Chương 13
Châu Chu
19/12/2017
Editor: Ám Dạ Chi Vương
Tô Minh yên lặng nhìn mắt đối phương, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Đuôi mắt lén lút liếc nhìn An Tình, thấy thần sắc cô vẫn bình thản như thường, lời nói nghẹn trong miệng lại nuốt xuống cùng với đồ ăn.
Cứ như vậy, nhoáng lên vài ngày, An Tình đều đến bệnh viện chăm sóc Tô Minh.
Mà hai người giống như đã ăn ý từ trước, đều làm như không nhớ nụ hôn nồng nhiệt trong bệnh viện lần đó.
An Tình hỏi Lưu thẩm đồ ăn yêu thích của Tô đại boss, sau đó sẽ tự mình xuống bếp làm cho hắn ăn.
Tay nghề của Lưu thẩm rất tốt, An Tình học cũng không tồi.
Chỉ có một việc khiến cô cực kì kinh ngạc. Đó là tên biến thái thích thể diện như Tô Minh, vậy mà lại thích ăn đồ ngọt!
“Bằng không cháu nghĩ vì sao Lưu thẩm lại hay làm điểm tâm ngọt?”Lưu thẩm cười cười lắc đầu.
An Tình cười, lại nói tiếp: “Vậy thẩm dạy cho cháu mấy món mà Tô tiên sinh thích ăn đi.”
Chính vì hành động này mà Lưu thẩm càng thêm thân thiết với An Tình.
“Bánh kem dâu tây, bác sĩ nói anh có thể ăn.” An Tình cầm theo một cái hộp tinh xảo, đặt vào trong tay Tô Minh.
Tô Minh sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
“Đồ ngọt a, anh không thích sao?”
Nhét vào tay Tô Minh một cái thìa nhỏ, An Tình trừng mắt nhìn hắn: ‘Chẳng lẽ còn muốn tôi đút?”
Trong lòng có chút buồn bực, theo bản năng định cự tuyệt. Không phải hắn không thích đồ ngọt, mà là bị người nhìn chằm chằm như vậy có chút không thoải mái, còn có chút khẩn trương.
Lúc trước vì Bành Bối Bối mà bắt cóc cô đến biệt thự, chỉ cảm thấy cô gái này rất đáng ghét.
Nhưng bây giờ, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ chờ mong của cô gái đối diện, lại cúi đầu nhìn bánh kem, trong lòng có một cảm giác khác thường đang rục rịch, một cảm giác không nói lên lời.
Bỗng nhiên, hắn lại không thể nói ra câu cự tuyệt.
Vì thế, mở hộp ra, Tô Minh ngoan ngoãn ngồi ăn bánh kem.
Hai người ngoài thời gian đầu không vừa mắt nhau ra, hiện tại Tô đại boss tuy rằng không nói chuyện, nhưng rốt cuộc cũng an tĩnh ở bên cạnh An Tình.
Đến tận khi An Tình nhìn thấy Bành Bối Bối và Phương Du lần nữa trong phòng bệnh, cùng với sắc mặt âm trầm của Tô đại boss, trong lòng An Tình thầm kêu không tốt.
oOo
“Đây là hợp tác giữa hai công ty, thỉnh Tô tiên sinh làm việc có chừng mực!”
Ánh mắt Phương Du sâu kín đảo qua giữa An Tình và Tô Minh, nhấn mạnh thanh âm: “Còn có, cả Phương gia và Bối Bối, tôi đều sẽ không nhường cho anh!”
“Mấy hôm trước, trợ lý của tôi đã tra được ít manh mối.Tô tiên sinh, người động thủ với Phương gia chính là anh!”
Bành Bối Bối lộ vẻ mặt hậm hực: “Tô tiên sinh, thỉnh anh một vừa hai phải, hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp anh, mong rằng sau này anh đừng làm khó Phương gia nữa!”
“Nếu anh không nghĩ hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta, bị kiện lên tòa, vậy thì mong rằng anh hãy thu tay lại!”
Dứt lời, Phương Du nhìn thoáng qua Tô Minh, kéo Bành Bối Bối đứng dậy, cầm văn kiện rời đi: “Anh tự quyết định đi!”
Bành Bối Bối trừng mắt nhìn An Tình một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Sắc mặt Tô Minh trắng đến dọa người, nắm tay siết chặt, đôi mắt híp lại, con ngươi lộ ra tia sáng sắc lạnh, môi mím lại, không nói lời nào.
Một lát sau, An Tình mới cẩn thận lên tiếng: “Anh không sao chứ?”
Hỏi câu này không tốt lắm, nhưng cũng không thể không nói lời nào.
Tô Minh chuyển tầm mắt, ánh mắt âm trầm dừng trên người cô.
Hắn híp mắt, lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại biến thành lời chất vấn: “Cô có mục đích gì?”
An Tình sửng sốt.
Tô Minh vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, bởi vì sắc mặt An Tình thay đổi, hai tròng mắt buồn bã nhìn hắn.
