Chương 17: Cô và cô ấy
Bạch Quân
14/10/2018
Tác giả: Hôm nay mình vừa thi xong ngày đầu tiên, thuận lợi vượt cả mong đợi nên mình up lên chương mới coi như quà động viên bản thân vậy, mọi
người đọc vui vẻ!!!
Cảnh báo: Chương này sẽ ngọt lắm luôn, cũng rất ức chế luôn á ❤
***
"Sao vậy? Tay có sao không, cậu mau bỏ tay tôi ra để tôi xem nào! Hạ Hàn, bỏ tay ra, tôi..." Uyển Nhi luống cuống, tay bị Hạ Hàn nắm chặt. Cô biết anh bị thương nên chẳng dám giật ra, cả người cô gấp đến độ suýt khóc ra thành tiếng.
Hạ Hàn ngơ ngác nhìn cô, sao lại như bình thường rồi?! Anh có vẻ hài lòng nhưng lại vô cùng không hài lòng, không quan tâm đến cánh tay đau lắm, anh kéo ngay cô ngồi xuống. Mặt như hung thần ác sát "Biết tôi bị sao rồi còn hỏi?"
Uyển Nhi không quan tâm, tay kia vạch tay áo ngắn tay của anh ra. Trên làn da trắng tinh tế lại có một mảng sưng tím tái làm mắt cô đau nhói. Cô không nhìn nữa, anh vẫn còn nhìn.
Chị anh vừa nói, anh đang lo lắng cho cô...
Đúng rồi, lo lắng cho cô nên từ lúc vào lớp chỉ chú ý đến cảm xúc của cô ấy, muốn biết cô ấy vì ai mà mang dáng vẻ như bị cả thế giới bỏ rơi vậy. Là tên Úc Úc gì đó à? Hay là Mạnh Khải? Cũng có thể là tên lớp trưởng thiên ngôn vạn ngữ người mọc đầy miệng kia! Hay là ông thầy công dân ấu dâm chết tiệt kia? (người ta còn chưa đụng mà đã kêu ấu dâm rồi là sao?)
Hình như tên nào cũng có khả năng... Chết tiệt, ai bảo cô theo đuôi nhiều người như vậy, hại anh giờ tìm tòi đau cả đầu! (Cái đồ chó chê mèo dài đuôi này, anh thì mấy trăm cô hả?)
"Hạ Hàn, sao thế? Cậu mệt à?" Uyển Nhi gọi mãi, chỉ thấy anh nhìn vào nơi tay cô và tay anh giao nhau. Nhưng sao cô có cảm giác anh đang muốn giết người thế?!!
Uyển Nhi đánh bạo một phen, tay kia run run áp lên trán anh thử nhiệt độ. Rất bình thường... cũng chỉ có mấy giọt mồ hôi...
Mùi hương dịu ngọt ập đến khiến anh khó tránh khỏi chậm phản ứng lại, sau đó bàn tay nhỏ nhắn man mát của cô áp nhẹ lên trán anh khiến cả đầu anh chếnh choáng.
Hình như anh ốm thật rồi...
***
Hồng Vân khó lắm mới bình tĩnh lại, xin lỗi Bạch Kỳ Ninh một cách qui củ rồi lại chạy đi tìm Hạ Hàn. Lớp của cô rất gần với phòng thi đấu, cô liền đi đến lớp trước.
"A!"
"Sao vậy? Tay có sao không, cậu mau bỏ tay tôi ra để tôi xem nào! Hạ Hàn, bỏ tay ra, tôi..."
" ... "
"Biết tôi bị sao rồi còn hỏi?"
" ... "
"Hạ Hàn, sao thế? Cậu mệt à?"
Hồng Vân đờ người, hai giọng nói này, chẳng còn xa lạ gì với cô cả. Một người từ bé đã nằm chung nôi đắp chung chăn dù là cái gì cũng cùng nhau hưởng, cùng nhau chịu, một người dù có đau nhưng vẫn luôn giữ trong tim, giành cho anh ấy tình yêu thuần khiết nhất...
Hồng Vân ôm chặt ngực trái, cái gì cũng cùng nhau hưởng cùng nhau chịu... Nhưng... ai lại đi chia sẻ người mình của yêu chứ?!
Nhưng hai người họ yêu nhau, cô làm như vậy là cướp đi tình yêu của cả hai người cô quan tâm nhất...
"Để tôi đi lấy thuốc..." Uyển Nhi chạy ra, vốn dĩ muốn chạy về phòng y tế nhưng bắt gặp Hồng Vân trước cửa cả người cô cứng đờ. Có ông trời mới biết hiện tại cô muốn chạy trốn như thế nào!
Uyển Nhi có cảm giác cô cùng chồng người ta dây dưa không rõ ràng liền bị người ta bắt được. Mặt cô đỏ hết cả lên, co chân chạy. Ba mươi sáu kế, chạy vẫn là thượng sách!!!
Chạy được khá xa cô dừng lại, tựa vào tường thở đứt quãng. Cô rút điện thoại ra, dường như không cam tâm nhưng vẫn hạ tay soạn hai tin nhắn, gửi đi.
