Chương 56: Chương 56
Leo
26/11/2021
Hạ Sáng Dương trở về phòng mình, đi lại đầu giường, cầm bao thuốc lá
lên hút. Vừa rồi ba mẹ có gọi anh xuống nhà nói chuyện, tuy lời nói
không nặng không nhẹ nhưng chỉ vừa nhìn vào biểu hiện trên khuôn mặt bọn họ, anh cũng thừa sức hiểu mức độ nghiêm trọng đến mức nào. Chuyện Hạ
Bối yêu đương cùng Mộ Triết, nếu như mẹ Hạ không thích thì ba Hạ lại
càng không thích.
Hạ Sáng Dương từ từ nhả khói ra, anh cầm điện thoại gọi điện cho người bạn thân của mình.
“Hạ Bối không sao chứ?”
“Thay vì lo cho nó thì cậu hãy lo cho cậu đi. Ba mẹ tôi vừa rồi tỏ ý không đồng ý rõ ràng lắm.”
“…” Mộ Triết thở dài: “Ừm, cậu ngủ đi, mai gặp!”
“… Được rồi!”
Mộ Triết tắt máy, anh mệt mỏi tựa vào thành cửa sổ, điềm đạm lấy điếu thuốc ra châm lửa hút. Tâm trạng anh phức tạp, dù rằng ở trước mặt Hạ Bối anh vẫn luôn niềm nở bàn luận về chuyện ra mắt nhưng thật ra tận sâu trong thâm tâm anh lại rất lo sợ. Anh sợ ba mẹ Hạ Bối không chịu gả Hạ Bối cho anh.
Anh thở dài, nhớ lại cuộc đối thoại mấy năm trước. Trong đầu anh bây giờ vẫn còn nhớ rõ mòn một câu nói của ba Hạ Bối: “Chú cũng không có ý gì nhưng rõ ràng cháu lớn hơn Bối Bối 10 tuổi, chưa kể chú là người đứng đầu tổ điều tra vụ án của ba cháu. Chú là cảnh sát, danh tiếng không thể bị vấy bẩn được.”
Mộ Triết lại tiếp tục thở dài, điếu thuốc lá trên tay đã cháy cũng gần hết. Ngày mai anh nên đối mặt như thế nào đây? Không lẽ buộc phải chấm dứt với Hạ Bối sao? Mới chỉ vừa nghỉ đến đây thôi mà con tim anh đã đau thắt khó chịu rồi…
–
Mộ Triết bắt taxi đi đến nhà Hạ Bối. Trên đường đi còn ghé mua ít quà đến làm lễ. Đứng trước cổng nhà Hạ Bối, cả người anh đều căng thẳng tột độ. Anh đưa tay nhấn chuông cửa. Không lâu sau Hạ Sáng Dương đi ra mở cửa.
“Cậu chuẩn bị tâm lý đủ chưa?”
“Từ lâu đã chuẩn bị cả rồi.”
“Vậy vào đi. Tôi nói giúp cậu.”
Anh cùng Hạ Sáng Dương đi vào trong nhà, vừa vào đã nhìn thấy ba mẹ Hạ Bối ngồi chờ ở phòng khách. Bọn họ nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị, lòng anh càng cảm thấy áp lực hơn.
Hạ Bối ngồi đối diện ba mẹ, cô nhìn anh, miệng khẽ gọi tên anh: “Mộ Triết…”
Anh nhìn cô không nói gì chỉ cười trừ, anh nhìn ba mẹ Hạ, cúi đầu lễ phép chào: “Cháu chào cô chú!”
Ba Hạ lạnh nhạt nhìn anh: “Cậu ngồi đi!”
Anh cúi đầu, ngoan ngoãn làm theo lời ba Hạ. Anh ngồi cạnh Hạ Bối, bên cạnh cô khiến cho anh bớt áp lực hơn.
“Bối Bối, vào bếp với mẹ!”
Hạ Bối nhìn mẹ: “Con muốn…”
“Lớn rồi nên không còn nghe lời mẹ nữa phải không?” Mẹ Hạ nhíu mày.
Hạ Bối cắn răng, lắc đầu đáp lại: “… Không ạ!”
Hạ Bối theo mẹ đi vào nhà bếp. Vốn dĩ cô muốn ở lại cùng anh, nói giúp anh ở trước mặt ba mình nhưng lại không nghĩ mẹ lại khăng khăng ép buộc cô vào bếp…
Cô lo lắng, thấp thỏm nhìn ra ngoài kia. Bọn họ sao lại không nói gì hết vậy?
“Chăm chú gọt trái cây đi!” Mẹ Hạ nhắc nhở.
“…” Hạ Bối thở dài, cùng mẹ gọt trái cây. Bộ có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao lại chỉ có mỗi mình bọn họ ngồi ở đó?
“Chuyện nhà Mộ Triết con nghe qua chưa?”
“…” Hạ Bối nhìn mẹ hồi lâu, nhẹ giọng đáp lại: “Biết rồi ạ!”
“Con có biết chuyện ba con là chính người đứng đầu tổ điều tra vụ án đó không?”
Hạ Bối bất ngờ, ba cô chính là người đứng đầu vụ án của ba anh? Vậy tức là ba cô sẽ vì chuyện này mà không đồng ý cho cô và anh yêu nhau?
“Vậy ba mẹ sẽ không cho tụi con yêu nhau?”
“…” Mẹ Hạ nhìn con gái, trong lòng có chút khó xử: “Ba con dù sao cũng là tổ trưởng tổ điều tra phá án. Sao có thể chấp nhận một đứa con rể có ba là kẻ phạm tội…”
Hạ Bối kiềm chế cơn giận, cô kiên nhẫn giải thích: “Nhưng anh ấy không phạm tội!”
“Ý định là của ba con…”
“Từ khi nào cuộc sống của con lại nằm trong tay ba mẹ vậy? Đây đâu phải là thời kì phong kiến? Con có quyền tự do của con mà? Con có quyền yêu, quyền chọn lựa người cùng con đi hết một đời chứ? Tại sao ba mẹ có thể vì chuyện đó mà đánh giá anh ấy như vậy?”
Hạ Sáng Dương từ từ nhả khói ra, anh cầm điện thoại gọi điện cho người bạn thân của mình.
“Hạ Bối không sao chứ?”
“Thay vì lo cho nó thì cậu hãy lo cho cậu đi. Ba mẹ tôi vừa rồi tỏ ý không đồng ý rõ ràng lắm.”
“…” Mộ Triết thở dài: “Ừm, cậu ngủ đi, mai gặp!”
“… Được rồi!”
Mộ Triết tắt máy, anh mệt mỏi tựa vào thành cửa sổ, điềm đạm lấy điếu thuốc ra châm lửa hút. Tâm trạng anh phức tạp, dù rằng ở trước mặt Hạ Bối anh vẫn luôn niềm nở bàn luận về chuyện ra mắt nhưng thật ra tận sâu trong thâm tâm anh lại rất lo sợ. Anh sợ ba mẹ Hạ Bối không chịu gả Hạ Bối cho anh.
Anh thở dài, nhớ lại cuộc đối thoại mấy năm trước. Trong đầu anh bây giờ vẫn còn nhớ rõ mòn một câu nói của ba Hạ Bối: “Chú cũng không có ý gì nhưng rõ ràng cháu lớn hơn Bối Bối 10 tuổi, chưa kể chú là người đứng đầu tổ điều tra vụ án của ba cháu. Chú là cảnh sát, danh tiếng không thể bị vấy bẩn được.”
Mộ Triết lại tiếp tục thở dài, điếu thuốc lá trên tay đã cháy cũng gần hết. Ngày mai anh nên đối mặt như thế nào đây? Không lẽ buộc phải chấm dứt với Hạ Bối sao? Mới chỉ vừa nghỉ đến đây thôi mà con tim anh đã đau thắt khó chịu rồi…
–
Mộ Triết bắt taxi đi đến nhà Hạ Bối. Trên đường đi còn ghé mua ít quà đến làm lễ. Đứng trước cổng nhà Hạ Bối, cả người anh đều căng thẳng tột độ. Anh đưa tay nhấn chuông cửa. Không lâu sau Hạ Sáng Dương đi ra mở cửa.
“Cậu chuẩn bị tâm lý đủ chưa?”
“Từ lâu đã chuẩn bị cả rồi.”
“Vậy vào đi. Tôi nói giúp cậu.”
Anh cùng Hạ Sáng Dương đi vào trong nhà, vừa vào đã nhìn thấy ba mẹ Hạ Bối ngồi chờ ở phòng khách. Bọn họ nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị, lòng anh càng cảm thấy áp lực hơn.
Hạ Bối ngồi đối diện ba mẹ, cô nhìn anh, miệng khẽ gọi tên anh: “Mộ Triết…”
Anh nhìn cô không nói gì chỉ cười trừ, anh nhìn ba mẹ Hạ, cúi đầu lễ phép chào: “Cháu chào cô chú!”
Ba Hạ lạnh nhạt nhìn anh: “Cậu ngồi đi!”
Anh cúi đầu, ngoan ngoãn làm theo lời ba Hạ. Anh ngồi cạnh Hạ Bối, bên cạnh cô khiến cho anh bớt áp lực hơn.
“Bối Bối, vào bếp với mẹ!”
Hạ Bối nhìn mẹ: “Con muốn…”
“Lớn rồi nên không còn nghe lời mẹ nữa phải không?” Mẹ Hạ nhíu mày.
Hạ Bối cắn răng, lắc đầu đáp lại: “… Không ạ!”
Hạ Bối theo mẹ đi vào nhà bếp. Vốn dĩ cô muốn ở lại cùng anh, nói giúp anh ở trước mặt ba mình nhưng lại không nghĩ mẹ lại khăng khăng ép buộc cô vào bếp…
Cô lo lắng, thấp thỏm nhìn ra ngoài kia. Bọn họ sao lại không nói gì hết vậy?
“Chăm chú gọt trái cây đi!” Mẹ Hạ nhắc nhở.
“…” Hạ Bối thở dài, cùng mẹ gọt trái cây. Bộ có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao lại chỉ có mỗi mình bọn họ ngồi ở đó?
“Chuyện nhà Mộ Triết con nghe qua chưa?”
“…” Hạ Bối nhìn mẹ hồi lâu, nhẹ giọng đáp lại: “Biết rồi ạ!”
“Con có biết chuyện ba con là chính người đứng đầu tổ điều tra vụ án đó không?”
Hạ Bối bất ngờ, ba cô chính là người đứng đầu vụ án của ba anh? Vậy tức là ba cô sẽ vì chuyện này mà không đồng ý cho cô và anh yêu nhau?
“Vậy ba mẹ sẽ không cho tụi con yêu nhau?”
“…” Mẹ Hạ nhìn con gái, trong lòng có chút khó xử: “Ba con dù sao cũng là tổ trưởng tổ điều tra phá án. Sao có thể chấp nhận một đứa con rể có ba là kẻ phạm tội…”
Hạ Bối kiềm chế cơn giận, cô kiên nhẫn giải thích: “Nhưng anh ấy không phạm tội!”
“Ý định là của ba con…”
“Từ khi nào cuộc sống của con lại nằm trong tay ba mẹ vậy? Đây đâu phải là thời kì phong kiến? Con có quyền tự do của con mà? Con có quyền yêu, quyền chọn lựa người cùng con đi hết một đời chứ? Tại sao ba mẹ có thể vì chuyện đó mà đánh giá anh ấy như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.