Chương 3: Trấn Giang của quá khứ
Mặc Bảo Phi Bảo
09/06/2015
“Trạm thu phí đường cao tốc?”
“Chắc em cũng nghe thấy?” Châu Sinh Thần không hề giấu diếm. “Quãng thời gian này Trấn Giang khá nhạy cảm, vì thế xe qua lại đều phải ghi chép thông tin.”
Thời Nghi đã hơi hiểu ra: “Em nghe nói rồi, nhưng…”
Cho dù có ghi lại, nhưng làm sao anh biết người ngồi trên xe là ai nhanh như thế được.
Trừ khi họ vào Trấn Giang rồi, có người theo sau điều tra thân phận của những người ngồi trên xe.
Thời Nghi nghĩ như vậy nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Ở chỗ tôi có tài liệu vô cùng chi tiết về gia đình em, vì thế chỉ cần xe của bố em tới Trấn Giang, rất nhanh chóng tôi sẽ được báo lại.” Giọng anh có phần ngại ngùng, càng thể hiên rõ sự ấm áp hiếm thấy. “Nguyên nhân cụ thể, tôi sẽ gặp mặt em để giải thích. Bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi em một câu thôi.”
Thời Nghi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không do dự: “Anh cứ hỏi đi.”
Là câu hỏi gì mới có thể khiến anh bỗng nhiên gọi điện thoại tới?
Ngữ khí của Châu Sinh Thần rất nghiêm trang, nhưng khi cô nói xong thì anh lại im lặng. Thời Nghi cũng không vội vàng, tựa vào cạnh bàn, cầm bút gõ nhẹ vào đầu cô em họ.
Cô nàng che đầu, lườm cô một cái rồi tiếp tục làm bài tập.
“Hiện tại tôi cần đính hôn với một người.” Anh đột ngột mở lời.
Chủ đề nói chuyện đã vượt ngoài dự liệu. Lòng cô hệt như có một ngọn gió lạnh buốt thổi qua, thê lương khôn tả.
Cô nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Đầu thai lại làm người vốn nên xoá đi tất cả các ký ức. Là cô đã đi ngược với qui luật của tạo hoá, vì thế, sự xót xa trong lòng này chỉ có thể tự mình nén xuống mà thôi. Cô nhanh chóng đổi một tư thế khác, dựa vào bàn học, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Cô tin nếu Châu Sinh Thần tiếp tục, bản thân sẽ không chịu nổi mà rơi nước mắt.
Vì thế quay mặt ra hướng mà người khác không thể nhìn thấy được, có lẽ sẽ tốt hơn.
Châu Sinh Thần lại im lặng, cô thậm chí đã nghĩ phải chăng anh cúp máy rồi.
Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước: “Em nghe nói rồi, anh đã có vị hôn thê.”
“Nghe nói?”
“Vâng, lúc ở Tây An.”
“Tôi hoàn toàn không quen biết gì cô ấy, khi đó chỉ là tiếp nhận ý tốt của các bậc bề trên mà thôi.”
Thời Nghi nghe không hiểu, cũng có chút hờn dỗi nên cũng không truy hỏi tiếp.
Ánh mắt cô cũng dần trở nên mông lung, không biết phải nói thế nào cho phải.
“Thế nhưng hiện tại tôi muốn thay đổi kế hoạch một chút.” Anh tiếp tục nói: “Thời Nghi, em có đồng ý đính hôn cùng tôi không?”
Thời Nghi tưởng mình nghe nhầm.
Không hề có chuẩn bị gì, cảm xúc buồn bã vẫn còn, anh đột ngột hỏi như vậy khiến cô nhất thời không phân biệt nổi thời gian và không gian. Châu Sinh Thần, anh nói… anh muốn đính hôn?
“Em có thể từ chối.” Ngữ khí của Châu Sinh Thần rất bình thản.
Cô nhớ tới rất nhiều điều, nhưng lại chẳng rõ được đó là gì.
Chỉ là hình như trong ký ức của kiếp trước, anh chưa từng nói câu này.
“Thời Nghi?” Anh gọi tên cô.
“Vâng…” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, mang theo giọng mũi nhàn nhạt, “Anh nói là…”
“Nghiêm túc.” Anh tiếp lời. “Cá tháng Tư đã qua bốn ngày rồi.”
Đúng là không biết nên hiểu thế nào, sao anh có thể nói ra tự nhiên đến vậy. Thời Nghi cắn môi, nghe anh tiếp tục: “Làm như thế này cũng có lí do của riêng tôi.” Châu Sinh Thần nói. “Hai chúng ta không phải là người xa lạ, cũng có chút thiện cảm với nhau, vậy nên có thể thử đính hôn.”
Cô thực sự bị thứ logic của anh làm cho rối loạn: “Có thiện cảm là đính hôn được hay sao?”
“Tôi không quen nhiều phụ nữ. Nếu nhất định phải đính hôn, tôi hi vọng đó là em chứ không phải một người xa lạ.”
Bỗng nhiên có tiếng kéo ghế. Cố em họ trợn tròn mắt, ngẩng lên nhìn cô tỏ ý không thể tin được.
Thời Nghi giơ một ngón tay lên môi ám chỉ cô bé đừng lên tiếng. Mắt cô vẫn lấp lánh, là nước mắt, nhưng là mang theo vẻ vui mừng, cùng nụ cười dịu dàng không thể che giấu nổi.
Logic trong câu nói của Châu Sinh Thần đúng là rất kỳ quái, nhưng khi nghe anh nói vậy, Thời Nghi lại hoàn toàn không tìm được lý lẽ nào để phản bác.
Thử nghĩ mà xem, nếu đây là lời của đám người từng theo đuổi cô, có lẽ cô đã cúp điện thoại từ lâu.
Cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng chỉ có anh, với cách nói như vậy lại khiến cô mất đi khả năng tư duy.
Cho dù theo như cách anh nói, anh chỉ có thiện cảm với cô hơn người dưng một chút xíu.
“Em có thể từ chối.” Anh nhắc lại lần thứ hai. “Như thế em có thể cho mình một sự lựa chọn tốt hơn.”
Cô buột miệng thốt lên: “Em không…”
Ngữ khí của cô có phần gấp gáp.
Ngược lại làm cho anh cười khẽ, cô lúng túng nghe giọng cười của anh, cảm thấy không thoải mái, may sao anh đã nói: “Xin lỗi em, có lẽ đây là tình huống cần sự lãng mạn, nhưng tôi lại khiến cho nó rất nhàm chán, hơn nữa còn quá đường đột.”
“Em không có ý đó…”
Chết tiệt, cô đang nói cái gì thế này.
Thời Nghi cúi đầu nhìn đôi dép đi trong nhà màu trắng dưới chân, muốn nói nhưng lại thôi.
Dường như Châu Sinh Thần đang trong phòng riêng, vì vậy nói chuyện rất tự nhiên: “Tôi nghĩ em không quá ghét tôi. Sau này khi tiếp xúc nhiều hơn, em thấy hoàn toàn không có thiện cảm với tôi, tôi sẽ thu xếp giải pháp để kết thúc câu chuyện này một cách hợp lí, không để cho em phải khó xử.”
Thời Nghi chỉ “vâng” một tiếng.
Logic của anh càng ngày càng quái dị.
Đáng tiếc anh hoàn toàn không biết đối tượng đàm phán của minh đã chui đầu vào rọ rất từ lâu rồi.
“Con người tôi vốn khó tiếp xúc, thời gian bồi đắp tình cảm cho một thứ gì đó rất lâu. Ví dụ như hoá học, đến nay tôi đã tiếp xúc với nó được mười bốn năm, nhưng vẫn không xác định rõ ràng là có thích hay không. Vì thế, nếu sau này em phát hiện ra không thể tiếp nhận con người của tôi, chúng ta có thể huỷ hôn ước.”
Cô rút một tờ giấy trong hộp ra lau sạch nước mắt.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào chân, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Chẳng cần nhiều thời gian, anh đã nói hết tất cả những điều cần nói rồi chờ đợi câu trả lời của cô.
Thời Nghi nói khẽ, đưa ra nghi vấn đầu tiên: “Anh có tất cả những thông tin về em, thậm chí của cả bố mẹ em nữa, nhưng em không hề biết gì về anh…”
“Em sẽ sớm biết thôi.”
Cô do dự vài giây, thực ra trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Thoáng chốc dũng khí chợt loé lên khiến cô bật thốt: “Được.”
Có lẽ Châu Sinh Thần không ngờ cô lại đồng ý nhanh đến thế.
Có lẽ cả hai đều không ngờ.
Không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngập.
Sau cuộc điện thoại này họ sẽ làm gì tiếp theo?
Cuối cùng, anh do dự hồi lâu, lại hỏi một câu khiến cô nghẹn họng: “Nếu tiện, có thể cho anh số đo của em không?” Anh nói xong, bổ sung rất nhanh: “Có thể cần phải giúp em chuẩn bị một số quần áo.”
Lý do rất chính đáng, nhưng Thời Nghi lại nhìn cô em họ bên cạnh.
“92, 62, 90.” Cô nói khẽ.
Châu Sinh Thần “ừ” một tiếng: “Đây là…”
“Đây là số đo ba vòng của một cô gái.”
Cô cố gắng hạ thấp giọng, không biết làm sao câu hỏi của anh lại quá chi tiết đến như vậy.
Vẻ mặt của cô em họ một giây không biết thay đổi bao nhiêu lần.
“Ừ, biết rồi, đợi anh một chút nhé!”
Thời Nghi nghe lời chờ anh một lát.
Cho đến giờ, cô vẫn cảm thấy mình như đang mơ. Cô em họ không còn tâm trí nào để làm bài, liên tục khoa chân múa tay trước mặt bắt cô giải thích. Thời Nghi mím môi tỏ ý bảo khoá cửa, cô bé rất nghe lời lập tức đứng dậy giúp cô.
Anh quay lại, tiếp tục hỏi: “Còn cần số đo vòng cổ, cánh tay, cổ tay, đùi, bắp chân và cổ chân nữa.”
Những điều này thì thật sự cô không biết.
Thời Nghi vội vàng nhờ em họ đi tìm thước dây trong nhà, đo từng thứ một rồi trả lời anh. Anh ghi lại và căn dặn cô nhanh báo cho bố mẹ, ngày mai anh sẽ đích thân tới chào hỏi.
Đợi đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, cô mới nhận ra, đây sẽ là chấn động lớn trong gia đình cô.
Bố mẹ cô đều là giáo viên, tư tưởng truyền thống như vậy làm sao có thể chấp nhận chuyện đột ngột này?
“Người đẹp Thời Nghi à…” Cô em họ đặt tay lên vai cô, tiến lại gần, “Chuyện này quả là kinh thiên động địa, em còn chưa nghe mà máu đã sôi sùng sục lên rồi đây.”
Thật đúng là kinh thiên động địa.
Cô thậm chí còn không đủ sức giải thích: “Để chị ngồi một lúc nghĩ cho rõ ràng đã.”
Cô nói với em họ như thế.
Sau đó suốt từ lúc ăn cơm trưa cho đến khi bữa tối kết thúc, Thời Nghi vẫn không tìm được thời cơ để nói cho mẹ. Nên bắt đầu thế nào đây? Hay là không nói? Nhưng như thế không được. Cho dù chỉ là đính hôn, cho dù ở thời đại mà người ta coi chuyện này rất tuỳ tiện, nhưng từ giọng điệu và thái độ của Châu Sinh Thần thì đối với gia đình anh có lẽ chuyện này vô cùng hệ trọng.
Muốn kéo dài nhưng không thể kéo dài thêm được nữa, nếu không ngày mai anh xuất hiện chắc chắn sẽ là một cơn địa chấn thật sự.
