Chương 9: Hai bạn
Bạch Quân
13/10/2018
Uyển Nhi bỗng cảm thấy bị một quả bóng kia đập vào cũng đáng, cô không bị thương đau gì
lớn mà còn được ăn một bữa đầu tiên với Hạ Hàn.
Hạ Hàn nhìn Uyển Nhi, lòng thở dài. Chẳng hiểu sao tự dưng anh lại có thiện cảm với bà cô lăng nhăng, đanh đá này rồi?!
"Này, cậu định mời tôi đi đâu ăn hả?" Hạ Hàn lười biếng hỏi. Tử Úc đi bên cạnh khó chịu vô cùng "Là tôi mời, đi, đi ăn cháo!"
"Không!" Uyển Nhi cùng Hạ Hàn vội gào lên. Uyển Nhi đáng thương nhìn anh, cô nói "Không được, không ăn cháo! Đi ăn hamburger!!!"
"Ừ ừ, tôi cũng không ăn cháo!" Hạ Hàn lần đầu tiên có chung ý kiến với nhau, vô cùng góp sức.
Tử Úc hận không thể lao về trường ngay lập tức, bỏ rơi hai người ở đây nhưng anh lại sợ hai người này có cơ hội nảy sinh tình cảm nên cố gắng đè nén cảm xúc.
Trái lại bữa ăn vô cùng thuận lợi, ba người tuy có hiềm khích riêng nhưng trên bàn ăn rất vui vẻ. Uyển Nhi lại cảm thấy mơ hồ, hình như có gì đó không đúng...
***
Tối hôm đấy Tử Úc đưa cô về nhà cũng lên trường ngay. Uyển Nhi vô tâm vô tính cũng chẳng thèm tiễn, nằm trên giường ngủ một mạch. Thật là, lâu lâu mới có nhiều điều vui như vậy... Thôi được rồi, lần đầu tiên vui vẻ hòa thuận với anh được như vậy làm cô rất có động lực... ngủ!
Mạnh Khải tựa người vào lan can, khói thuốc lá vấn vít bên người anh làm người ta tưởng tượng ra vị thần tiên trên trời nào đó, mờ ảo tựa sương. Anh mở màn hình điện thoại, trong lòng đầy khó chịu.
"Alo, là tôi! Bảo với cha tôi ngày mai tôi về thăm ông, dẫn theo... con dâu tương lai!"
***
Chủ nhật Uyển Nhi lại hẹn Trần Minh Hạo và Hồng Vân đi chơi cùng mình.
Trước hai tiếng đi chơi bạn Trần nào đó còn gọi điện đến, đặc biệt nhờ cậy.
"Bạn Uyển Nhi thân mến..."
"Cậu thôi đi, tôi nghe ai nịnh cũng thấy vui, còn nghe cậu ấy hả, tôi chỉ thấy buồn nôn" Uyển Nhi vui vẻ, cô biết ngay cái tên Trần Minh Hạo này sẽ gọi mà, lần này cô phải thẳng tay để lần sau xem hắn còn ra oai trước mặt cô không. Cô không cho gả, đố hắn lấy được?!
"Cậu, làm ơn! Tớ thực sự..." Trần Minh Hạo lo lắng.
"Hừm... phải xem thái độ của cậu thế nào! Tớ không biết mình có lỡ miệng nói ra với Hồng Vân không nữa. Nếu như cả đường lúc nào cũng ăn liên mồm, có khi sẽ không vô tình nói ra mấy cái xấu xa đấy đâu!" Uyển Nhi che miệng cười hố hố vài tiếng.
Trần Minh Hạo luống cuống "Được rồi, được rồi, tớ bao hết! Cậu có thể...?"
"Được chứ, chú em cứ yên tâm!"
Hồng Vân là cô bạn nối khố của Uyển Nhi. Nhà làm quan chức to trong thành phố, giàu có, nổi tiếng. Cô ấy sinh ra đã được dạy dỗ nghiêm khắc, tính tình dịu dàng hòa ái, nhan sắc xinh đẹp vô cùng. Chẳng bù cho bạn Uyển Nhi nào đó vừa vô duyên, lại thô lỗ lắm mồm. Hai người như thế nhưng lại thân thiết gắn bó.
Còn về tên bạn Trần Minh Hạo kia. Gia đình có bối cảnh vô cùng tốt, cha làm kinh doanh quản lý một tập đoàn quốc tế, mẹ trước kia là diễn viên một thời đình đám. Sở hữu gen tốt của bố mẹ, cậu vừa thông minh tài giỏi biết ăn nói, lại còn đẹp trai cao soái không phải chê.
(Mỗ Quân: Đôi khi ta nghi ngờ, không biết con bé Nhi kia làm thế nào thân được với nhiều người bối cảnh hoành tráng như vậy, vừa thô lỗ vừa lắm mồm cơ mà...)
Uyển Nhi cúp máy, mặc quần áo rồi chạy xuống nhà. Mẹ Dương nhìn đứa con gái đang rầm rầm chạy từ cầu thang xuống kia, giọng trách cứ.
"Tiểu Uyển, sao con không thể bằng một phần của Tiểu Vân được thế hả? Một chút nữ tính cũng không có!!!"
Uyển Nhi cười lấy lòng một cái rồi chạy ra phòng khách. Hồng Vân ngồi trên ghế sô pha, cười dịu dàng nhìn Uyển Nhi.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy trắng liền thân tinh khiết, trong sáng. Váy trắng viền ren tôn lên làn da trắng ngọc xinh đẹp mát lạnh, khe áo khoét không sâu nhưng vừa vẵn phô ra đường nét bồng đào căng tròn no đủ. Uyển Nhi nhìn mà thèm nhỏ dãi, Hồng Vân cứ như được trời ưu tiên, sinh ra đã xinh xắn đáng yêu, lớn lên cân đối quyến rũ. Nhìn cô đi, đi cùng nhau như hai chị em vậy!!!
"Uyển Uyển, cất mắt của cậu đi!!!" Hồng Vân quay đi, ánh mắt tóe lên tia lửa đe dọa.
Được rồi, được rồi! Uyển Nhi cô không thể làm mất mặt tiểu thư yêu kiều mị hoặc này được. Cô đã nhận được sự phó thác vô cùng to lớn của người ta rồi, cũng đồng ý ăn đút lót rồi, tốt nhất phải tích đức bù lại mới ổn đấy!
"Dạ vâng, em có nhìn đâu... Thực ra... người ta chỉ thèm thôi, làm gì đã động tay chân chứ!" Uyển Nhi quay đi, lại cố ý quay lại liếc thêm một cái, cô nghĩ một bàn tay còn chưa ôm hết đâu! Tên bán buôn kia có phúc quá lớn rồi!!!
Hồng Vân thẹn đỏ mặt.
Một lúc sau Trần Hạo Minh cũng đến. Hôm nay cậu mặc rất thoải mái, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, một chiếc quần bò đen cũng rất đơn giản. Anh có khuôn mặt góc cạnh như được cân đo đong đếm từng tỉ lệ. Không yêu ma mị hoặc như Hạ Hàn, không hiền hòa ấm áp như Tử Úc nhưng cả người phả ra hơi thở nghiêm túc.
Đúng vậy đấy, cái lớp trưởng cần có nhất và không thiếu nhất chính là thần thái!!!
Hạ Hàn nhìn Uyển Nhi, lòng thở dài. Chẳng hiểu sao tự dưng anh lại có thiện cảm với bà cô lăng nhăng, đanh đá này rồi?!
"Này, cậu định mời tôi đi đâu ăn hả?" Hạ Hàn lười biếng hỏi. Tử Úc đi bên cạnh khó chịu vô cùng "Là tôi mời, đi, đi ăn cháo!"
"Không!" Uyển Nhi cùng Hạ Hàn vội gào lên. Uyển Nhi đáng thương nhìn anh, cô nói "Không được, không ăn cháo! Đi ăn hamburger!!!"
"Ừ ừ, tôi cũng không ăn cháo!" Hạ Hàn lần đầu tiên có chung ý kiến với nhau, vô cùng góp sức.
Tử Úc hận không thể lao về trường ngay lập tức, bỏ rơi hai người ở đây nhưng anh lại sợ hai người này có cơ hội nảy sinh tình cảm nên cố gắng đè nén cảm xúc.
Trái lại bữa ăn vô cùng thuận lợi, ba người tuy có hiềm khích riêng nhưng trên bàn ăn rất vui vẻ. Uyển Nhi lại cảm thấy mơ hồ, hình như có gì đó không đúng...
***
Tối hôm đấy Tử Úc đưa cô về nhà cũng lên trường ngay. Uyển Nhi vô tâm vô tính cũng chẳng thèm tiễn, nằm trên giường ngủ một mạch. Thật là, lâu lâu mới có nhiều điều vui như vậy... Thôi được rồi, lần đầu tiên vui vẻ hòa thuận với anh được như vậy làm cô rất có động lực... ngủ!
Mạnh Khải tựa người vào lan can, khói thuốc lá vấn vít bên người anh làm người ta tưởng tượng ra vị thần tiên trên trời nào đó, mờ ảo tựa sương. Anh mở màn hình điện thoại, trong lòng đầy khó chịu.
"Alo, là tôi! Bảo với cha tôi ngày mai tôi về thăm ông, dẫn theo... con dâu tương lai!"
***
Chủ nhật Uyển Nhi lại hẹn Trần Minh Hạo và Hồng Vân đi chơi cùng mình.
