Chương 22: Cố chấp đáng không?!
Bạch Quân
14/10/2018
"Hôm nay có chuyện gì khiến cậu buồn à?"
"Lúc ở trường đấy!"
Uyển Nhi kinh ngạc rồi trầm mặc. Cô không nghĩ Hạ Hàn sẽ nhìn được cảm xúc lúc ấy của mình, cô im lặng muốn bịa chuyện.
Hạ Hàn sóng vai cùng Uyển Nhi bước đi trên vỉa hè, tối mùa hè tuy còn chút oi nhưng gió thổi lộng đến vẫn mát mẻ. Có lẽ đi gần nhau nên anh thoang thoảng ngửi được mùi dầu gội đầu thanh mát của cô. Không kìm được lại hít thêm vài lần.
Làm người khác có chút say mê.
Anh vốn mê man bỗng Uyển Nhi mở lời "Hạ Hàn, tôi đang thất tình..."
"Hả?!!" Hạ Hàn mơ màng không nghe rõ.
Uyển Nhi lại lặp lại một lần nữa "Tôi thất tình rồi!"
"Vậy nên tôi rất buồn!"
Trong đầu Hạ Hàn bỗng nổ "uỳnh" một phát, đầu óc mới tiếp thu được ý nghĩa.
Cô ấy thất tình?
Dương Uyển Nhi mà thất tình á?!!
Hạ Hàn nhìn cô nghi ngờ.
Nhưng sự thực Uyển Nhi rất nghiêm túc, nhất thời anh không biết được có phải nói dối không.
"Cậu... thích ai?" Hạ Hàn dè dặt hỏi, chẳng hiểu sao lòng anh rất nóng ruột, rất tò mò muốn biết người cô thích là ai.
Nhất định đừng là ông thầy ấu dâm, đừng là Tử Úc cuồng em gái, cũng đừng là tên lắm mồm kia, càng không thể nào là Mạnh Khải kia đấy!!!
Thế nên thành ra như thế này, Uyển Nhi không ngừng khoe khoang đối tượng của mình, trong lòng Hạ Hàn đấu tranh, cái gì tên đó có anh đều vượt trội...
"Anh ấy rất đẹp trai!"
Tôi còn không đẹp à?
"Còn học rất giỏi!"
Người trước mặt cô còn giỏi hơn!
"Anh ấy còn giỏi thể thao..."
Ông đây không ra tay, đã ra tay cúp thế giới cũng chơi...
"..."
. . .
"Nhưng anh ấy có bạn gái rồi!" Uyển Nhi bổng ngẩng mặt, nụ cười trên mặt cô có chút khó coi, nhìn như đang mếu. Đôi mắt to tròn trong suốt không vương chút bụi, cánh môi hồng hào kéo ra một nụ cười còn khóc coi hơn khóc.
Hạ Hàn bỗng trở nên trống rỗng, đầu óc trống rỗng, trái tim cũng hụt hẫng. Anh không biết mình thương xót cái gì! Vì nhìn thấy cô đau khổ nén nước mắt ngược vào trong, nụ cười còn khó coi như vậy...
Hắn ta... người mà cô thích rất quan trọng ư?
Hạ Hàn vô thức nâng tay chạm vào má cô, cả bàn tay thon dài như ôm trọn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cộ. Cảm giác mềm mại xâm chiến bàn tay anh khiến trái tim anh cũng mềm lòng, ánh mắt dịu xuống hiền hòa.
Uyển Nhi kinh ngạc đến choáng váng, cuối cùng lí trí cũng không chế được con tim đang nhảy loạn xạ lên vì kích động, cô lùi lại tránh khỏi bàn tay anh.
"..."
Tay anh trống rỗng trong khoảng trống, đôi mắt rõ ràng vừa nãy còn dịu dàng lúc này lại đen kịt, bàn tay trên khoảng không một lúc lâu mới thu lại.
Hạ Hàn biết cảm giác hiện tại của mình.
Là mất mát!
Vì Uyển Nhi trốn tránh anh ư?
Nhưng hành động của cô là đúng, anh không có cái quan hệ kia với cô, cô cũng có người thích, hành động đó hoàn toàn bình thường.
Nhưng anh vẫn thấy khó chịu vô cùng...
"Tôi... tôi về đây!" Uyển Nhi vội quay người bước đi.
Trái tim cô cũng đã run lên dữ dội, lúc đấy cô còn muốn bất chấp mọi thứ xông lên ôm lấy anh... Nhưng cô không làm được, cô sợ, sợ Hạ Hàn lại trêu đùa cô như lúc trong quán bar! Cô rất sợ hãi...
"Uyển Nhi, đừng yêu hắn ta nữa!" Hạ Hàn vội vã níu tay cô, trong đầu anh không ngừng giục giã phải giữ cô ấy lại.
"Vì sao?"
***
Hồng Vân say không còn biết trời đất nằm gục trên bàn. Thực ra cô còn chưa uống hết một chai. Trần Minh Hạo ngồi lại gần bên cô, đôi mắt dịu dàng hiếm có đỡ cô dậy. Trên gò má hồng hồng vẫn còn vương lại giọt lệ bỏng rát.
Anh cúi xuống đặt môi, hôn lên mắt cô.
Khi em hạnh phúc anh chỉ là người xa lạ, khi em đau khổ anh cùng em trút bầu tâm sự, gánh cho em cả thế giới sau lưng.
Hồng Vân, tự làm khổ mình như vậy, đáng sao?!
Quên mất, anh cũng như vậy. Chúng ta đều là những con người cố chấp, biết rõ tình yêu sẽ không được đáp trả nhưng vẫn sống chết bám lấy.
Không phải là đáng hay không, chỉ là vì tình yêu, mọi thứ đều không quan trọng.
***
Hạ Hàn níu lấy tay cô kéo lại gần "Vì hắn ta là đồ tồi! Có một cô gái như cậu yêu thương quan tâm mà không biết trân trọng!"
Uyển Nhi ngẩn người rồi lại nhìn bàn tay mình bị anh nắm chặt, xúc động muốn lao vào lòng anh lại bùng phát một lần nữa.
"Anh ấy tồi tệ như vậy ư?!" Uyển Nhi ngẩn ngơ, trong lòng ấm áp như muốn tràn đầy.
"Ừ, là một tên khốn!" Hạ Hàn gật đầu khẳng định.
Bộ dạng của anh khiến Uyển Nhi buồn cười phát khóc (Khụ khụ, bị chửi mà vẫn nghiêm túc đồng ý như vậy, sau này cậu ta mà biết được...)
"Vì vậy cậu cũng đừng như anh ta!" Uyển Nhi cười nói "Cậu phải đối xử thật tốt với Hồng Vân, cô ấy khác với những cô gái mà cậu quen trước đây, cô ấy rất yêu cậu!"
Cảm xúc của Hạ Hàn bỗng chốc tụt dốc không phanh, vì sao lại có Hồng Vân xen vào chuyện này?!
"Hạ Hàn, hôm nay... cảm ơn cậu!" Uyển Nhi rút tay ra, nụ cười trên mặt như chưa bao giờ tắt, dường như xưa nay vẫn xinh đẹp như vậy.
Cô chạy ngay vào nhà, bỏ lại anh vẫn còn ngẩn ngơ.
Sau cánh cửa, nụ cười trên mặt không còn kiên cường nữa, thoáng cái liền như muốn khóc.
Uyển Nhi, mày phải cố lên! Coi cậu ấy là bạn chính là một bước đầu tiên để từ bỏ cái tình cảm trẻ con của mày! Mày vẫn luôn kiên cường như thế, chỉ một việc cỏn con này sao có thể khóc được!
"Lúc ở trường đấy!"
Uyển Nhi kinh ngạc rồi trầm mặc. Cô không nghĩ Hạ Hàn sẽ nhìn được cảm xúc lúc ấy của mình, cô im lặng muốn bịa chuyện.
Hạ Hàn sóng vai cùng Uyển Nhi bước đi trên vỉa hè, tối mùa hè tuy còn chút oi nhưng gió thổi lộng đến vẫn mát mẻ. Có lẽ đi gần nhau nên anh thoang thoảng ngửi được mùi dầu gội đầu thanh mát của cô. Không kìm được lại hít thêm vài lần.
Làm người khác có chút say mê.
Anh vốn mê man bỗng Uyển Nhi mở lời "Hạ Hàn, tôi đang thất tình..."
"Hả?!!" Hạ Hàn mơ màng không nghe rõ.
Uyển Nhi lại lặp lại một lần nữa "Tôi thất tình rồi!"
"Vậy nên tôi rất buồn!"
Trong đầu Hạ Hàn bỗng nổ "uỳnh" một phát, đầu óc mới tiếp thu được ý nghĩa.
Cô ấy thất tình?
Dương Uyển Nhi mà thất tình á?!!
Hạ Hàn nhìn cô nghi ngờ.
Nhưng sự thực Uyển Nhi rất nghiêm túc, nhất thời anh không biết được có phải nói dối không.
"Cậu... thích ai?" Hạ Hàn dè dặt hỏi, chẳng hiểu sao lòng anh rất nóng ruột, rất tò mò muốn biết người cô thích là ai.
Nhất định đừng là ông thầy ấu dâm, đừng là Tử Úc cuồng em gái, cũng đừng là tên lắm mồm kia, càng không thể nào là Mạnh Khải kia đấy!!!
Thế nên thành ra như thế này, Uyển Nhi không ngừng khoe khoang đối tượng của mình, trong lòng Hạ Hàn đấu tranh, cái gì tên đó có anh đều vượt trội...
"Anh ấy rất đẹp trai!"
Tôi còn không đẹp à?
"Còn học rất giỏi!"
Người trước mặt cô còn giỏi hơn!
"Anh ấy còn giỏi thể thao..."
Ông đây không ra tay, đã ra tay cúp thế giới cũng chơi...
"..."
. . .
"Nhưng anh ấy có bạn gái rồi!" Uyển Nhi bổng ngẩng mặt, nụ cười trên mặt cô có chút khó coi, nhìn như đang mếu. Đôi mắt to tròn trong suốt không vương chút bụi, cánh môi hồng hào kéo ra một nụ cười còn khóc coi hơn khóc.
