Cống Phẩm Tiên Cơ Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
Quyển 1 - Chương 83: Ôm công chúa
Cổ Tâm
04/04/2014
Lam Tranh rốt cuộc khôi phục bình thường.
Nửa Xu hình như cực thích yêu tà âm u gì đó, lúc nuốt hắn vào bụng, nó liền hút sạch yêu khí trên người hắn. Khi bị phun ra, trong nháy mắt Lam Tranh nhìn về phía Khuynh Anh, hai tròng mắt đã khôi phục màu vàng, chỉ là… Chỉ là bởi vì trong bụng Nửa Xu còn có một chút thứ khác, buồn nôn, dính dính, ăn mòn y phục Lam Tranh không còn một mảnh, làm toàn bộ cơ thể hắn nhầy nhụa hôi thối…
Mà Lam Tranh lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
“Oa oa, Nửa Xu, ngươi thật đáng ghét.”
Khuynh Anh vừa bịt mũi thay nước lau rửa cho Lam Tranh, vừa quở trách Nửa Xu.
Nó nhận biết đến Khuynh Anh gặp nguy hiểm, liền lập tức rời khỏi Mộc Hi đi trở về.
“Sau này không được ăn lung tung như vậy nữa!” Khuynh Anh rửa tóc Lam Tranh, lại quay đầu lại trừng liếc Nửa Xu một cái. Nửa Xu “Ngao” một tiếng qua loa cho xong, ánh mắt lại vẫn có chút hưng phấn nhìn Lam Tranh.
Nó nghĩ, nó và người kia là cùng một loại sinh vật.
Bọn họ đều hắc ám, vì thế, mới có thể mơ ước linh hồn thuần trắng như vậy, không cách nào cự tuyệt.
…
…
Lam Tranh nằm trần như nhộng, da trắng nõn, khung xương hoàn mỹ, đường cong xương quai xanh đẹp tuyệt, bụng dưới bởi vì nước nóng cọ rửa mà hơi phập phồng, mà xuống chút nữa…
Khuynh Anh xấu hổ nhắm hai mắt lại, mặc niệm “Ta không nhìn thấy, cái gì ta cũng không có thấy.” rốt cuộc mới hoàn thành quá trình làm cho không người nào không giày vò này.
Cuối cùng, nàng phải đem hắn từ bên trong thùng gỗ đi ra.
“Oa oa, sao ngài nặng vậy.”
Khuynh Anh chảy nước mắt, nắm đùi hắn đang ngâm ở trong nước, muốn dùng kiểu ôm công chúa đem hắn ra.
Tư thế như vậy thật là khó.
Khuynh Anh hít sâu một hơi, thì thào: “Không nên tỉnh lại, không nên tỉnh lại…”
“… Ư…”
Thế nhưng, đột nhiên có một tiếng ngâm khẽ.
Sau đó, Lam Tranh giơ ngón tay lên, đặt ở trên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa xoa——
“Già Diệp… Đầu đau quá, lấy thuốc cho ta.” Hắn nhắm chặt hai tròng mắt, nhíu chặt chân mày. Thuận miệng gọi một câu, lại làm cho Khuynh Anh bị kinh sợ —— nhanh buông hắn, nàng cái gì cũng không có làm, nhưng tình huống hiện tại làm cho người ta hiểu lầm, a a a a ——
Hắn phút chốc mở mắt ra.
Một đôi mắt vàng, ảnh ngược ngũ quan cứng ngắc của nàng.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng.
“Khuynh Anh?” Hồi lâu sau, hắn nói ra câu đầu tiên. Ánh mắt của hắn quá cấp thiết, quá bức người, lại quá mềm mại, quá cố chấp. Hai chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Khuynh Anh tê rần cả người.
Dường như đây mới chính là gặp lại sau li biệt. Hắn thực sự đạp phá thiên sơn vạn thủy đến tìm nàng, gọi tên của nàng, ôn nhu nhìn kỹ.
Nhưng kia cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Một giây sau, bầu không khí liền thay đổi.
