Cống Phẩm Tiên Cơ Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
Quyển 1 - Chương 80: Ta nghĩ hắn là thần tộc
Cổ Tâm
04/04/2014
Khuynh Anh ngơ ngẩn mở to mắt, thân thể bị hắn xiềng xích trong cái ôm thật chặt, cánh môi lạnh lẽo trong tuyết bởi vì nụ hôn liên tục của hắn mà bắt đầu trở nên nóng hổi.
Hắn từ đôi môi mềm mại của nàng dời xuống, cắn xương quai xanh của nàng một ngụm, đầu lưỡi dường như mang theo lửa——
“… Khụ khụ.” Rốt cuộc nhịn không được nữa, Mộc Hi lên tiếng cắt ngang.
Khuynh Anh đỏ mặt, nói nhỏ: “Ngài… ngài thả ta xuống.”
“Hắn là ai?” Lam Tranh chỉ vào Mộc Hi.
“Hắn là ân nhân cứu mạng của ta…”
“Ngươi là ai?” Mộc Hi luôn luôn cảm thấy thần tộc này có cái gì đó không đúng… Nhìn ra được, người này tuổi còn rất trẻ, nhưng hai mắt hắn nhìn về phía mình lại nhắm, con ngươi che ở dưới mí mắt, tựa hồ bắt đầu khởi động cái gì đó làm cho người ta không thoải mái. Mộc Hi dừng một chút, thẳng thắn hỏi: “Mắt của ngươi nhìn không thấy?”
Khuynh Anh sửng sốt, lập tức giãy giụa nhìn mặt Lam Tranh.
Quả nhiên, nãy giờ hắn không có mở mắt, cho dù là thời điểm vừa nãy hắn ôm hôn nàng, hày là hiện tại, lúc hắn nhìn về phía Mộc Hi.
“Mắt của ngài làm sao vậy?!!”
Lam Tranh cứng đờ, nhẹ nhàng đặt Khuynh Anh xuống đất: “Nói trước, không được sợ hãi.”
Đến khi Khuynh Anh gật gật đầu, hắn mới nhấp mím môi, chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt kia, đôi tròng mắt màu vàng hổ phách, giờ khắc này, lại đỏ tươi như là máu.
Chân mày Mộc Hi nhất thời nhăn lại.
Khuynh Anh cũng hít một hơi: “Ngài làm sao vậy? Là bị thương sao, hay là…”
“Ta không sao.” Lam Tranh tránh câu hỏi của nàng, nhìn phương xa: “Bất quá, ngu ngốc như nàng mà còn sống đến bây giờ, thật làm cho người ta giật mình.”
“…”
“Khuynh Anh…”
“Hả?”
“Là hắn cứu nàng sao?”
Khuynh Anh kịp phản ứng là chỉ Mộc Hi, vội vàng nói: “Ừ.”
“Ừm, ta sẽ cám ơn hắn đã cứu nữ nhân của ta.”
“…”
“Bất quá, ta hiện tại hơi mệt… Vì thế, muốn ngủ một hồi, nhớ đánh thức ta.” Hắn nói xong câu đó, sau đó lộ ra một cái mỉm cười mệt mỏi với nàng, ngã trên mặt đất, ngất đi.
*******************************
Trở lại sơn động.
Lam Tranh được bố trí nằm ở trong nệm cỏ nhung ấm áp.
“Hắn là người yêu của ngươi?” Mộc Hi tựa ở trên vách tường, nhìn Khuynh Anh giống con ruồi vây ở bên người nam tử tóc vàng.
“Không, không phải.” Khuynh Anh nhất thời luống cuống tay chân.
“Nhưng hắn thích ngươi.” Ánh mắt Mộc Hi lợi hại: “Nhìn ra được, ngươi cũng thích hắn.”
“…”
Hai gò má Khuynh Anh đỏ lên, cũng không biết nên làm cái phản ứng gì.
“Thế nhưng, bây giờ ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút, hắn hiện tại rất nguy hiểm.” Mộc Hi lại thản nhiên nói.
Giống một gáo nước lạnh, tưới toàn thân nàng lạnh lẽo.
“Trên người hắn tà khí quá nặng, sẽ thu hút ác linh tới, nếu không cẩn thận bị bám vào, hắn sẽ giết ngươi.” Mộc Hi híp mắt, nói: “Trước Khi hắn đến Vực sâu U Minh, linh thức của hắn hẳn là đã hỗn loạn, hiện tại bởi vì sử dụng cấm thuật, cho nên mới suy yếu bất tỉnh, mà như vậy ngay cả sức chống cự hắn cũng không có, chớ nói chi là bảo vệ ngươi, thậm chí chỉ làm liên lụy ngươi.”
