Công Lược Tra Nam

Chương 84: Sủng Phi Tấm Mộc (Xong)

Điền Mật

01/07/2021

Ung Châu binh biến, mặc dù binh phù trong tay Dung Phi Chu chỉ có một nửa, lại cũng là binh phù, Ung Châu quân doanh ước chừng có ba mươi vạn đại quân đi theo phía sau hắn ta, thẳng đến kinh thành.

Còn Mục Ấp Trần, điều động đại quân dự trữ ở các châu phủ, ước chừng gom đủ hai mươi ba vạn người, cộng thêm hắn trước kia bí mật huấn luyện đội ngũ mười vạn người, một khi hội hợp, dưới trướng đại quân nâng lên tới ba mươi ba vạn, xuất phát từ một đầu khác của Sung Châu, đồng dạng thẳng bức kinh thành.

Mà trêи tay Mục Liên Hiên, mạnh mẽ thu đại quân châu phủ ở gần, cộng thêm Ngự Lâm Quân của hắn hợp lại với nhau, mới chỉ hai mươi vạn, bất luận đối đầu với đội ngũ của ai cũng không có một chút phần thắng, càng đừng nói hai người kia hiện tại cùng chung kẻ địch là hắn, ngay cả Mục Liên Hiên suốt đêm đem tin tức Dung Thiên Phổ vô cùng có khả năng là Mục Ấp Trần độc chết truyền cho Dung Phi Chu, đối phương đều trước sau không thay đổi lộ tuyến, tiếp tục hành quân, hắn đoán rằng đối phương vô cùng có khả năng nghĩ trước trừ bỏ hắn, sau đó mới cùng Mục Ấp Trần tính toán món nợ giữa hai người bọn họ hai người.

Hắn, lại không đường thối lui.

Vừa mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế không quá một tháng, kêu hắn hiện tại vứt bỏ ngôi vị hoàng đế lén lút lui xuống, sao có thể? Nhưng nếu không bỏ thì hắn sẽ bị người bắt ba ba trong hũ, mạnh mẽ lấy danh hiệu loạn thần tặc tử đem hắn từ trêи ngôi vị hoàng đế đuổi đi xuống, thậm chí có khả năng còn sẽ để tiếng xấu muôn đời.

Hắn, như thế nào cam tâm.

Cho nên đường sống cuối cùng của hắn chỉ ở Dung Tự nơi này, Dung Thiên Phổ cho Dung Phi Chu binh phù là không trọn vẹn, như vậy nửa khối khác tất nhiên ngay tại Dung Tự bên này, chỉ cần bắt được nửa khối này, hắn liền có thể hiệu lệnh hai mươi lăm vạn đại quân còn thừa đóng giữ tại Ung Châu, kiềm chế khí thế như hồng(*) của Dung Phi Chu, hắn bên này dẫn dắt binh mã nhanh chóng chạy tới Hoàng Châu, lợi dụng sơn hình địa mạo bên kia, đối đầu Mục Ấp Trần chưa chắc sẽ thua.

(*) Khí thế như hồng: khí thế mạnh mẽ, hồng ở đây chỉ cầu vồng, lực lượng mạnh mẽ có thể vươn tới bầu trời.

Đúng vậy, đây là chuyển cơ duy nhất của hắn.

Nhưng chính là chuyển cơ duy nhất này, cũng bởi vì Dung Tự đột nhiên biến cố mà trở nên không thể nắm bắt. Mới có hắn trước đó vừa mở miệng liền lấy cái chết của Dung Thiên Phổ làm điểm khởi đầu, Dung Tự là nữ nhi duy nhất của Dung Thiên Phổ, đối với cái chết của ông ta tất nhiên canh cánh trong lòng, Mục Ấp Trần không cần phải nói, một cái đao phủ. Mà Dung Phi Chu cũng ở trong đó trộn lẫn một chân, có thể nói nếu không phải hắn ta bị ma quỷ ám ảnh bỗng nhiên đối với "phụ thân" của mình xuống tay, Mục Ấp Trần cũng sẽ không tìm được sơ hở đem dược thay đổi, huống chi nam nhân kia căn bản không phải ca ca ruột của Dung Tự, khó trách lúc trước hắn thấy ánh mắt Dung Phi Chu nhìn muội muội nhà mình như thế nào không thích hợp! Nói đến cùng, chỉ là một tên nhi tử của thư sinh nghèo kiết hủ lậu thôi!

Mục Liên Hiên càng nghĩ trong lòng càng hận, ngay sau đó ngẩng đầu lên ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Dung Tự vẻ mặt mờ mịt.

"Cha? Lúc trước người của phủ tướng quân cùng ta nói ông là bỗng nhiên từ thế, có lẽ là tuổi cao......"

"Nàng tin bọn họ?"

"Không tin lại như thế nào?"

Dung Tự đứng dậy, "Hiện tại thế cục cũng đã rối loạn, ngươi như thế nào còn có tâm tình đến đây cùng ta thảo luận cha ta rốt cuộc là chết như thế nào?"

"Bởi vì đó phi thường quan trọng."

"Quan trọng như thế nào?" Dung Tự nhướng mày.

