Cống Phẩm Tiên Cơ Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
Quyển 1 - Chương 79: Cánh môi mềm mại
Cổ Tâm
04/04/2014
Nửa Xu biến trở về nguyên hình, chở hai người đi về phía đông. Có lẽ là buổi tối ăn rất no, nó chạy đặc biệt vui vẻ.
Bầu trời vẫn lúc sáng lúc tối.
Dù cho ở phía xa, Khuynh Anh cũng có thể nghe được âm thanh đánh đấm vang vọng đến.
“Người kia nhất định rất lợi hại.” Khuynh Anh đứng ở trên đầu Nửa Xu nhìn hướng ra xa.
“Ở đây cậy mạnh, sẽ chết nhanh hơn.” Mộc Hi lại cười lạnh một tiếng: “Có không ít thần tộc tự cho là mạnh, muốn mở một đường máu, cũng không một ai thành công. Ở đây số lượng quái vật không có giới hạn, đặc biệt, chỉ cần có tuyết, quái vật có thể sống lại.” Hắn dừng một chút, lại cười với Khuynh Anh: “Cũng là ngươi thông minh, biết dùng trí, bằng không, ta mới không cứu ngươi.”
“…”
“Đó là cái gì?” Khuynh Anh híp mắt nhìn kỹ, phía trước hình như có một tầng sóng tuyết dâng lên.
Mộc Hi cũng híp mắt, hắn tựa hồ có chút xa lạ đối với cảnh này, nhưng nhìn một hồi, hắn đột nhiên quát lớn: “Nửa Xu, mau chạy về!!”
Tôn đại thú này có chút không muốn, nó chưa bao giờ lâm trận bỏ chạy, càng chưa bao giờ sợ thứ gì đó, giờ khắc này kêu nó chạy trở về, nó tuyệt không muốn nghe.
Mà lúc này, Khuynh Anh đã nhìn ra điểm mấu chốt, tầng sóng tuyết kia, đã dâng cao lên năm thước rồi!!!
Mặt Khuynh Anh trắng bệch, hét lớn một tiếng: “Nửa Xu, mau cút trở về cho ta!! Cút!!!”
Nửa Xu rốt cuộc vâng lệnh quay đầu, mà phía sau nó, là sóng tuyết lở to, phía trước là bóng đêm vô tận, mà đứng ở trên thân nó, có hai người điên không ngừng rống to——
…
…
Hai tiếng sau.
Tất cả khôi phục yên lặng.
Bọn họ rốt cuộc đi qua cánh đồng tuyết, đi tới khu nham thạch phía đông.
“Vừa xảy ra chuyện gì?” Khuynh Anh chưa hoàn hồn.
“Có thần tộc dùng cấm chú sát thương, hắn nhất định là điên rồi.” Mộc Hi nhìn chằm chằm từng mảnh thi thể yêu thú trên mặt đất, “Dù cho hắn thắng, hiện tại cũng nhất định không khác cái xác chết.”
Khuynh Anh cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó đi về phía trước, bỗng nhiên, nàng bị một mảnh y phục bao phủ trong tuyết hấp dẫn.
“Chớ đụng lung tung, coi chừng bị ác linh cướp thân thể.” Mộc Hi cũng đi tới, phía sau còn có Nửa Xu đã khôi phục hình dạng con mèo.
Hắn nhìn mảnh y phục, sau đó niệm chú, một ngọn lửa lan tràn ra, làm tan tuyết. Mà Nửa Xu kéo toàn bộ y phục đi ra.
Đó là một cái áo choàng màu lam nhạt, khảm châu báu hoa lệ, nhìn ra được là y phục của quý tộc. Bất quá, bởi vì trận đánh lúc nãy, đã rách rưới thảm hại.
“Đã chết sao? Chắc là thân thể cũng bị ác linh ăn hết.” Giọng điệu Mộc Hi có chút mất hứng, cơ hồ mỗi một lần hắn đều không nhìn tới trò hay, mỗi một lần đều là bọn họ đã mất mạng trước khi hắn đến… Ngoại trừ Khuynh Anh, bé gái thần kỳ này.
Mộc Hi đang muốn nhờ Khuynh Anh chuẩn bị một bữa ăn khuya ở đây, lại thấy thân ảnh gầy gầy của nàng chợt lao về phía có mảnh y phục, sau đó dùng đôi tay mảnh khảnh bắt đầu đào tuyết!!!
“Ngươi điên rồi?!” Mộc Hi bắt nàng lại, lại thấy hai mắt của nàng —— tràn đầy nước mắt.
“Hắn… hắn tới tìm ta…” Khuynh Anh nói năng lộn xộn, đôi mắt to khóc đỏ bừng: “Hắn thực sự tới tìm ta… Nhưng… nhưng hắn lại bị tuyết bao phủ… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ, đều là lỗi của ta… Ta không nên làm hắn chết…”
Mộc Hi nhíu mày, phía sau đột nhiên thổi đến một trận gió, lại cuộn trào mãnh liệt về phía hắn!!!
Hắn tính né tránh, nhưng Khuynh Anh lại bị luồng gió kia cuốn đi ——
“Ngu ngốc.”
Một tiếng cười nhạo nhẹ nhàng.