Hạ Hàn bỗng trở nên trống rỗng, đầu óc trống rỗng, trái tim cũng hụt hẫng. Anh không biết mình thương xót cái gì! Vì nhìn thấy cô đau khổ nén nước mắt ngược vào trong, nụ cười còn khó coi như vậy...
Hắn ta... người mà cô thích rất quan trọng ư?
Hạ Hàn vô thức nâng tay chạm vào má cô, cả bàn tay thon dài như ôm trọn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cộ. Cảm giác mềm mại xâm chiến bàn tay anh khiến trái tim anh cũng mềm lòng, ánh mắt dịu xuống hiền hòa.
Uyển Nhi kinh ngạc đến choáng váng, cuối cùng lí trí cũng không chế được con tim đang nhảy loạn xạ lên vì kích động, cô lùi lại tránh khỏi bàn tay anh.
"..."
Tay anh trống rỗng trong khoảng trống, đôi mắt rõ ràng vừa nãy còn dịu dàng lúc này lại đen kịt, bàn tay trên khoảng không một lúc lâu mới thu lại.
Hạ Hàn biết cảm giác hiện tại của mình.
Là mất mát!
Vì Uyển Nhi trốn tránh anh ư?
Nhưng hành động của cô là đúng, anh không có cái quan hệ kia với cô, cô cũng có người thích, hành động đó hoàn toàn bình thường.
Nhưng anh vẫn thấy khó chịu vô cùng...
"Tôi... tôi về đây!" Uyển Nhi vội quay người bước đi.
Trái tim cô cũng đã run lên dữ dội, lúc đấy cô còn muốn bất chấp mọi thứ xông lên ôm lấy anh... Nhưng cô không làm được, cô sợ, sợ Hạ Hàn lại trêu đùa cô như lúc trong quán bar! Cô rất sợ hãi...
"Uyển Nhi, đừng yêu hắn ta nữa!" Hạ Hàn vội vã níu tay cô, trong đầu anh không ngừng giục giã phải giữ cô ấy lại.
"Vì sao?"
***
Hồng Vân say không còn biết trời đất nằm gục trên bàn. Thực ra cô còn chưa uống hết một chai. Trần Minh Hạo ngồi lại gần bên cô, đôi mắt dịu dàng hiếm có đỡ cô dậy. Trên gò má hồng hồng vẫn còn vương lại giọt lệ bỏng rát.
Anh cúi xuống đặt môi, hôn lên mắt cô.
Khi em hạnh phúc anh chỉ là người xa lạ, khi em đau khổ anh cùng em trút bầu tâm sự, gánh cho em cả thế giới sau lưng.
Hồng Vân, tự làm khổ mình như vậy, đáng sao?!
Quên mất, anh cũng như vậy. Chúng ta đều là những con người cố chấp, biết rõ tình yêu sẽ không được đáp trả nhưng vẫn sống chết bám lấy.
Không phải là đáng hay không, chỉ là vì tình yêu, mọi thứ đều không quan trọng.
***
Hạ Hàn níu lấy tay cô kéo lại gần "Vì hắn ta là đồ tồi! Có một cô gái như cậu yêu thương quan tâm mà không biết trân trọng!"
Uyển Nhi ngẩn người rồi lại nhìn bàn tay mình bị anh nắm chặt, xúc động muốn lao vào lòng anh lại bùng phát một lần nữa.
"Anh ấy tồi tệ như vậy ư?!" Uyển Nhi ngẩn ngơ, trong lòng ấm áp như muốn tràn đầy.
"Ừ, là một tên khốn!" Hạ Hàn gật đầu khẳng định.
Bộ dạng của anh khiến Uyển Nhi buồn cười phát khóc (Khụ khụ, bị chửi mà vẫn nghiêm túc đồng ý như vậy, sau này cậu ta mà biết được...)
"Vì vậy cậu cũng đừng như anh ta!" Uyển Nhi cười nói "Cậu phải đối xử thật tốt với Hồng Vân, cô ấy khác với những cô gái mà cậu quen trước đây, cô ấy rất yêu cậu!"
Cảm xúc của Hạ Hàn bỗng chốc tụt dốc không phanh, vì sao lại có Hồng Vân xen vào chuyện này?!
"Hạ Hàn, hôm nay... cảm ơn cậu!" Uyển Nhi rút tay ra, nụ cười trên mặt như chưa bao giờ tắt, dường như xưa nay vẫn xinh đẹp như vậy.
Cô chạy ngay vào nhà, bỏ lại anh vẫn còn ngẩn ngơ.
Sau cánh cửa, nụ cười trên mặt không còn kiên cường nữa, thoáng cái liền như muốn khóc.
Uyển Nhi, mày phải cố lên! Coi cậu ấy là bạn chính là một bước đầu tiên để từ bỏ cái tình cảm trẻ con của mày! Mày vẫn luôn kiên cường như thế, chỉ một việc cỏn con này sao có thể khóc được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.