Ôn nhu của Lam Tranh trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, đôi mắt hắn híp lại, “Đây là có chuyện gì?”
Nửa Xu hình như cực thích yêu tà âm u gì đó, lúc nuốt hắn vào bụng, nó liền hút sạch yêu khí trên người hắn. Khi bị phun ra, trong nháy mắt Lam Tranh nhìn về phía Khuynh Anh, hai tròng mắt đã khôi phục màu vàng, chỉ là… Chỉ là bởi vì trong bụng Nửa Xu còn có một chút thứ khác, buồn nôn, dính dính, ăn mòn y phục Lam Tranh không còn một mảnh, làm toàn bộ cơ thể hắn nhầy nhụa hôi thối…
Mà Lam Tranh lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
“Oa oa, Nửa Xu, ngươi thật đáng ghét.”
Khuynh Anh vừa bịt mũi thay nước lau rửa cho Lam Tranh, vừa quở trách Nửa Xu.
Nó nhận biết đến Khuynh Anh gặp nguy hiểm, liền lập tức rời khỏi Mộc Hi đi trở về.
“Sau này không được ăn lung tung như vậy nữa!” Khuynh Anh rửa tóc Lam Tranh, lại quay đầu lại trừng liếc Nửa Xu một cái. Nửa Xu “Ngao” một tiếng qua loa cho xong, ánh mắt lại vẫn có chút hưng phấn nhìn Lam Tranh.
Nó nghĩ, nó và người kia là cùng một loại sinh vật.
Bọn họ đều hắc ám, vì thế, mới có thể mơ ước linh hồn thuần trắng như vậy, không cách nào cự tuyệt.
…
…
Lam Tranh nằm trần như nhộng, da trắng nõn, khung xương hoàn mỹ, đường cong xương quai xanh đẹp tuyệt, bụng dưới bởi vì nước nóng cọ rửa mà hơi phập phồng, mà xuống chút nữa…
Khuynh Anh xấu hổ nhắm hai mắt lại, mặc niệm “Ta không nhìn thấy, cái gì ta cũng không có thấy.” rốt cuộc mới hoàn thành quá trình làm cho không người nào không giày vò này.
Cuối cùng, nàng phải đem hắn từ bên trong thùng gỗ đi ra.
“Oa oa, sao ngài nặng vậy.”
Khuynh Anh chảy nước mắt, nắm đùi hắn đang ngâm ở trong nước, muốn dùng kiểu ôm công chúa đem hắn ra.
Tư thế như vậy thật là khó.
Khuynh Anh hít sâu một hơi, thì thào: “Không nên tỉnh lại, không nên tỉnh lại…”
“… Ư…”
Thế nhưng, đột nhiên có một tiếng ngâm khẽ.
Sau đó, Lam Tranh giơ ngón tay lên, đặt ở trên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa xoa——
“Già Diệp… Đầu đau quá, lấy thuốc cho ta.” Hắn nhắm chặt hai tròng mắt, nhíu chặt chân mày. Thuận miệng gọi một câu, lại làm cho Khuynh Anh bị kinh sợ —— nhanh buông hắn, nàng cái gì cũng không có làm, nhưng tình huống hiện tại làm cho người ta hiểu lầm, a a a a ——
Hắn phút chốc mở mắt ra.
Một đôi mắt vàng, ảnh ngược ngũ quan cứng ngắc của nàng.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng.
“Khuynh Anh?” Hồi lâu sau, hắn nói ra câu đầu tiên. Ánh mắt của hắn quá cấp thiết, quá bức người, lại quá mềm mại, quá cố chấp. Hai chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Khuynh Anh tê rần cả người.
Dường như đây mới chính là gặp lại sau li biệt. Hắn thực sự đạp phá thiên sơn vạn thủy đến tìm nàng, gọi tên của nàng, ôn nhu nhìn kỹ.
Nhưng kia cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Một giây sau, bầu không khí liền thay đổi.
Ôn nhu của Lam Tranh trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, đôi mắt hắn híp lại, “Đây là có chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.