Chương 24: Ghen, ghen , ghen...
Bạch Quân
14/10/2018
Dương Uyên Nhi vất vưởng đi về bàn mình, tay kéo cặp trên vai thả
xuống ghế, một bộ dạng "Hôm nay tôi mệt một mình không giống ai, hỡi mấy người đừng làm phiền tôi..."
"Aaaaa... Tớ mệt quá Mặt Trời của tớ!!!"
Hạ Hàn ngồi bên cạnh nhìn cô kì quái "Cậu bị điên à?" rồi lầm bầm "Mới sáng ra đã phát bệnh..."
"Để Mặt Trời sạc pin cho cậu đi!!!" Trần Minh Hạo cười cười rồi hai tay ấn vào hai thái dương của Uyển Nhi.
"Á... Tên khốn, lão nương không cần mi nữa!!!"
Hạ Hàn: . . .
Quần chúng bạn học: Quen rồi, quen rồi, lúc nào hai người này chẳng điên như vậy...
Trong khi hai người vẫn đùa giỡn như vậy xung quanh lại bắt đầu bàn tán.
Bạn học A: "Này, tuy hai người họ nói chỉ là bạn bè nhưng hành động như vậy cũng quá trớn rồi. Lúc nào mà chẳng ưu tiên nhau bla blaa..."
Bạn học B: "Nếu họ mà thành đôi sẽ là một đôi cực kỳ dễ thương cho coi!"
Bạn học C: "Tớ thấy chắc chắn họ đang lén lút hẹn hò sau lưng chúng ta thôi..."
Hạ Hàn lướt mắt về phía phát ra tiếng bàn tán, tuy khuôn mặt hờ hững nhưng trái tim đã muốn hộc máu.
Tức quá!!!
Tức không chịu nổi...
"Hừ, trẻ con!" Hạ Hàn đập bàn bật dậy, mắt hằm hằm nhìn hai người đú đởn bên cạnh một cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Uyển Nhi giật mình quay ra nhìn, cũng chỉ nhìn được mặt bàn trống rỗng cùng bóng lưng cao lớn của anh.
Ngứa mắt cô lắm sao?!
Uyển Nhi hứ hứ vài cái rồi lại quay ra đánh lại Trần Minh Hạo.
"Này thì dám trêu bổn tiểu thư!!!"
***
Bạch Kỳ Ninh mím chặt môi, mở miệng khó khăn "Anh... đi đi!"
"Em khẳng định?!" Mạnh Khải nhìn cô, trong mắt như ẩn ẩn cầu xin cô giữ mình lại.
Hiện tại chỉ cần em giữ anh lại, anh liền mặc kệ mọi thứ ở bên cạnh em...
"Khẳng định!" Bạch Kỳ Ninh gật đầu, cúi gằm mặt, hàng mi dày xinh đẹp kéo xuống che hết thảy mọi cảm xúc biến hóa.
Bạch Kỳ Ninh không cần Mạnh Khải.
Từ nay Bạch Kỳ Ninh không liên quan gì đến Mạnh Khải nữa!
Mạnh Khải dứt khoát quay người đi, đã nói vậy thì anh cũng sẽ không chần chờ. Cô không cần anh, anh cũng không níu kéo.
Mối tình của họ, cứ thế chấm dứt... sao?
Lớp chọn Toán 1 liền bị thay giáo viên trong một hoàn cảnh không hề hay biết, cả Uyển Nhi cũng không hay biết một chút gì.
***
Lúc Hạ Hàn vào lớp liền bắt gặp hình ảnh... Ừm, thực sự rất chướng mắt!
Uyển Nhi đứng ngoài hành lang, đôi mắt xinh đẹp tức giận trừng trừng nhìn Trần Minh Hạo. Trần Minh Hạo thì làm bộ bất lực không thể làm gì, mặc kệ Uyển Nhi trừng.
Thực sự, còn ngứa mắt hơn cả trước kia nữa!