Khuynh Anh nghĩ nghĩ, nói: “Ta không cần người khác bảo vệ, ta cũng sẽ chăm sóc tốt hắn.”
“Nhưng lỡ hắn vĩnh viễn không tỉnh?”
“Phi! Quạ đen miệng!”
“Bất quá, thật ra ta có một bộ khẩu quyết có thể giúp người ta điều tức linh lực.”
“A, thật à? Dạy ta đi!”
Mộc Hi cười: “Tốt lắm, trước làm thức ăn khuya đã.”
“…”
…
…
Khuynh Anh thêm mấy tầng cỏ nhung, cầm lòng bàn tay của hắn, đem linh lực của mình truyền qua.
“Ta nghĩ là hắn là thần tộc, nhưng không ngờ hắn là người của tộc Tu La.” Mộc Hi thiết hạ kết giới ở bên cạnh Lam Tranh, phòng ngừa cho hắn tiếp tục bị tà khí cắn nuốt.
Khuynh Anh ngẩng đầu: “Sẽ không, hắn là người thần tộc, hơn nữa, còn là Tam hoàng tử của thần đô Đông Phương.”
“…” Mộc Hi ngẩn người, không khỏi quay mặt qua chỗ khác: “Thì ra, lúc này thần giới cũng rất náo nhiệt.”
Khuynh Anh không rõ chân tướng, hắn lại tiếp tục nói: “Người của tộc Tu La một khi giết chóc quá nặng, mắt sẽ biến thành màu đỏ thẫm, hơn nữa, màu sắc càng sâu, đại biểu hắn càng mạnh, lúc hoàng tộc của tộc Tu La chọn người thừa kế, đều lấy màu đỏ của con ngươi để phán định năng lực của hắn.”
“… Làm sao ngươi biết?”
“Ta cũng không biết, nhưng chính là ta biết.”
“…” Sắc mặt Khuynh Anh co quắp, cái hiểu cái không gật gật đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu, rất muốn nói chút gì, lại không biết nên nói như thế nào.
“Hoàng tử Thần tộc lại là người Tu La tộc… Ta có phải không cẩn thận nói cái gì nguy hiểm hay không?” Mộc Hi vuốt cằm, mặt mang vẻ tự hỏi.
Hắn từ đôi môi mềm mại của nàng dời xuống, cắn xương quai xanh của nàng một ngụm, đầu lưỡi dường như mang theo lửa——
“… Khụ khụ.” Rốt cuộc nhịn không được nữa, Mộc Hi lên tiếng cắt ngang.
Khuynh Anh đỏ mặt, nói nhỏ: “Ngài… ngài thả ta xuống.”
“Hắn là ai?” Lam Tranh chỉ vào Mộc Hi.
“Hắn là ân nhân cứu mạng của ta…”
“Ngươi là ai?” Mộc Hi luôn luôn cảm thấy thần tộc này có cái gì đó không đúng… Nhìn ra được, người này tuổi còn rất trẻ, nhưng hai mắt hắn nhìn về phía mình lại nhắm, con ngươi che ở dưới mí mắt, tựa hồ bắt đầu khởi động cái gì đó làm cho người ta không thoải mái. Mộc Hi dừng một chút, thẳng thắn hỏi: “Mắt của ngươi nhìn không thấy?”
Khuynh Anh sửng sốt, lập tức giãy giụa nhìn mặt Lam Tranh.
Quả nhiên, nãy giờ hắn không có mở mắt, cho dù là thời điểm vừa nãy hắn ôm hôn nàng, hày là hiện tại, lúc hắn nhìn về phía Mộc Hi.
“Mắt của ngài làm sao vậy?!!”
Lam Tranh cứng đờ, nhẹ nhàng đặt Khuynh Anh xuống đất: “Nói trước, không được sợ hãi.”
Đến khi Khuynh Anh gật gật đầu, hắn mới nhấp mím môi, chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt kia, đôi tròng mắt màu vàng hổ phách, giờ khắc này, lại đỏ tươi như là máu.
Chân mày Mộc Hi nhất thời nhăn lại.
Khuynh Anh cũng hít một hơi: “Ngài làm sao vậy? Là bị thương sao, hay là…”
“Ta không sao.” Lam Tranh tránh câu hỏi của nàng, nhìn phương xa: “Bất quá, ngu ngốc như nàng mà còn sống đến bây giờ, thật làm cho người ta giật mình.”
