Cống Phẩm Tiên Cơ Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
Quyển 1 - Chương 57: Nắm tay
Cổ Tâm
04/04/2014
“Toàn Cơ dạy nàng cái gì? Hả?” Hơi thở của hắn phun ở viền tai của nàng, môi mềm mại như chim con cọ tai của nàng.
Khuynh Anh cương cứng, một cử động nhỏ cũng không dám, nàng mới chỉ học phép thuật một tháng, nếu cứng rắn, thua thiệt nhất định là nàng.
“Mấy ngày này học gia tăng thể lực, lúc ta còn nhỏ có luyện võ cho nên thân thể khỏe hơn.” Nàng châm chước trả lời một chút.
“À?” Nụ hôn của hắn chậm rãi di động đến cổ nàng.
“Điện hạ, sắc trời đã tối, nếu không nhanh chút sẽ khiến công chúa Toàn Cơ trễ tiệc tối.”
“Thiếu một mình nàng sẽ không ai để ý.”
“Bất quá không thể thiếu ngài, công chúa điện hạ thương yêu ngài, tiệc tối của công chúa nếu ngài vắng, công chúa nhất định sẽ thương tâm.”
Lam Tranh cười cười, dựa đầu trên vai nàng: “Hắn cũng tới, ta có thể giúp nàng trả lại cho hắn.”
Khuynh Anh ngây cả người, sau đó phát hiện hắn ngụ ý là áo choàng trong tay mình, quả thực cầu còn không được: “Vậy cám ơn điện hạ rồi.”
Nàng không có tí ti thái độ phản đối, làm cho hắn hơi cao hứng.
Một thoáng nhìn qua, thấy mái tóc đen của nàng có chút ướt át, hẳn là vừa mới tắm rửa. Mùi hương trên tóc nàng đều là từ hương liệu mình chuyên dùng, cho nên hiện tại nàng cũng có mùi hương như hắn.
“Điện hạ?” Khuynh Anh hỏi dò.
Hắn không có trả lời nàng, tay ôm nàng dần dần dùng sức, hơi thở dừng ở cổ nàng cũng thêm thâm trầm.
Khuynh Anh cảm thấy ngại ngùng, rốt cục hắn mở miệng. Ngón tay hắn từ hông của nàng dời lên trên, đột nhiên đến ngực của nàng: “Gần đây quả nhiên nàng trở nên hồng hào căng tròn, cũng là công lao của Toàn Cơ sao?”
- -
Khuynh Anh rốt cuộc nhẫn nại không được, dùng sức đẩy móng vuốt của hắn, sau đó quay người hung hăng tung một quyền vào mặt của hắn – -
Huấn luyện đạt hiệu quả, quả đấm của nàng không còn yếu ớt vô dụng với mặt của người thần tộc vốn được bao phủ một tầng linh lực nữa, nó đã có lực công phá với đối phương.
Nửa ngày.
Lam Tranh bụm mặt chậm rãi tỉnh lại từ trong đả kích trầm trọng.
Gặp Khuynh Anh đang phá kết giới của hắn để tông cửa chạy ra, hắn đã nắm hông của nàng.
“Nàng nếu lại dám động thủ, đêm nay chúng ta sẽ không cần đi ra ngoài.” Lam Tranh cúi đầu, nửa gương mặt có dấu ấn màu đỏ của nàng. Trong mắt hắn lạnh lẽo, tà mị liếm môi: “Ta sẽ làm nàng biến thành nữ nhân của ta, cho nên cũng không cần xuống giường.”
Ngày đó Khuynh Anh vẫn là thuận lợi ra cửa, nguyên nhân là công chúa Toàn Cơ phái người hầu tới chuyển cho Lam Tranh một đoạn văn như sau – – ‘nếu buổi tối Khuynh Anh không xuất hiện, tỷ nhất định sẽ làm cho phụ hoàng gả vị công chúa trong thần tộc thầm mến đệ đã lâu cho đệ.’
Khuynh Anh không rõ ý tứ của những lời này lắm, bất quá lúc Lam Tranh nghe được, sắc mặt trắng xanh, cuối cùng thả nàng ra.
Khi đó hắn đang đè nàng, dùng pháp lực cố định tay chân của nàng, sau đó cởi lớp y phục cuối cùng của nàng.
Khuynh Anh lập tức theo người hầu của Toàn Cơ đến một cửa hàng quần áo trong thành Dao Quang tìm váy và trang sức.
Bất quá khi Khuynh Anh xuất hiện lần nữa trước mặt hắn, hắn lại trở nên càng thêm âm u.