Mục Liên Hiên nhìn khuôn mặt đó, cặp mắt đó của nàng, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng của nàng so với lúc trước thế nhưng đã xảy ra biến hóa lớn như vậy, trong mắt không bao giờ giống trước kia lúc nào cũng có thể nhìn thấy các loại sợ hãi, thậm chí là đối với hắn khuynh mộ cùng ỷ lại, không biết từ khi nào bắt đầu, trêи mặt Dung Tự thế nhưng bị đại khí bình tĩnh tự nhiên những thứ này bao trùm, hắn từng thấy Dung Tự, người kia thường xuyên làm nũng với hắn, trong lòng trong mắt của Dung Tự chỉ có hắn dần dần biến mất không thấy.

Mục Liên Hiên trong lòng hoảng hốt hiện lên một cái chớp mắt, ngay sau đó tiến lên hai bước, để sát vào chút có thể ngửi được hương thơm ngọc lan nhàn nhạt trêи người Dung Tự, bất an ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng mới hơi bình ổn xuống.

"Được, chúng ta trước không thảo luận nguyên nhân chết của Dung tướng quân, Dung Nhi nàng nhìn hai mắt ta, cùng ta nói thật, lúc trước cha nàng mấy ngày trước khi qua đời có hay không gặp qua nàng, lại có hay không giao cho nàng thứ gì?"

Nghe vậy, Dung Tự nơi nào còn không biết nam nhân này đã bắt đầu đánh chủ ý lên nửa cái binh phù kia trêи người cô, cô ngẩng đầu nhìn hai mắt của đối phương, hồi lâu mới gật đầu, "Có."

"Cái gì?"

Nghe hắn ta hỏi như vậy, Dung Tự nâng tay lên, một khối ngọc bội được buộc bằng chỉ đỏ ngay lập tức từ trong lòng bàn tay cô rơi ra, còn nhảy hai cái, tiểu bạch thỏ điêu khắc tinh xảo đang ngẩng đầu nhìn phía sau không biết phương hướng nào, rất sống động, hài hước hoạt bát.

Vừa thấy đến hình dạng khối ngọc này, tay của Mục Liên Hiên liền không tự giác run rẩy, hình vuông, nghe nói vị trí trung tâm binh phù của Dung Phi Chu vừa vặn thiếu một khối hình vuông ngay chính giữa, mà hiện tại Dung Tự lấy ra ngọc trùng hợp là hình vuông, hắn không cách nào không nghĩ nhiều.

Chỉ là Dung Tự bây giờ, rõ ràng ngay cả hắn đều có thể cảm giác được tâm tư của nàng đối với hắn đã sớm phai nhạt rồi, vì sao, vì sao nàng còn nguyện ý đem ngọc bội này lấy ra cho hắn xem? Hay là bởi vì Dung Tự căn bản là không biết bí mật bên trong ngọc bội?

Mục Liên Hiên tâm tư xoay vòng, các loại cân nhắc còn chưa nói ra miệng, Dung Tự liền cười nhìn hắn ta một cái, "Ngươi muốn sao? Cho ngươi nha!"

Nói, thế nhưng trực tiếp liền ném tới trong lòng ngực của Mục Liên Hiên, đối phương luống cuống tay chân tiếp được.

"Dung Tự......"

Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, chỗ sâu trong lòng, một cổ vui mừng bỗng nhiên dâng lên thiếu chút nữa nhấn chìm hắn, nàng đối hắn vẫn là......

Độ hảo cảm trực tiếp liền lên tới 99.

"Dung Tự!"

Hắn ta tiến lên hai bước liền muốn đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực, Dung Tự thấy động tác của hắn ta nhanh chóng lui hai bước ra sau, sau đó lại mỉm cười.

"Không nhìn kỹ một chút? Nói không chừng cũng không phải đồ vật ngươi muốn......"

Dung Tự ôm lấy hai tay, bày ra tư thái cự tuyệt, sau đó nhìn Mục Liên Hiên tươi cười dừng lại, mới nhẹ nhàng mở miệng, "Ngươi nếu chỉ cần ngọc, ừm, ta cho ngươi, nhưng ngươi nếu muốn đồ vật bên trong ngọc, ta nghĩ ta khả năng phải nói câu xin lỗi với ngươi, đồ vật cho người khác......"

Nghe vậy, Mục Liên Hiên bước chân tiến lên dừng lại, mắt nhìn Dung Tự tràn đầy không thể tin tưởng, chợt cúi đầu nhìn ngọc trong lòng bàn tay, mới nảy quá mức hưng phấn, hắn nhất thời không có chú ý tới nếu là binh phù thật ở trong ngọc, binh phù Đại Ngụy luôn từ sắt đen chế thành, không đến mức nhẹ như vậy......

Nghĩ như vậy, Mục Liên Hiên trêи tay dùng một chút lực, Hòa Điền Bạch Ngọc trong tay ngay lập tức hóa thành bột mịn, gió thổi qua bên ngoài cửa sổ, liền bay khắp nơi, cái gì cũng không có.

"Nàng đã sớm biết?" Mục Liên Hiên chậm rãi buông tay, lẳng lặng nhìn về phía Dung Tự trước sau bảo trì mỉm cười, "Nàng đã sớm biết binh phù ở trong đó, đã sớm đã lấy ra, thậm chí còn đưa cho người khác?"

