Chương 3: Hai cái đuôi nhỏ
Bạch Quân
14/07/2018
Uyển Nhi chẹp miệng, ừ thì cô cũng coi như là một cái đuôi nhỏ của chú Mạnh
Khải thôi. Những lời khó nghe hơn thế rõ ràng cô nghe rất nhiều, cũng đã không còn bận tâm biện giải như cô bé nhỏ nhiều năm trước nữa. Cũng có
thể nói da mặt cô hiện tại rất dày, cũng chẳng lo mất mặt nữa. Nhưng đối với chàng trai xinh đẹp như hoa đào này, cô cũng thích thầm từ rất lâu, giờ mở miệng cuộc trò chuyện đầu tiên lại là những câu này khiến cô hơi khó chịu.
"Còn anh cũng đâu kém, như cái đuôi chó vẫy theo chị mình thôi!" Uyển Nhi lấy lại sắc mặt. Không phải tự dưng mà mọi người bảo cô mặt dày đâu nhé!
Hạ Hàn dường như rất nóng tính, hoặc có thể chuyện liên quan đến Bạch Kỳ Ninh đều là cấm kỵ với anh. Anh cười lạnh, đôi mắt hoa đào híp lại nguy hiểm. Mọi người trong lớp tưởng họ cũng chỉ cãi nhau bình thường, nhưng lúc này cảm nhận không khí dần ngưng tụ mới hiểu: Đó chắc chắn không phải cuộc cãi nhau bình thường đâu!!!
Từ Minh Hạo là lớp trưởng của lớp B, cậu nhanh chóng đi về phía họ hỏi thăm "Hai cậu sao thế? Uyển Nhi cậu có sao không?"
"Tớ không sao đâu, cậu nên lo cho HỌC SINH MỚI CHUYỂN ĐẾN này đi!" Uyển Nhi hứ một cái rõ to, mọi người nhìn cô cười trộm, cái cô Uyển Nhi này đã yếu còn ra gió, chỉ giỏi được cái miệng dai với cái mặt dày.
Hạ Hàn không nói gì, khuôn mặt anh thực sự khó chịu. Bạch Kỳ Ninh à? Nếu có thể làm cái đuôi theo sau cô ấy thì thật tốt, cô ấy cũng sẽ chẳng trốn tránh anh được, anh sẽ mãi được bên cạnh cô...
***
Uyển Nhi thực sự chán nản, lúc về còn cố ý kéo mấy người bạn thân đi ăn uống giải xui xẻo.
Hồng Vân là cô bạn thân của Uyển Nhi, biết thừa cô buồn rầu chuyện gì, lên tiếng đầu tiên "Uyển Nhi, cậu với Hạ Hàn làm sao cãi nhau ra cái dạng đấy rồi?!"
Mấy người khác cũng tò mò, bắt đầu ồn ào hỏi, bạn Trần Minh Hạo cũng không bỏ qua "Ừ ừ, sao lại cãi thành dạng đấy? Dù sao hai người cũng lần đầu gặp mặt, không thể nào cãi hăng như vậy nha!"
Uyển Nhi đen mặt, cô vốn ruột để ngoài da, bao nhiêu tức giận cũng lộ ra hết "Cậu ấy bảo tớ đeo bám chú tớ!!!"
Tất cả mọi người im lặng, dường như trong không khí chỉ còn tiếng thở hồng hộc tức giận của Uyển Nhi. Mọi người đơ mặt, cái gì ấy nhỉ? À, Hạ Hàn mắng Uyển Nhi là đeo bám chú của cô ấy...
Trần Minh Hạo bình tĩnh lại đầu tiên, cậu nghiêm túc hỏi "Uyển Nhi, chuyện này không đùa được đâu, cậu mà nói Hạ Hàn thích chú cậu... có bao nhiêu chị em trong trường mà nghe thấy sẽ muốn ăn tươi nuốt sống cậu đấy!"
Uyển Nhi đen mặt, cô nói Hạ Hàn thích chú cô bao giờ?!
***
Trong không khí náo nhiệt của quán bar, ở một góc tối sắc tình tràn ngập, tiếng môi lưỡi dây dưa quấn quít bị tiếng nhạc xập xình che giấu. Thỉnh thoảng đèn led trong quán vô tình chiếu qua sẽ thấy trong góc một thiếu nam thiếu nữ quấn lấy nhau hôn môi.
Hạ Hàn đưa lưỡi trêu đùa cô gái trong lòng, bàn tay không vui kéo xuống khuy váy của cô cởi ra. Cô gái trong lòng anh tên Tiểu Hạ, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, cánh môi đỏ ửng vì bị anh chà đạp. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lúc nào cũng linh động, bây giờ e thẹn nhuốm dục vọng.
Hạ Hàn mỉm cười, tay sờ nắn bộ ngực căng tròn trước mặt mình cúi xuống đưa lưỡi đảo xung quanh. Tiểu Hạ ưỡn cong người, đưa bầu ngực cô cô lên cao gần mặt anh. "Hàn, làm ơn... Đừng, đừng trêu đùa em nữa!" Giọng Tiểu Hạ mềm nhũn, thân thể như rắn nước uốn éo, Hạ Hàn buông miệng mình ra cười quyến rũ.