Cô cười lạnh: “Tôi có mục đích gì?”
Tô Minh yên lặng nhìn mắt đối phương, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Đuôi mắt lén lút liếc nhìn An Tình, thấy thần sắc cô vẫn bình thản như thường, lời nói nghẹn trong miệng lại nuốt xuống cùng với đồ ăn.
Cứ như vậy, nhoáng lên vài ngày, An Tình đều đến bệnh viện chăm sóc Tô Minh.
Mà hai người giống như đã ăn ý từ trước, đều làm như không nhớ nụ hôn nồng nhiệt trong bệnh viện lần đó.
An Tình hỏi Lưu thẩm đồ ăn yêu thích của Tô đại boss, sau đó sẽ tự mình xuống bếp làm cho hắn ăn.
Tay nghề của Lưu thẩm rất tốt, An Tình học cũng không tồi.
Chỉ có một việc khiến cô cực kì kinh ngạc. Đó là tên biến thái thích thể diện như Tô Minh, vậy mà lại thích ăn đồ ngọt!
“Bằng không cháu nghĩ vì sao Lưu thẩm lại hay làm điểm tâm ngọt?”Lưu thẩm cười cười lắc đầu.
An Tình cười, lại nói tiếp: “Vậy thẩm dạy cho cháu mấy món mà Tô tiên sinh thích ăn đi.”
Chính vì hành động này mà Lưu thẩm càng thêm thân thiết với An Tình.
“Bánh kem dâu tây, bác sĩ nói anh có thể ăn.” An Tình cầm theo một cái hộp tinh xảo, đặt vào trong tay Tô Minh.
Tô Minh sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
“Đồ ngọt a, anh không thích sao?”
Nhét vào tay Tô Minh một cái thìa nhỏ, An Tình trừng mắt nhìn hắn: ‘Chẳng lẽ còn muốn tôi đút?”
Trong lòng có chút buồn bực, theo bản năng định cự tuyệt. Không phải hắn không thích đồ ngọt, mà là bị người nhìn chằm chằm như vậy có chút không thoải mái, còn có chút khẩn trương.
Lúc trước vì Bành Bối Bối mà bắt cóc cô đến biệt thự, chỉ cảm thấy cô gái này rất đáng ghét.
Nhưng bây giờ, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ chờ mong của cô gái đối diện, lại cúi đầu nhìn bánh kem, trong lòng có một cảm giác khác thường đang rục rịch, một cảm giác không nói lên lời.
Bỗng nhiên, hắn lại không thể nói ra câu cự tuyệt.
Vì thế, mở hộp ra, Tô Minh ngoan ngoãn ngồi ăn bánh kem.
Hai người ngoài thời gian đầu không vừa mắt nhau ra, hiện tại Tô đại boss tuy rằng không nói chuyện, nhưng rốt cuộc cũng an tĩnh ở bên cạnh An Tình.
Đến tận khi An Tình nhìn thấy Bành Bối Bối và Phương Du lần nữa trong phòng bệnh, cùng với sắc mặt âm trầm của Tô đại boss, trong lòng An Tình thầm kêu không tốt.
oOo
“Đây là hợp tác giữa hai công ty, thỉnh Tô tiên sinh làm việc có chừng mực!”
Ánh mắt Phương Du sâu kín đảo qua giữa An Tình và Tô Minh, nhấn mạnh thanh âm: “Còn có, cả Phương gia và Bối Bối, tôi đều sẽ không nhường cho anh!”
“Mấy hôm trước, trợ lý của tôi đã tra được ít manh mối.Tô tiên sinh, người động thủ với Phương gia chính là anh!”
Bành Bối Bối lộ vẻ mặt hậm hực: “Tô tiên sinh, thỉnh anh một vừa hai phải, hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp anh, mong rằng sau này anh đừng làm khó Phương gia nữa!”
“Nếu anh không nghĩ hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta, bị kiện lên tòa, vậy thì mong rằng anh hãy thu tay lại!”
Dứt lời, Phương Du nhìn thoáng qua Tô Minh, kéo Bành Bối Bối đứng dậy, cầm văn kiện rời đi: “Anh tự quyết định đi!”
Bành Bối Bối trừng mắt nhìn An Tình một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Sắc mặt Tô Minh trắng đến dọa người, nắm tay siết chặt, đôi mắt híp lại, con ngươi lộ ra tia sáng sắc lạnh, môi mím lại, không nói lời nào.
Một lát sau, An Tình mới cẩn thận lên tiếng: “Anh không sao chứ?”
Hỏi câu này không tốt lắm, nhưng cũng không thể không nói lời nào.
Tô Minh chuyển tầm mắt, ánh mắt âm trầm dừng trên người cô.
Hắn híp mắt, lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại biến thành lời chất vấn: “Cô có mục đích gì?”
An Tình sửng sốt.
Tô Minh vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, bởi vì sắc mặt An Tình thay đổi, hai tròng mắt buồn bã nhìn hắn.
Cô cười lạnh: “Tôi có mục đích gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.