"Hắn muốn ta liền cho hắn, dù sao lại không phải đồ vật gì quan trọng." Dung Tự lại nở nụ cười, xoay người chuẩn bị đi đến giường quý phi, giây tiếp theo cổ tay ngay lập tức bị Mục Liên Hiên gắt gao nắm chặt ở trong tay, trêи tay không tự giác liền dùng chút lực.

Dung Tự tức thì liền cảm giác được trêи cổ tay truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, cô đau theo bản năng giật mình.

Ngay sau đó xoay người rút ra, thế nhưng không có nhúng nhích, "Buông tay!"

"Ai?" Mục Liên Hiên hai mắt sâu thẳm, chậm rãi tới gần Dung Tự, phẫn nộ cùng không thể tin tưởng sâu trong đáy mắt thậm chí tới một loại ngay cả chính hắn cũng có chút khắc chế không được.

"Là ai? Nàng luôn luôn không thích Mục Nguyên Tu, trước đó đi thăm hắn ta cũng chỉ là lòng đồng tình quấy phá thôi, huống chi hắn ta hiện tại dưới sự theo dõi nghiêm mật của ta, ta muốn hắn ta chết hắn ta càng phải chết, tất nhiên không phải hắn ta. Dung Phi Chu hay là Mục Ấp Trần? Một người lúc trước chính là ca ca của nàng, thậm chí còn đối với nàng ôm tâm tư gây rối, một người khác nghe nói nàng ở trong hậu cung thập phần chiếu cố hắn ta, thậm chí còn từng cứu hắn ta một mạng? Ha ha ha, Dung Nhi ngoan, cùng ta nói, rốt cuộc là ai được không?"

Nói nói, Mục Liên Hiên thế nhưng cười ra tiếng, Dung Tự trực giác hiện tại tên bệnh tâm thần này có chút nguy hiểm, liền lui ra sau.

Ai biết chính là động tác nhỏ bé như vậy, lại chọc giận Mục Liên Hiên hiện tại.

Hắn ta một phen liền đem Dung Tự đẩy ngã lên giường quý phi ở phía sau, lấn người tiến lên, tay phải theo bản năng bóp lấy cổ Dung Tự, trêи tay dùng sức lực càng là không nhỏ, bởi vì làn da nguyên chủ từ nhỏ liền dễ dàng lưu lại vết bầm, trêи làn da trắng nõn một chút liền nhiễm xanh tím, phấn ngọc Hòa Điền còn lưu lại ở trong lòng bàn tay của Mục Liên Hiên, dính lên tím tím xanh xanh, ngược lại hiện ra một vẻ đẹp tàn bạo khác thường.

Mục Liên Hiên cười nhẹ một tiếng, trong đôi mắt nhìn Dung Tự đều đỏ đậm một mảnh, "Dung Nhi, ngoan ngoãn nghe lời, không cần tránh né ta. Cùng ta nói nàng rốt cuộc cho ai được không? Là Mục Ấp Trần cái tên hung thủ giết người hay là Dung Phi Chu cái tên ca ca giả? À đúng rồi, nói về hung thủ giết người nàng khả năng cũng không biết có ý tứ gì? Cha nàng a, Dung Thiên Phổ a, là bị Dung Phi Chu gián tiếp, Mục Ấp Trần trực tiếp giết chết, nghe nói cái loại độc dược này gọi là chín ngày say, sau khi uống vào cả người đều như là sống ở trong mộng mỹ diệu nhất hối hận nhất, thống khổ cùng vui thích luân phiên tra tấn, thẳng đến đem máu tim của con người rút cạn mới thôi."

"Dung Phi Chu bởi vì trước đó biết được hắn ta cũng không phải là con ruột của Dung Thiên Phổ, đối với ông ta hạ dược vật làm ông si ngốc, giữ lại thân phận thiếu tướng quân của mình, ai ngờ Mục Ấp Trần nhân cơ hội liền đem độc dược kia đổi thành chín ngày say, vừa báo mối thù giết mẹ năm đó của hắn ta. Cho nên, Dung Nhi nàng nhìn xem nàng quá ngốc, vì cùng ta giận dỗi, tự tay đem binh phù đưa đến trong tay hai tên đao phủ nàng biết không? Ha ha ha......"

Mục Liên Hiên nói xong liền lại lại lần nữa nở nụ cười, cúi đầu lại trực tiếp liền thấy đôi mắt Dung Tự không hề thay đổi, bên trong không có khϊế͙p͙ sợ, không có oán hận, không có hối hận, đồng dạng cũng không có một chút xíu tình yêu.

"Ta biết......" Dung Tự nhìn mắt đỏ đậm của hắn ta bỗng nhiên mở miệng, "Ta biết phụ thân ta lúc trước là chết như thế nào. Ta đã nhìn thấy thư cha lưu lại cho ta, nói cái chết này của ông không oán không hối hận, nói đến cùng đều là ông gieo gió gặt bão, ông lúc trước vừa thấy đến Chung viện phán cũng đã biết là Mục Ấp Trần cho ông hạ độc, là ông nên trả, thậm chí ông còn muốn cảm tạ người hạ độc tại ông trước khi chết lại làm ông gặp được thê tử của ông, ông nhớ nàng nhiều năm như vậy, nàng lại bởi vì quá mức oán hận ông mà chưa bao giờ tới trong mộng của ông, thậm chí có thể đã sớm uống qua canh Mạnh bà, đi qua cầu Nại Hà, chính là chết ông khả năng cũng sẽ không còn được gặp lại nàng, ông thực cảm kϊƈɦ người hạ độc ở ông trước khi chết còn có thể chính mắt nhìn thấy nương tử của ông......"