Nội dung là: Vừa nãy Hạ Hàn kêu tớ đi gọi cậu nhưng vội quá lại quên mất, giờ cậu đi lấy thuốc cho cậu ta nhé, tớ lười quá!!!
Nội dung cô gửi cho Hạ Hàn thực sự làm người ta rất muốn đánh: Tôi kêu vợ cậu đi lấy thuốc rồi, mau cảm ơn tôi đi!"
Hạ Hàn ngồi trong lớp, bắt đầu phân tích cảm xúc của bản thân.
Hôm nay anh rất bình thường cho đến khi ở sân bóng bắt gặp bóng hình đầy bi thương lại u uất như vậy lòng anh có dự cảm không lành. Trong lòng anh khó chịu, có lẽ như Bạch Kỳ Ninh nói anh đang lo lắng cho cô. Sau đó anh bị bóng đập, lại khó chịu. Khi tìm lại bóng dáng cô thì đã biến mất, cũng không hỏi thăm anh, lại càng khó chịu. Nhưng khi gặp cô anh lại vui vẻ... Nhìn cô lại có rất nhiều suy nghĩ không đứng đắn, lại còn có chút... ngại!
Hạ Hàn nghĩ đến đây lại vò đầu, môi cô rất mềm... Mềm như cắn ra nước.
Cái gì thế này, sao anh lại nghĩ như thế?!!
Hạ Hàn, mày đang nghĩ cái gì thế này? Có lẽ mày chỉ để ý, quan tâm đến cô ta thôi, ừ, bạn bè quan tâm nhau chẳng có gì lạ cả!!!
Tiếng báo tin nhắn nảy lên một tiếng, anh rút điện thoại ra chưa kịp mở điện thoại liền thấy ngoài cửa có người bước vào. Nhưng dáng người kia chẳng hề làm anh hài lòng, tâm trạng lại biến đổi.
(Tác giả: Đm con, hôm nay con đến tháng à?!)
"Hàn, tay cậu đã đỡ đau chưa? Vừa nãy cậu bỏ đi khiến mọi người lo quá... Tớ lấy thuốc về rồi, cậu ấy bảo cậu chóng mặt nên..." Hồng Vân nhẹ nhàng bước đến, giọng nói dịu nhẹ, trên tay cầm vỉ thuốc trắng bóc.
Hạ Hàn cảm thấy chói tai vô cùng, anh biết "cô ấy" mà Hồng Vân nói là ai. Người chỉ vừa nãy còn lo lắng cho anh đến phát khóc vậy mà sau lưng âm thầm bỏ trốn, đẩy Hồng Vân vào lòng anh. Anh không biết, chỉ vài từ như vậy cũng có thể chói tai đến thế...
Cảnh báo: Chương này sẽ ngọt lắm luôn, cũng rất ức chế luôn á ❤
***
"Sao vậy? Tay có sao không, cậu mau bỏ tay tôi ra để tôi xem nào! Hạ Hàn, bỏ tay ra, tôi..." Uyển Nhi luống cuống, tay bị Hạ Hàn nắm chặt. Cô biết anh bị thương nên chẳng dám giật ra, cả người cô gấp đến độ suýt khóc ra thành tiếng.
Hạ Hàn ngơ ngác nhìn cô, sao lại như bình thường rồi?! Anh có vẻ hài lòng nhưng lại vô cùng không hài lòng, không quan tâm đến cánh tay đau lắm, anh kéo ngay cô ngồi xuống. Mặt như hung thần ác sát "Biết tôi bị sao rồi còn hỏi?"
Uyển Nhi không quan tâm, tay kia vạch tay áo ngắn tay của anh ra. Trên làn da trắng tinh tế lại có một mảng sưng tím tái làm mắt cô đau nhói. Cô không nhìn nữa, anh vẫn còn nhìn.
Chị anh vừa nói, anh đang lo lắng cho cô...
Đúng rồi, lo lắng cho cô nên từ lúc vào lớp chỉ chú ý đến cảm xúc của cô ấy, muốn biết cô ấy vì ai mà mang dáng vẻ như bị cả thế giới bỏ rơi vậy. Là tên Úc Úc gì đó à? Hay là Mạnh Khải? Cũng có thể là tên lớp trưởng thiên ngôn vạn ngữ người mọc đầy miệng kia! Hay là ông thầy công dân ấu dâm chết tiệt kia? (người ta còn chưa đụng mà đã kêu ấu dâm rồi là sao?)
Hình như tên nào cũng có khả năng... Chết tiệt, ai bảo cô theo đuôi nhiều người như vậy, hại anh giờ tìm tòi đau cả đầu! (Cái đồ chó chê mèo dài đuôi này, anh thì mấy trăm cô hả?)
"Hạ Hàn, sao thế? Cậu mệt à?" Uyển Nhi gọi mãi, chỉ thấy anh nhìn vào nơi tay cô và tay anh giao nhau. Nhưng sao cô có cảm giác anh đang muốn giết người thế?!!
Uyển Nhi đánh bạo một phen, tay kia run run áp lên trán anh thử nhiệt độ. Rất bình thường... cũng chỉ có mấy giọt mồ hôi...
