về kiểu gì?"
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên, che mặt nàng lại rồi giúp nàng quay người, bản thân hắn thì ôm lấy vai nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đẩy nàng đi.
Quý Thính chỉ coi hắn đang lên cơn thần kinh, im lặng không nói gì, cùng hắn đi về phòng ngủ, trên đường đi gặp không ít đầy tớ, nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt họ, Quý Thính có cảm giác mất mặt không tên... Có thể không mất mặt sao? Thân Đồ Xuyên đột nhiên xuất hiện còn chưa tính, còn rập khuôn từng bước vươn tay ra với nàng, hai tay cứ như đỡ trẻ con học đi vậy, cẩn thận đỡ hai cánh tay nàng từ phía sau.
Vất vả mãi với về đến phòng ngủ, Quý Thính muốn nhanh chóng đi vào trong phòng nhưng bị hắn giữ chặt tay không buông.
"Còn chưa đi?" Quý Thính không vui hỏi.
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát: "Điện hạ, ngày mai chúng ta thành thân thật rồi sao?"
"...Ngươi đang phát điên gì ở đây hả?" Kiên nhẫn của Quý Thính đã đến giới hạn.
Thân Đồ Xuyên buông ra cánh tay của nàng ra, khẽ cười một tiếng nói: "Không có chuyện gì hết, ước muốn nhiều năm được như ý nguyện, có chút không chân thực mà thôi."
Quý Thính hơi nhăn mặt, lúc sau xoay người lại, nơi mà Thân Đồ Xuyên vốn nên đứng ở đó đã trống không rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.