Dung Tự gằn từng chữ một mà nói, hơn nữa lời này của cô cũng không phải vô căn cứ, ở phía sau bức họa Mạnh Mộ Song dính máu, viết đúng là nói như vậy, kêu cô cùng Dung Phi Chu sống sót thật tốt, không cần nghĩ báo thù, ông là gieo gió gặt bão, còn có cảm kϊƈɦ.

Đây cũng là Dung Tự sau này mới phát hiện.

Mà nghe Dung Tự nói như vậy xong, tay Mục Liên Hiên không khỏi buông lỏng, kinh ngạc nhìn Dung Tự dưới thân, sau đó không ngờ lại nghe thấy nàng mở miệng.

"Ta nghĩ ta biết chuyện còn nhiều hơn ngươi tưởng tượng mới phải, hẳn là còn không tới phiên ngươi mới cho ta biết. Tỷ như ngươi lúc trước tiếp cận ta không có ý tốt, tỷ như ngươi sau khi hồi kinh giả ngây giả dại, lại tỷ như ngươi ở Hộ Quốc Tự đối ta thương tiếc hạ sát thủ......"

Nói đến nơi này, Dung Tự khóe miệng hơi hơi nhếch lên, "Cần ta từng chút từng chút cùng ngươi nói rõ sao? Mục Liên Hiên! Ngươi từ đầu đến cuối đều đem ta coi như ngốc tử trêu đùa, chưa từng bao giờ yêu ta, thậm chí nếu không phải quan hệ với Dung Phi Chu, ngươi vừa đăng cơ, thì ta nên vào lãnh cung rồi đi? Ha......"

"Không!" Tay Mục Liên Hiên hoàn toàn buông lỏng xuống dưới.

"Không? Ngươi còn đem ta coi thành tiểu hài tử ba tuổi dỗ đâu? Hả? Nếu không có sau khi ngươi rớt xuống vách núi thật sự ngu dại, ta vẫn luôn không rời không bỏ, thậm chí không màng an nguy của mình vẫn luôn kéo tên ngốc tử như ngươi, ngươi hiện tại sẽ xem xét một chút ý kiến của ta?" Dung Tự đứng dậy, đầy mắt đều là trào phúng.

Nghe vậy, Mục Liên Hiên bỗng dưng quay đầu, đỏ đậm trong mắt càng thêm rõ ràng, "Cho nên, đoạn thời gian ta si ngốc đó nàng...... Vẫn luôn đều đang diễn trò? Nàng đang đùa bỡn ta?"

"Trêи đời này giống như không có đạo lý chỉ cho phép ngươi đùa bỡn ta, mà không cho phép ta đùa bỡn ngươi a?"

Dung Tự cong cong khóe miệng.

"Dung Tự!"

"Ta đây!"



Dung Tự cười đáp, "Nhớ rõ ta lúc trước cũng đã nói qua, nếu là ngày nào đó ngươi bị ta phát hiện ngươi lừa gạt ta, như vậy ta sẽ không bao giờ thích ngươi, sẽ thích người khác, cách xa ngươi, như thế nào? Ngươi lúc ấy cho rằng ta đang cùng ngươi làm nũng sao? Hoàng Thượng tốt của ta!"

Mục Liên Hiên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trực giác đến giờ phút này Dung Tự giống như là một tên ngục tốt tra tấn bức cung hắn, thấy hắn nơi nào đau liền hung ác vô tình ở phía trêи cắm lên một đao, cắm đến cả người hắn đều là miệng vết thương, máu tươi đầm đìa.

Nhưng cho dù bản thân đã đau đến nói không ra lời, nàng đều trước sau cười tủm tỉm nhìn hắn, trong mắt không có chút nào dao động.

Dung Tự nàng sao mà vô tình?

Liền thật sự một chút tình yêu cũng không còn sót lại sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì ở thời điểm hắn đã hoàn toàn yêu, nàng cũng không quay đầu lại liền bứt ra rời đi, thậm chí cùng người khác cấu kết trơ mắt nhìn hắn chết?

Hắn yêu nàng, yêu đến mức sau khi trở lại kinh thành cũng không có chạm qua một nữ nhân, Thiệu Thanh Vi cũng chỉ là một cái thủ đoạn nhỏ vì đáy lòng quá mức khủng hoảng mà cố ý chọc giận Dung Tự, đúng vậy, nữ nhân kia hắn có trăm ngàn loại phương pháp có thể khống chế nàng ta, làm cho nàng ta vì hắn bán mạng, không nhất định phải đem nàng ta nhét vào hậu cung, nhưng Dung Tự như vậy, khiến hắn không cách nào không sợ, hắn kỳ thật trước đó cũng đã có cảm giác, tình yêu của đối phương đối với hắn đã phai nhạt, lúc này mới váng đầu chọn một chiêu Thiệu Thanh Vi này, hắn khát vọng Dung Tự có thể làm ồn ào với hắn, chỉ cần nháo một chút, hắn ngay lập tức đem Thiệu Thanh Vi tiễn đi, đưa rất xa, không bao giờ gặp lại nàng ta. Nhưng Dung Tự thì sao, lần đầu tiên thấy Thiệu Thanh Vi coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy, thậm chí còn mở miệng muốn đi gặp hoàng huynh hắn, lúc biết được hắn ngủ lại trong cung của Thiệu Thanh Vi cũng không có chút nào phản ứng, Ngọc Điệp(*) sắc phong Thanh Quý Nhân đưa đến trong cung của nàng, nàng không chút suy nghĩ liền đóng dấu.

(*) Ngọc Điệp: gia phả hoàng gia.

Hắn sớm nên hiểu rõ, tâm Dung Tự đã sớm không ở trêи người của hắn, hắn sớm nên hiểu rõ......

Mục Liên Hiên nhìn Dung Tự, bỗng nhiên liền che mặt nhỏ giọng nở nụ cười.

Tiếng cười so với tiếng khóc còn muốn khó nghe gấp trăm lần.

Ai ngờ giây tiếp theo, Dung Tự bỗng nhiên bị hắn ta bỏ vào trong ngực, gắt gao mà ôm, càng ôm càng chặt, giống như là ôm tấm ván nổi cứu mạng của mình.

"Dung Nhi......" Hồi lâu, Mục Liên Hiên mới mở miệng, "Chúng ta một lần nữa bắt đầu được không? Ngôi vị hoàng đế ta từ bỏ, ta mang nàng rời khỏi nơi này, về sau ta sẽ đối tốt với nàng, nàng kêu ta đi hướng đông ta liền không đi hướng tây thế nào? Chỉ cần nàng theo ta đi, chúng ta đi tìm cái thế ngoại đào nguyên, không để ý tới tất cả mọi chuyện nơi này, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, chỉ hai người chúng ta, được không? Chỉ cần nàng gật đầu, ta lập tức liền mang nàng ra cung, chúng ta đi càng xa càng tốt, không bao giờ trở về, không bao giờ gặp lại người nơi này, như thế nào......"

Mục Liên Hiên nói, buông lỏng ôm ấp với Dung Tự, nghiêm túc nhìn nàng.

Chỉ có lúc này hắn mới biết được hắn rốt cuộc muốn chính là cái gì, khi còn nhỏ cha mẹ coi nhẹ khiến hắn muốn thay thế Mục Nguyên Tu, đi thu hút sự chú ý cùng quan tâm của bọn họ, sau lại dần dần biến thành muốn thay thế ngôi vị hoàng đế của đối phương, nói cho cùng hắn chính là muốn có người có thể không hề giữ lại chút nào mà quan tâm hắn, yêu quý hắn thôi, mà người này đã sớm đi tới bên người của hắn, hắn lại bị dã tâm che đậy mà buông ra tay của nàng, hiện tại hắn hối hận có thể chứ?

Hắn xác xác thật thật không nghĩ muốn ngôi vị hoàng đế, không có một chút thành phần hư tình giả ý, hắn xác xác thật thực muốn cùng Dung Tự quy ẩn núi rừng, chỉ cần nàng gật đầu, chỉ cần nàng gật đầu thì tốt rồi......

Mục Liên Hiên chờ mong nhìn cô, Dung Tự sửng sốt, lập tức hệ thống thông báo độ hảo cảm của Mục Liên Hiên đã tới 100 đánh gãy giật mình ngây ngốc của cô, hồi lâu cô mới nhíu mày, cười khẽ.

"Mục Liên Hiên, ngươi xem ta lớn lên giống kẻ ngốc không?"

Cứ việc Mục Liên Hiên nghe không hiểu lắm Dung Tự nói, nhưng ý chế nhạo trong lời nói của đối phương vẫn làm cho hắn phi thường rõ ràng nghe ra được, hắn nhìn Dung Tự cười khẽ, tay bám lên vai của nàng dần dần trượt xuống, giờ này khắc này, tất cả thanh âm, tất cả ánh sáng đều đã cách xa hắn, thế giới của hắn cái gì cũng không có, đen nhánh một mảnh, căn bản là nhìn không tới cuối, giống như khi còn bé bị thái giám trông giữ hắn nhốt ở trong căn phòng nhỏ đen vô cùng, mặc kệ hắn la to như thế nào, khóc thút thít đập đánh như thế nào trước sau đều không có một người để ý tới hắn, hắn bị mọi người vứt bỏ.

Hồi lâu hắn mới tìm được thanh âm của mình, "Như vậy người kia là ai đâu?"

Dung Tự không có trả lời.

Mục Liên Hiên lại bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn qua, con ngươi một mảnh đen nhánh, bên trong lại không có vật gì, sau đó bỗng nhiên liền cười, "Dung Tự, không cần nói cho ta hai người kia giống như ta cùng hoàng huynh đồng dạng đều quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng? Dung Phi Chu ta có thể lý giải, Mục......"

Nói, trong đầu Mục Liên Hiên bỗng nhiên hiện lên thân ảnh một người bạch y đeo mặt nạ, ngay sau đó bỗng nhiên liền cười ha ha lên, "Là hắn ta, là hắn ta, ta sớm nên hiểu rõ, trừ bỏ hắn ta còn có thể là ai? Còn có thể có ai sẽ hận độc mẫu hậu như vậy, lại sẽ tại nàng rớt xuống vách núi, trong hai mắt tràn đầy cực kỳ bi thương...... Ha ha ha ha...... Dung Tự, Dung Tự, nàng cũng thật sự không lấy sai tên, thế nhưng lại có năng lực đồng thời tác động tâm của bốn người bọn ta, bốn người bọn ta bất luận ai làm hoàng đế, nàng đều là hoàng hậu hoàn toàn xứng đáng, ha ha ha ha ha, thật là rất lợi hại, ha ha, ta vẫn là xem nhẹ nàng......"

