Chương 7: Có duyên nhờ quả bóng
Bạch Quân
13/10/2018
Tử Úc cắn răng, mân mân đôi môi. Trong mắt anh đầy tiếc nuối. Anh nhìn
xung quanh mình lạo nhạo vang lên tiếng nói có oán trách, có khinh bỉ,
có ghét bỏ cô,...
Tâm trạng anh càng xấu đến mức thê thảm.
"Mấy người có thể im lặng mà rời khỏi đây không?" Anh trầm giọng lạnh buốt. Mấy cô gái trong lòng không khỏi rét lạnh, chỉ đành im lặng đi khỏi.
"Anh Tử Úc, xin lỗi..." Uyển Nhi buồn buồn ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt lấp lánh đầy hối hận.
Tử Úc thở dài, anh chẳng bao giờ có thể giận dỗi nổi với cô bé này. Anh duỗi tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô "Hay anh làm cùng em? Rồi xong việc chúng ta thuận tiện ăn cơm luôn."
Uyển Nhi ngơ ngác, trong lòng chợt nghiệm ra. Ừ đúng rồi, có phải cô sẽ "theo dõi" Hạ Hàn đến tận nửa đêm đâu! Cô như gỡ được nỗi niềm, cả người vui vẻ hẳn lên.
"Ừ ừ, sao em có thể khôg nghĩ tới chứ!"
Khi Uyển Nhi len lén trốn Tử Úc ra sân tập của câu lạc bộ bóng rổ, mọi người vẫn đang đấu tập hăng hái.
Uyển Nhi phấn khích, hai tay nắm chặt, tìm được ngay hình bóng quen thuộc của Hạ Hàn. Cô công nhận lúc anh nghiêm túc chăm chú vào một việc gì đó anh rất đẹp. Đẹp đến chói mắt!
Anh dẫn bóng, chuyền cho đồng đội. Chỉ là người đồng đội ấy không hiểu sao đơ người ra không bắt bóng. Bóng cứ thế mạnh mẽ lao về phía sau. Uyển Nhi chỉ vội định thần lại đã thấy quả bóng rổ bay nhanh về phía mặt mình, không hề có ý định dừng lại.
Cô thầm kêu khổ, vì sao vừa nãy lại trốn Tử Úc đi ngắm trai làm gì cơ chứ!? Cô chỉ kịp nghe thấy tiếng mọi người kêu lên, tay hoảng loạn che chắn mặt mình.
"Bụp" một tiếng, Uyển Nhi cảm nhận đau đớn chèn ép trên da mặt mình. Quả bóng đập vào tay cô rồi rơi bịch xuống đất.
"A!!!" Cô kêu đau đớn, chân run rẩy ngã phịch xuống đất. Cả nhóm người vội vã chạy lại xem vết thương của cô.
"Bạn không sao chứ? Thật xin lỗi..." Đến gần mọi người mới thấy rõ. Lực ném của Hạ Hàn không lớn đâu, thực sự là... rất lớn đấy!!!
Mọi người đổ mồ hôi, hôm nay thiếu gia nhà họ Hạ này bị sao thế? Lại không vừa lòng ai mà lại chuyền bóng như thế cho đồng đội?! Uyển Nhi cũng thật là số quá cứt chó rồi...
Chị quản lí vội mang hộp y tế đến, cô ấy nghi ngờ liệu tay Uyển Nhi đã gẫy chưa?
Uyển Nhi ấm ức muốn khóc, đang muốn gào mồm lên thì Hạ Hàn bước đến, một bộ dạng thản nhiên thích thú khi thấy người khác gặp nạn.
"Sao thế? Ôi bạn Uyển Nhi thân mến, bạn bị gạch đập vào mặt à?" Hạ Hàn cười tươi rói, nụ cười châm chọc. Thấy cô như vậy anh rất hả dạ, đã hai lần cô ở trước mặt anh diêcu võ dương oai. Lần này cô gặp nạn sao anh có thể không tranh thủ?
Uyển Nhi càng muốn khóc hơn, tay đau đớn run rẩy chỉ vào mặt anh nói không nên lời "Cậu... cậu...!!!"