Đến lúc gần đi ngủ Thời Nghi mới len lén kéo mẹ sang phòng mình, nói có chuyện quan trọng cần bàn. Mẹ cô dường như có giác quan thứ sáu, ngay lập tức hỏi có phải là người mà cô nói tới lúc sáng sớm hay không. Thời Nghi gật nhẹ, mẹ lập tức nghiêm mặt, ngồi xuống bên cạnh: “Con nói xem nào, mẹ có thể giúp gì con?”
“Anh ấy nói…” Thời Nghi thở nhẹ, “Muốn đính hôn với con.”
“Đính hôn?” Mẹ cô vô cùng kinh ngạc.
“Dạ, đính hôn.”
“Bao giờ?”
“Có thể ngày mai hoặc ngày kia.” Cô ướm lời.
“Trong một hai ngày nữa sao?” Mẹ cô dở khóc dở cười. “Cậu ta có đến nhà mình không? Chúng ta còn ở Trấn Giang vài ngày nữa, chưa thể quay về Thượng Hải được. Huống hồ mẹ và bố con chưa gặp cậu ta bao giờ, càng chưa nói đến chuyện có ưng ý hay không.”
“Anh ấy đang ở Trấn Giang.” Thời Nghi thận trọng nói. “Ngày mai anh ấy sẽ đến ra mắt bố mẹ.”
“Tại sao lại vội vàng thế?”
“Con cũng không biết.” Cô thật thà.
“Con đã đồng ý rồi sao?”
Thời Nghi gật đầu.
“Các con quen nhau được bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn nửa năm.” Mặc dù chỉ gặp tổng cộng bốn lần, nhưng cô không dám nói ra điều này. “Anh ấy cũng là giáo sư đại học, nhân phẩm tốt, rất đơn thuần.”
“Rất đơn thuần?” Mẹ cô bật cười. “Từ này dùng để miêu tả một người đàn ông có lẽ không phù hợp.”
Thời Nghi im lặng nhìn mẹ, vẻ mặt vô cùng kiên định.
“Được, mẹ biết rồi.” Mẹ cô lắc đầu. “Cứ để cậu ta tới, mặc dù chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn nhưng có lẽ các con đã suy tính rồi. May mắn không phải là kết hôn, đính hôn đối với thanh niên các con mà nói cũng chỉ là tiến thêm một bước nữa.”
Mẹ vui vẻ chấp nhận khiến cô nhẹ nhõm hẳn.
Trước khi rời khỏi phòng, mẹ cô đột nhiên hỏi: “Cậu ta là người Trấn Giang à?”
Thời Nghi ngây người, trả lời theo phản xạ: “Vâng ạ.”
Thật may cô không trả lời là mình không biết. Nếu không không biết mẹ cô sẽ nghĩ gì đây.
Trước khi đi ngủ, Châu Sinh Thần gọi điện thoại tới xác nhận.
Thời Nghi nằm trong chăn nói chuyện với anh, đề cập chuyện viếng thăm ngày mai, lòng vô cùng thấp thỏm.
Cảm giác này cũng giống như bạn chỉ muốn uống một ngụm nước để giải khát nhưng Phật Tổ lại cho bạn cả giếng nước, bạn sẽ không ngừng hoài nghi không biết thế này là thật hay giả. Huống hồ hai người chỉ gặp nhau bốn lần, thậm chí còn chưa quen với sự tồn tại của nhau.
Vậy mà sau khi trời sáng cô và anh sẽ đính hôn.
Cô thậm chí còn rất sợ ngày mai phải gặp anh, nên làm gì cho bớt căng thẳng đây?
“Sau khi đính hôn chúng ta sẽ qua lại dần dần, đừng quan trọng hoá vấn đề.” Hôm nay anh nói rất ít, giọng hơi khàn nhưng vẫn đầy kiên quyết khiến cho người ta có thể bình tĩnh và an tâm: “Giống như anh làm nghiên cứu vậy, đầu tiên sẽ đặt ra phương hướng rồi tiến hành làm thí nghiệm, đây là một cách rất khoa học và hợp lý.”
Cô bị anh làm cho bật cười.
“Thời Nghi?”
“Dạ.”
“Đừng nên lo lắng, nặng nề quá.”
“Vâng.”
Buổi sáng hôm sau, Châu Sinh Thần đến như đã hẹn.
Lúc cô mở cửa, lại một lần nữa kinh ngạc. Người trước mặt cô rất ít khi mặc thế này. Anh đeo một cặp kính không gọng, bận bộ vest đen và sơ mi màu xám bạc. Rất nghiêm trang và trịnh trọng. Bộ âu phục này càng làm cho anh trông cao và gầy hơn.
Thời Nghi vịn vào cửa quên cả tránh ra mời anh vào, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy.
Vì vậy làm cho người đứng bên cạnh trở nên rất thừa thãi.
Anh cười nhìn cô: “Anh vào không tiện à?”
Cô tự trấnh tĩnh lại, hiếu kỳ đưa tay huơ huơ trước mặt anh, hỏi: “Anh cận bao nhiêu độ vậy?”
“Bị viễn thị một chút.”
Cô cười, khẽ lẩm bẩm: “Viễn thị? Đó không phải bệnh của người già?”
Đằng sau anh vẫn còn một lái xe, thêm hai người đàn ông và hai người phụ nữ. Nghe Thời Nghi nói vậy họ rất muốn cười nhưng vì lịch sự mà cúi đầu kìm lại.
Châu Sinh Thần cũng không quá chú ý, nhìn cô nhận xét: “Em ngủ không ngon à?”
Cô nghi hoặc: “Làm gì có.”
Anh dùng tay vẽ một đường vòng cung dưới mắt mình: “Chỗ này của em nói với anh rằng em ngủ không ngon.”
Anh rất lịch sự, khẽ nói.
Đáng tiếc những người đứng cạnh anh đều nghe thấy cả. Thời Nghi bị vạch trần trước mặt người lạ, cảm thấy hơi xấu hổ.
May mắn bố mẹ cô cũng đã từ phòng khách đi tới, cô lập tức tránh qua một bên.
Chú và thím Thời Nghi là chủ nhà cũng ra đón. Từ lúc đi vào phòng khách cho đến lúc ngồi xuống, nhận lấy tách trà, anh đều thể hiện rất tốt, đến bố lúc đầu tỏ ra không vui cũng đã cười hài lòng. Cả quá trình Thời Nghi rất căng thẳng, đến lúc đó mới an tâm hơn một chút.
Thân thể tóc da này là cha mẹ ban cho, cô luôn khắc cốt ghi tâm, vì thế đương nhiên mong muốn bố mẹ mình có thể hài lòng về anh.
Mà hôm nay xem ra, người lớn trong nhà ngoài việc cảm thấy lạ với năm người đi cùng anh, ngoài ra đều khá hài lòng.
“Mẹ cháu vì lý do sức khoẻ nên không tiện ra ngoài, nhưng cũng sai cháu đem theo chút quà gọi là chút thành ý.” Lúc Châu Sinh Thần nói, người đàn ông trung niên phía sau đã đặt một chiếc hộp bằng gỗ lê vàng dài sáu, bảy thước lên bàn. “Đây là quà tặng bác trai ạ.”
Mở hộp ra là một tấm bình phong nhỏ với chín cánh song song màu xanh biếc, chỉ có phần bệ là màu xanh ngọc. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thời Nghi chăm chú quan sát thì phát hiện ra sự tinh tế ngoài nằm ở tấm phù điêu nhạn bay ngang trời, đình đài lầu các, còn có thêm những thiếu nữ trong lầu tóc dài thướt tha, người ngồi người nằm, hình dáng khác nhau.
“Cái này có bao nhiêu thiếu nữ ạ?” Em họ chịu không nổi, khẽ hỏi.
“Vừa khéo chín trăm chín mươi chín người.” Châu Sinh Thần hơi nghiêng đầu, lịch sự nhìn thẳng vào cô bé. “Nghe nói người không có duyên với nó thì không đếm đủ số người, có cơ hội em hãy thử xem.”
Mẹ có ý muốn từ chối, liên tục nói khách sáo quá.
Đáng tiếc Châu Sinh Thần sớm đã đỡ lời, nói là tâm ý của “mẹ cháu”. Mà bà mẹ vô cùng hào phóng kia lại không đến, sao có thể trả lại đồ chứ?
Quà tặng được mở ra từng thứ một.
Cuối cùng cả phòng đều yên lặng, chỉ lúc cô em họ hiếu kỳ hỏi là thứ gì anh mới nói tên một cách ngắn gọn, không nói thì tuyệt đối không nói rõ lai lịch, chỉ coi như quà tặng bình thường mà thôi. Từ một bộ cốc sứ Thanh Hoa hoa văn tùng mai sáu chiếc, đồ trang trí tứ quý cho đến bình hoa mai, mỗi người đều có, không thiếu một ai.
Thậm chí đến em họ cũng nhận được một sợi dây chuyền mặt ngọc đẹp đến mê mẩn.
Sự khiếp sợ của cô không hề ít hơn so với người trong nhà, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả vờ như mình biết hết, hiểu rõ gia cảnh của Châu Sinh Thần. Thậm chí khi mẹ liên tục nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi thì cô vẫn thản nhiên cười gật đầu, ra hiệu mẹ nhận lấy.
Kiểu quà tặng thản nhiên đến đáng sợ này khiến người lớn trong nhà đều bắt đầu nói chuyện rất kiểu cách.
Cuối cùng, thím nhân cơ hội đi lấy nước kéo cô vào phòng bếp cực kỳ căng thẳng hỏi cô xem trưa nay có thể đến đâu ăn được thì mới không khiến cô cảm thấy mất mặt. Thời Nghi bị câu hỏi này làm cho dở khóc dở cười, nói khẽ: “Không cần phải chuẩn bị cơm trưa đâu thím. Anh ấy nói, mẹ anh ấy muốn mời cháu dùng cơm trưa, vì vậy lát nữa cháu sẽ cùng anh ấy đi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thím cô thở phào, nhưng rất nhanh lại cảm thấy xấu hổ: “Không phải thím không muốn tiếp đãi bạn trai cháu, chỉ là chưa bao giờ thím gặp kiểu người như bạn trai cháu, không biết cậu ta ăn cái gì.”
Ăn gì?
Thời Nghi nghĩ tới thời gian cô và anh ở Tây An cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn ngồi ăn bánh bao cùng nhau.
Nhưng bây giờ nói điều đó ra chắc chắn thím sẽ không tin.
Vì Châu Sinh Thần không thể ở lại ăn trưa, lại muốn đưa Thời Nghi đi trước nên liên tục nói xin lỗi, điều này làm bố mẹ cô cũng cảm thấy xấu hổ, liên tục bảo đấy là phải phép, chỉ là chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, điều đó mới có lỗi.
Thời Nghi nghe mọi người xin lỗi qua lại, cuối cùng chịu không nổi đành kéo kéo áo Châu Sinh Thần: “Được rồi, chúng ta đi chưa? Anh đợi mấy phút, em đi thay quần áo lịch sự hơn một chút.”
Anh hơi gật đầu.
Thời Nghi vốn đã chuẩn bị quần áo, bây giờ lại cảm thấy băn khoăn, hỏi nhỏ anh: “Mẹ anh thích con gái mặc như thế nào?”
“Mặc gì cũng được.” Anh nói. “Không cần cầu kỳ quá đâu.”
“Không được.” Thời Nghi vội vàng. “Đây là tôn trọng mẹ anh, dù sao cũng là lần gặp đầu tiên.”
Cô nói hơi gấp, lại có phần nũng nịu.
Mẹ cô cười khẽ rồi biết ý ra khỏi phòng.
Nhưng chính vì mẹ cô rời đi lại làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Thời Nghi phát hiện ra cách nói chuyện của mình hơi ỷ lại.