Mục Liên Hiên nói càng nhiều, cười đến lại càng lớn, cười đến sau đó thế nhưng trực tiếp liền đem bản thân cười ra nước mắt, nhưng vẫn khống chế không được mà cười.

"Hiện tại ta cùng với hoàng huynh toàn bộ đã bị loại trừ, như vậy còn thừa hai người kia nàng rốt cuộc khuynh tâm ai chứ? À, xuỵt, nàng trước đừng nói, không bằng ta đến giúp nàng nghiệm chứng như thế nào?"

Dung Tự nhìn Mục Liên Hiên đã hơi có vẻ điên cuồng, giây tiếp theo tay liền bị hắn hung hăng nắm lấy.

Ba ngày sau, Dung Phi Chu cùng Mục Ấp Trần đồng thời thu được thư khẩn đến từ tân hoàng.

Sau khi hai người đồng thời mở ra nhìn, đều đem chính mình nhốt ở trong doanh trướng luôn đợi đến đêm khuya.

Nội dung thư hoàn toàn tương tự, không có nói mấy câu, cho thấy bọn họ đều là con dân Đại Ngụy, hắn ta cũng không muốn khai chiến, hiện tại nơi này có biện pháp không đánh mà thắng, bảy ngày sau ai vào kinh thành trước, người đó chính là chủ của Đại Ngụy sau này, rất đơn giản, nhìn xem ai động tác mau.

Bất quá......

Dung thị chi nữ Tự, dung mạo yêu dị, lấy sức của một người tác động tâm của bốn người bọn họ, thật là người hại nước hại dân,

để tránh về sau vì nàng tái sinh khó khăn trắc trở, bảy ngày sau hắn ta sẽ ở Ký Châu hoàn toàn tương phản với kinh thành cùng nàng đồng quy vu tận, chấm dứt hậu hoạn.

Nói cách khác, đây cũng coi như là Mục Liên Hiên liều tất cả đánh cuộc, nếu là bảy ngày sau hai người kia không có một người đến đây cứu Dung Tự, hắn ta vừa vặn chết có thể cùng huyệt với Dung Tự, cũng coi như là một loại công đức viên mãn trêи ý nghĩa khác.

"Ngươi điên rồi?"

Thời điểm thư khẩn tới trong tay của Dung Phi Chu cùng Mục Ấp Trần, Dung Tự tỉnh dậy sau giấc ngủ liền phát hiện chính mình đã tới Ký Châu, và biết được kế hoạch của Mục Liên Hiên, hắn ta xác thật là đang giúp bọn họ làm lựa chọn.

Mỹ nhân, hay là giang sơn.

Đây là đề tài vĩnh hằng.

"Ha ha, ta là điên rồi, ta sớm đã điên rồi. Không bằng nàng tới đánh cuộc với ta, hai người bọn họ rốt cuộc ai sẽ vứt bỏ giang sơn lại đây cứu nàng, cũng hoặc là một người cũng sẽ không tới, nàng cùng ta chết ở chỗ này?" Mục Liên Hiên nói liền cười lên, ngay sau đó liền tham lam nhìn thoáng qua mặt của Dung Tự, xoay người liền đi đến trong nhà.

Ai quay lại?

Ai sẽ vì nữ nhân vô tình vô nghĩa như vậy mà đến?

Ha ha ha ha......

Một đầu khác thuộc hạ của Dung Phi Chu cùng Mục Ấp Trần cũng không biết hai người bọn họ rốt cuộc từ Mục Liên Hiên bên kia được đến tin tức gì, ngày thứ hai mới nhìn thấy tướng quân nhà mình từ trong doanh trướng đi ra, trăm miệng một lời nói, "Phân phó đi xuống, chuẩn bị hành quân, tiến về......"

Thời gian bảy ngày nhoáng một cái đã qua.

Cùng ngày đánh cuộc có hiệu lực, Dung Tự bị Mục Liên Hiên sáng sớm liền từ trêи giường vớt lên, hai người từ lúc mặt trời vừa mới dâng lên cũng đã ngồi xuống phía trêи tường thành, thời điểm mặt trời sắp xuống núi cũng đã không có nhìn thấy bất luận người nào đến đây.

Mục Liên Hiên vẫn luôn chú ý biểu tình của Dung Tự, nàng từ đầu đến cuối đều không có bất luận cái gì chờ mong cùng mất mát, dường như hai người kia tới hoặc không tới đối với nàng mà nói đều không có bất kỳ khác biệt gì, càng nhìn, tâm Mục Liên Hiên càng lạnh hơn.

Hắn yêu một nữ nhân không có tâm.

Mặt trời lặn phía tây núi, đường chân trời phương xa như cũ trước sau không có bất luận động tĩnh gì.

"Xem ra nàng chú định......"

Mục Liên Hiên quay đầu nhìn về phía Dung Tự, lời còn chưa hoàn toàn nói xong, một trận tiếng vang kinh thiên động địa ngay lập tức xuất hiện ở bên tai của hai người bọn họ, ý cười của Mục Liên Hiên cứng ở khóe miệng.