Tất cả mọi người đều câm nín.
Đều không phải vì ngu si trốn ra đấy ngắm cậu sao?!!
Đều không phải vì cậu giận cá chém thớt chuyền bóng đáp thẳng mặt tôi sao?
Khi sơ cứu xong, trên mặt Uyển Nhi mới thấy rõ có nhiều vết xước làm đỏ bừng cả mặt.
Vì có tai nạn ngoài ý muốn nên mọi người cũng giải tán sớm. Hiếm lắm mới có cơ hội châm chọc Uyển Nhi, Hạ Hàn cũng giả vờ đồng ý đưa cô về.
"Cậu mà tốt thế à?" Uyển Nhi có chút bất an nhìn Hạ Hàn. Cô biết, Hạ Hàn này làm gì có thể tốt bụng đến mức đấy! Hơn nữa hiện giờ anh còn đang ghen tuông với người chú nào đó của cô, chắc chắn không phải ý tốt gì đâu!!!
"Hử, vậy ý cậu là tôi không tốt hả?" Hạ Hàn cười quyến rũ, đôi mắt nâu đẹp đẽ ánh lên ý cười. Cô càng lo lắng hơn, cười kiểu thế rõ ràng không phải thiện ý đâu!!
"Ừ hử, vậy cậu nói xem cậu tốt ở chỗ nào?" Uyển Nhi bĩu môi, trong lòng xoắn xít hết cả lên. Cô nghĩ, anh tốt, cái gì cũng rất tốt!
"Thì, tôi có nhan sắc, còn cô thì không!" Hạ Hàn cúi xuống cười ranh mãnh. Uyển Nhi tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại cảm thấy sắc đẹp của bản thân vốn không thể đánh bại nhan sắc tường thành vững chãi của anh được. Hạ Hàn vẫn chưa hết, tiếp tục nói.
"Còn có, tôi có chiều cao hoàn mĩ, còn cô thì không!" Anh vui vẻ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, nhìn cô như giá để tay của anh. Uyển Nhi bị chạm vào chỗ đau, chỉ biết khóc trong câm nín.
Không phải đau đớn tinh thần đâu, cái đầu cô vừa đối chọi với cú chuyền bóng của anh, bây giờ lại bị anh vỗ không thương tiếc như vậy trong đầu xuất hiện những tiếng ong ong. Tay cô đau đớn cũng không chỉ chỏ gì được chỉ đành trừng lớn mắt đẹp.
Hạ Hàn như nhớ ra liền nói "Thực còn có tôi văn võ song toàn, còn cô thi không!!!"
"Hạ Hàn, cậu thôi đi! Thực ra tôi còn có nhiều cái tốt hơn cậu đấy, muốn nghe không?" Uyển Nhi bực mình, tay vẫy vẫy anh cúi xuống. Hạ Hàn nghi ngờ nhưng vẫn cúi xuống ghé sát tai vào. Ánh mắt Uyển Nhi có hơi lay động nhưng vẫn quyết tâm. Cái gì mà có nợ phải trả cô đều biết đấy!!!
Uyển Nhi hít một hơi thật sâu, tay bám chặt lấy đầu anh, miệng hét lên "Ừ đúng rồi đấy! Tôi tốt bụng hơn anh! Tôi ăn nhiều hơn anh! Tôi có thể cả ngày nói liền một mạch không biết mệt!!!..."
Hạ Hàn hoảng hồn vùng vẫy, nhưng cơ bản Uyển Nhi quá lùn, vừa nãy anh còn cúi sâu xuống để nghe cô nói, giờ còn không đủ lực để đứng thẳng lên.
"Được rồi, tôi biết rồi, cô hơn tôi!" Hạ Hàn xua xua tay loạn xạ. Cuối cùng Uyển Nhi mới dừng lại, thả tay ra từ dưới nhìn lên Hạ Hàn đang xoa xoa lỗ tai liền hài lòng cười.
"Sao? Giờ mới biết tôi lợi hại hơn? Ánh mắt quá yếu kém rồi!"
