Chương 2
Hư Minh Đối Nguyệt
19/09/2024
Phùng Chiếu Thu thấy ta khóc, luống cuống chân tay. Bà muốn lau nước mắt cho ta, nhưng lại sợ đôi tay thô ráp sẽ làm tổn thương da mặt của ta, nên vội vàng chạy đi lấy một chiếc khăn sạch sẽ đưa cho ta.
Chiếc khăn được bà giặt sạch sẽ, nhưng bà vẫn cảm thấy không xứng với ta, miệng lẩm bẩm: "Vải bông này vẫn cứng quá, lần sau vào kinh phải mua ít lụa là gấm vóc..."
Ta cúi mắt, nói: "Ta không cần những thứ đó."
Phùng Chiếu Thu sững sờ, cẩn trọng hỏi: "Niệm Chi, ta lại nói sai gì rồi sao? Đừng giận ta, ta... ta..."
"Ta không giận. Chúng ta là người bình thường, cần gì phải theo kiểu cách của những tiểu thư con nhà quyền quý? Tiền để đó mua thêm vài miếng thịt thì hơn."
Hầu phủ giàu sang, ngay cả nha hoàn được sủng ái còn sống sung túc hơn tiểu thư nhà thường dân ngoài kia, ta dù không được yêu thương, cũng đã dùng qua nhiều thứ tốt.
Nhưng ta không để tâm đến những thứ đó.
Mỗi lần theo Nghiêm phu nhân đi cầu khấn, ta không cầu vinh hoa phú quý, không cầu phu quân như ý, chỉ cầu cha mẹ yêu thương.
Chỉ cần có được sự yêu thương của cha mẹ, dù phải ăn cháo húp rau ta cũng nguyện ý.
Giờ đây, mong ước đó đã thành hiện thực.
Từ sau biến cố, lòng ta dần lắng lại, mẫu tử tình thâm, Phùng Chiếu Thu cảm nhận được sự bình yên này, cũng không còn lo lắng nữa. Bà cầm lấy tạp dề, cầm d.a.o đi ra sân sau bắt gà.
Bước chân của bà vững chãi, đôi tay đầy sức mạnh, nhanh chóng bắt được một con gà, không hề chớp mắt mà c.ắ.t c.ổ nó.
Máu gà chảy ra, nhưng ta không thấy sợ hãi, chỉ thấy tư thế cầm d.a.o của bà vô cùng mạnh mẽ.
Phùng Chiếu Thu khác hẳn những người phụ nữ ta từng gặp.
Khi ở Hầu phủ, ngay cả những bà làm việc vặt trong bếp cũng phải giữ dáng vẻ tao nhã.
Nhưng Phùng Chiếu Thu thì không quan tâm, trong mắt bà chỉ có công việc trước mặt, bà chỉ để ý đến việc làm sao hoàn thành công việc thật nhanh và tốt.
Bà đun nước, nhúng gà vào để nhổ lông, rồi đặt cả con gà lên thớt. Ta cầm d.a.o lên, hỏi bà: "Cho ta thử được không?"
Bà cười lớn: "Tất nhiên là được rồi! Nhưng con biết làm không đấy?"
Chưa từng g.i.ế.c gà, chẳng lẽ chưa từng ăn gà sao?
Ta hai tay nắm chặt dao, dồn sức chặt xuống, xương gà vỡ tung, cánh gà bay vào lò bếp, lấm đầy bụi.
Phùng Chiếu Thu nói: "Dùng tro rửa thịt, sẽ sạch hơn đấy, con làm một bước tới luôn rồi."
03
Nói thì nói thế, nhưng chẳng thấy bà thật sự dùng tro rửa thịt.
Đúng là kẻ lừa gạt!
Phùng Chiếu Thu không biết ta đang bực bội, bà đẩy ta ra khỏi bếp, bảo ta qua nhà hàng xóm mời họ đến ăn cơm.
"Nhà bên cạnh là nhà họ Giang, có năm người, nhưng hai vợ chồng và con trai cả thường ra ngoài làm ăn, bình thường chỉ có bà Giang và cô con gái nhỏ ở nhà."
"Con gái nhà họ Giang trạc tuổi con, chắc hai đứa sẽ chơi thân được với nhau."
Ta đứng trước cửa sân, chần chừ mãi không bước ra.
Ở kinh thành, các tiểu thư quý tộc tuyệt đối sẽ không làm việc như vậy, khi mời khách đến dự tiệc, ai mà không cử người hầu đến đưa thiệp mời trước mười ngày nửa tháng? Bao giờ mới cần tự mình đi mời ngay trước bữa ăn như thế này?
Nghĩ thế, ta tự tát mình một cái.
Đây không phải kinh thành, và ta cũng không phải tiểu thư quý tộc. Mẹ ta là nông phụ, ta chính là thôn nữ, sao phải câu nệ nhiều như vậy?