Trừng làm gì chứ, là anh sẽ đánh chết cậu ta luôn!!!
Chẳng lẽ thích cô rồi trình độ chán ghét lại càng tăng cao?!
Hạ Hàn mất lý trí đi về phía Uyển Nhi, trừng mắt hỏi "Đứng đây làm gì? Tán tỉnh còn chưa đủ muốn sử dụng cả thời gian ôn tập?"
Hỏi xong Hạ Hàn mới ngỡ ngàng.
Anh hỏi cái đó làm gì? Chẳng khác nào anh đang quan tâm cô cả! Hạ Hàn đằng hắng, cố giữ lại cảm xúc tuôn trào muốn kéo cô cách xa tên chết tiệt kia.
Nhưng như hiểu được suy nghĩ anh, Uyển Nhi bị anh dọa sợ lại đứng sát vào bên cạnh Trần Minh Hạo, giọng oan ức "Cô phạt, bọn tớ thích đứng ngoài này cho nắng chết chắc?!"
Trần Minh Hạo để ý ánh mắt anh, im lặng không lên tiếng một lúc mới nói "Chuyện của bọn tớ không đến lượt cậu quản!"
Hạ Hàn quay sang bên cạnh híp mắt phượng, ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu "Không phải tôi quản, kết quả kỳ thi sắp tới của cô ta phụ thuộc vào tôi, tôi chỉ sợ cô giáo liên lụy tôi!"
"Hạ Hàn, tôi không phụ thuộc cậu, tôi tự có thể đạt thành tích cuối năm!" Uyển Nhi lạnh lùng, trong lòng cô hiểu rõ, cô đang khó chịu, câu "tôi không quản" khiến cô rất khó chịu!
Hạ Hàn nhìn chằm chằm Uyển Nhi vài giây rồi không nói năng gì đạp bước vào lớp.
Dương Uyển Nhi và Trần Minh Hạo bị phạt ở lại trực nhật lớp vì trong giờ không đứng đắn.
(Tác giả: Khụ, cụm "không đứng đắn" này có ảnh hưởng rất lớn đối với Quân nên chắc nhiều người cũng vậy... •~•)
Nghe đến ba từ "không đứng đắn" cả người anh toát ra hơi thở nguy hiểm.
Không đứng đắn? Ha ha, buồn cười chết anh!
Hạ Hàn tức giận, tay thu sách vở nhanh đến nỗi không thể nhanh hơn, đập mạnh cặp một cái khiến người ta thật chú ý, không đợi lớp phó hô chào liền ngang nhiên xách cặp ra khỏi lớp trước đôi mắt bừng bừng tức giận của thầy Kỷ.
Tức chết anh, tức chết anh! Chết tiệt!
Hạ Hàn bước trên sân trường đông đúc học sinh. Họ hoặc đi với nhau có đôi có cặp, hoặc tụm năm tụm ba bàn tàn về một ai đó không biết chán. Bọn con trai ở cái độ tuổi này mấy năm trước chỉ biết game và thể thao, giờ đã bắt đầu học yêu đương, học những hành động yêu thương hay những cặu nói sến súa. Mà Hạ Hàn trước kia nhìn họ chỉ muốn buồn nôn, vậy mà bây giờ anh lại là người khát khao nhất, khát khao được yêu cô, được ôm lấy thân hình nhỏ nhắn chỉ cao đến ngực anh, muốn được hôn lấy đôi môi hồng hồng mềm mềm kia,... Mọi thứ về cô anh đều khát vọng đến vô cùng.
Thích một ai đó liền rất đơn giản, bạn muốn mọi thứ của họ, bắt họ dâng hiến tất cả cho bạn, như vậy là hạnh phúc.
Nhưng yêu lại khó và phức tạp hơn nhiều, bạn khao khát mọi thứ về họ, nhưng lại sợ họ tự tổn thương bản thân, vì vậy liền không muốn họ tổn thương vì mình.