Hạ Hàn tức giận cười lạnh "Ừ, tôi không bằng cô được! Cái chiêu "Sư Tử Hống" của cô tôi đoán luyện cả đời cũng không được!"
Tâm trạng anh càng xấu đến mức thê thảm.
"Mấy người có thể im lặng mà rời khỏi đây không?" Anh trầm giọng lạnh buốt. Mấy cô gái trong lòng không khỏi rét lạnh, chỉ đành im lặng đi khỏi.
"Anh Tử Úc, xin lỗi..." Uyển Nhi buồn buồn ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt lấp lánh đầy hối hận.
Tử Úc thở dài, anh chẳng bao giờ có thể giận dỗi nổi với cô bé này. Anh duỗi tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô "Hay anh làm cùng em? Rồi xong việc chúng ta thuận tiện ăn cơm luôn."
Uyển Nhi ngơ ngác, trong lòng chợt nghiệm ra. Ừ đúng rồi, có phải cô sẽ "theo dõi" Hạ Hàn đến tận nửa đêm đâu! Cô như gỡ được nỗi niềm, cả người vui vẻ hẳn lên.
"Ừ ừ, sao em có thể khôg nghĩ tới chứ!"
Khi Uyển Nhi len lén trốn Tử Úc ra sân tập của câu lạc bộ bóng rổ, mọi người vẫn đang đấu tập hăng hái.
Uyển Nhi phấn khích, hai tay nắm chặt, tìm được ngay hình bóng quen thuộc của Hạ Hàn. Cô công nhận lúc anh nghiêm túc chăm chú vào một việc gì đó anh rất đẹp. Đẹp đến chói mắt!
Anh dẫn bóng, chuyền cho đồng đội. Chỉ là người đồng đội ấy không hiểu sao đơ người ra không bắt bóng. Bóng cứ thế mạnh mẽ lao về phía sau. Uyển Nhi chỉ vội định thần lại đã thấy quả bóng rổ bay nhanh về phía mặt mình, không hề có ý định dừng lại.
Cô thầm kêu khổ, vì sao vừa nãy lại trốn Tử Úc đi ngắm trai làm gì cơ chứ!? Cô chỉ kịp nghe thấy tiếng mọi người kêu lên, tay hoảng loạn che chắn mặt mình.
"Bụp" một tiếng, Uyển Nhi cảm nhận đau đớn chèn ép trên da mặt mình. Quả bóng đập vào tay cô rồi rơi bịch xuống đất.
"A!!!" Cô kêu đau đớn, chân run rẩy ngã phịch xuống đất. Cả nhóm người vội vã chạy lại xem vết thương của cô.
"Bạn không sao chứ? Thật xin lỗi..." Đến gần mọi người mới thấy rõ. Lực ném của Hạ Hàn không lớn đâu, thực sự là... rất lớn đấy!!!
Mọi người đổ mồ hôi, hôm nay thiếu gia nhà họ Hạ này bị sao thế? Lại không vừa lòng ai mà lại chuyền bóng như thế cho đồng đội?! Uyển Nhi cũng thật là số quá cứt chó rồi...
Chị quản lí vội mang hộp y tế đến, cô ấy nghi ngờ liệu tay Uyển Nhi đã gẫy chưa?
Uyển Nhi ấm ức muốn khóc, đang muốn gào mồm lên thì Hạ Hàn bước đến, một bộ dạng thản nhiên thích thú khi thấy người khác gặp nạn.
"Sao thế? Ôi bạn Uyển Nhi thân mến, bạn bị gạch đập vào mặt à?" Hạ Hàn cười tươi rói, nụ cười châm chọc. Thấy cô như vậy anh rất hả dạ, đã hai lần cô ở trước mặt anh diêcu võ dương oai. Lần này cô gặp nạn sao anh có thể không tranh thủ?
Uyển Nhi càng muốn khóc hơn, tay đau đớn run rẩy chỉ vào mặt anh nói không nên lời "Cậu... cậu...!!!"
Tất cả mọi người đều câm nín.
Đều không phải vì ngu si trốn ra đấy ngắm cậu sao?!!