Ta đẩy cửa, bắt chước dáng đi của Phùng Chiếu Thu, bất ngờ cảm thấy có thêm phần tự tin.
Hít sâu một hơi, ta gõ cửa nhà họ Giang.
Người mở cửa là cô con gái nhỏ nhà họ Giang, làn da hơi ngăm đen, đôi mắt to tròn sáng rực, đứng đó giống như một cây cỏ dại mạnh mẽ.
Cô ấy cười nói: "Cô là con gái của dì Phùng? Đôi mắt cô giống y như dì ấy, đẹp quá!"
Giống hệt sao?
Khi còn nhỏ, ta cũng thường nghe người ta nói vậy, chỉ là họ nói về Nghiêm phu nhân và Lạc Nhu.
Ta từng ôm gương soi từ nhiều góc, cố gắng tìm điểm tương đồng trên khuôn mặt mình với Nghiêm phu nhân, nhưng tìm mãi cũng chỉ thấy hai mắt và một cái miệng, còn lại chẳng liên quan gì.
Ta chạm vào khóe mắt mình, hỏi: "Một cái nhìn là nhận ra ngay sao?"
Giang Thuỵ nói: "Chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra. Dì Phùng có đôi mắt phượng, cô cũng vậy, chỉ là cô xinh đẹp hơn dì ấy nhiều!"
Giọng của Giang Thuỵ không nhỏ, Phùng Chiếu Thu nghe thấy, tiếng bà lập tức vọng qua tường: "Dì hồi trẻ cũng xinh đẹp lắm đấy!"
Đúng lúc bà Giang từ gian chính đi ra, bà ngờ vực hỏi: "Cái gì đẹp cơ? Cánh gà à? Miếng đó ngon, để lại cho ta ăn."
Bà Giang đã lớn tuổi, tai và chân tay không còn nhanh nhẹn nữa.
Giang Thuỵ bước tới đỡ bà, cười nói: "Có cần bà dặn đâu, lần nào dì Phùng chẳng để dành phần ngon cho bà."
Phùng Chiếu Thu làm một bàn đầy ắp món ăn, nào là gà, vịt, cá, thịt, đủ cả, Giang Thuỵ trêu đùa: "Như Tết vậy, cũng nhờ con gái dì Phùng nên ta mới được ăn ké thế này."
Những món ăn này, trong nhà quyền quý chẳng đáng là gì.
Ở nơi quyền quý, những món ăn thực chất bị xem là hạ cấp, thứ cao quý là hư không. Giết gà, không ăn thịt, mà chỉ ăn măng nấu từ nước dùng gà. Ăn thịt không bằng ăn chay, ăn chay không bằng ăn hoa, ai mà hít gió uống sương thì mới là thần tiên.
Chiếc khăn được bà giặt sạch sẽ, nhưng bà vẫn cảm thấy không xứng với ta, miệng lẩm bẩm: "Vải bông này vẫn cứng quá, lần sau vào kinh phải mua ít lụa là gấm vóc..."
Ta cúi mắt, nói: "Ta không cần những thứ đó."
Phùng Chiếu Thu sững sờ, cẩn trọng hỏi: "Niệm Chi, ta lại nói sai gì rồi sao? Đừng giận ta, ta... ta..."
"Ta không giận. Chúng ta là người bình thường, cần gì phải theo kiểu cách của những tiểu thư con nhà quyền quý? Tiền để đó mua thêm vài miếng thịt thì hơn."
Hầu phủ giàu sang, ngay cả nha hoàn được sủng ái còn sống sung túc hơn tiểu thư nhà thường dân ngoài kia, ta dù không được yêu thương, cũng đã dùng qua nhiều thứ tốt.
Nhưng ta không để tâm đến những thứ đó.
Mỗi lần theo Nghiêm phu nhân đi cầu khấn, ta không cầu vinh hoa phú quý, không cầu phu quân như ý, chỉ cầu cha mẹ yêu thương.
Chỉ cần có được sự yêu thương của cha mẹ, dù phải ăn cháo húp rau ta cũng nguyện ý.
Giờ đây, mong ước đó đã thành hiện thực.
Từ sau biến cố, lòng ta dần lắng lại, mẫu tử tình thâm, Phùng Chiếu Thu cảm nhận được sự bình yên này, cũng không còn lo lắng nữa. Bà cầm lấy tạp dề, cầm d.a.o đi ra sân sau bắt gà.
Bước chân của bà vững chãi, đôi tay đầy sức mạnh, nhanh chóng bắt được một con gà, không hề chớp mắt mà c.ắ.t c.ổ nó.
Máu gà chảy ra, nhưng ta không thấy sợ hãi, chỉ thấy tư thế cầm d.a.o của bà vô cùng mạnh mẽ.
Phùng Chiếu Thu khác hẳn những người phụ nữ ta từng gặp.
Khi ở Hầu phủ, ngay cả những bà làm việc vặt trong bếp cũng phải giữ dáng vẻ tao nhã.