Ôn nhu hạ xuống như tuyết.
Khuynh Anh ngẩng đầu, sau đó, bị một đôi môi mềm mại hôn lấy.
Bầu trời vẫn lúc sáng lúc tối.
Dù cho ở phía xa, Khuynh Anh cũng có thể nghe được âm thanh đánh đấm vang vọng đến.
“Người kia nhất định rất lợi hại.” Khuynh Anh đứng ở trên đầu Nửa Xu nhìn hướng ra xa.
“Ở đây cậy mạnh, sẽ chết nhanh hơn.” Mộc Hi lại cười lạnh một tiếng: “Có không ít thần tộc tự cho là mạnh, muốn mở một đường máu, cũng không một ai thành công. Ở đây số lượng quái vật không có giới hạn, đặc biệt, chỉ cần có tuyết, quái vật có thể sống lại.” Hắn dừng một chút, lại cười với Khuynh Anh: “Cũng là ngươi thông minh, biết dùng trí, bằng không, ta mới không cứu ngươi.”
“…”
“Đó là cái gì?” Khuynh Anh híp mắt nhìn kỹ, phía trước hình như có một tầng sóng tuyết dâng lên.
Mộc Hi cũng híp mắt, hắn tựa hồ có chút xa lạ đối với cảnh này, nhưng nhìn một hồi, hắn đột nhiên quát lớn: “Nửa Xu, mau chạy về!!”
Tôn đại thú này có chút không muốn, nó chưa bao giờ lâm trận bỏ chạy, càng chưa bao giờ sợ thứ gì đó, giờ khắc này kêu nó chạy trở về, nó tuyệt không muốn nghe.
Mà lúc này, Khuynh Anh đã nhìn ra điểm mấu chốt, tầng sóng tuyết kia, đã dâng cao lên năm thước rồi!!!
Mặt Khuynh Anh trắng bệch, hét lớn một tiếng: “Nửa Xu, mau cút trở về cho ta!! Cút!!!”
Nửa Xu rốt cuộc vâng lệnh quay đầu, mà phía sau nó, là sóng tuyết lở to, phía trước là bóng đêm vô tận, mà đứng ở trên thân nó, có hai người điên không ngừng rống to——
…
…
Hai tiếng sau.
Tất cả khôi phục yên lặng.
Bọn họ rốt cuộc đi qua cánh đồng tuyết, đi tới khu nham thạch phía đông.
“Vừa xảy ra chuyện gì?” Khuynh Anh chưa hoàn hồn.
“Có thần tộc dùng cấm chú sát thương, hắn nhất định là điên rồi.” Mộc Hi nhìn chằm chằm từng mảnh thi thể yêu thú trên mặt đất, “Dù cho hắn thắng, hiện tại cũng nhất định không khác cái xác chết.”
Khuynh Anh cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó đi về phía trước, bỗng nhiên, nàng bị một mảnh y phục bao phủ trong tuyết hấp dẫn.
“Chớ đụng lung tung, coi chừng bị ác linh cướp thân thể.” Mộc Hi cũng đi tới, phía sau còn có Nửa Xu đã khôi phục hình dạng con mèo.
Hắn nhìn mảnh y phục, sau đó niệm chú, một ngọn lửa lan tràn ra, làm tan tuyết. Mà Nửa Xu kéo toàn bộ y phục đi ra.
Đó là một cái áo choàng màu lam nhạt, khảm châu báu hoa lệ, nhìn ra được là y phục của quý tộc. Bất quá, bởi vì trận đánh lúc nãy, đã rách rưới thảm hại.
“Đã chết sao? Chắc là thân thể cũng bị ác linh ăn hết.” Giọng điệu Mộc Hi có chút mất hứng, cơ hồ mỗi một lần hắn đều không nhìn tới trò hay, mỗi một lần đều là bọn họ đã mất mạng trước khi hắn đến… Ngoại trừ Khuynh Anh, bé gái thần kỳ này.
Mộc Hi đang muốn nhờ Khuynh Anh chuẩn bị một bữa ăn khuya ở đây, lại thấy thân ảnh gầy gầy của nàng chợt lao về phía có mảnh y phục, sau đó dùng đôi tay mảnh khảnh bắt đầu đào tuyết!!!
“Ngươi điên rồi?!” Mộc Hi bắt nàng lại, lại thấy hai mắt của nàng —— tràn đầy nước mắt.
“Hắn… hắn tới tìm ta…” Khuynh Anh nói năng lộn xộn, đôi mắt to khóc đỏ bừng: “Hắn thực sự tới tìm ta… Nhưng… nhưng hắn lại bị tuyết bao phủ… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ, đều là lỗi của ta… Ta không nên làm hắn chết…”
Mộc Hi nhíu mày, phía sau đột nhiên thổi đến một trận gió, lại cuộn trào mãnh liệt về phía hắn!!!
Hắn tính né tránh, nhưng Khuynh Anh lại bị luồng gió kia cuốn đi ——
“Ngu ngốc.”
Một tiếng cười nhạo nhẹ nhàng.
Ôn nhu hạ xuống như tuyết.
Khuynh Anh ngẩng đầu, sau đó, bị một đôi môi mềm mại hôn lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.