“…”
“Khuynh Anh…”
“Hả?”
“Là hắn cứu nàng sao?”
Khuynh Anh kịp phản ứng là chỉ Mộc Hi, vội vàng nói: “Ừ.”
“Ừm, ta sẽ cám ơn hắn đã cứu nữ nhân của ta.”
“…”
“Bất quá, ta hiện tại hơi mệt… Vì thế, muốn ngủ một hồi, nhớ đánh thức ta.” Hắn nói xong câu đó, sau đó lộ ra một cái mỉm cười mệt mỏi với nàng, ngã trên mặt đất, ngất đi.
*******************************
Trở lại sơn động.
Lam Tranh được bố trí nằm ở trong nệm cỏ nhung ấm áp.
“Hắn là người yêu của ngươi?” Mộc Hi tựa ở trên vách tường, nhìn Khuynh Anh giống con ruồi vây ở bên người nam tử tóc vàng.
“Không, không phải.” Khuynh Anh nhất thời luống cuống tay chân.
“Nhưng hắn thích ngươi.” Ánh mắt Mộc Hi lợi hại: “Nhìn ra được, ngươi cũng thích hắn.”
“…”
Hai gò má Khuynh Anh đỏ lên, cũng không biết nên làm cái phản ứng gì.
“Thế nhưng, bây giờ ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút, hắn hiện tại rất nguy hiểm.” Mộc Hi lại thản nhiên nói.
Giống một gáo nước lạnh, tưới toàn thân nàng lạnh lẽo.
“Trên người hắn tà khí quá nặng, sẽ thu hút ác linh tới, nếu không cẩn thận bị bám vào, hắn sẽ giết ngươi.” Mộc Hi híp mắt, nói: “Trước Khi hắn đến Vực sâu U Minh, linh thức của hắn hẳn là đã hỗn loạn, hiện tại bởi vì sử dụng cấm thuật, cho nên mới suy yếu bất tỉnh, mà như vậy ngay cả sức chống cự hắn cũng không có, chớ nói chi là bảo vệ ngươi, thậm chí chỉ làm liên lụy ngươi.”
Khuynh Anh nghĩ nghĩ, nói: “Ta không cần người khác bảo vệ, ta cũng sẽ chăm sóc tốt hắn.”
“Nhưng lỡ hắn vĩnh viễn không tỉnh?”
“Phi! Quạ đen miệng!”
“Bất quá, thật ra ta có một bộ khẩu quyết có thể giúp người ta điều tức linh lực.”
“A, thật à? Dạy ta đi!”
Mộc Hi cười: “Tốt lắm, trước làm thức ăn khuya đã.”
“…”
…
…
Khuynh Anh thêm mấy tầng cỏ nhung, cầm lòng bàn tay của hắn, đem linh lực của mình truyền qua.
“Ta nghĩ là hắn là thần tộc, nhưng không ngờ hắn là người của tộc Tu La.” Mộc Hi thiết hạ kết giới ở bên cạnh Lam Tranh, phòng ngừa cho hắn tiếp tục bị tà khí cắn nuốt.
Khuynh Anh ngẩng đầu: “Sẽ không, hắn là người thần tộc, hơn nữa, còn là Tam hoàng tử của thần đô Đông Phương.”
“…” Mộc Hi ngẩn người, không khỏi quay mặt qua chỗ khác: “Thì ra, lúc này thần giới cũng rất náo nhiệt.”
Khuynh Anh không rõ chân tướng, hắn lại tiếp tục nói: “Người của tộc Tu La một khi giết chóc quá nặng, mắt sẽ biến thành màu đỏ thẫm, hơn nữa, màu sắc càng sâu, đại biểu hắn càng mạnh, lúc hoàng tộc của tộc Tu La chọn người thừa kế, đều lấy màu đỏ của con ngươi để phán định năng lực của hắn.”
“… Làm sao ngươi biết?”
“Ta cũng không biết, nhưng chính là ta biết.”
“…” Sắc mặt Khuynh Anh co quắp, cái hiểu cái không gật gật đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu, rất muốn nói chút gì, lại không biết nên nói như thế nào.
“Hoàng tử Thần tộc lại là người Tu La tộc… Ta có phải không cẩn thận nói cái gì nguy hiểm hay không?” Mộc Hi vuốt cằm, mặt mang vẻ tự hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.