Mùi hương dịu ngọt ập đến khiến anh khó tránh khỏi chậm phản ứng lại, sau đó bàn tay nhỏ nhắn man mát của cô áp nhẹ lên trán anh khiến cả đầu anh chếnh choáng.
Hình như anh ốm thật rồi...
***
Hồng Vân khó lắm mới bình tĩnh lại, xin lỗi Bạch Kỳ Ninh một cách qui củ rồi lại chạy đi tìm Hạ Hàn. Lớp của cô rất gần với phòng thi đấu, cô liền đi đến lớp trước.
"A!"
"Sao vậy? Tay có sao không, cậu mau bỏ tay tôi ra để tôi xem nào! Hạ Hàn, bỏ tay ra, tôi..."
" ... "
"Biết tôi bị sao rồi còn hỏi?"
" ... "
"Hạ Hàn, sao thế? Cậu mệt à?"
Hồng Vân đờ người, hai giọng nói này, chẳng còn xa lạ gì với cô cả. Một người từ bé đã nằm chung nôi đắp chung chăn dù là cái gì cũng cùng nhau hưởng, cùng nhau chịu, một người dù có đau nhưng vẫn luôn giữ trong tim, giành cho anh ấy tình yêu thuần khiết nhất...
Hồng Vân ôm chặt ngực trái, cái gì cũng cùng nhau hưởng cùng nhau chịu... Nhưng... ai lại đi chia sẻ người mình của yêu chứ?!
Nhưng hai người họ yêu nhau, cô làm như vậy là cướp đi tình yêu của cả hai người cô quan tâm nhất...
"Để tôi đi lấy thuốc..." Uyển Nhi chạy ra, vốn dĩ muốn chạy về phòng y tế nhưng bắt gặp Hồng Vân trước cửa cả người cô cứng đờ. Có ông trời mới biết hiện tại cô muốn chạy trốn như thế nào!
Uyển Nhi có cảm giác cô cùng chồng người ta dây dưa không rõ ràng liền bị người ta bắt được. Mặt cô đỏ hết cả lên, co chân chạy. Ba mươi sáu kế, chạy vẫn là thượng sách!!!
Chạy được khá xa cô dừng lại, tựa vào tường thở đứt quãng. Cô rút điện thoại ra, dường như không cam tâm nhưng vẫn hạ tay soạn hai tin nhắn, gửi đi.
Nội dung là: Vừa nãy Hạ Hàn kêu tớ đi gọi cậu nhưng vội quá lại quên mất, giờ cậu đi lấy thuốc cho cậu ta nhé, tớ lười quá!!!
Nội dung cô gửi cho Hạ Hàn thực sự làm người ta rất muốn đánh: Tôi kêu vợ cậu đi lấy thuốc rồi, mau cảm ơn tôi đi!"
Hạ Hàn ngồi trong lớp, bắt đầu phân tích cảm xúc của bản thân.
Hôm nay anh rất bình thường cho đến khi ở sân bóng bắt gặp bóng hình đầy bi thương lại u uất như vậy lòng anh có dự cảm không lành. Trong lòng anh khó chịu, có lẽ như Bạch Kỳ Ninh nói anh đang lo lắng cho cô. Sau đó anh bị bóng đập, lại khó chịu. Khi tìm lại bóng dáng cô thì đã biến mất, cũng không hỏi thăm anh, lại càng khó chịu. Nhưng khi gặp cô anh lại vui vẻ... Nhìn cô lại có rất nhiều suy nghĩ không đứng đắn, lại còn có chút... ngại!
Hạ Hàn nghĩ đến đây lại vò đầu, môi cô rất mềm... Mềm như cắn ra nước.
Cái gì thế này, sao anh lại nghĩ như thế?!!
Hạ Hàn, mày đang nghĩ cái gì thế này? Có lẽ mày chỉ để ý, quan tâm đến cô ta thôi, ừ, bạn bè quan tâm nhau chẳng có gì lạ cả!!!
Tiếng báo tin nhắn nảy lên một tiếng, anh rút điện thoại ra chưa kịp mở điện thoại liền thấy ngoài cửa có người bước vào. Nhưng dáng người kia chẳng hề làm anh hài lòng, tâm trạng lại biến đổi.
(Tác giả: Đm con, hôm nay con đến tháng à?!)
"Hàn, tay cậu đã đỡ đau chưa? Vừa nãy cậu bỏ đi khiến mọi người lo quá... Tớ lấy thuốc về rồi, cậu ấy bảo cậu chóng mặt nên..." Hồng Vân nhẹ nhàng bước đến, giọng nói dịu nhẹ, trên tay cầm vỉ thuốc trắng bóc.
Hạ Hàn cảm thấy chói tai vô cùng, anh biết "cô ấy" mà Hồng Vân nói là ai. Người chỉ vừa nãy còn lo lắng cho anh đến phát khóc vậy mà sau lưng âm thầm bỏ trốn, đẩy Hồng Vân vào lòng anh. Anh không biết, chỉ vài từ như vậy cũng có thể chói tai đến thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.