"...... Chú định chờ tới hắn ta." Hắn biểu tình phức tạp nói xong lời phía sau, chậm rãi xoay người, hướng về phía phương xa híp mắt, môi giật giật, lại rốt cuộc không có nói ra bất luận cái gì.

Hắn không rõ chính mình hiện tại là tâm tình gì? Thậm chí có loại cảm giác không biết làm thế nào.

Thật sự có người tới?

Lựa chọn Dung Tự mà từ bỏ giang sơn.

Khả năng ngay cả chính mình đổi thành vị trí của đối phương cũng không nhất định có thể làm được, hắn ta lại làm được.

Đội ngũ lao nhanh càng ngày càng gần, diện mạo của người nọ cũng càng ngày càng rõ ràng.

Không có ngu dại cùng trẻ con trước đó, có cũng chỉ có một mảnh kiên nghị cùng nghiêm túc.

Mục Ấp Trần.

Ha ha ha, với hắn mà nói, so Dung Phi Chu còn muốn ngoài dự đoán.

Dung Tự cùng hắn ta chính là có chết cũng không hóa giải được đời trước ân thù, hắn thân thủ hại chết cha của Dung Tự, hắn ta như thế nào còn dám đến đây? Cứ việc Dung Thiên Phổ nói không ngại, mối thù giết cha này, nói không ngại thì không ngại sao? Hắn ta cùng Dung Tự là không có khả năng, vì một cái không có khả năng mà từ bỏ giang sơn, đáng giá sao?

Mục Liên Hiên bỗng nhiên có một loại xúc động muốn hô to.

Đáng giá sao?

Đáng giá sao?



Ngươi đáng giá sao?

Cũng mặc kệ có đáng giá hay không, người nọ cũng tới dưới mí mắt của hai người bọn họ, kéo lại ngựa của mình chạy đến bên miệng đều nổi lên bọt mép.

Ngẩng đầu ngay lập tức nhìn về phía Dung Tự, cơ hồ là liếc mắt một cái liền thấy được tóc dài như thác nước của đối phương dùng một cây trâm hoa mai cố định, sợi tóc theo gió nhẹ nhàng bay múa.

"Dung Tự, ta tới đón ngươi."

Hắn ta chỉ là nói như vậy.

Đầu này Dung Tự còn không có mở miệng, bên kia Mục Liên Hiên ngay lập tức tiến lên hai bước, cười nhạo nói, "Ngươi tới đón nàng? Ngươi một tên kẻ thù giết cha lại đây tiếp nàng trở về? Cũng không hỏi xem nàng có cùng ngươi đi hay không?"

Phải, hắn vẫn là không cam lòng, hắn chính là không cam lòng, hắn như thế nào cam lòng?

Nghe vậy, Mục Ấp Trần đồng tử co rụt lại, thấy Dung Tự đứng ở một bên cũng không có ý nói chuyện, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới bỗng nhiên mỉm cười, "Không sai, Dung Thiên Phổ là ta giết chết, nhưng vẫn là câu nói kia, ta không thẹn với lương tâm. Nếu nàng trước sau khó chịu......"

Nói xong hắn ta ngay lập tức từ một bên giày của mình rút ra một thanh chủy thủ, "loảng xoảng" một tiếng ném tới trêи mặt đất, đồng thời chỉ vào ngực mình, hướng về phía nàng cười nói, "Chúng ta có thể chơi cái trò chơi, chờ nàng sau khi xuống đây dùng hết toàn lực hướng nơi này cắm một đao, ta nếu chết rồi, mọi chuyện chấm dứt, ta nếu không chết, nàng cần phải đi theo ta......"

"Vương gia!" Ở phía sau hắn ta, một đám binh lính kinh hoảng la lớn.

Mục Ấp Trần quay đầu lại, "Không phải nói rồi sao? Các ngươi đưa ta đến đây, đưa xong rồi liền đi kinh thành đến cậy nhờ Thương Hải, hắn so với ta càng thích hợp với các ngươi hơn, kiến công lập nghiệp cũng không nói chơi."

"Vương gia......"

"Đều đi thôi! Cả đời này ta trước sau đều vì người khác mà sống, vì báo thù mà sống, ta không nghĩ nửa đời sau còn phải vì thiên hạ chúng sinh mà sống, chỉ nghĩ vì chính mình, vì nữ nhân ta yêu mến mà sống, cho nên, các ngươi vẫn là đi thôi!"

Nhìn những người đó mặt lộ vẻ không đành lòng, Mục Ấp Trần lại xoay người nhìn về phía Dung Tự, đối với nàng nở nụ cười, "Lại đây được chứ?"

Dung Tự nhìn Mục Ấp Trần như vậy hồi lâu, thế nhưng cũng mỉm cười theo.

Trái tim lại lần nữa đã lâu mà hơi nhảy lên, một cái, lại một cái......

"Ta......"

Dung Tự tiến lên một bước, đang chuẩn bị nói cái gì đó, bỗng nhiên liền thấy vẻ mặt của Mục Ấp Trần phía dưới lộ vẻ hoảng sợ, "Cẩn thận!"

Cô còn chưa kịp xoay người, Mục Liên Hiên bên cạnh liền bỗng nhiên đem cả người cô ôm vào trong lòng ngực.

