Chương 5
Châu Chu
27/11/2017
Chớp mắt một cái, An Tình lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sắc mặt cô nháy mắt tái nhợt: “Anh, anh...sao anh lại ở đây?”
Biểu tình trên mặt cô cực kì chân thật, khiến cho Tô Minh cũng sửng sốt, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Đôi mắt An Tình ngập nước, hai vành mắt phiếm hồng: “ Anh, anh đã làm gì tôi hả?”
Ngón tay cô run run giơ lên giữa không trung, giống như gặp phải đả kích cực kì lớn.
“Đây là biệt thự Tô gia, An tiểu thư, tôi muốn ở chỗ nào cũng là đúng lý hợp tình. Cô nói có đúng không?”
Hai mắt trợn tròn, cằm bị một bàn tay lạnh băng nhấc lên, hai mắt An Tình lập tức đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Tô đại boss.
Bàn tay nhấc cằm cô gái lên, Tô Minh híp mắt: “Nếu cô còn muốn sống, ngay lập tức câm miệng cho tôi!”
Âm thanh lạnh lão, làm cho người ta không rét mà run.
Cằm đột nhiên được thả ra, người kia nhanh chóng cất bước rời đi. Trong lòng An Tình vô cùng sợ hãi.
Cô cúi đầu nhìn mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực bại lộ trong không khí, chẳng lẽ sắc dụ thất bại rồi?
Đương nhiên, cô không nhìn thấy, lúc Tô Minh xoay người rời đi, lỗ tai hơi phiếm hồng.
oOo
Khó khăn lắm mới có một lần Tô Minh ở lại biệt thự ăn bữa sáng, Lưu thẩm đương nhiên vui vẻ, chỉ là trên bàn cơm bao trùm một loại không khí quái dị.
Sắc mặt chủ nhà (Tô Minh) âm trầm, không nói một lời nào. Khách nhân ( An Tình) lại giống như một con thỏ chuẩn bị mang đi làm thịt, nơm nớp lo sợ ngồi ăn cơm của mình.
Tửu lượng của hắn không tồi, thật không thể hiểu nổi tại sao lại có thể chạy tới phòng An Tình qua đêm.
Trong lòng không thoải mái, cả đầu cũng đau, lại nhìn thấy đầu sỏ ngồi ăn cơm ngon lành, cơn tức lại bùng lên.
“Cạch” một tiếng thật mạnh, Tô Minh để ly cà phê trong tay xuống, khó chịu “Hừ” một tiếng, không nói một lời đứng dậy rời đi.
An Tình cúi thấp đầu, không thèm liếc mắt nhìn Tô Minh một cái nhưng khóe miệng lại lặng lẽ nhếch lên.
“Tô tổng, mời ký tên lên văn kiện.”
“Tô tổng?”
Đến khi bắt gặp ánh mắt trợ lí quái dị nhìn hắn, Tô Minh mới dần hồi thần, cầm bút ký tên lên văn kiện.
Chết tiệt, tại sao lại cứ nghĩ đến một màn lúc sáng vậy!
Trợ lí vừa ra khỏi cửa, cây bút trong tay lập tức gặp nạn, bị Tô đại boss đang không được tự nhiên cho bay một vòng hạ cánh xuống mặt đất.
Đúng lúc này một tiếng gõ cửa vang lên: “Tô tổng, Bành tiểu thư ở đại sảnh chờ ngài.”
Sắc mặt Tô Minh lập tức trở lại bình thường, âm thanh lạnh nhạt như cũ: “Đã biết.”
oOo
[Người chơi chú ý, độ hảo cảm của mục tiêu -10]
An Tình đang giúp Lưu thẩm làm vằn thắn, thật vất vả mới vớt được sủi cảo tròn vo từ trong nồi ra ngoài, còn chưa kịp ăn một miếng thì đã nghe được hệ thống thông báo tin dữ.
[Người chơi chú ý, độ hảo cảm của mục tiêu -10]
[Người chơi chú ý, nếu nhiệm vụ thất bại, ngài sẽ phải ở lại trong trò chơi vĩnh viễn]
Âm thanh của hệ thống lại vang lên lần nữa, lúc này An Tình không bình tĩnh nổi rồi.
Khó khăn lắm mới xoát được một chút độ hảo cảm, tại sao vừa mới mấy tiếng liền mất rồi?!!!
An Tình sốt ruột, cơm cũng chẳng thèm ăn, mang theo hai bảo tiêu lập tức chạy tới công ty của Tô Minh.
Một chiếc xe hơi cao cấp màu đen lập tức dừng trước cửa tòa cao ốc.
An Tình vội vã muốn xuống xe, vừa thoáng nhìn qua cửa kính liền ngây người.
Hai người kia, là Bành Bối Bối và...Phương Du?
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, An Tình dễ dàng nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng đang khoác tay một người đàn ông cao lớn anh tuấn. Mà đứng đối diện với bọn họ, không phải ai khác chính là Tô đại boss!
Cách xa như vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt trắng bệch và hơi thở lãnh liệt trên người Tô đại boss.
An Tình nhíu mày, cắn cắn môi, trong lòng rối rắm.
“Tô tiên sinh, tôi và Phương Du cầu xin anh, xin anh hãy buông tha cho chúng tôi đi.”
Phương Du đỡ Bành Bối Bối, một tay gắt gao nắm chặt tay cô ta, một tay nhẹ nhàng giúp cô ta lau nước mắt.