Trước hai tiếng đi chơi bạn Trần nào đó còn gọi điện đến, đặc biệt nhờ cậy.
"Bạn Uyển Nhi thân mến..."
"Cậu thôi đi, tôi nghe ai nịnh cũng thấy vui, còn nghe cậu ấy hả, tôi chỉ thấy buồn nôn" Uyển Nhi vui vẻ, cô biết ngay cái tên Trần Minh Hạo này sẽ gọi mà, lần này cô phải thẳng tay để lần sau xem hắn còn ra oai trước mặt cô không. Cô không cho gả, đố hắn lấy được?!
"Cậu, làm ơn! Tớ thực sự..." Trần Minh Hạo lo lắng.
"Hừm... phải xem thái độ của cậu thế nào! Tớ không biết mình có lỡ miệng nói ra với Hồng Vân không nữa. Nếu như cả đường lúc nào cũng ăn liên mồm, có khi sẽ không vô tình nói ra mấy cái xấu xa đấy đâu!" Uyển Nhi che miệng cười hố hố vài tiếng.
Trần Minh Hạo luống cuống "Được rồi, được rồi, tớ bao hết! Cậu có thể...?"
"Được chứ, chú em cứ yên tâm!"
Hồng Vân là cô bạn nối khố của Uyển Nhi. Nhà làm quan chức to trong thành phố, giàu có, nổi tiếng. Cô ấy sinh ra đã được dạy dỗ nghiêm khắc, tính tình dịu dàng hòa ái, nhan sắc xinh đẹp vô cùng. Chẳng bù cho bạn Uyển Nhi nào đó vừa vô duyên, lại thô lỗ lắm mồm. Hai người như thế nhưng lại thân thiết gắn bó.
Còn về tên bạn Trần Minh Hạo kia. Gia đình có bối cảnh vô cùng tốt, cha làm kinh doanh quản lý một tập đoàn quốc tế, mẹ trước kia là diễn viên một thời đình đám. Sở hữu gen tốt của bố mẹ, cậu vừa thông minh tài giỏi biết ăn nói, lại còn đẹp trai cao soái không phải chê.
(Mỗ Quân: Đôi khi ta nghi ngờ, không biết con bé Nhi kia làm thế nào thân được với nhiều người bối cảnh hoành tráng như vậy, vừa thô lỗ vừa lắm mồm cơ mà...)
Uyển Nhi cúp máy, mặc quần áo rồi chạy xuống nhà. Mẹ Dương nhìn đứa con gái đang rầm rầm chạy từ cầu thang xuống kia, giọng trách cứ.
"Tiểu Uyển, sao con không thể bằng một phần của Tiểu Vân được thế hả? Một chút nữ tính cũng không có!!!"
Uyển Nhi cười lấy lòng một cái rồi chạy ra phòng khách. Hồng Vân ngồi trên ghế sô pha, cười dịu dàng nhìn Uyển Nhi.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy trắng liền thân tinh khiết, trong sáng. Váy trắng viền ren tôn lên làn da trắng ngọc xinh đẹp mát lạnh, khe áo khoét không sâu nhưng vừa vẵn phô ra đường nét bồng đào căng tròn no đủ. Uyển Nhi nhìn mà thèm nhỏ dãi, Hồng Vân cứ như được trời ưu tiên, sinh ra đã xinh xắn đáng yêu, lớn lên cân đối quyến rũ. Nhìn cô đi, đi cùng nhau như hai chị em vậy!!!
"Uyển Uyển, cất mắt của cậu đi!!!" Hồng Vân quay đi, ánh mắt tóe lên tia lửa đe dọa.
Được rồi, được rồi! Uyển Nhi cô không thể làm mất mặt tiểu thư yêu kiều mị hoặc này được. Cô đã nhận được sự phó thác vô cùng to lớn của người ta rồi, cũng đồng ý ăn đút lót rồi, tốt nhất phải tích đức bù lại mới ổn đấy!
"Dạ vâng, em có nhìn đâu... Thực ra... người ta chỉ thèm thôi, làm gì đã động tay chân chứ!" Uyển Nhi quay đi, lại cố ý quay lại liếc thêm một cái, cô nghĩ một bàn tay còn chưa ôm hết đâu! Tên bán buôn kia có phúc quá lớn rồi!!!
Hồng Vân thẹn đỏ mặt.
Một lúc sau Trần Hạo Minh cũng đến. Hôm nay cậu mặc rất thoải mái, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, một chiếc quần bò đen cũng rất đơn giản. Anh có khuôn mặt góc cạnh như được cân đo đong đếm từng tỉ lệ. Không yêu ma mị hoặc như Hạ Hàn, không hiền hòa ấm áp như Tử Úc nhưng cả người phả ra hơi thở nghiêm túc.
Đúng vậy đấy, cái lớp trưởng cần có nhất và không thiếu nhất chính là thần thái!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.