"Ưm."

Cô nghe được bên trong giọng nói của hắn ta phát ra một tiếng trầm vang, giây tiếp theo trêи tay ngay lập tức buông lỏng.

"Xem ra......" Hắn ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói, "Ta rốt cuộc vẫn phải đi một mình......"

Nói xong, cả người liền từ phía trêи tường thành quay cuồng rơi xuống, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Dung Tự.

Đủ loại lúc nhỏ tại một khắc này giống như gió xẹt qua trước mắt hắn, bị mẫu thân tự tay vứt bỏ, bị phụ thân coi nhẹ, bị mẫu thân trêи danh nghĩa Hoàng Hậu coi thường, Mục Ấp Trần có được Hoàng Hậu khuôn mặt tươi cười cùng quan tâm, Mục Nguyên Tu có được phụ hoàng mẫu hậu chờ mong cùng trách cứ, chỉ có hắn cái gì cũng không có, cái gì cũng không có......

Duy nhất có được tươi cười của Dung Tự cũng bị hắn tự tay đẩy ra......

Mục Liên Hiên cuộc đời của ngươi chính là trò cười ngươi biết không?

Ngươi chính là trò cười......

Đồng thời phía dưới vang lên "bịch" một tiếng, Mục Ấp Trần nhanh chóng bay lên thành lâu, một chút liền đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực, một chưởng liền đánh bay đạo chích đánh lén kia.

"Yêu phi......" Người nọ chết không nhắm mắt mà nguyền rủa cô một tiếng.

Dung Tự nhận ra người nọ là một tên thủ hạ vẫn luôn đi theo Mục Liên Hiên, thanh âm đó căn bản là lúc trước nói muốn giết chết cô.

Mục Ấp Trần đem Dung Tự gắt gao ôm vào trong lòng ngực, đôi tay vẫn luôn không ngừng phát run, Mục Liên Hiên ở dưới tường thành sớm đã miệng phun máu tươi hôn mê, mũi tên kia đâm vào ngực hắn ta, chờ sau khi Dung Tự cùng Mục Ấp Trần xuống lầu, lại phát hiện đối phương bởi vì trời sinh trái tim ở vị trí lệch bên phải, lúc này thế nhưng còn thở.

Nhất thời liếc mắt nhìn nhau một cái, liền đem hắn ta đưa đi cứu trị.

Chuyện cuối cùng có cái chấm dứt.

Cũng đúng lúc này, Mục Liên Hiên kêu Dung Tự, dao liền đưa tới trong tay cô.

"Xuống tay đi!"

Dung Tự trừng hắn ta một cái.

"Thế thì há mồm."

Dung Tự không phản ứng kịp, sau khi mở ra, bỗng nhiên cảm giác một viên thuốc đen tuyền bị Mục Ấp Trần ném vào trong miệng.

"Thứ gì?"

"Mẫu cổ của tử mẫu cổ, tử cổ ở trong thân thể của ta, sau này chỉ cần nàng động một ý niệm, ta liền muốn sống không được, muốn chết không xong, về sau nàng nếu là hối hận, tùy thời có thể giết ta vừa báo thù cha."

"Nhàm chán. Ngươi đi theo ta làm cái gì?"

"Tánh mạng của ta đều ở trêи người của nàng, đương nhiên phải đi theo nàng rồi."

"Ca ta...... Dung Phi Chu tiến vào kinh thành?"

"Ừm."

"Vậy ngươi vì cái gì đến đây cứu ta?"

"Không vì cái gì."

Nào có nhiều vì cái gì như vậy, hắn chỉ là không muốn đánh cuộc, một phân một hào cũng không muốn đánh cuộc, đánh cuộc Dung Phi Chu khả năng sẽ vì muội muội hắn ta đến đây, đánh cuộc Mục Liên Hiên khả năng sẽ bởi vì yêu Dung Tự mà không đành lòng xuống tay, đánh cuộc Dung Tự đủ thông minh liền tự mình có thể từ trong tay hắn ta thoát thân, đánh cuộc hết thảy khả năng......

Hắn, đánh cuộc không nổi.

Hắn muốn tận mắt nhìn thấy nàng sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, tựa như bây giờ, sẽ cười, sẽ động.

Dung Tự quay đầu xem hắn ta, bỗng nhiên liền cười.

"Vậy được rồi, ta muốn đi Thái Sơn, ngươi còn đi theo?"

"Đây không phải trùng hợp sao? Ta cũng muốn đi."

"......"

Tử mẫu cổ, còn kêu khiên ti cổ (*), mặc kệ nàng ở nơi nào, hắn đều có thể tìm được nàng.

(*) khiên ti: sợi dây ràng buộc.

Dung Tự, cả đời này, nàng cũng đừng nghĩ bỏ lại ta!

Dung Tự......

—————————

Tác giả có lời muốn nói: Mặt sau còn có phiên ngoại, tra Vương gia không làm hắn chết, còn muốn tra tấn.

Sau đó chính là lịch trình tâm lộ của ca ca, cùng thế giới hiện đại của Ngọc Phi.

Đương nhiên, Dung Dung nên đi vẫn phải đi, rút x vô tình trước nay đều là như thế này, cho nên ở chỗ này làm Mục Ấp Trần hơi chút vui vẻ một lát ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Lược Tra Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook