Crush, Tớ Luôn Mơ Về Cậu!

Chương 5: Chúng ta có cơ hội ở cùng nhau

Bạch Quân

13/10/2018

Tử Úc ôm Uyển Nhi trong lòng, vừa ấm áp lại vừa lạnh lẽo. Cô luôn ngốc như vậy, anh ở bên cô, quan tâm chăm sóc vô cùng nhưng cô không thèm để tâm. Cô coi những quan tâm của anh là điều hiển nhiên nên có, cô cũng coi mình hưởng thụ điều đó là điều tự nhiên. Anh rất tức giận...

"Tử Úc, xin lỗi anh, tại em mà bây giờ chúng ta đều buồn rồi!" Uyển Nhi thật tâm tỏ ra có lỗi. Tử Úc quan tâm cô như vậy, cô lại cứ đem chuyện buồn của mình ra kể anh không buồn theo mới là lạ đấy!

Cuối cùng Tử Úc cũng đành bó tay với cô nàng ngốc trong lòng, lại tỏ ra dịu dàng như cũ. Anh rất thân sĩ đưa cô đi bộ về tận nhà.

"Ôi, Tiểu Úc đấy hả cháu? Lên đại học rồi là quên mất gia đình bác rồi, chẳng thấy tăm hơi mặt mũi đâu. Mang tiếng nhà ngay bên cạnh mà lần nào bác sang cũng không thấy cháu! Cháu..." Mẹ Dương thấy hai người về cùng nhau bày bộ mặt vui mừng vô cùng, nói một tràng liền tuôn ra rất nhiều.

"Mẹ, mẹ không biết đâu! Anh Tử Úc..." Thấy mẹ mình tuôn một tràng Uyển Nhi cũng không quên góp vui cũng tuôn ra một tràng.

Nhìn cảnh này cũng đủ biết cô mặt dày là bẩm sinh từ ai mà ra...

Tử Úc cũng không tiện làm hai mẹ con họ mất hứng nói, cũng ngồi lại tiếp chuyện.

Ông Dương thấy dưới nhà ồn ào tiếng nói chuyện liền xuống xem. Nhìn đến ông liền không kém gì hai mẹ con kia, cũng vui vẻ cao hứng nói một tràng.

Đấy, nhìn đi, cái lắm mồm của cô không phải là di truyền từ một người đâu!

Tử Úc cũng quá quen với việc gia đình họ gặp người thân quen nên mới nói nhiều. Anh ngược lại không thấy mệt tiếp họ nói chuyện vui vẻ.

Uyển Nhi lâu lắm chưa vui vẻ như vậy, càng nói càng nhiều.

Mẹ Dương cũng lâu rồi chưa gặp Tử Úc, càng nói càng nhiều.

Ba Dương lâu rồi không thấy hai mẹ con họ vui như vậy, cũng lâu rồi chưa gặp Tử Úc, càng nói càng nhiều.



Thực sự lúc đấy không ai có thể chấm dứt cuộc trò chuyện của họ.

***

Khi cả bốn người tâm sự xong cũng đã gần chín rưỡi, ba mẹ Dương tiếc nuối dừng cuộc trò chuyện để Uyển Nhi tiễn anh về.

Nói là tiễn nhưng thực ra cũng chẳng phải, dù sao nhà của anh cũng ngay bên cạnh nhà cô. Uyển Nhi lười biếng ngồi xuống chiếc xích đu ở sân nhà Tử Úc, đôi chân nõn nà như ngọc ngà đung đẩy trong trời đêm, nhìn rất xinh đẹp, nhìn làm người ta có cảm giác muốn... cắn!

Tử Úc ngắm đôi chân non mềm của cô, cả người không tự chủ ngại ngùng. Uyển Nhi thì vẫn vô tư đung đưa xích đu nhẹ nhàng thanh thoát.

"Anh Tiểu Úc, hôm nay anh về nhà chơi, bao giờ lên trường vậy?"

"Hai ngày sau anh lên trường. Sao thế?" Tử Úc cúi người nhìn đôi mắt hơi buồn của cô, anh vui vẻ nhưng cũng xót xa "Bộ... nhớ anh hả?"

"Ừ, đã hơn hai tháng rồi anh có về nhà đâu" Uyển Nhi bĩu môi.

Tử Úc dịu dàng xoa mái tóc mềm của cô "Vậy ngày mai, ngày kia anh đi chơi với em, đến trường với em. Được không?!"

"Được, được, mọi người trong trường cũng nhớ nhung hình dáng dịu dàng của anh lắm rồi!"

***

Sáng sớm khiến không khí trở nên dịu dàng thơm mát, con người cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Vì lúc trước ở Nhật Bạch Kỳ Ninh luôn có thói quen dậy sớm tậo thể dục, còn bạn Mạnh Khải nào đó sợ sệt người khác chiếm lấy cô nên cũng tập thành thói quen dậy sớm chạy bộ với cô.

"Anh Mạnh, tôi xin hỏi anh rằng ra khỏi trường M rồi, sao anh vẫn giám sát tôi thế?" Bạch Kỳ Ninh trừng mắt nhìn Mạnh Khải. Anh cũng vô lại nhìn lại cô, đôi mắt anh đầy dụ dỗ. Bạch Kỳ Ninh cũng chẳng quan tâm nữa nhưng lòng thấy thật ấm áp.



Vì Tử Úc về, Uyển Nhi đặc biệt năng động hơn bình thường, mới sáng sớm đã lao vào nhà anh kéo anh đi tập thể dục.

"Ôi, anh kìa! Chú em kìa, mau mau!" Uyển Nhi càng đặc biệt vui vẻ hơn, kéo tay Tử Úc vẫn còn ngái ngủ về phía Mạnh Khải cung Bạch Kỳ Ninh.

Một công đôi việc, tiện thể Tử Úc cũng xin được Bạch Kỳ Ninh cho anh đến với thân phận trợ giảng sau hàng tá câu hỏi chuyên nghành.

Bốn người họ đang vui vẻ nhưng ở một nơi khác, Hạ Hàn của chúng ta không được suôn sẻ mấy. Cảm xúc của anh xấu vô cùng, đêm qua mượn rượu đánh người khiến người ta bị thương nhập viện còn mình trực tiếp bị đưa vào trại giam lấy bản án. Cũng may bạn của anh vô tình nhìn thấy, giúp anh bảo lãnh ra ngoài.

Hạ Hàn muốn nghỉ học, lại nhớ hôm nay có tiết của Bạch Kỳ Ninh nên đành lê cái thân nặng nề của mình đến trường. Lúc đến cũng chỉ mới năm giờ, chưa một bóng người xuất hiện.

Tử Úc vì muốn xếp hàng mua đồ ăn sáng cho Uyển Nhi nên bảo cô đến trường trước còn bản thân ở lại xếp hàng.

Uyển Nhi vật vờ lung tung nhưng cũng chẳng giết được bao nhiêu thời gian nên sáu giờ kém đã xuất hiện trong lớp. Chỉ là...

"Hạ Hàn?!" Uyển Nhi bước vào lớp, cả phòng ngưng tụ một mùi bạc hà thanh mát cùng chút ít mùi rượu bia thoang thoảng. Chẳng hiểu sao bình thường ghét rượu nhưng bây giờ cô lại có chút mê luyến. Mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái ấy cũng chỉ có thể ở trên người anh mới khiến cô say.

"Anh uống rượu?!"

Uyển Nhi như bị mùi hương kia làm cho say mê mất lý trí, bình thường đã mơ màng giờ lại cảm thấy hình như cô ta vào cõi thần tiên chuyển thế rồi.

Hạ Hàn gục trên bàn, men say làm anh chìm sâu vào giấc ngủ. Khi ngủ che lại đôi mắt hoa đào quyến rũ, cũng không phát ngôn ra câu nào tổn thương lòng người khiến cả người anh toát ra một cỗ hương vị dịu dàng ngọt ngào vô cùng.

Uyển Nhi vươn tay, muốn chạm vào làn da bạch ngọc tinh tế kia.

"Kỳ Ninh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Crush, Tớ Luôn Mơ Về Cậu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook