Chương 21: Hạ Hàn, thích là thích nhưng vẫn phải cách xa
Bạch Quân
14/10/2018
Trương Thiên Phong đẹp là đẹp từ trong trứng nước trở ra, hắn không
có bộ dạng quyến rũ mị hoặc của Hạ Hàn, không có phong cốt ấm áp tỏa ra
như Tử Úc, càng không mang bộ dạng cao quí như Dư Chí Khiêm. Hắn mang
trên người là bộ dạng của một chính nhân quân tử giống Trần Minh Hạo,
nhưng hắn lại nghiêm cẩn lễ nghĩa. Làm người ta có cảm giác là một quân
nhân ưu tú nhưng người xưa rõ ràng đã nói đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá tất cả!
Con người thật của Trương Thiên Phong phải dùng từ bỉ ổi, vô nhân tính để hình dung! Trần Minh Hạo ở trước mặt cô còn không bỉ ổi đến mức đấy! Ít nhất là thế...
Uyển Nhi trừng lớn mắt nhìn Trương Thiên Phong, vốn chỉ nghe qua danh tiếng không ngờ cũng có ngày cô được thực nghiệm cái tên mất nhân tính này!!!
"À đúng rồi Hạ Hàn, hai người đang hẹn hò à?" Một người khác xen vào, mọi người nghe thấy thế cũng có chút tò mò.
Phải nói là trước đó cô gái mà mọi người thấy xuất hiện bên cạnh Hạ Hàn lâu nhất chỉ có Hồng Vân. Hai ngày trước bọn họ bắt đầu hẹn hò, ai cũng nghĩ sẽ diễn ra lâu dài. Ai ngờ được cũng chỉ nhiều hơn người khác một ngày, bây giờ đã thành cô gái khác.
Mà cô gái này đối với họ rất quen biết. Cô là Dương Uyển Nhi, một tiểu thư rất không có tiết tháo, rất không có mặt mũi. Lại còn rất thích bàn tán, nói xấu về người khác. Thành tích học tập lại không tốt, lúc nào đánh giá cũng bị gọi tên. Nói tóm lại người trong trường không muốn biết cũng phải biết.
Uyển Nhi im lặng, hiện tại cô mà biết họ nghĩ gì chắc chắn cô sẽ đào đất mà chui...
Hạ Hàn nhìn Uyển Nhi, đôi môi cô hồng nhuận mềm mại, hơi thở trên người cô lại tập kích lấy anh, anh có chút mê muội.
Chẳng hiểu sao Hạ Hàn lại nhớ đến lần ở quán bar trước đó, nếu lúc đấy anh hôn liệu cô có để anh hôn?! Đôi môi của cô mềm mại như bấm ra nước như vậy sẽ có vị như thế nào?
"Hạ Hàn?" Uyển Nhi tò mò nhìn anh.
"Hử?!" Hạ Hàn hồi thần, anh nhìn Uyển Nhi, cô đang nhìn anh với ánh mắt tìm tòi.
Cả người anh bỗng chốc căng thẳng, cô nhìn gì thế nhỉ?!
"Lúc ở trường anh bảo chóng mặt đau đầu giờ đã đỡ chưa?!"
.
.
.
Cái này...
"Đã hết rồi, lúc đấy tại tôi quá sức..." Hạ Hàn vuốt vuốt tóc, nụ cười gượng.
Uyển Nhi "ồ" một tiếng. Chẳng hiểu sao anh vô cùng ghét những từ ngắn ngủn phát ra từ miệng cô. Nó cho anh cảm giác cô rất vô tâm...
"Ồ cái gì, chưa thấy trai đẹp chơi bóng quá sức bao giờ à?" Hạ Hàn lại giở giọng hống hách, hừ mũi khinh thường.
Uyển Nhi ngạc nhiên, tên này lật mặt còn nhanh hơn cả thay bạn gái!!!
"Gì chứ? Anh nghĩ sao bên cạnh tôi có rất nhiều đàn ông con trai đẹp, anh chỉ là một mẩu của người ta thôi, anh nghĩ trên thế giới mỗi anh đẹp hả?" Uyển Nhi trừng mắt, tay cầm bánh cho lên miệng ăn ngấu nghiến.
Cô đang tưởng tượng anh là cái bánh.
Cắn chết anh, cắn chết anh đi cái đồ kiêu ngạo!!!
Hạ Hàn rùng mình một cái không chịu yếu thế "Ai mà biết được có thể cô coi trọng nhan sắc của bổn thiếu gia đến mê mệt rồi!"
Uyển Nhi bị chọc đúng tim đen khiến cô bối rối đến luống cuống nhai đồ ăn cắn luôn vào lưỡi.