Ngày hôm qua, cổ phiếu của Phương thị xuống dốc không phanh, nếu còn tiếp tục như vậy, công ty liền phá sản!
Biểu tình trên mặt cô cực kì chân thật, khiến cho Tô Minh cũng sửng sốt, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Đôi mắt An Tình ngập nước, hai vành mắt phiếm hồng: “ Anh, anh đã làm gì tôi hả?”
Ngón tay cô run run giơ lên giữa không trung, giống như gặp phải đả kích cực kì lớn.
“Đây là biệt thự Tô gia, An tiểu thư, tôi muốn ở chỗ nào cũng là đúng lý hợp tình. Cô nói có đúng không?”
Hai mắt trợn tròn, cằm bị một bàn tay lạnh băng nhấc lên, hai mắt An Tình lập tức đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Tô đại boss.
Bàn tay nhấc cằm cô gái lên, Tô Minh híp mắt: “Nếu cô còn muốn sống, ngay lập tức câm miệng cho tôi!”
Âm thanh lạnh lão, làm cho người ta không rét mà run.
Cằm đột nhiên được thả ra, người kia nhanh chóng cất bước rời đi. Trong lòng An Tình vô cùng sợ hãi.
Cô cúi đầu nhìn mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực bại lộ trong không khí, chẳng lẽ sắc dụ thất bại rồi?
Đương nhiên, cô không nhìn thấy, lúc Tô Minh xoay người rời đi, lỗ tai hơi phiếm hồng.
oOo
Khó khăn lắm mới có một lần Tô Minh ở lại biệt thự ăn bữa sáng, Lưu thẩm đương nhiên vui vẻ, chỉ là trên bàn cơm bao trùm một loại không khí quái dị.
Sắc mặt chủ nhà (Tô Minh) âm trầm, không nói một lời nào. Khách nhân ( An Tình) lại giống như một con thỏ chuẩn bị mang đi làm thịt, nơm nớp lo sợ ngồi ăn cơm của mình.
Tửu lượng của hắn không tồi, thật không thể hiểu nổi tại sao lại có thể chạy tới phòng An Tình qua đêm.
Trong lòng không thoải mái, cả đầu cũng đau, lại nhìn thấy đầu sỏ ngồi ăn cơm ngon lành, cơn tức lại bùng lên.
“Cạch” một tiếng thật mạnh, Tô Minh để ly cà phê trong tay xuống, khó chịu “Hừ” một tiếng, không nói một lời đứng dậy rời đi.
An Tình cúi thấp đầu, không thèm liếc mắt nhìn Tô Minh một cái nhưng khóe miệng lại lặng lẽ nhếch lên.
“Tô tổng, mời ký tên lên văn kiện.”
“Tô tổng?”
Đến khi bắt gặp ánh mắt trợ lí quái dị nhìn hắn, Tô Minh mới dần hồi thần, cầm bút ký tên lên văn kiện.
Chết tiệt, tại sao lại cứ nghĩ đến một màn lúc sáng vậy!
Trợ lí vừa ra khỏi cửa, cây bút trong tay lập tức gặp nạn, bị Tô đại boss đang không được tự nhiên cho bay một vòng hạ cánh xuống mặt đất.
Đúng lúc này một tiếng gõ cửa vang lên: “Tô tổng, Bành tiểu thư ở đại sảnh chờ ngài.”
Sắc mặt Tô Minh lập tức trở lại bình thường, âm thanh lạnh nhạt như cũ: “Đã biết.”
oOo
[Người chơi chú ý, độ hảo cảm của mục tiêu -10]
An Tình đang giúp Lưu thẩm làm vằn thắn, thật vất vả mới vớt được sủi cảo tròn vo từ trong nồi ra ngoài, còn chưa kịp ăn một miếng thì đã nghe được hệ thống thông báo tin dữ.
[Người chơi chú ý, độ hảo cảm của mục tiêu -10]
[Người chơi chú ý, nếu nhiệm vụ thất bại, ngài sẽ phải ở lại trong trò chơi vĩnh viễn]
Âm thanh của hệ thống lại vang lên lần nữa, lúc này An Tình không bình tĩnh nổi rồi.
Khó khăn lắm mới xoát được một chút độ hảo cảm, tại sao vừa mới mấy tiếng liền mất rồi?!!!
An Tình sốt ruột, cơm cũng chẳng thèm ăn, mang theo hai bảo tiêu lập tức chạy tới công ty của Tô Minh.
Một chiếc xe hơi cao cấp màu đen lập tức dừng trước cửa tòa cao ốc.
An Tình vội vã muốn xuống xe, vừa thoáng nhìn qua cửa kính liền ngây người.
Hai người kia, là Bành Bối Bối và...Phương Du?
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, An Tình dễ dàng nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng đang khoác tay một người đàn ông cao lớn anh tuấn. Mà đứng đối diện với bọn họ, không phải ai khác chính là Tô đại boss!
Cách xa như vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt trắng bệch và hơi thở lãnh liệt trên người Tô đại boss.
An Tình nhíu mày, cắn cắn môi, trong lòng rối rắm.
“Tô tiên sinh, tôi và Phương Du cầu xin anh, xin anh hãy buông tha cho chúng tôi đi.”
Phương Du đỡ Bành Bối Bối, một tay gắt gao nắm chặt tay cô ta, một tay nhẹ nhàng giúp cô ta lau nước mắt.
Ngày hôm qua, cổ phiếu của Phương thị xuống dốc không phanh, nếu còn tiếp tục như vậy, công ty liền phá sản!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.