Cống Phẩm Tiên Cơ Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
Quyển 1 - Chương 39: Phòng của ngài không phải ở đây!
Cổ Tâm
04/04/2014
Không khí giống như ngưng kết.
Lam Tranh chậm rãi đi tới trước giường Khuynh Anh, thò tay xốc màn che lên.
Nàng gần như chôn đầu trong cánh tay, lúc hắn tới gần như là co rúm lại, nhắm hai mắt lại dường như là đang chờ đợi hắn xả lửa giận lên người nàng.
Tâm tình Lam Tranh đột nhiên khá hơn, ánh mắt của hắn dừng ở chiếc nhẫn Ngọc Hoàn trên ngón tay nhỏ bé của nàng, nói: “Kỳ thực cũng không hoàn toàn là lỗi của nàng, bởi vì nàng không có bản lĩnh cao như vậy.”
Khuynh Anh thất thần ngẩng đầu, vừa nhìn đã thấy Lam Tranh đã ngồi ở bên cạnh mình, hơn nữa bắt đầu cởi quần áo của hắn!!
“Ngài… ngài làm cái gì?!” Tâm vừa mới buông lỏng xuống lại vang lên chuông báo động, Khuynh Anh hoảng sợ nhìn thẳng hắn.
“Ta chẳng phải nam nhân đói bụng ăn quàng.” Lam Tranh nhẹ nhàng nhìn nàng từ đầu đến chân: “Ta cũng không thích bắt buộc một nữ nhân không có ngực.”
Lam Tranh vừa đặt áo ngoài xuống, lại nhìn Khuynh Anh, dường như là do cảm xúc tác động, nhẹ nhàng ho khan lên.
“Ngài không thoải mái sao?” Khuynh Anh thử hỏi: “Có phải ta gây rất nhiều phiền toái cho ngài hay không?”
“Ừ.”
“‘Ừ’ là chuyện gì xảy ra? Ngài không thể nói rõ ràng được sao?”
“Ta mệt.” Hắn nằm ở bên cạnh nàng, đuổi nàng đến mép giường bên trong, sau đó nhắm mắt lại.
“Nhưng phòng của ngài không phải ở đây!”
“Tất cả phòng nơi này đều là của ta.” Dường như là ngại nàng quá ồn, hắn trở mình một cái, thò tay nắm ôm lấy hông nàng, gắt gao siết chặt vào trong lòng, dùng bờ ngực rắn chắc của mình chặn miệng nàng lại.
Toàn bộ mặt Khuynh Anh lại đỏ lên.
Thật vất vả tránh thoát, khai mở gông cùm xiềng xích của hắn ra, hơi thở của Lam Tranh cũng đã đều đều, có vẻ như hắn ngủ rất sâu, một gương mặt tinh xảo có vẻ tái nhợt trong suốt, tiếng hít thở như có như không, giống như hơi chút dùng lực có thể khiến hắn bể nát.
Khuynh Anh nhớ tới bộ dáng vừa rồi của hắn, hắn khinh địch như vậy mới bị đánh bại, còn có lời Già Diệp vừa mới nói.
Ở nơi này lâu như vậy, nàng cảm thấy Già Diệp cáu kỉnh là tốt, cho dù là người bên ngoài nhân bình luận ầm ỉ, hắn cũng sẽ không châm chọc khiêu khích nàng, thậm chí còn có thể tận tâm tận lực an bài xong hết thảy, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng phảng phất như là có thâm thù đại hận.
Nàng rốt cuộc đã làm chuyện gì mà bị người ta hận như vậy.
Khuynh Anh mặc quần áo tử tế rúc vào góc giường, ôm đầu gối lẳng lặng ngồi.
Lúc này đây Lam Tranh hình như muốn ở phòng này cả đêm.
Lam Tranh chậm rãi đi tới trước giường Khuynh Anh, thò tay xốc màn che lên.
Nàng gần như chôn đầu trong cánh tay, lúc hắn tới gần như là co rúm lại, nhắm hai mắt lại dường như là đang chờ đợi hắn xả lửa giận lên người nàng.
Tâm tình Lam Tranh đột nhiên khá hơn, ánh mắt của hắn dừng ở chiếc nhẫn Ngọc Hoàn trên ngón tay nhỏ bé của nàng, nói: “Kỳ thực cũng không hoàn toàn là lỗi của nàng, bởi vì nàng không có bản lĩnh cao như vậy.”
Khuynh Anh thất thần ngẩng đầu, vừa nhìn đã thấy Lam Tranh đã ngồi ở bên cạnh mình, hơn nữa bắt đầu cởi quần áo của hắn!!
“Ngài… ngài làm cái gì?!” Tâm vừa mới buông lỏng xuống lại vang lên chuông báo động, Khuynh Anh hoảng sợ nhìn thẳng hắn.
“Ta chẳng phải nam nhân đói bụng ăn quàng.” Lam Tranh nhẹ nhàng nhìn nàng từ đầu đến chân: “Ta cũng không thích bắt buộc một nữ nhân không có ngực.”
Lam Tranh vừa đặt áo ngoài xuống, lại nhìn Khuynh Anh, dường như là do cảm xúc tác động, nhẹ nhàng ho khan lên.
“Ngài không thoải mái sao?” Khuynh Anh thử hỏi: “Có phải ta gây rất nhiều phiền toái cho ngài hay không?”
“Ừ.”
“‘Ừ’ là chuyện gì xảy ra? Ngài không thể nói rõ ràng được sao?”
“Ta mệt.” Hắn nằm ở bên cạnh nàng, đuổi nàng đến mép giường bên trong, sau đó nhắm mắt lại.
“Nhưng phòng của ngài không phải ở đây!”
“Tất cả phòng nơi này đều là của ta.” Dường như là ngại nàng quá ồn, hắn trở mình một cái, thò tay nắm ôm lấy hông nàng, gắt gao siết chặt vào trong lòng, dùng bờ ngực rắn chắc của mình chặn miệng nàng lại.
Toàn bộ mặt Khuynh Anh lại đỏ lên.
Thật vất vả tránh thoát, khai mở gông cùm xiềng xích của hắn ra, hơi thở của Lam Tranh cũng đã đều đều, có vẻ như hắn ngủ rất sâu, một gương mặt tinh xảo có vẻ tái nhợt trong suốt, tiếng hít thở như có như không, giống như hơi chút dùng lực có thể khiến hắn bể nát.
Khuynh Anh nhớ tới bộ dáng vừa rồi của hắn, hắn khinh địch như vậy mới bị đánh bại, còn có lời Già Diệp vừa mới nói.
Ở nơi này lâu như vậy, nàng cảm thấy Già Diệp cáu kỉnh là tốt, cho dù là người bên ngoài nhân bình luận ầm ỉ, hắn cũng sẽ không châm chọc khiêu khích nàng, thậm chí còn có thể tận tâm tận lực an bài xong hết thảy, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng phảng phất như là có thâm thù đại hận.
Nàng rốt cuộc đã làm chuyện gì mà bị người ta hận như vậy.
Khuynh Anh mặc quần áo tử tế rúc vào góc giường, ôm đầu gối lẳng lặng ngồi.
Lúc này đây Lam Tranh hình như muốn ở phòng này cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.