“Tối qua anh đã chuẩn bị một số quần áo theo kiểu Trung Quốc cho em, người nhà anh tương đối truyền thống, phụ nữ thường mặc như thế.” Anh cười khẽ, không mảy may chú ý đến sự ngượng ngùng của cô. “Nếu em không cảm thấy phiền, anh sẽ kêu họ mang vào.”
Tất nhiên là không phiền.
Bởi cô muốn để lại cho mẹ anh một ấn tượng hoàn hảo. Rất rất muốn.
Huống hồ trải qua bữa ăn đêm đó và quà tặng ra mắt ngày hôm nay, cô đã đoán được gia đình anh thuộc đẳng cấp nào. Cực kỳ truyền thống, thậm chí còn có rất nhiều khuôn phép ràng buộc, giống như các vương công quý tộc trong lịch sử.
Ăn mặc hết thảy đều theo khuôn mẫu, không phải là cầu kỳ, mà là do truyền thống gia đình như vậy. Thời Nghi cảm thấy rất kỳ lạ, trong xã hội như bây giờ vẫn còn tồn tại kiểu gia đình này sao?
Giống như một thế giới tồn tại độc lập vậy.
Có lẽ đáp án cho câu hỏi này cô sẽ được biết nhanh thôi.
Cô vui vẻ chấp nhận ý kiến của anh, hai người phụ nữ trung niên cùng Châu Sinh Thần tới bắt đầu lấy sườn xám từ trong hộp ra một cách thận trọng, còn cả phụ kiện mà người hiện đại hay mang. Thời Nghi nhìn chiếc sườn xám là lượt, không khỏi thấp giọng nói với Châu Sinh Thần đầy cảm thán: “Kiểu đẹp quá.”
Châu Sinh Thần cười không nói gì.
Anh rời khỏi phòng để không gian cho cô thay đồ.
Trong lúc một người phụ nữ giúp Thời Nghi mặc áo, bỗng nhiên cười nói: “Tiểu thư Thời Nghi đừng trách, lần này gấp gáp quá, chứ nếu ở nhà mà cũng qua loa như thế này chắc chắn sẽ bị quản gia trừ lương.” Người phụ nữ đó vuốt dọc theo một bên sườn xám, bắt đầu kiểm tra những chỗ không vừa người, số đo và thực tế khi thử đồ sẽ có chút khác biệt.
Thời Nghi cảm thấy hơi hiếu kỳ: “Ở nhà thì như thế nào?”
“Người xưa thường nói, khâu ba phần, là bảy phần [1]…” Người phụ nữ cười, “thực sự rất chú trọng.”
[1] Khâu ba phần, là bảy phần: Ý nói chiếc áo đẹp ba phần là nhờ đường kim mũi chỉ, bảy phần là nhờ là lượt và sự chỉn chu của người mặc. (HĐ)
Cô ấy không nói nữa, bắt đầu bóp phần thắt lưng vào một cách thành thạo. Người còn lại rất cẩn thận mở hộp gỗ màu đỏ lấy đồ trang sức cho Thời Nghi.
Trước ngực cô đeo dây chuyền phỉ thuý, cổ tay đeo vòng ngọc nạm vàng, hai chiếc nhẫn đều theo phong cách cổ. Trước giờ Thời Nghi không thích dùng đồ trang sức lắm, thường chỉ đeo một đôi khuyên tai nhỏ. Người phụ trách đeo trang sức ướm lời hỏi cô xem có muốn thay đổi hoa tai khác không. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời: “Có phải mẹ anh ấy không thích những thứ đồ này?”
Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi cười: “Quả thật là không thích những thứ đồ thế này.”
“Vậy thì đổi đi.” Cô gỡ đôi khuyên tai lấp lánh của mình xuống, đeo vào đôi khuyên tai xanh ngọc hình giọt nước.
Lúc nãy Châu Sinh Thần ở trong phòng nói rằng không ép buộc cô, hai người đó còn tưởng rằng Thời Nghi là một cô gái rất khó chiều, không ngờ lại dễ tính như vậy, khiến họ đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Đến khi hoàn tất, cô ngắm lại mình trong gương.
Hệt như lùi lại một trăm năm vậy.
Lúc cô từ phòng ngủ ra, mẹ cô còn kinh ngạc hơn, nhưng may mắn là bà cũng hiểu nên không hề truy hỏi gì.
Châu Sinh Thần từ sofa đứng bật dậy, còn dáng vẻ thong dong của cô thoắt cái vụt biến mất, nhìn anh hơi căng thẳng. Ngược lại cô em họ lại nói rất khẽ, dường như không đủ dũng cảm nói lớn hơn: “Em sắp điên rồi, khuynh nước khuynh thành.”
Thời Nghi bật cười, lúc này cô em họ mới nhìn cô: “Người đẹp à, không phải em nói chị mà là nói thứ đồ có giá trị nửa giang sơn trên người chị đó.”
Câu nói này khiến tất cả không nhịn được cười.
Còn thứ cô nhìn thấy là ánh mắt tán thưởng không giấu giếm của Châu Sinh Thần.
Đến lúc lên xe, Châu Sinh Thần lại tự tay đưa cho cô một chiếc kiềng bằng vàng có gắn một ổ khoá bách tuế. Giá trị của món đồ này tuy không sánh bằng với bất cứ thứ đồ gì trên người cô, nhưng cô có thể cảm nhận được nó rất quan trọng. Thời Nghi đeo lên, dùng lòng bàn tay nâng chiếc khoá vàng gắn trên đó khẽ hỏi anh: “Nhà anh theo chính trị à?”
Anh lắc đầu: “Quy định của dòng họ Châu Sinh, nội tộc không thể theo chính trị.”
“Nội tộc? Ý là trực hệ sao?”
“Phạm vi nhỏ hơn một chút.” Anh giải thích đơn giản. “Chỉ có con trưởng mỗi đời trực hệ mới có thể mang họ Châu Sinh.”
“Vậy còn chi thứ thì sao?”
“Họ Châu.”
“Nói vậy có nghĩa là, nếu bố mẹ anh có hai người con, anh là con trưởng thì sẽ mang họ Châu Sinh và em anh sẽ mang họ Châu?”
Thần thái của anh hơi thay đổi, rồi lại cười: “Gần như thế.”
Cô “ồ” lên một tiếng: “Vậy là theo nghiệp kinh doanh? Đã mấy đời rồi?”
Nếu không thì sao có thể tích luỹ được sản nghiệp vững chắc như thế?
Nhưng anh lại lắc đầu: “Thế hệ trước của anh tư tưởng rất phong kiến, không ủng hộ con cháu theo nghiệp kinh doanh.”
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Rất phức tạp.” Anh im lặng rồi chậm rãi mỉm cười. “Phần lớn là sản nghiệp của đời trước để lại, đời sau không phải làm gì cả. Vì thế đại đa số đều chọn làm nghề mình thích.”
“Ví dụ như anh sao?”
“Nghề của anh đặc biệt lắm à?” Anh cười: “Anh còn có một cậu em họ tương đối thân thiết theo nghề kiến trúc sư, hơn nữa còn chẳng cống hiến gì cho đất nước, là một người vừa nguy hiểm lại khá kỳ quặc, trong nhà anh có rất nhiều người gàn dở, có điều hầu hết những người trong số họ anh đều không quen thuộc. Từ năm mười bốn tuổi khi bước chân vào đại học anh đã bắt đầu nghiên cứu hoá học, phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, sinh hoạt cực kỳ đơn điệu.”
Thời Nghi nghe xong cảm thấy rất hứng thú, ngay cả khi Châu Sinh Thần nói vậy cô vẫn cảm thấy anh là người đặc biệt nhất.
Đối với cô mà nói, anh luôn là duy nhất, bất kể kiếp trước hay kiếp này.
Trấn Giang tuy là quê gốc của bố Thời Nghi nhưng họ lại không thường xuyên về đây.
Nơi này có nét tương đồng với những thành phố khác thuộc Giang Nam, đều có sông hồ, chùa chiền, những rặng núi nhấp nhô và cả những câu chuyện truyền thuyết. Xe đến gần bên hồ, từ đó nhìn ra xa còn có thể thấy được chùa Kim Sơn mờ ảo trong màn mưa.
Sáng sớm hôm nay có nắng, vậy mà bây giờ đã bắt đầu mưa lớn.
Sẽ dừng ở gần đây hay tiếp tục đi?
Cứ vài phút cô lại đoán xem xe sẽ dừng nơi nào.
Nhưng nó cứ đi mãi đi mãi về phía Nam, đã lên núi rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại. Đường trong núi mưa bụi lâm thâm nhuộm mờ, rất mê đắm lòng người.
“Mẹ anh…” Châu Sinh Thần đột ngột mở lời, “Bà ấy có thể sẽ đối xử với em rất lạnh nhạt.”
Thời Nghi nghe giọng anh nghiêm túc, không khỏi cảm thấy căng thẳng: “Có phải vì gia đình em quá bình thường không?”
“Lý do không phải từ em, mà là gia đình anh có chút đặc biệt.”
Điều này thật quá rõ ràng.
Thời Nghi vô thức xoay chiếc vòng nạm vàng trên cổ tay: “Vậy có điều gì kiêng kị không? Ví dụ như mẹ anh không thích người khác nói gì? Hoặc gặp mặt rồi, có điều gì cần chú ý không?”
“Cũng không kiêng kị điều gì.” Anh nói. “Người nhà anh cũng không phải quá ghê gớm gì, chỉ là mẹ anh chưa hề biết gì về em, có thể cần thêm một chút thời gian nữa để hiểu em hơn.”
Cô “ừm” một tiếng.
Nghĩ tới những điều anh từng nói, cô tiếp tục hỏi: “Anh nói mình có đầy đủ thông tin về em? Thậm chí cả những người trong gia đình em nữa?”
“Rất chi tiết!” Anh nói đơn giản. “Chi tiết đến nỗi anh có cả thông tin chi tiết từng năm của em từ nhỏ đến lớn.”
Thời Nghi hơi hoài nghi.
“Chúng ta… “ Dường như anh nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên, cười nói: “… Quen nhau quá đặc biệt, vì thế phải có thủ tục cần thiết để hiểu em.”
Không thể ngờ cuộc gặp gỡ định mệnh như thế lại bị anh nói là cố ý tiếp cận, tuy nhiên sau mấy giây trấn tĩnh lại, cô cũng thấy nếu nói đó chỉ là vô ý thì đến chính mình cũng không thể tin được.
Anh hơi cúi người có ý muốn cởi áo ngoài. Vì dáng người cao, không gian trong xe lại không đủ để anh dang tay nên động tác có chút không thoải mái. Thời Nghi tiện tay giúp anh kéo một bên áo, cởi đồ ra.
Hai người, một người thấy gò bó nên cởi áo khoác ra, người kia thì thuận tay giúp đỡ. Cô cũng cầm luôn áo khoác của anh.
Bên trong còn một chút hơi ấm, cô ôm lấy bỗng nhiên ngẩn ngơ.
“Để anh cầm cho.” Châu Sinh Thần nói, với tay cầm lại đặt lên chân.
Chỉ một hành động nhỏ như thế vô tình cũng làm cho giữa hai người trở nên thân mật hơn. Thời Nghi thấy tim mình đập nhanh, quay đầu tiếp tục ngắm rừng núi trong màn mưa. Cô không thể nào quên được Châu Sinh Thần, vậy còn anh? Tại sao lại bất ngờ đính hôn với cô? Nếu như dựa vào những điều anh nói là “chỉ cần một người để đính hôn”, vậy tại sao lại đột nhiên cần như thế?
Cô cứ nghĩ mãi về những câu hỏi đó.
Không hiểu được tại sao mình và anh lại có thể trở thành một đôi vợ chồng chưa cưới.
Châu Sinh Thần thấy cô thất thần cũng im lặng không làm phiền, anh đã quen với việc một mình, tất nhiên cũng không cói thói quen làm phiền người khác.
Đến khi nhìn thấy một toà nhà xuất hiện, cô mới nghe Châu Sinh Thần nói: “Dần dần rồi em sẽ hiểu, anh thực sự không có ý nghi ngờ em, nhưng đây chỉ là một thủ tục cần thiết.” Giọng anh lạnh lùng chậm rãi, không hề có ý gì đặc biệt nhưng rõ ràng muốn để cô thoải mái. Thời Nghi quay đầu lại, nhìn anh cười: “Dần dần rồi anh sẽ hiểu, con người em rất độ lượng, thường thì những chuyện nhỏ em chẳng bao giờ nổi giận đâu.”
Xe dừng lại trước một biệt thự vô cùng cổ kính, trước cửa đã có người hầu đợi sẵn.
Châu Sinh Thần xuống xe, đưa âu phục cho chàng thanh niên đứng trước cửa, tay cầm ô, anh quay đầu lại nhìn Thời Nghi, đưa tay ra phía trước: “Thế này có được không?”
Cô gật đầu, cảm thấy hai người như đang diễn kịch.
Châu Sinh Thần hơi cúi người đỡ cô xuống xe, Thời Nghi bước một chân ra ngoài đứng trên nền đất ướt, rất nhanh bám lấy vòng tay anh. Cô mặc sườn xám dài tay, còn anh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, cả hai đều cảm thấy nhiệt độ cơ thể của nhau qua lớp vải.
Cô cảm thấy như bị choáng ngợp, bước vài bước rồi mới chăm chú quan sát nơi này. Tuy là biệt thự cổ nhưng hệ thống thoát nước cực kỳ tốt. Trời mưa to như vậy mà dọc đường vào đều khô ráo.
“Từ nhỏ anh đã sống ở đây sao?” Cô ngó nghiêng cảnh vật xung quanh.
“Từ trước năm mười bốn tuổi anh đã ở đây một khoảng thời gian…” Anh nói, “nhưng cũng không lâu.”
Cô gật đầu.
Vì anh nói đã từng sống ở đây nên đột nhiên cô cảm thấy ngôi biệt thự cổ dưới màn mưa này thân quen hơn vài phần.
Rất nhiều người đi ngang qua họ, đều là từ cửa phụ. Lối đi khá nhỏ, những người này thấy Châu Sinh Thần đều dừng bước, cúi người, người ở xa thì không lên tiếng, người ở gần thì chào một tiếng cậu cả. Thời Nghi nghe xong liền liếc anh nhưng chỉ nhận lại ánh mắt dửng dưng, không để lộ phản ứng gì.
Anh nói với người thanh niên dẫn đường, rằng muốn trực tiếp đi gặp phu nhân.
Châu Sinh Thần lúc ở sân bay vội vội vàng vàng, Châu Sinh Thần ở chùa Thanh Long thỉnh thoảng nói cười, Châu Sinh Thần ở Thượng Hải có vẻ thần bí đều không liên quan gì đến con người hiện tại.
Đến khi cả hai bước vào đình trú mưa, có người cẩn thận giúp họ lau sạch vết nước trên giày thì cảm giác này ngày càng rõ ràng hơn.
Trong đình trú mưa có mười mấy phụ nữ trung niên và các cô gái trẻ đều đang khẽ cười nói, đến khi hai người bước vào thì hoặc đứng dậy rất tự nhiên hoặc nghiêm trang ngồi tại chỗ.
Tất cả ánh mắt đều dừng trên người cô.
Châu Sinh Thần cũng chẳng nói chuyện với bất kì ai, dường như anh không hề quen biết họ.
Chỉ có người phụ nữ ngồi trên ghế mây ở góc phía Tây Bắc là không hề có chút thay đổi nào.
Đơn giản chỉ nhìn dáng vẻ, tư thế ngồi, Thời Nghi lờ mờ đã đoán ra, người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Châu Sinh Thần. Lúc cô mải mê suy đoán thì người phụ nữ đó đã lên tiếng: “Cô gái này là?”
“Cô ấy chính là Thời Nghi.” Châu Sinh Thần giữ lấy bàn tay đang khoác tay mình, nắm nhẹ.
Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, thậm chí còn khó hiểu.
Thời Nghi nghe thấy tiếng tim của mình đập dữ dội trong lồng ngực, bất an và thấp thỏm.
Mẹ Châu Sinh Thần nhìn cô mấy giây, chậm rãi cười nhẹ: “Cô Thời Nghi, chào cô.”
“Bái gái, cháu chào bác ạ.” Cô lên tiếng.
Giọng nói điềm đạm, nhẹ nhàng dễ nghe vô cùng.
Cô cười khiêm tốn, nhận ánh mắt đánh giá của mẹ anh.
Tiếng mưa bao trùm không gian.
Không biết tại sao cô cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản chỉ “lạnh nhạt” như anh đã nói, mà là thực lòng không thích cô.
Những chuyện tiếp theo đã chứng minh cho suy đoán này. Mẹ của Châu Sinh Thần chỉ vô cùng nhã nhặn hỏi cô đã dùng bữa chưa, sau khi biết Thời Nghi vẫn chưa liền nhẹ nhàng nói rất tự nhiên: “Cô Thời Nghi, rất xin lỗi. Tiết Thanh minh này cũng là thời gian hàn thực của nhà họ Châu Sinh, chúng ta không nổi lửa nấu ăn nên ta không giữ cháu lại, để con trai ta tìm một nơi thích hợp ở Trấn Giang chiêu đãi cháu có được không?”
Một câu đuổi khéo khách rất uyển chuyển.
Cô hoàn toàn không có sự lựa chọn, chỉ thuận theo gật đầu, nói cảm ơn.
Mẹ anh được người bên cạnh đỡ dậy, ung dung vuốt lại áo choàng: “Xin lỗi cô Thời Nghi.” Bà vẫn cười, gật đầu xong bèn vỗ nhẹ tay phải Châu Sinh Thần: “Sau khi đưa cô Thời Nghi về thì đến nói chuyện với mẹ, lâu ngày không gặp, mẹ con ta đều trở nên xa lạ mất rồi.”
Giọng của Châu Sinh Thần không có bất cứ tình cảm nào: “Tối nay con bận, có thể sẽ không về.”
“Nếu như tối nay không có thời gian vậy thì sáng mai.”
Ánh mắt hai mẹ con giao nhau rồi rời đi, mẹ anh ra khỏi đình trú mưa, trong đình chỉ còn lại những người xa lạ kia. Họ vẫn đang tiếp tục dùng đủ thái độ khác nhau đánh giá Thời Nghi. Châu Sinh Thần nắm tay cô: “Chúng ta đi.”
Cho dù cô đã có chuẩn bị cũng vẫn không tránh khỏi lúng túng.
Quần áo trang sức chăm chút như vậy, cuộc gặp mặt với bao chờ đợi thấp thỏm lại kết thúc sớm, điều này Thời Nghi chưa từng nghĩ tới.
Hai người lại lên xe rời đi, từ biệt thự cổ đậm chất lịch sử đi vào thành phố hiện đại.
Họ ăn cơm trưa trong một căn phòng có cửa sổ gần hồ trên lầu hai.
Cô không ăn gì nhiều, chỉ uống trà nóng, nhìn anh ăn.
Càng tiếp xúc nhiều càng nhận ra từ nhỏ anh được giáo dục rất tốt.
Thậm chí tư thế cầm đũa, thói quen gắp đồ ăn cũng vô cùng tỉ mỉ cẩn trọng. Trong quy củ vẫn có nét phóng khoáng, điều này có lẽ do tính cách của anh tạo nên.
“Anh tưởng rằng mình đã thông báo trước phản ứng của mẹ với em, thì em sẽ có sự chuẩn bị tinh thần tốt hơn.” Châu Sinh Thần nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Ít nhất bản thân sẽ không buồn như vậy.”
Cô cười xấu hổ: “Em không ngờ mẹ anh sẽ ghét em như thế.”
“Trong mắt bà chuyện anh đính hôn vô cùng quan trọng, hơn nữa từ khi anh mười mấy tuổi bà đã chọn một ứng viên thích hợp để làm dâu.” Anh khẽ dựa vào ghế, giọng nghiêm túc: “Một người đã lên kế hoạch từ mười mấy năm trước, giờ bỗng không kiểm soát được sự việc, cảm giác thất vọng là điều khó tránh.”
Cô bừng tỉnh, chẳng trách ánh mắt mẹ anh nhìn cô, vừa hoài nghi vừa thất vọng.
Tuy nhiên việc mười mấy năm trước anh đã bắt đầu chọn vợ cũng cực kỳ hiếm thấy.
“Bác đưa ra một số người, sau đó sẽ cho anh lựa chọn ứng cử viên cuối cùng à?”
Anh nhấp một ngụm trà, có ý bỏ qua câu hỏi này.
Cô cúi đầu thầm nghĩ, tại sao anh luôn có thân thế khiến người khác khó tiếp cận như vậy.
Nhưng như vậy mới xứng với anh.
“Vẫn còn giận à?” Anh hỏi cô.
Thời Nghi hé miệng muốn cười nhưng không nổi, chỉ đành nói đùa: “Không hề, chẳng qua tò mò không biết người nhà định để anh chọn vợ thế nào?”
“Rất tò mò?”
“Hơi hơi…” Cô cố ý làm khó: “Nếu anh chịu cho em biết, nói không chừng em thấy thú vị, sẽ không giận anh nữa.”
Anh tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Chỉ cần em vui vẻ, nói cho em biết cũng không sao.”
Anh lập tức nghiêng đầu, gọi người lái xe trung niên đứng đợi ngoài cửa vào nói gì đó.
Người lái xe không nhịn được cười, nhìn Thời Nghi vẻ bí hiểm.
Hồi lâu sau, ông quay lại, mang theo một quyển sách vô cùng dày và nặng. Thời Nghi mở ra xem, đó là những bản tiểu sử vô cùng tường tận. Có lẽ người biên soạn không thích công nghệ chụp ảnh nên minh hoạ cho cuốn sách đều là những bức hoạ thủ công.
“Thật sự có người chịu đem thông tin của con gái nhà họ in vào trong này cho anh xem sao?” Cô xem thế này cũng thấy không được tự nhiên, thực sự là không dám tưởng tượng khi Châu Sinh Thần xem cuốn sách này, bên cạnh còn có người hỏi anh vừa mắt ai.
“Đều là những gia tộc có quan hệ nhiều đời với họ Châu Sinh.”
Cô “ừm” một tiếng, ngại ngùng không mở ra xem tiếp nữa: “Anh thật giống vua chúa quý tộc ngày xưa, cưới vợ cũng quy củ như vậy.”
Tuyển chọn tiểu thư nhà có gia thế, xem xét trước ngày sinh tháng đẻ, phương thức vô cùng chính thống.
Nhưng nếu xuất hiện ở thế kỷ Hai mươi mốt thì kỳ cục quá không?
Gia thế anh phải như thế nào mới có thể khiến những thiên kim tiểu thư này cam tâm tình nguyện đứng ra ứng tuyển. Tuy Thời Nghi từng nghe nói bây giờ có rất nhiều gia tộc tài phiệt, con gái họ sẽ được dạy dỗ từ nhỏ, rằng mình sinh ra là vì một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Tuy chỉ là những tin đồn không chính thống nhưng cô cũng hiểu hôn nhân môn đăng hộ đối, quan trọng nhất chính là gia sản.
Cô nghĩ càng nhiều càng muốn nhìn kỹ anh.
Châu Sinh Thần lại nhìn tay cô: “Hai chiếc nhẫn này có vừa tay em không?”
Thời Nghi khẽ xoay chiếc nhẫn, thành thực trả lời: “Hơi rộng một chút, nhưng sẽ không bị rơi đâu.”
Anh gật đầu.
“Sao thế?”
“Biết được kích cỡ của em, để lúc chọn nhẫn đính hôn sẽ không xảy ra sai sót.”
- Hết chương 3 -
“Chắc em cũng nghe thấy?” Châu Sinh Thần không hề giấu diếm. “Quãng thời gian này Trấn Giang khá nhạy cảm, vì thế xe qua lại đều phải ghi chép thông tin.”
Thời Nghi đã hơi hiểu ra: “Em nghe nói rồi, nhưng…”
Cho dù có ghi lại, nhưng làm sao anh biết người ngồi trên xe là ai nhanh như thế được.
Trừ khi họ vào Trấn Giang rồi, có người theo sau điều tra thân phận của những người ngồi trên xe.
Thời Nghi nghĩ như vậy nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Ở chỗ tôi có tài liệu vô cùng chi tiết về gia đình em, vì thế chỉ cần xe của bố em tới Trấn Giang, rất nhanh chóng tôi sẽ được báo lại.” Giọng anh có phần ngại ngùng, càng thể hiên rõ sự ấm áp hiếm thấy. “Nguyên nhân cụ thể, tôi sẽ gặp mặt em để giải thích. Bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi em một câu thôi.”
Thời Nghi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không do dự: “Anh cứ hỏi đi.”
Là câu hỏi gì mới có thể khiến anh bỗng nhiên gọi điện thoại tới?
Ngữ khí của Châu Sinh Thần rất nghiêm trang, nhưng khi cô nói xong thì anh lại im lặng. Thời Nghi cũng không vội vàng, tựa vào cạnh bàn, cầm bút gõ nhẹ vào đầu cô em họ.
Cô nàng che đầu, lườm cô một cái rồi tiếp tục làm bài tập.
“Hiện tại tôi cần đính hôn với một người.” Anh đột ngột mở lời.
Chủ đề nói chuyện đã vượt ngoài dự liệu. Lòng cô hệt như có một ngọn gió lạnh buốt thổi qua, thê lương khôn tả.
Cô nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Đầu thai lại làm người vốn nên xoá đi tất cả các ký ức. Là cô đã đi ngược với qui luật của tạo hoá, vì thế, sự xót xa trong lòng này chỉ có thể tự mình nén xuống mà thôi. Cô nhanh chóng đổi một tư thế khác, dựa vào bàn học, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Cô tin nếu Châu Sinh Thần tiếp tục, bản thân sẽ không chịu nổi mà rơi nước mắt.
Vì thế quay mặt ra hướng mà người khác không thể nhìn thấy được, có lẽ sẽ tốt hơn.
Châu Sinh Thần lại im lặng, cô thậm chí đã nghĩ phải chăng anh cúp máy rồi.
Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước: “Em nghe nói rồi, anh đã có vị hôn thê.”
“Nghe nói?”
“Vâng, lúc ở Tây An.”
“Tôi hoàn toàn không quen biết gì cô ấy, khi đó chỉ là tiếp nhận ý tốt của các bậc bề trên mà thôi.”
Thời Nghi nghe không hiểu, cũng có chút hờn dỗi nên cũng không truy hỏi tiếp.
Ánh mắt cô cũng dần trở nên mông lung, không biết phải nói thế nào cho phải.
“Thế nhưng hiện tại tôi muốn thay đổi kế hoạch một chút.” Anh tiếp tục nói: “Thời Nghi, em có đồng ý đính hôn cùng tôi không?”
Thời Nghi tưởng mình nghe nhầm.
Không hề có chuẩn bị gì, cảm xúc buồn bã vẫn còn, anh đột ngột hỏi như vậy khiến cô nhất thời không phân biệt nổi thời gian và không gian. Châu Sinh Thần, anh nói… anh muốn đính hôn?
“Em có thể từ chối.” Ngữ khí của Châu Sinh Thần rất bình thản.
Cô nhớ tới rất nhiều điều, nhưng lại chẳng rõ được đó là gì.
Chỉ là hình như trong ký ức của kiếp trước, anh chưa từng nói câu này.
“Thời Nghi?” Anh gọi tên cô.
“Vâng…” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, mang theo giọng mũi nhàn nhạt, “Anh nói là…”
“Nghiêm túc.” Anh tiếp lời. “Cá tháng Tư đã qua bốn ngày rồi.”
Đúng là không biết nên hiểu thế nào, sao anh có thể nói ra tự nhiên đến vậy. Thời Nghi cắn môi, nghe anh tiếp tục: “Làm như thế này cũng có lí do của riêng tôi.” Châu Sinh Thần nói. “Hai chúng ta không phải là người xa lạ, cũng có chút thiện cảm với nhau, vậy nên có thể thử đính hôn.”
Cô thực sự bị thứ logic của anh làm cho rối loạn: “Có thiện cảm là đính hôn được hay sao?”
“Tôi không quen nhiều phụ nữ. Nếu nhất định phải đính hôn, tôi hi vọng đó là em chứ không phải một người xa lạ.”
Bỗng nhiên có tiếng kéo ghế. Cố em họ trợn tròn mắt, ngẩng lên nhìn cô tỏ ý không thể tin được.
Thời Nghi giơ một ngón tay lên môi ám chỉ cô bé đừng lên tiếng. Mắt cô vẫn lấp lánh, là nước mắt, nhưng là mang theo vẻ vui mừng, cùng nụ cười dịu dàng không thể che giấu nổi.
Logic trong câu nói của Châu Sinh Thần đúng là rất kỳ quái, nhưng khi nghe anh nói vậy, Thời Nghi lại hoàn toàn không tìm được lý lẽ nào để phản bác.
Thử nghĩ mà xem, nếu đây là lời của đám người từng theo đuổi cô, có lẽ cô đã cúp điện thoại từ lâu.
Cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng chỉ có anh, với cách nói như vậy lại khiến cô mất đi khả năng tư duy.
Cho dù theo như cách anh nói, anh chỉ có thiện cảm với cô hơn người dưng một chút xíu.
“Em có thể từ chối.” Anh nhắc lại lần thứ hai. “Như thế em có thể cho mình một sự lựa chọn tốt hơn.”
Cô buột miệng thốt lên: “Em không…”
Ngữ khí của cô có phần gấp gáp.
Ngược lại làm cho anh cười khẽ, cô lúng túng nghe giọng cười của anh, cảm thấy không thoải mái, may sao anh đã nói: “Xin lỗi em, có lẽ đây là tình huống cần sự lãng mạn, nhưng tôi lại khiến cho nó rất nhàm chán, hơn nữa còn quá đường đột.”
“Em không có ý đó…”
Chết tiệt, cô đang nói cái gì thế này.
Thời Nghi cúi đầu nhìn đôi dép đi trong nhà màu trắng dưới chân, muốn nói nhưng lại thôi.
Dường như Châu Sinh Thần đang trong phòng riêng, vì vậy nói chuyện rất tự nhiên: “Tôi nghĩ em không quá ghét tôi. Sau này khi tiếp xúc nhiều hơn, em thấy hoàn toàn không có thiện cảm với tôi, tôi sẽ thu xếp giải pháp để kết thúc câu chuyện này một cách hợp lí, không để cho em phải khó xử.”
Thời Nghi chỉ “vâng” một tiếng.
Logic của anh càng ngày càng quái dị.
Đáng tiếc anh hoàn toàn không biết đối tượng đàm phán của minh đã chui đầu vào rọ rất từ lâu rồi.
“Con người tôi vốn khó tiếp xúc, thời gian bồi đắp tình cảm cho một thứ gì đó rất lâu. Ví dụ như hoá học, đến nay tôi đã tiếp xúc với nó được mười bốn năm, nhưng vẫn không xác định rõ ràng là có thích hay không. Vì thế, nếu sau này em phát hiện ra không thể tiếp nhận con người của tôi, chúng ta có thể huỷ hôn ước.”
Cô rút một tờ giấy trong hộp ra lau sạch nước mắt.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào chân, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Chẳng cần nhiều thời gian, anh đã nói hết tất cả những điều cần nói rồi chờ đợi câu trả lời của cô.
Thời Nghi nói khẽ, đưa ra nghi vấn đầu tiên: “Anh có tất cả những thông tin về em, thậm chí của cả bố mẹ em nữa, nhưng em không hề biết gì về anh…”
“Em sẽ sớm biết thôi.”
Cô do dự vài giây, thực ra trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Thoáng chốc dũng khí chợt loé lên khiến cô bật thốt: “Được.”
Có lẽ Châu Sinh Thần không ngờ cô lại đồng ý nhanh đến thế.
Có lẽ cả hai đều không ngờ.
Không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngập.
Sau cuộc điện thoại này họ sẽ làm gì tiếp theo?
Cuối cùng, anh do dự hồi lâu, lại hỏi một câu khiến cô nghẹn họng: “Nếu tiện, có thể cho anh số đo của em không?” Anh nói xong, bổ sung rất nhanh: “Có thể cần phải giúp em chuẩn bị một số quần áo.”
Lý do rất chính đáng, nhưng Thời Nghi lại nhìn cô em họ bên cạnh.
“92, 62, 90.” Cô nói khẽ.
Châu Sinh Thần “ừ” một tiếng: “Đây là…”
“Đây là số đo ba vòng của một cô gái.”
Cô cố gắng hạ thấp giọng, không biết làm sao câu hỏi của anh lại quá chi tiết đến như vậy.
Vẻ mặt của cô em họ một giây không biết thay đổi bao nhiêu lần.
“Ừ, biết rồi, đợi anh một chút nhé!”
Thời Nghi nghe lời chờ anh một lát.
Cho đến giờ, cô vẫn cảm thấy mình như đang mơ. Cô em họ không còn tâm trí nào để làm bài, liên tục khoa chân múa tay trước mặt bắt cô giải thích. Thời Nghi mím môi tỏ ý bảo khoá cửa, cô bé rất nghe lời lập tức đứng dậy giúp cô.
Anh quay lại, tiếp tục hỏi: “Còn cần số đo vòng cổ, cánh tay, cổ tay, đùi, bắp chân và cổ chân nữa.”
Những điều này thì thật sự cô không biết.
Thời Nghi vội vàng nhờ em họ đi tìm thước dây trong nhà, đo từng thứ một rồi trả lời anh. Anh ghi lại và căn dặn cô nhanh báo cho bố mẹ, ngày mai anh sẽ đích thân tới chào hỏi.
Đợi đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, cô mới nhận ra, đây sẽ là chấn động lớn trong gia đình cô.
Bố mẹ cô đều là giáo viên, tư tưởng truyền thống như vậy làm sao có thể chấp nhận chuyện đột ngột này?
“Người đẹp Thời Nghi à…” Cô em họ đặt tay lên vai cô, tiến lại gần, “Chuyện này quả là kinh thiên động địa, em còn chưa nghe mà máu đã sôi sùng sục lên rồi đây.”
Thật đúng là kinh thiên động địa.
Cô thậm chí còn không đủ sức giải thích: “Để chị ngồi một lúc nghĩ cho rõ ràng đã.”
Cô nói với em họ như thế.
Sau đó suốt từ lúc ăn cơm trưa cho đến khi bữa tối kết thúc, Thời Nghi vẫn không tìm được thời cơ để nói cho mẹ. Nên bắt đầu thế nào đây? Hay là không nói? Nhưng như thế không được. Cho dù chỉ là đính hôn, cho dù ở thời đại mà người ta coi chuyện này rất tuỳ tiện, nhưng từ giọng điệu và thái độ của Châu Sinh Thần thì đối với gia đình anh có lẽ chuyện này vô cùng hệ trọng.
Muốn kéo dài nhưng không thể kéo dài thêm được nữa, nếu không ngày mai anh xuất hiện chắc chắn sẽ là một cơn địa chấn thật sự.