Dương Uyển Nhi: . . . Cô còn chưa cắn chết được anh ta mà đã cắn sắp chết bản thân rồi!
Được rồi, đây là lần đầu tiên cô chịu thua cái miệng của anh ta. Cô động đến việc của anh đều ngốc nghếch như vậy! (Quân: Không phải lúc nào con cũng ngốc à?)
Uyển Nhi đau đớn ôm miệng, cô cảm giác lưỡi mình tê tái, vị tanh bắt đầu lan ra từ vết cắn. Hạ Hàn thấy vậy lại đổi thái độ "Sao thế? Đã bảo là chẳng có ai tranh ăn với cậu đâu mà lo, ăn uống như thế để khoe khoang với ai chứ?!"
Khoe khoang với anh đấy tên khốn!!!
Anh thay mặt nhanh thế làm gì, suýt nữa bà đây cắn thêm một phát nữa...
Uyển Nhi khóc ròng trong lòng. Sau khi cắn phải lưỡi chẳng còn cảm giác ngon miệng nữa liền đứng dậy muốn tính tiền.
"Ăn xong rồi?" Hạ Hàn nghi ngờ đứng dậy theo. Anh lại không nghĩ cô ăn ít như vậy, vừa nãy bộ dạng hùng hổ lắm mà, anh còn nghĩ cô sẽ một mình chén sạch bàn.
Uyển Nhi mà biết anh nghĩ gì...
Lật bàn! Đáng ra cô phải ăn hết tận hai bàn đấy!!!
Hạ Hàn muốn đưa cô về nhà, cô cũng sợ hãi sẽ gặp lại con ma kia nên cũng không từ chối.
Trong lòng cô rạo rực như đón tết, trái tim vốn sợ hãi lúc này như có một dòng ấm chảy qua khiến cô an ổn.
Hạ Hàn, tớ đã từng mơ cậu sẽ cùng tớ về nhà, cùng nắm tay đi chung một hướng. Tớ luôn nhát gan, tớ vốn rất ít khi thích thứ gì dài lâu nhưng tớ có cảm giác tớ thích cậu... không dứt ra được. Có lẽ so sánh tình cảm tớ dành cho cậu còn ít hơn nhiều cô gái khác nhưng tớ biết hiện tại mình không thể thoát ra được cái tình yêu đơn phương này.
Không thoát ra được là không thoát ra được nhưng tớ vẫn phải cách xa cậu một chút. Không phải kiêu ngạo sợ cậu thích tớ mà là sợ tớ càng ngày càng thích cậu. Tớ sợ tớ sẽ làm tổn thương Hồng Vân bằng chính tình cảm trẻ con của mình. Vì vậy tớ nghĩ trước khi tình cảm của mình khắc cốt ghi tâm, tốt nhất nên làm nó nguội lạnh.
Con người thật của Trương Thiên Phong phải dùng từ bỉ ổi, vô nhân tính để hình dung! Trần Minh Hạo ở trước mặt cô còn không bỉ ổi đến mức đấy! Ít nhất là thế...
Uyển Nhi trừng lớn mắt nhìn Trương Thiên Phong, vốn chỉ nghe qua danh tiếng không ngờ cũng có ngày cô được thực nghiệm cái tên mất nhân tính này!!!
"À đúng rồi Hạ Hàn, hai người đang hẹn hò à?" Một người khác xen vào, mọi người nghe thấy thế cũng có chút tò mò.
Phải nói là trước đó cô gái mà mọi người thấy xuất hiện bên cạnh Hạ Hàn lâu nhất chỉ có Hồng Vân. Hai ngày trước bọn họ bắt đầu hẹn hò, ai cũng nghĩ sẽ diễn ra lâu dài. Ai ngờ được cũng chỉ nhiều hơn người khác một ngày, bây giờ đã thành cô gái khác.
Mà cô gái này đối với họ rất quen biết. Cô là Dương Uyển Nhi, một tiểu thư rất không có tiết tháo, rất không có mặt mũi. Lại còn rất thích bàn tán, nói xấu về người khác. Thành tích học tập lại không tốt, lúc nào đánh giá cũng bị gọi tên. Nói tóm lại người trong trường không muốn biết cũng phải biết.
Uyển Nhi im lặng, hiện tại cô mà biết họ nghĩ gì chắc chắn cô sẽ đào đất mà chui...
Hạ Hàn nhìn Uyển Nhi, đôi môi cô hồng nhuận mềm mại, hơi thở trên người cô lại tập kích lấy anh, anh có chút mê muội.
Chẳng hiểu sao Hạ Hàn lại nhớ đến lần ở quán bar trước đó, nếu lúc đấy anh hôn liệu cô có để anh hôn?! Đôi môi của cô mềm mại như bấm ra nước như vậy sẽ có vị như thế nào?