Đều không phải vì cậu giận cá chém thớt chuyền bóng đáp thẳng mặt tôi sao?
Khi sơ cứu xong, trên mặt Uyển Nhi mới thấy rõ có nhiều vết xước làm đỏ bừng cả mặt.
Vì có tai nạn ngoài ý muốn nên mọi người cũng giải tán sớm. Hiếm lắm mới có cơ hội châm chọc Uyển Nhi, Hạ Hàn cũng giả vờ đồng ý đưa cô về.
"Cậu mà tốt thế à?" Uyển Nhi có chút bất an nhìn Hạ Hàn. Cô biết, Hạ Hàn này làm gì có thể tốt bụng đến mức đấy! Hơn nữa hiện giờ anh còn đang ghen tuông với người chú nào đó của cô, chắc chắn không phải ý tốt gì đâu!!!
"Hử, vậy ý cậu là tôi không tốt hả?" Hạ Hàn cười quyến rũ, đôi mắt nâu đẹp đẽ ánh lên ý cười. Cô càng lo lắng hơn, cười kiểu thế rõ ràng không phải thiện ý đâu!!
"Ừ hử, vậy cậu nói xem cậu tốt ở chỗ nào?" Uyển Nhi bĩu môi, trong lòng xoắn xít hết cả lên. Cô nghĩ, anh tốt, cái gì cũng rất tốt!
"Thì, tôi có nhan sắc, còn cô thì không!" Hạ Hàn cúi xuống cười ranh mãnh. Uyển Nhi tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại cảm thấy sắc đẹp của bản thân vốn không thể đánh bại nhan sắc tường thành vững chãi của anh được. Hạ Hàn vẫn chưa hết, tiếp tục nói.
"Còn có, tôi có chiều cao hoàn mĩ, còn cô thì không!" Anh vui vẻ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, nhìn cô như giá để tay của anh. Uyển Nhi bị chạm vào chỗ đau, chỉ biết khóc trong câm nín.
Không phải đau đớn tinh thần đâu, cái đầu cô vừa đối chọi với cú chuyền bóng của anh, bây giờ lại bị anh vỗ không thương tiếc như vậy trong đầu xuất hiện những tiếng ong ong. Tay cô đau đớn cũng không chỉ chỏ gì được chỉ đành trừng lớn mắt đẹp.
Hạ Hàn như nhớ ra liền nói "Thực còn có tôi văn võ song toàn, còn cô thi không!!!"
"Hạ Hàn, cậu thôi đi! Thực ra tôi còn có nhiều cái tốt hơn cậu đấy, muốn nghe không?" Uyển Nhi bực mình, tay vẫy vẫy anh cúi xuống. Hạ Hàn nghi ngờ nhưng vẫn cúi xuống ghé sát tai vào. Ánh mắt Uyển Nhi có hơi lay động nhưng vẫn quyết tâm. Cái gì mà có nợ phải trả cô đều biết đấy!!!
Uyển Nhi hít một hơi thật sâu, tay bám chặt lấy đầu anh, miệng hét lên "Ừ đúng rồi đấy! Tôi tốt bụng hơn anh! Tôi ăn nhiều hơn anh! Tôi có thể cả ngày nói liền một mạch không biết mệt!!!..."
Hạ Hàn hoảng hồn vùng vẫy, nhưng cơ bản Uyển Nhi quá lùn, vừa nãy anh còn cúi sâu xuống để nghe cô nói, giờ còn không đủ lực để đứng thẳng lên.
"Được rồi, tôi biết rồi, cô hơn tôi!" Hạ Hàn xua xua tay loạn xạ. Cuối cùng Uyển Nhi mới dừng lại, thả tay ra từ dưới nhìn lên Hạ Hàn đang xoa xoa lỗ tai liền hài lòng cười.
"Sao? Giờ mới biết tôi lợi hại hơn? Ánh mắt quá yếu kém rồi!"
Hạ Hàn tức giận cười lạnh "Ừ, tôi không bằng cô được! Cái chiêu "Sư Tử Hống" của cô tôi đoán luyện cả đời cũng không được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.