Đến lúc gần đi ngủ Thời Nghi mới len lén kéo mẹ sang phòng mình, nói có chuyện quan trọng cần bàn. Mẹ cô dường như có giác quan thứ sáu, ngay lập tức hỏi có phải là người mà cô nói tới lúc sáng sớm hay không. Thời Nghi gật nhẹ, mẹ lập tức nghiêm mặt, ngồi xuống bên cạnh: “Con nói xem nào, mẹ có thể giúp gì con?”
“Anh ấy nói…” Thời Nghi thở nhẹ, “Muốn đính hôn với con.”
“Đính hôn?” Mẹ cô vô cùng kinh ngạc.
“Dạ, đính hôn.”
“Bao giờ?”
“Có thể ngày mai hoặc ngày kia.” Cô ướm lời.
“Trong một hai ngày nữa sao?” Mẹ cô dở khóc dở cười. “Cậu ta có đến nhà mình không? Chúng ta còn ở Trấn Giang vài ngày nữa, chưa thể quay về Thượng Hải được. Huống hồ mẹ và bố con chưa gặp cậu ta bao giờ, càng chưa nói đến chuyện có ưng ý hay không.”
“Anh ấy đang ở Trấn Giang.” Thời Nghi thận trọng nói. “Ngày mai anh ấy sẽ đến ra mắt bố mẹ.”
“Tại sao lại vội vàng thế?”
“Con cũng không biết.” Cô thật thà.
“Con đã đồng ý rồi sao?”
Thời Nghi gật đầu.
“Các con quen nhau được bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn nửa năm.” Mặc dù chỉ gặp tổng cộng bốn lần, nhưng cô không dám nói ra điều này. “Anh ấy cũng là giáo sư đại học, nhân phẩm tốt, rất đơn thuần.”
“Rất đơn thuần?” Mẹ cô bật cười. “Từ này dùng để miêu tả một người đàn ông có lẽ không phù hợp.”
Thời Nghi im lặng nhìn mẹ, vẻ mặt vô cùng kiên định.
“Được, mẹ biết rồi.” Mẹ cô lắc đầu. “Cứ để cậu ta tới, mặc dù chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn nhưng có lẽ các con đã suy tính rồi. May mắn không phải là kết hôn, đính hôn đối với thanh niên các con mà nói cũng chỉ là tiến thêm một bước nữa.”
Mẹ vui vẻ chấp nhận khiến cô nhẹ nhõm hẳn.
Trước khi rời khỏi phòng, mẹ cô đột nhiên hỏi: “Cậu ta là người Trấn Giang à?”
Thời Nghi ngây người, trả lời theo phản xạ: “Vâng ạ.”
Thật may cô không trả lời là mình không biết. Nếu không không biết mẹ cô sẽ nghĩ gì đây.
Trước khi đi ngủ, Châu Sinh Thần gọi điện thoại tới xác nhận.
Thời Nghi nằm trong chăn nói chuyện với anh, đề cập chuyện viếng thăm ngày mai, lòng vô cùng thấp thỏm.
Cảm giác này cũng giống như bạn chỉ muốn uống một ngụm nước để giải khát nhưng Phật Tổ lại cho bạn cả giếng nước, bạn sẽ không ngừng hoài nghi không biết thế này là thật hay giả. Huống hồ hai người chỉ gặp nhau bốn lần, thậm chí còn chưa quen với sự tồn tại của nhau.
Vậy mà sau khi trời sáng cô và anh sẽ đính hôn.
Cô thậm chí còn rất sợ ngày mai phải gặp anh, nên làm gì cho bớt căng thẳng đây?
“Sau khi đính hôn chúng ta sẽ qua lại dần dần, đừng quan trọng hoá vấn đề.” Hôm nay anh nói rất ít, giọng hơi khàn nhưng vẫn đầy kiên quyết khiến cho người ta có thể bình tĩnh và an tâm: “Giống như anh làm nghiên cứu vậy, đầu tiên sẽ đặt ra phương hướng rồi tiến hành làm thí nghiệm, đây là một cách rất khoa học và hợp lý.”
Cô bị anh làm cho bật cười.
“Thời Nghi?”
“Dạ.”
“Đừng nên lo lắng, nặng nề quá.”
“Vâng.”
Buổi sáng hôm sau, Châu Sinh Thần đến như đã hẹn.
Lúc cô mở cửa, lại một lần nữa kinh ngạc. Người trước mặt cô rất ít khi mặc thế này. Anh đeo một cặp kính không gọng, bận bộ vest đen và sơ mi màu xám bạc. Rất nghiêm trang và trịnh trọng. Bộ âu phục này càng làm cho anh trông cao và gầy hơn.
Thời Nghi vịn vào cửa quên cả tránh ra mời anh vào, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy.
Vì vậy làm cho người đứng bên cạnh trở nên rất thừa thãi.
Anh cười nhìn cô: “Anh vào không tiện à?”
Cô tự trấnh tĩnh lại, hiếu kỳ đưa tay huơ huơ trước mặt anh, hỏi: “Anh cận bao nhiêu độ vậy?”
“Bị viễn thị một chút.”
Cô cười, khẽ lẩm bẩm: “Viễn thị? Đó không phải bệnh của người già?”
Đằng sau anh vẫn còn một lái xe, thêm hai người đàn ông và hai người phụ nữ. Nghe Thời Nghi nói vậy họ rất muốn cười nhưng vì lịch sự mà cúi đầu kìm lại.
Châu Sinh Thần cũng không quá chú ý, nhìn cô nhận xét: “Em ngủ không ngon à?”
Cô nghi hoặc: “Làm gì có.”
Anh dùng tay vẽ một đường vòng cung dưới mắt mình: “Chỗ này của em nói với anh rằng em ngủ không ngon.”
Anh rất lịch sự, khẽ nói.
Đáng tiếc những người đứng cạnh anh đều nghe thấy cả. Thời Nghi bị vạch trần trước mặt người lạ, cảm thấy hơi xấu hổ.
May mắn bố mẹ cô cũng đã từ phòng khách đi tới, cô lập tức tránh qua một bên.
Chú và thím Thời Nghi là chủ nhà cũng ra đón. Từ lúc đi vào phòng khách cho đến lúc ngồi xuống, nhận lấy tách trà, anh đều thể hiện rất tốt, đến bố lúc đầu tỏ ra không vui cũng đã cười hài lòng. Cả quá trình Thời Nghi rất căng thẳng, đến lúc đó mới an tâm hơn một chút.
Thân thể tóc da này là cha mẹ ban cho, cô luôn khắc cốt ghi tâm, vì thế đương nhiên mong muốn bố mẹ mình có thể hài lòng về anh.
Mà hôm nay xem ra, người lớn trong nhà ngoài việc cảm thấy lạ với năm người đi cùng anh, ngoài ra đều khá hài lòng.
“Mẹ cháu vì lý do sức khoẻ nên không tiện ra ngoài, nhưng cũng sai cháu đem theo chút quà gọi là chút thành ý.” Lúc Châu Sinh Thần nói, người đàn ông trung niên phía sau đã đặt một chiếc hộp bằng gỗ lê vàng dài sáu, bảy thước lên bàn. “Đây là quà tặng bác trai ạ.”
Mở hộp ra là một tấm bình phong nhỏ với chín cánh song song màu xanh biếc, chỉ có phần bệ là màu xanh ngọc. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thời Nghi chăm chú quan sát thì phát hiện ra sự tinh tế ngoài nằm ở tấm phù điêu nhạn bay ngang trời, đình đài lầu các, còn có thêm những thiếu nữ trong lầu tóc dài thướt tha, người ngồi người nằm, hình dáng khác nhau.
“Cái này có bao nhiêu thiếu nữ ạ?” Em họ chịu không nổi, khẽ hỏi.
“Vừa khéo chín trăm chín mươi chín người.” Châu Sinh Thần hơi nghiêng đầu, lịch sự nhìn thẳng vào cô bé. “Nghe nói người không có duyên với nó thì không đếm đủ số người, có cơ hội em hãy thử xem.”
Mẹ có ý muốn từ chối, liên tục nói khách sáo quá.
Đáng tiếc Châu Sinh Thần sớm đã đỡ lời, nói là tâm ý của “mẹ cháu”. Mà bà mẹ vô cùng hào phóng kia lại không đến, sao có thể trả lại đồ chứ?
Quà tặng được mở ra từng thứ một.
Cuối cùng cả phòng đều yên lặng, chỉ lúc cô em họ hiếu kỳ hỏi là thứ gì anh mới nói tên một cách ngắn gọn, không nói thì tuyệt đối không nói rõ lai lịch, chỉ coi như quà tặng bình thường mà thôi. Từ một bộ cốc sứ Thanh Hoa hoa văn tùng mai sáu chiếc, đồ trang trí tứ quý cho đến bình hoa mai, mỗi người đều có, không thiếu một ai.
Thậm chí đến em họ cũng nhận được một sợi dây chuyền mặt ngọc đẹp đến mê mẩn.
Sự khiếp sợ của cô không hề ít hơn so với người trong nhà, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả vờ như mình biết hết, hiểu rõ gia cảnh của Châu Sinh Thần. Thậm chí khi mẹ liên tục nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi thì cô vẫn thản nhiên cười gật đầu, ra hiệu mẹ nhận lấy.
Kiểu quà tặng thản nhiên đến đáng sợ này khiến người lớn trong nhà đều bắt đầu nói chuyện rất kiểu cách.
Cuối cùng, thím nhân cơ hội đi lấy nước kéo cô vào phòng bếp cực kỳ căng thẳng hỏi cô xem trưa nay có thể đến đâu ăn được thì mới không khiến cô cảm thấy mất mặt. Thời Nghi bị câu hỏi này làm cho dở khóc dở cười, nói khẽ: “Không cần phải chuẩn bị cơm trưa đâu thím. Anh ấy nói, mẹ anh ấy muốn mời cháu dùng cơm trưa, vì vậy lát nữa cháu sẽ cùng anh ấy đi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thím cô thở phào, nhưng rất nhanh lại cảm thấy xấu hổ: “Không phải thím không muốn tiếp đãi bạn trai cháu, chỉ là chưa bao giờ thím gặp kiểu người như bạn trai cháu, không biết cậu ta ăn cái gì.”
Ăn gì?
Thời Nghi nghĩ tới thời gian cô và anh ở Tây An cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn ngồi ăn bánh bao cùng nhau.
Nhưng bây giờ nói điều đó ra chắc chắn thím sẽ không tin.
Vì Châu Sinh Thần không thể ở lại ăn trưa, lại muốn đưa Thời Nghi đi trước nên liên tục nói xin lỗi, điều này làm bố mẹ cô cũng cảm thấy xấu hổ, liên tục bảo đấy là phải phép, chỉ là chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, điều đó mới có lỗi.
Thời Nghi nghe mọi người xin lỗi qua lại, cuối cùng chịu không nổi đành kéo kéo áo Châu Sinh Thần: “Được rồi, chúng ta đi chưa? Anh đợi mấy phút, em đi thay quần áo lịch sự hơn một chút.”
Anh hơi gật đầu.
Thời Nghi vốn đã chuẩn bị quần áo, bây giờ lại cảm thấy băn khoăn, hỏi nhỏ anh: “Mẹ anh thích con gái mặc như thế nào?”
“Mặc gì cũng được.” Anh nói. “Không cần cầu kỳ quá đâu.”
“Không được.” Thời Nghi vội vàng. “Đây là tôn trọng mẹ anh, dù sao cũng là lần gặp đầu tiên.”
Cô nói hơi gấp, lại có phần nũng nịu.
Mẹ cô cười khẽ rồi biết ý ra khỏi phòng.
Nhưng chính vì mẹ cô rời đi lại làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Thời Nghi phát hiện ra cách nói chuyện của mình hơi ỷ lại.
“Tối qua anh đã chuẩn bị một số quần áo theo kiểu Trung Quốc cho em, người nhà anh tương đối truyền thống, phụ nữ thường mặc như thế.” Anh cười khẽ, không mảy may chú ý đến sự ngượng ngùng của cô. “Nếu em không cảm thấy phiền, anh sẽ kêu họ mang vào.”
Tất nhiên là không phiền.
Bởi cô muốn để lại cho mẹ anh một ấn tượng hoàn hảo. Rất rất muốn.
Huống hồ trải qua bữa ăn đêm đó và quà tặng ra mắt ngày hôm nay, cô đã đoán được gia đình anh thuộc đẳng cấp nào. Cực kỳ truyền thống, thậm chí còn có rất nhiều khuôn phép ràng buộc, giống như các vương công quý tộc trong lịch sử.
Ăn mặc hết thảy đều theo khuôn mẫu, không phải là cầu kỳ, mà là do truyền thống gia đình như vậy. Thời Nghi cảm thấy rất kỳ lạ, trong xã hội như bây giờ vẫn còn tồn tại kiểu gia đình này sao?
Giống như một thế giới tồn tại độc lập vậy.
Có lẽ đáp án cho câu hỏi này cô sẽ được biết nhanh thôi.
Cô vui vẻ chấp nhận ý kiến của anh, hai người phụ nữ trung niên cùng Châu Sinh Thần tới bắt đầu lấy sườn xám từ trong hộp ra một cách thận trọng, còn cả phụ kiện mà người hiện đại hay mang. Thời Nghi nhìn chiếc sườn xám là lượt, không khỏi thấp giọng nói với Châu Sinh Thần đầy cảm thán: “Kiểu đẹp quá.”
Châu Sinh Thần cười không nói gì.
Anh rời khỏi phòng để không gian cho cô thay đồ.
Trong lúc một người phụ nữ giúp Thời Nghi mặc áo, bỗng nhiên cười nói: “Tiểu thư Thời Nghi đừng trách, lần này gấp gáp quá, chứ nếu ở nhà mà cũng qua loa như thế này chắc chắn sẽ bị quản gia trừ lương.” Người phụ nữ đó vuốt dọc theo một bên sườn xám, bắt đầu kiểm tra những chỗ không vừa người, số đo và thực tế khi thử đồ sẽ có chút khác biệt.
Thời Nghi cảm thấy hơi hiếu kỳ: “Ở nhà thì như thế nào?”
“Người xưa thường nói, khâu ba phần, là bảy phần [1]…” Người phụ nữ cười, “thực sự rất chú trọng.”
[1] Khâu ba phần, là bảy phần: Ý nói chiếc áo đẹp ba phần là nhờ đường kim mũi chỉ, bảy phần là nhờ là lượt và sự chỉn chu của người mặc. (HĐ)
Cô ấy không nói nữa, bắt đầu bóp phần thắt lưng vào một cách thành thạo. Người còn lại rất cẩn thận mở hộp gỗ màu đỏ lấy đồ trang sức cho Thời Nghi.
Trước ngực cô đeo dây chuyền phỉ thuý, cổ tay đeo vòng ngọc nạm vàng, hai chiếc nhẫn đều theo phong cách cổ. Trước giờ Thời Nghi không thích dùng đồ trang sức lắm, thường chỉ đeo một đôi khuyên tai nhỏ. Người phụ trách đeo trang sức ướm lời hỏi cô xem có muốn thay đổi hoa tai khác không. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời: “Có phải mẹ anh ấy không thích những thứ đồ này?”
Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi cười: “Quả thật là không thích những thứ đồ thế này.”
“Vậy thì đổi đi.” Cô gỡ đôi khuyên tai lấp lánh của mình xuống, đeo vào đôi khuyên tai xanh ngọc hình giọt nước.
Lúc nãy Châu Sinh Thần ở trong phòng nói rằng không ép buộc cô, hai người đó còn tưởng rằng Thời Nghi là một cô gái rất khó chiều, không ngờ lại dễ tính như vậy, khiến họ đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Đến khi hoàn tất, cô ngắm lại mình trong gương.
Hệt như lùi lại một trăm năm vậy.
Lúc cô từ phòng ngủ ra, mẹ cô còn kinh ngạc hơn, nhưng may mắn là bà cũng hiểu nên không hề truy hỏi gì.
Châu Sinh Thần từ sofa đứng bật dậy, còn dáng vẻ thong dong của cô thoắt cái vụt biến mất, nhìn anh hơi căng thẳng. Ngược lại cô em họ lại nói rất khẽ, dường như không đủ dũng cảm nói lớn hơn: “Em sắp điên rồi, khuynh nước khuynh thành.”
Thời Nghi bật cười, lúc này cô em họ mới nhìn cô: “Người đẹp à, không phải em nói chị mà là nói thứ đồ có giá trị nửa giang sơn trên người chị đó.”
Câu nói này khiến tất cả không nhịn được cười.
Còn thứ cô nhìn thấy là ánh mắt tán thưởng không giấu giếm của Châu Sinh Thần.
Đến lúc lên xe, Châu Sinh Thần lại tự tay đưa cho cô một chiếc kiềng bằng vàng có gắn một ổ khoá bách tuế. Giá trị của món đồ này tuy không sánh bằng với bất cứ thứ đồ gì trên người cô, nhưng cô có thể cảm nhận được nó rất quan trọng. Thời Nghi đeo lên, dùng lòng bàn tay nâng chiếc khoá vàng gắn trên đó khẽ hỏi anh: “Nhà anh theo chính trị à?”
Anh lắc đầu: “Quy định của dòng họ Châu Sinh, nội tộc không thể theo chính trị.”
“Nội tộc? Ý là trực hệ sao?”
“Phạm vi nhỏ hơn một chút.” Anh giải thích đơn giản. “Chỉ có con trưởng mỗi đời trực hệ mới có thể mang họ Châu Sinh.”
“Vậy còn chi thứ thì sao?”
“Họ Châu.”
“Nói vậy có nghĩa là, nếu bố mẹ anh có hai người con, anh là con trưởng thì sẽ mang họ Châu Sinh và em anh sẽ mang họ Châu?”
Thần thái của anh hơi thay đổi, rồi lại cười: “Gần như thế.”
Cô “ồ” lên một tiếng: “Vậy là theo nghiệp kinh doanh? Đã mấy đời rồi?”
Nếu không thì sao có thể tích luỹ được sản nghiệp vững chắc như thế?
Nhưng anh lại lắc đầu: “Thế hệ trước của anh tư tưởng rất phong kiến, không ủng hộ con cháu theo nghiệp kinh doanh.”
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Rất phức tạp.” Anh im lặng rồi chậm rãi mỉm cười. “Phần lớn là sản nghiệp của đời trước để lại, đời sau không phải làm gì cả. Vì thế đại đa số đều chọn làm nghề mình thích.”
“Ví dụ như anh sao?”
“Nghề của anh đặc biệt lắm à?” Anh cười: “Anh còn có một cậu em họ tương đối thân thiết theo nghề kiến trúc sư, hơn nữa còn chẳng cống hiến gì cho đất nước, là một người vừa nguy hiểm lại khá kỳ quặc, trong nhà anh có rất nhiều người gàn dở, có điều hầu hết những người trong số họ anh đều không quen thuộc. Từ năm mười bốn tuổi khi bước chân vào đại học anh đã bắt đầu nghiên cứu hoá học, phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, sinh hoạt cực kỳ đơn điệu.”
Thời Nghi nghe xong cảm thấy rất hứng thú, ngay cả khi Châu Sinh Thần nói vậy cô vẫn cảm thấy anh là người đặc biệt nhất.
Đối với cô mà nói, anh luôn là duy nhất, bất kể kiếp trước hay kiếp này.
Trấn Giang tuy là quê gốc của bố Thời Nghi nhưng họ lại không thường xuyên về đây.
Nơi này có nét tương đồng với những thành phố khác thuộc Giang Nam, đều có sông hồ, chùa chiền, những rặng núi nhấp nhô và cả những câu chuyện truyền thuyết. Xe đến gần bên hồ, từ đó nhìn ra xa còn có thể thấy được chùa Kim Sơn mờ ảo trong màn mưa.
Sáng sớm hôm nay có nắng, vậy mà bây giờ đã bắt đầu mưa lớn.
Sẽ dừng ở gần đây hay tiếp tục đi?
Cứ vài phút cô lại đoán xem xe sẽ dừng nơi nào.
Nhưng nó cứ đi mãi đi mãi về phía Nam, đã lên núi rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại. Đường trong núi mưa bụi lâm thâm nhuộm mờ, rất mê đắm lòng người.
“Mẹ anh…” Châu Sinh Thần đột ngột mở lời, “Bà ấy có thể sẽ đối xử với em rất lạnh nhạt.”
Thời Nghi nghe giọng anh nghiêm túc, không khỏi cảm thấy căng thẳng: “Có phải vì gia đình em quá bình thường không?”
“Lý do không phải từ em, mà là gia đình anh có chút đặc biệt.”
Điều này thật quá rõ ràng.
Thời Nghi vô thức xoay chiếc vòng nạm vàng trên cổ tay: “Vậy có điều gì kiêng kị không? Ví dụ như mẹ anh không thích người khác nói gì? Hoặc gặp mặt rồi, có điều gì cần chú ý không?”
“Cũng không kiêng kị điều gì.” Anh nói. “Người nhà anh cũng không phải quá ghê gớm gì, chỉ là mẹ anh chưa hề biết gì về em, có thể cần thêm một chút thời gian nữa để hiểu em hơn.”
Cô “ừm” một tiếng.
Nghĩ tới những điều anh từng nói, cô tiếp tục hỏi: “Anh nói mình có đầy đủ thông tin về em? Thậm chí cả những người trong gia đình em nữa?”
“Rất chi tiết!” Anh nói đơn giản. “Chi tiết đến nỗi anh có cả thông tin chi tiết từng năm của em từ nhỏ đến lớn.”
Thời Nghi hơi hoài nghi.
“Chúng ta… “ Dường như anh nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên, cười nói: “… Quen nhau quá đặc biệt, vì thế phải có thủ tục cần thiết để hiểu em.”
Không thể ngờ cuộc gặp gỡ định mệnh như thế lại bị anh nói là cố ý tiếp cận, tuy nhiên sau mấy giây trấn tĩnh lại, cô cũng thấy nếu nói đó chỉ là vô ý thì đến chính mình cũng không thể tin được.
Anh hơi cúi người có ý muốn cởi áo ngoài. Vì dáng người cao, không gian trong xe lại không đủ để anh dang tay nên động tác có chút không thoải mái. Thời Nghi tiện tay giúp anh kéo một bên áo, cởi đồ ra.
Hai người, một người thấy gò bó nên cởi áo khoác ra, người kia thì thuận tay giúp đỡ. Cô cũng cầm luôn áo khoác của anh.
Bên trong còn một chút hơi ấm, cô ôm lấy bỗng nhiên ngẩn ngơ.
“Để anh cầm cho.” Châu Sinh Thần nói, với tay cầm lại đặt lên chân.
Chỉ một hành động nhỏ như thế vô tình cũng làm cho giữa hai người trở nên thân mật hơn. Thời Nghi thấy tim mình đập nhanh, quay đầu tiếp tục ngắm rừng núi trong màn mưa. Cô không thể nào quên được Châu Sinh Thần, vậy còn anh? Tại sao lại bất ngờ đính hôn với cô? Nếu như dựa vào những điều anh nói là “chỉ cần một người để đính hôn”, vậy tại sao lại đột nhiên cần như thế?
Cô cứ nghĩ mãi về những câu hỏi đó.
Không hiểu được tại sao mình và anh lại có thể trở thành một đôi vợ chồng chưa cưới.
Châu Sinh Thần thấy cô thất thần cũng im lặng không làm phiền, anh đã quen với việc một mình, tất nhiên cũng không cói thói quen làm phiền người khác.