Mà Hạ Hàn ở đây thuộc nhóm thích, vừa mới thích một người, liền muốn họ một mực nghĩ cho mình nhưng lại không nghĩ mình đang trong một hoàn cảnh chẳng thể tiến cũng không thể lùi.
"Aaaaa... Tớ mệt quá Mặt Trời của tớ!!!"
Hạ Hàn ngồi bên cạnh nhìn cô kì quái "Cậu bị điên à?" rồi lầm bầm "Mới sáng ra đã phát bệnh..."
"Để Mặt Trời sạc pin cho cậu đi!!!" Trần Minh Hạo cười cười rồi hai tay ấn vào hai thái dương của Uyển Nhi.
"Á... Tên khốn, lão nương không cần mi nữa!!!"
Hạ Hàn: . . .
Quần chúng bạn học: Quen rồi, quen rồi, lúc nào hai người này chẳng điên như vậy...
Trong khi hai người vẫn đùa giỡn như vậy xung quanh lại bắt đầu bàn tán.
Bạn học A: "Này, tuy hai người họ nói chỉ là bạn bè nhưng hành động như vậy cũng quá trớn rồi. Lúc nào mà chẳng ưu tiên nhau bla blaa..."
Bạn học B: "Nếu họ mà thành đôi sẽ là một đôi cực kỳ dễ thương cho coi!"
Bạn học C: "Tớ thấy chắc chắn họ đang lén lút hẹn hò sau lưng chúng ta thôi..."
Hạ Hàn lướt mắt về phía phát ra tiếng bàn tán, tuy khuôn mặt hờ hững nhưng trái tim đã muốn hộc máu.
Tức quá!!!
Tức không chịu nổi...
"Hừ, trẻ con!" Hạ Hàn đập bàn bật dậy, mắt hằm hằm nhìn hai người đú đởn bên cạnh một cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Uyển Nhi giật mình quay ra nhìn, cũng chỉ nhìn được mặt bàn trống rỗng cùng bóng lưng cao lớn của anh.
Ngứa mắt cô lắm sao?!
Uyển Nhi hứ hứ vài cái rồi lại quay ra đánh lại Trần Minh Hạo.
"Này thì dám trêu bổn tiểu thư!!!"
***
Bạch Kỳ Ninh mím chặt môi, mở miệng khó khăn "Anh... đi đi!"
"Em khẳng định?!" Mạnh Khải nhìn cô, trong mắt như ẩn ẩn cầu xin cô giữ mình lại.
Hiện tại chỉ cần em giữ anh lại, anh liền mặc kệ mọi thứ ở bên cạnh em...
"Khẳng định!" Bạch Kỳ Ninh gật đầu, cúi gằm mặt, hàng mi dày xinh đẹp kéo xuống che hết thảy mọi cảm xúc biến hóa.
Bạch Kỳ Ninh không cần Mạnh Khải.
Từ nay Bạch Kỳ Ninh không liên quan gì đến Mạnh Khải nữa!
Mạnh Khải dứt khoát quay người đi, đã nói vậy thì anh cũng sẽ không chần chờ. Cô không cần anh, anh cũng không níu kéo.
Mối tình của họ, cứ thế chấm dứt... sao?
Lớp chọn Toán 1 liền bị thay giáo viên trong một hoàn cảnh không hề hay biết, cả Uyển Nhi cũng không hay biết một chút gì.
***
Lúc Hạ Hàn vào lớp liền bắt gặp hình ảnh... Ừm, thực sự rất chướng mắt!
Uyển Nhi đứng ngoài hành lang, đôi mắt xinh đẹp tức giận trừng trừng nhìn Trần Minh Hạo. Trần Minh Hạo thì làm bộ bất lực không thể làm gì, mặc kệ Uyển Nhi trừng.
Thực sự, còn ngứa mắt hơn cả trước kia nữa!
Trừng làm gì chứ, là anh sẽ đánh chết cậu ta luôn!!!
Chẳng lẽ thích cô rồi trình độ chán ghét lại càng tăng cao?!