"Hạ Hàn?" Uyển Nhi tò mò nhìn anh.
"Hử?!" Hạ Hàn hồi thần, anh nhìn Uyển Nhi, cô đang nhìn anh với ánh mắt tìm tòi.
Cả người anh bỗng chốc căng thẳng, cô nhìn gì thế nhỉ?!
"Lúc ở trường anh bảo chóng mặt đau đầu giờ đã đỡ chưa?!"
.
.
.
Cái này...
"Đã hết rồi, lúc đấy tại tôi quá sức..." Hạ Hàn vuốt vuốt tóc, nụ cười gượng.
Uyển Nhi "ồ" một tiếng. Chẳng hiểu sao anh vô cùng ghét những từ ngắn ngủn phát ra từ miệng cô. Nó cho anh cảm giác cô rất vô tâm...
"Ồ cái gì, chưa thấy trai đẹp chơi bóng quá sức bao giờ à?" Hạ Hàn lại giở giọng hống hách, hừ mũi khinh thường.
Uyển Nhi ngạc nhiên, tên này lật mặt còn nhanh hơn cả thay bạn gái!!!
"Gì chứ? Anh nghĩ sao bên cạnh tôi có rất nhiều đàn ông con trai đẹp, anh chỉ là một mẩu của người ta thôi, anh nghĩ trên thế giới mỗi anh đẹp hả?" Uyển Nhi trừng mắt, tay cầm bánh cho lên miệng ăn ngấu nghiến.
Cô đang tưởng tượng anh là cái bánh.
Cắn chết anh, cắn chết anh đi cái đồ kiêu ngạo!!!
Hạ Hàn rùng mình một cái không chịu yếu thế "Ai mà biết được có thể cô coi trọng nhan sắc của bổn thiếu gia đến mê mệt rồi!"
Uyển Nhi bị chọc đúng tim đen khiến cô bối rối đến luống cuống nhai đồ ăn cắn luôn vào lưỡi.
Dương Uyển Nhi: . . . Cô còn chưa cắn chết được anh ta mà đã cắn sắp chết bản thân rồi!
Được rồi, đây là lần đầu tiên cô chịu thua cái miệng của anh ta. Cô động đến việc của anh đều ngốc nghếch như vậy! (Quân: Không phải lúc nào con cũng ngốc à?)
Uyển Nhi đau đớn ôm miệng, cô cảm giác lưỡi mình tê tái, vị tanh bắt đầu lan ra từ vết cắn. Hạ Hàn thấy vậy lại đổi thái độ "Sao thế? Đã bảo là chẳng có ai tranh ăn với cậu đâu mà lo, ăn uống như thế để khoe khoang với ai chứ?!"
Khoe khoang với anh đấy tên khốn!!!
Anh thay mặt nhanh thế làm gì, suýt nữa bà đây cắn thêm một phát nữa...
Uyển Nhi khóc ròng trong lòng. Sau khi cắn phải lưỡi chẳng còn cảm giác ngon miệng nữa liền đứng dậy muốn tính tiền.
"Ăn xong rồi?" Hạ Hàn nghi ngờ đứng dậy theo. Anh lại không nghĩ cô ăn ít như vậy, vừa nãy bộ dạng hùng hổ lắm mà, anh còn nghĩ cô sẽ một mình chén sạch bàn.
Uyển Nhi mà biết anh nghĩ gì...
Lật bàn! Đáng ra cô phải ăn hết tận hai bàn đấy!!!
Hạ Hàn muốn đưa cô về nhà, cô cũng sợ hãi sẽ gặp lại con ma kia nên cũng không từ chối.
Trong lòng cô rạo rực như đón tết, trái tim vốn sợ hãi lúc này như có một dòng ấm chảy qua khiến cô an ổn.
Hạ Hàn, tớ đã từng mơ cậu sẽ cùng tớ về nhà, cùng nắm tay đi chung một hướng. Tớ luôn nhát gan, tớ vốn rất ít khi thích thứ gì dài lâu nhưng tớ có cảm giác tớ thích cậu... không dứt ra được. Có lẽ so sánh tình cảm tớ dành cho cậu còn ít hơn nhiều cô gái khác nhưng tớ biết hiện tại mình không thể thoát ra được cái tình yêu đơn phương này.
Không thoát ra được là không thoát ra được nhưng tớ vẫn phải cách xa cậu một chút. Không phải kiêu ngạo sợ cậu thích tớ mà là sợ tớ càng ngày càng thích cậu. Tớ sợ tớ sẽ làm tổn thương Hồng Vân bằng chính tình cảm trẻ con của mình. Vì vậy tớ nghĩ trước khi tình cảm của mình khắc cốt ghi tâm, tốt nhất nên làm nó nguội lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.