Đến khi nhìn thấy một toà nhà xuất hiện, cô mới nghe Châu Sinh Thần nói: “Dần dần rồi em sẽ hiểu, anh thực sự không có ý nghi ngờ em, nhưng đây chỉ là một thủ tục cần thiết.” Giọng anh lạnh lùng chậm rãi, không hề có ý gì đặc biệt nhưng rõ ràng muốn để cô thoải mái. Thời Nghi quay đầu lại, nhìn anh cười: “Dần dần rồi anh sẽ hiểu, con người em rất độ lượng, thường thì những chuyện nhỏ em chẳng bao giờ nổi giận đâu.”
Xe dừng lại trước một biệt thự vô cùng cổ kính, trước cửa đã có người hầu đợi sẵn.
Châu Sinh Thần xuống xe, đưa âu phục cho chàng thanh niên đứng trước cửa, tay cầm ô, anh quay đầu lại nhìn Thời Nghi, đưa tay ra phía trước: “Thế này có được không?”
Cô gật đầu, cảm thấy hai người như đang diễn kịch.
Châu Sinh Thần hơi cúi người đỡ cô xuống xe, Thời Nghi bước một chân ra ngoài đứng trên nền đất ướt, rất nhanh bám lấy vòng tay anh. Cô mặc sườn xám dài tay, còn anh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, cả hai đều cảm thấy nhiệt độ cơ thể của nhau qua lớp vải.
Cô cảm thấy như bị choáng ngợp, bước vài bước rồi mới chăm chú quan sát nơi này. Tuy là biệt thự cổ nhưng hệ thống thoát nước cực kỳ tốt. Trời mưa to như vậy mà dọc đường vào đều khô ráo.
“Từ nhỏ anh đã sống ở đây sao?” Cô ngó nghiêng cảnh vật xung quanh.
“Từ trước năm mười bốn tuổi anh đã ở đây một khoảng thời gian…” Anh nói, “nhưng cũng không lâu.”
Cô gật đầu.
Vì anh nói đã từng sống ở đây nên đột nhiên cô cảm thấy ngôi biệt thự cổ dưới màn mưa này thân quen hơn vài phần.
Rất nhiều người đi ngang qua họ, đều là từ cửa phụ. Lối đi khá nhỏ, những người này thấy Châu Sinh Thần đều dừng bước, cúi người, người ở xa thì không lên tiếng, người ở gần thì chào một tiếng cậu cả. Thời Nghi nghe xong liền liếc anh nhưng chỉ nhận lại ánh mắt dửng dưng, không để lộ phản ứng gì.
Anh nói với người thanh niên dẫn đường, rằng muốn trực tiếp đi gặp phu nhân.
Châu Sinh Thần lúc ở sân bay vội vội vàng vàng, Châu Sinh Thần ở chùa Thanh Long thỉnh thoảng nói cười, Châu Sinh Thần ở Thượng Hải có vẻ thần bí đều không liên quan gì đến con người hiện tại.
Đến khi cả hai bước vào đình trú mưa, có người cẩn thận giúp họ lau sạch vết nước trên giày thì cảm giác này ngày càng rõ ràng hơn.
Trong đình trú mưa có mười mấy phụ nữ trung niên và các cô gái trẻ đều đang khẽ cười nói, đến khi hai người bước vào thì hoặc đứng dậy rất tự nhiên hoặc nghiêm trang ngồi tại chỗ.
Tất cả ánh mắt đều dừng trên người cô.
Châu Sinh Thần cũng chẳng nói chuyện với bất kì ai, dường như anh không hề quen biết họ.
Chỉ có người phụ nữ ngồi trên ghế mây ở góc phía Tây Bắc là không hề có chút thay đổi nào.
Đơn giản chỉ nhìn dáng vẻ, tư thế ngồi, Thời Nghi lờ mờ đã đoán ra, người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Châu Sinh Thần. Lúc cô mải mê suy đoán thì người phụ nữ đó đã lên tiếng: “Cô gái này là?”
“Cô ấy chính là Thời Nghi.” Châu Sinh Thần giữ lấy bàn tay đang khoác tay mình, nắm nhẹ.
Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, thậm chí còn khó hiểu.
Thời Nghi nghe thấy tiếng tim của mình đập dữ dội trong lồng ngực, bất an và thấp thỏm.
Mẹ Châu Sinh Thần nhìn cô mấy giây, chậm rãi cười nhẹ: “Cô Thời Nghi, chào cô.”
“Bái gái, cháu chào bác ạ.” Cô lên tiếng.
Giọng nói điềm đạm, nhẹ nhàng dễ nghe vô cùng.
Cô cười khiêm tốn, nhận ánh mắt đánh giá của mẹ anh.
Tiếng mưa bao trùm không gian.
Không biết tại sao cô cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản chỉ “lạnh nhạt” như anh đã nói, mà là thực lòng không thích cô.
Những chuyện tiếp theo đã chứng minh cho suy đoán này. Mẹ của Châu Sinh Thần chỉ vô cùng nhã nhặn hỏi cô đã dùng bữa chưa, sau khi biết Thời Nghi vẫn chưa liền nhẹ nhàng nói rất tự nhiên: “Cô Thời Nghi, rất xin lỗi. Tiết Thanh minh này cũng là thời gian hàn thực của nhà họ Châu Sinh, chúng ta không nổi lửa nấu ăn nên ta không giữ cháu lại, để con trai ta tìm một nơi thích hợp ở Trấn Giang chiêu đãi cháu có được không?”
Một câu đuổi khéo khách rất uyển chuyển.
Cô hoàn toàn không có sự lựa chọn, chỉ thuận theo gật đầu, nói cảm ơn.
Mẹ anh được người bên cạnh đỡ dậy, ung dung vuốt lại áo choàng: “Xin lỗi cô Thời Nghi.” Bà vẫn cười, gật đầu xong bèn vỗ nhẹ tay phải Châu Sinh Thần: “Sau khi đưa cô Thời Nghi về thì đến nói chuyện với mẹ, lâu ngày không gặp, mẹ con ta đều trở nên xa lạ mất rồi.”
Giọng của Châu Sinh Thần không có bất cứ tình cảm nào: “Tối nay con bận, có thể sẽ không về.”
“Nếu như tối nay không có thời gian vậy thì sáng mai.”
Ánh mắt hai mẹ con giao nhau rồi rời đi, mẹ anh ra khỏi đình trú mưa, trong đình chỉ còn lại những người xa lạ kia. Họ vẫn đang tiếp tục dùng đủ thái độ khác nhau đánh giá Thời Nghi. Châu Sinh Thần nắm tay cô: “Chúng ta đi.”
Cho dù cô đã có chuẩn bị cũng vẫn không tránh khỏi lúng túng.
Quần áo trang sức chăm chút như vậy, cuộc gặp mặt với bao chờ đợi thấp thỏm lại kết thúc sớm, điều này Thời Nghi chưa từng nghĩ tới.
Hai người lại lên xe rời đi, từ biệt thự cổ đậm chất lịch sử đi vào thành phố hiện đại.
Họ ăn cơm trưa trong một căn phòng có cửa sổ gần hồ trên lầu hai.
Cô không ăn gì nhiều, chỉ uống trà nóng, nhìn anh ăn.
Càng tiếp xúc nhiều càng nhận ra từ nhỏ anh được giáo dục rất tốt.
Thậm chí tư thế cầm đũa, thói quen gắp đồ ăn cũng vô cùng tỉ mỉ cẩn trọng. Trong quy củ vẫn có nét phóng khoáng, điều này có lẽ do tính cách của anh tạo nên.
“Anh tưởng rằng mình đã thông báo trước phản ứng của mẹ với em, thì em sẽ có sự chuẩn bị tinh thần tốt hơn.” Châu Sinh Thần nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Ít nhất bản thân sẽ không buồn như vậy.”
Cô cười xấu hổ: “Em không ngờ mẹ anh sẽ ghét em như thế.”
“Trong mắt bà chuyện anh đính hôn vô cùng quan trọng, hơn nữa từ khi anh mười mấy tuổi bà đã chọn một ứng viên thích hợp để làm dâu.” Anh khẽ dựa vào ghế, giọng nghiêm túc: “Một người đã lên kế hoạch từ mười mấy năm trước, giờ bỗng không kiểm soát được sự việc, cảm giác thất vọng là điều khó tránh.”
Cô bừng tỉnh, chẳng trách ánh mắt mẹ anh nhìn cô, vừa hoài nghi vừa thất vọng.
Tuy nhiên việc mười mấy năm trước anh đã bắt đầu chọn vợ cũng cực kỳ hiếm thấy.
“Bác đưa ra một số người, sau đó sẽ cho anh lựa chọn ứng cử viên cuối cùng à?”
Anh nhấp một ngụm trà, có ý bỏ qua câu hỏi này.
Cô cúi đầu thầm nghĩ, tại sao anh luôn có thân thế khiến người khác khó tiếp cận như vậy.
Nhưng như vậy mới xứng với anh.
“Vẫn còn giận à?” Anh hỏi cô.
Thời Nghi hé miệng muốn cười nhưng không nổi, chỉ đành nói đùa: “Không hề, chẳng qua tò mò không biết người nhà định để anh chọn vợ thế nào?”
“Rất tò mò?”
“Hơi hơi…” Cô cố ý làm khó: “Nếu anh chịu cho em biết, nói không chừng em thấy thú vị, sẽ không giận anh nữa.”
Anh tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Chỉ cần em vui vẻ, nói cho em biết cũng không sao.”
Anh lập tức nghiêng đầu, gọi người lái xe trung niên đứng đợi ngoài cửa vào nói gì đó.
Người lái xe không nhịn được cười, nhìn Thời Nghi vẻ bí hiểm.
Hồi lâu sau, ông quay lại, mang theo một quyển sách vô cùng dày và nặng. Thời Nghi mở ra xem, đó là những bản tiểu sử vô cùng tường tận. Có lẽ người biên soạn không thích công nghệ chụp ảnh nên minh hoạ cho cuốn sách đều là những bức hoạ thủ công.
“Thật sự có người chịu đem thông tin của con gái nhà họ in vào trong này cho anh xem sao?” Cô xem thế này cũng thấy không được tự nhiên, thực sự là không dám tưởng tượng khi Châu Sinh Thần xem cuốn sách này, bên cạnh còn có người hỏi anh vừa mắt ai.
“Đều là những gia tộc có quan hệ nhiều đời với họ Châu Sinh.”
Cô “ừm” một tiếng, ngại ngùng không mở ra xem tiếp nữa: “Anh thật giống vua chúa quý tộc ngày xưa, cưới vợ cũng quy củ như vậy.”
Tuyển chọn tiểu thư nhà có gia thế, xem xét trước ngày sinh tháng đẻ, phương thức vô cùng chính thống.
Nhưng nếu xuất hiện ở thế kỷ Hai mươi mốt thì kỳ cục quá không?
Gia thế anh phải như thế nào mới có thể khiến những thiên kim tiểu thư này cam tâm tình nguyện đứng ra ứng tuyển. Tuy Thời Nghi từng nghe nói bây giờ có rất nhiều gia tộc tài phiệt, con gái họ sẽ được dạy dỗ từ nhỏ, rằng mình sinh ra là vì một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Tuy chỉ là những tin đồn không chính thống nhưng cô cũng hiểu hôn nhân môn đăng hộ đối, quan trọng nhất chính là gia sản.
Cô nghĩ càng nhiều càng muốn nhìn kỹ anh.
Châu Sinh Thần lại nhìn tay cô: “Hai chiếc nhẫn này có vừa tay em không?”
Thời Nghi khẽ xoay chiếc nhẫn, thành thực trả lời: “Hơi rộng một chút, nhưng sẽ không bị rơi đâu.”
Anh gật đầu.
“Sao thế?”
“Biết được kích cỡ của em, để lúc chọn nhẫn đính hôn sẽ không xảy ra sai sót.”
- Hết chương 3 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.