Nhưng Phùng Chiếu Thu thì không quan tâm, trong mắt bà chỉ có công việc trước mặt, bà chỉ để ý đến việc làm sao hoàn thành công việc thật nhanh và tốt.
Bà đun nước, nhúng gà vào để nhổ lông, rồi đặt cả con gà lên thớt. Ta cầm d.a.o lên, hỏi bà: "Cho ta thử được không?"
Bà cười lớn: "Tất nhiên là được rồi! Nhưng con biết làm không đấy?"
Chưa từng g.i.ế.c gà, chẳng lẽ chưa từng ăn gà sao?
Ta hai tay nắm chặt dao, dồn sức chặt xuống, xương gà vỡ tung, cánh gà bay vào lò bếp, lấm đầy bụi.
Phùng Chiếu Thu nói: "Dùng tro rửa thịt, sẽ sạch hơn đấy, con làm một bước tới luôn rồi."
03
Nói thì nói thế, nhưng chẳng thấy bà thật sự dùng tro rửa thịt.
Đúng là kẻ lừa gạt!
Phùng Chiếu Thu không biết ta đang bực bội, bà đẩy ta ra khỏi bếp, bảo ta qua nhà hàng xóm mời họ đến ăn cơm.
"Nhà bên cạnh là nhà họ Giang, có năm người, nhưng hai vợ chồng và con trai cả thường ra ngoài làm ăn, bình thường chỉ có bà Giang và cô con gái nhỏ ở nhà."
"Con gái nhà họ Giang trạc tuổi con, chắc hai đứa sẽ chơi thân được với nhau."
Ta đứng trước cửa sân, chần chừ mãi không bước ra.
Ở kinh thành, các tiểu thư quý tộc tuyệt đối sẽ không làm việc như vậy, khi mời khách đến dự tiệc, ai mà không cử người hầu đến đưa thiệp mời trước mười ngày nửa tháng? Bao giờ mới cần tự mình đi mời ngay trước bữa ăn như thế này?
Nghĩ thế, ta tự tát mình một cái.
Đây không phải kinh thành, và ta cũng không phải tiểu thư quý tộc. Mẹ ta là nông phụ, ta chính là thôn nữ, sao phải câu nệ nhiều như vậy?
Ta đẩy cửa, bắt chước dáng đi của Phùng Chiếu Thu, bất ngờ cảm thấy có thêm phần tự tin.
Hít sâu một hơi, ta gõ cửa nhà họ Giang.
Người mở cửa là cô con gái nhỏ nhà họ Giang, làn da hơi ngăm đen, đôi mắt to tròn sáng rực, đứng đó giống như một cây cỏ dại mạnh mẽ.
Cô ấy cười nói: "Cô là con gái của dì Phùng? Đôi mắt cô giống y như dì ấy, đẹp quá!"
Giống hệt sao?
Khi còn nhỏ, ta cũng thường nghe người ta nói vậy, chỉ là họ nói về Nghiêm phu nhân và Lạc Nhu.
Ta từng ôm gương soi từ nhiều góc, cố gắng tìm điểm tương đồng trên khuôn mặt mình với Nghiêm phu nhân, nhưng tìm mãi cũng chỉ thấy hai mắt và một cái miệng, còn lại chẳng liên quan gì.
Ta chạm vào khóe mắt mình, hỏi: "Một cái nhìn là nhận ra ngay sao?"
Giang Thuỵ nói: "Chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra. Dì Phùng có đôi mắt phượng, cô cũng vậy, chỉ là cô xinh đẹp hơn dì ấy nhiều!"
Giọng của Giang Thuỵ không nhỏ, Phùng Chiếu Thu nghe thấy, tiếng bà lập tức vọng qua tường: "Dì hồi trẻ cũng xinh đẹp lắm đấy!"
Đúng lúc bà Giang từ gian chính đi ra, bà ngờ vực hỏi: "Cái gì đẹp cơ? Cánh gà à? Miếng đó ngon, để lại cho ta ăn."
Bà Giang đã lớn tuổi, tai và chân tay không còn nhanh nhẹn nữa.
Giang Thuỵ bước tới đỡ bà, cười nói: "Có cần bà dặn đâu, lần nào dì Phùng chẳng để dành phần ngon cho bà."
Phùng Chiếu Thu làm một bàn đầy ắp món ăn, nào là gà, vịt, cá, thịt, đủ cả, Giang Thuỵ trêu đùa: "Như Tết vậy, cũng nhờ con gái dì Phùng nên ta mới được ăn ké thế này."
Những món ăn này, trong nhà quyền quý chẳng đáng là gì.
Ở nơi quyền quý, những món ăn thực chất bị xem là hạ cấp, thứ cao quý là hư không. Giết gà, không ăn thịt, mà chỉ ăn măng nấu từ nước dùng gà. Ăn thịt không bằng ăn chay, ăn chay không bằng ăn hoa, ai mà hít gió uống sương thì mới là thần tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.