“Ta cảnh cáo nàng, không được tùy tiện nói chuyện cùng người khác.” Lúc ném nàng vào xe ngựa, Lam Tranh nói với nàng. Dường như nhớ tới cái gì, bổ sung một câu: “Bởi vì nàng quá xấu, miễn cho ta mất mặt.”
Khuynh Anh cương cứng, một cử động nhỏ cũng không dám, nàng mới chỉ học phép thuật một tháng, nếu cứng rắn, thua thiệt nhất định là nàng.
“Mấy ngày này học gia tăng thể lực, lúc ta còn nhỏ có luyện võ cho nên thân thể khỏe hơn.” Nàng châm chước trả lời một chút.
“À?” Nụ hôn của hắn chậm rãi di động đến cổ nàng.
“Điện hạ, sắc trời đã tối, nếu không nhanh chút sẽ khiến công chúa Toàn Cơ trễ tiệc tối.”
“Thiếu một mình nàng sẽ không ai để ý.”
“Bất quá không thể thiếu ngài, công chúa điện hạ thương yêu ngài, tiệc tối của công chúa nếu ngài vắng, công chúa nhất định sẽ thương tâm.”
Lam Tranh cười cười, dựa đầu trên vai nàng: “Hắn cũng tới, ta có thể giúp nàng trả lại cho hắn.”
Khuynh Anh ngây cả người, sau đó phát hiện hắn ngụ ý là áo choàng trong tay mình, quả thực cầu còn không được: “Vậy cám ơn điện hạ rồi.”
Nàng không có tí ti thái độ phản đối, làm cho hắn hơi cao hứng.
Một thoáng nhìn qua, thấy mái tóc đen của nàng có chút ướt át, hẳn là vừa mới tắm rửa. Mùi hương trên tóc nàng đều là từ hương liệu mình chuyên dùng, cho nên hiện tại nàng cũng có mùi hương như hắn.
“Điện hạ?” Khuynh Anh hỏi dò.
Hắn không có trả lời nàng, tay ôm nàng dần dần dùng sức, hơi thở dừng ở cổ nàng cũng thêm thâm trầm.
Khuynh Anh cảm thấy ngại ngùng, rốt cục hắn mở miệng. Ngón tay hắn từ hông của nàng dời lên trên, đột nhiên đến ngực của nàng: “Gần đây quả nhiên nàng trở nên hồng hào căng tròn, cũng là công lao của Toàn Cơ sao?”
- -
Khuynh Anh rốt cuộc nhẫn nại không được, dùng sức đẩy móng vuốt của hắn, sau đó quay người hung hăng tung một quyền vào mặt của hắn – -
Huấn luyện đạt hiệu quả, quả đấm của nàng không còn yếu ớt vô dụng với mặt của người thần tộc vốn được bao phủ một tầng linh lực nữa, nó đã có lực công phá với đối phương.
Nửa ngày.
Lam Tranh bụm mặt chậm rãi tỉnh lại từ trong đả kích trầm trọng.
Gặp Khuynh Anh đang phá kết giới của hắn để tông cửa chạy ra, hắn đã nắm hông của nàng.
“Nàng nếu lại dám động thủ, đêm nay chúng ta sẽ không cần đi ra ngoài.” Lam Tranh cúi đầu, nửa gương mặt có dấu ấn màu đỏ của nàng. Trong mắt hắn lạnh lẽo, tà mị liếm môi: “Ta sẽ làm nàng biến thành nữ nhân của ta, cho nên cũng không cần xuống giường.”
Ngày đó Khuynh Anh vẫn là thuận lợi ra cửa, nguyên nhân là công chúa Toàn Cơ phái người hầu tới chuyển cho Lam Tranh một đoạn văn như sau – – ‘nếu buổi tối Khuynh Anh không xuất hiện, tỷ nhất định sẽ làm cho phụ hoàng gả vị công chúa trong thần tộc thầm mến đệ đã lâu cho đệ.’
Khuynh Anh không rõ ý tứ của những lời này lắm, bất quá lúc Lam Tranh nghe được, sắc mặt trắng xanh, cuối cùng thả nàng ra.
Khi đó hắn đang đè nàng, dùng pháp lực cố định tay chân của nàng, sau đó cởi lớp y phục cuối cùng của nàng.
Khuynh Anh lập tức theo người hầu của Toàn Cơ đến một cửa hàng quần áo trong thành Dao Quang tìm váy và trang sức.
Bất quá khi Khuynh Anh xuất hiện lần nữa trước mặt hắn, hắn lại trở nên càng thêm âm u.
“Ta cảnh cáo nàng, không được tùy tiện nói chuyện cùng người khác.” Lúc ném nàng vào xe ngựa, Lam Tranh nói với nàng. Dường như nhớ tới cái gì, bổ sung một câu: “Bởi vì nàng quá xấu, miễn cho ta mất mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.