Hạ Hàn mất lý trí đi về phía Uyển Nhi, trừng mắt hỏi "Đứng đây làm gì? Tán tỉnh còn chưa đủ muốn sử dụng cả thời gian ôn tập?"
Hỏi xong Hạ Hàn mới ngỡ ngàng.
Anh hỏi cái đó làm gì? Chẳng khác nào anh đang quan tâm cô cả! Hạ Hàn đằng hắng, cố giữ lại cảm xúc tuôn trào muốn kéo cô cách xa tên chết tiệt kia.
Nhưng như hiểu được suy nghĩ anh, Uyển Nhi bị anh dọa sợ lại đứng sát vào bên cạnh Trần Minh Hạo, giọng oan ức "Cô phạt, bọn tớ thích đứng ngoài này cho nắng chết chắc?!"
Trần Minh Hạo để ý ánh mắt anh, im lặng không lên tiếng một lúc mới nói "Chuyện của bọn tớ không đến lượt cậu quản!"
Hạ Hàn quay sang bên cạnh híp mắt phượng, ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu "Không phải tôi quản, kết quả kỳ thi sắp tới của cô ta phụ thuộc vào tôi, tôi chỉ sợ cô giáo liên lụy tôi!"
"Hạ Hàn, tôi không phụ thuộc cậu, tôi tự có thể đạt thành tích cuối năm!" Uyển Nhi lạnh lùng, trong lòng cô hiểu rõ, cô đang khó chịu, câu "tôi không quản" khiến cô rất khó chịu!
Hạ Hàn nhìn chằm chằm Uyển Nhi vài giây rồi không nói năng gì đạp bước vào lớp.
Dương Uyển Nhi và Trần Minh Hạo bị phạt ở lại trực nhật lớp vì trong giờ không đứng đắn.
(Tác giả: Khụ, cụm "không đứng đắn" này có ảnh hưởng rất lớn đối với Quân nên chắc nhiều người cũng vậy... •~•)
Nghe đến ba từ "không đứng đắn" cả người anh toát ra hơi thở nguy hiểm.
Không đứng đắn? Ha ha, buồn cười chết anh!
Hạ Hàn tức giận, tay thu sách vở nhanh đến nỗi không thể nhanh hơn, đập mạnh cặp một cái khiến người ta thật chú ý, không đợi lớp phó hô chào liền ngang nhiên xách cặp ra khỏi lớp trước đôi mắt bừng bừng tức giận của thầy Kỷ.
Tức chết anh, tức chết anh! Chết tiệt!
Hạ Hàn bước trên sân trường đông đúc học sinh. Họ hoặc đi với nhau có đôi có cặp, hoặc tụm năm tụm ba bàn tàn về một ai đó không biết chán. Bọn con trai ở cái độ tuổi này mấy năm trước chỉ biết game và thể thao, giờ đã bắt đầu học yêu đương, học những hành động yêu thương hay những cặu nói sến súa. Mà Hạ Hàn trước kia nhìn họ chỉ muốn buồn nôn, vậy mà bây giờ anh lại là người khát khao nhất, khát khao được yêu cô, được ôm lấy thân hình nhỏ nhắn chỉ cao đến ngực anh, muốn được hôn lấy đôi môi hồng hồng mềm mềm kia,... Mọi thứ về cô anh đều khát vọng đến vô cùng.
Thích một ai đó liền rất đơn giản, bạn muốn mọi thứ của họ, bắt họ dâng hiến tất cả cho bạn, như vậy là hạnh phúc.
Nhưng yêu lại khó và phức tạp hơn nhiều, bạn khao khát mọi thứ về họ, nhưng lại sợ họ tự tổn thương bản thân, vì vậy liền không muốn họ tổn thương vì mình.
Mà Hạ Hàn ở đây thuộc nhóm thích, vừa mới thích một người, liền muốn họ một mực nghĩ cho mình nhưng lại không nghĩ mình đang trong một hoàn cảnh chẳng thể tiến cũng không thể lùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.