"Hử? Vậy em muốn làm sao đây?" Hạ Hàn cười cười, trong lòng có chút chán ghét. Cô gái như vậy thật quá dễ dãi, anh chưa tán tỉnh được một ngày đã có thể quy phục dưới thân anh. Anh lại nhớ đến Bạch Kỳ Ninh, lòng chua xót.
"Em... em muốn anh thuộc về em!" Tiểu Hạ ôm lấy Hạ Hàn, làm đầu anh chìm trong ngực cô. Anh cười cười xoa nắn cái mông tròn trĩnh kia, tiếp tục công việc.
Hôm nay Uyển Nhi cùng đám bạn ăn xong còn muốn đi chơi nên quyết định đến quán bar gần đấy quẩy một chút. Uyển Nhi tuy nhà có danh tiếng, lại chưa từng bước chân vào một nơi ăn chơi sa đọa như vậy khiến bước chân của cô cứ ngập ngừng.
Vì bước đi không chắc chắn, cô bị cả đám người xô đẩy ngã vào một góc. Chẳng biết ngã kiểu gì, khi ngã cô cảm thấy sau lưng rất mềm, lại có chút cứng cáp khoẻ mạnh, sau đó là tiếng kêu của một nam một nữ vang lên.
"Ai ui!" Uyển Nhi xoa xoa cái lưng, chợt nhớ vừa nãy mình ngã xô vào người ta. Cô vội đứng dậy, chuẩn bị xin lỗi thì cảnh xuân dạt dào hiện trước mắt.
Tiểu Hạ nằm đấy loã lồ thân trên, Hạ Hàn tóc tai rối một đống, áo sơ mi trắng bung ra, lộ ra xương quai xanh trắng ngọc tinh tế, vòm ngực rắn chắc khoẻ mạnh.
Uyển Nhi nghe tin Hạ Hàn ăn chơi ong bướm không phải chỉ duy nhất có một lần, thực ra là nhiều đến nỗi không đếm được nữa. Nhưng chẳng hiểu sao khi bắt gặp, cô vẫn rất đau đớn. Cô không hiểu, không phải anh yêu chị mình Bạch Kỳ Ninh sao? Sao anh không tiếp tục yêu chị ấy đi, sao lại trăng hoa ong bướm như cũ? Ít ra anh yêu người khác nhưng giữ bản thân thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu. Đằng này còn làm đến chuyện chưa đủ tuổi để làmw!!!
"Hạ Hàn tên khốn chết tiệt!!! Cậu..." Uyển Nhi lập tức muốn chửi người, cô giơ tay chỉ chỉ phía anh. Chỉ là anh nhanh hơn một bước đem cô lôi vào nhà vệ sinh.
"Còn anh cũng đâu kém, như cái đuôi chó vẫy theo chị mình thôi!" Uyển Nhi lấy lại sắc mặt. Không phải tự dưng mà mọi người bảo cô mặt dày đâu nhé!
Hạ Hàn dường như rất nóng tính, hoặc có thể chuyện liên quan đến Bạch Kỳ Ninh đều là cấm kỵ với anh. Anh cười lạnh, đôi mắt hoa đào híp lại nguy hiểm. Mọi người trong lớp tưởng họ cũng chỉ cãi nhau bình thường, nhưng lúc này cảm nhận không khí dần ngưng tụ mới hiểu: Đó chắc chắn không phải cuộc cãi nhau bình thường đâu!!!
Từ Minh Hạo là lớp trưởng của lớp B, cậu nhanh chóng đi về phía họ hỏi thăm "Hai cậu sao thế? Uyển Nhi cậu có sao không?"
"Tớ không sao đâu, cậu nên lo cho HỌC SINH MỚI CHUYỂN ĐẾN này đi!" Uyển Nhi hứ một cái rõ to, mọi người nhìn cô cười trộm, cái cô Uyển Nhi này đã yếu còn ra gió, chỉ giỏi được cái miệng dai với cái mặt dày.
Hạ Hàn không nói gì, khuôn mặt anh thực sự khó chịu. Bạch Kỳ Ninh à? Nếu có thể làm cái đuôi theo sau cô ấy thì thật tốt, cô ấy cũng sẽ chẳng trốn tránh anh được, anh sẽ mãi được bên cạnh cô...
***
Uyển Nhi thực sự chán nản, lúc về còn cố ý kéo mấy người bạn thân đi ăn uống giải xui xẻo.
Hồng Vân là cô bạn thân của Uyển Nhi, biết thừa cô buồn rầu chuyện gì, lên tiếng đầu tiên "Uyển Nhi, cậu với Hạ Hàn làm sao cãi nhau ra cái dạng đấy rồi?!"
Mấy người khác cũng tò mò, bắt đầu ồn ào hỏi, bạn Trần Minh Hạo cũng không bỏ qua "Ừ ừ, sao lại cãi thành dạng đấy? Dù sao hai người cũng lần đầu gặp mặt, không thể nào cãi hăng như vậy nha!"
Uyển Nhi đen mặt, cô vốn ruột để ngoài da, bao nhiêu tức giận cũng lộ ra hết "Cậu ấy bảo tớ đeo bám chú tớ!!!"
Tất cả mọi người im lặng, dường như trong không khí chỉ còn tiếng thở hồng hộc tức giận của Uyển Nhi. Mọi người đơ mặt, cái gì ấy nhỉ? À, Hạ Hàn mắng Uyển Nhi là đeo bám chú của cô ấy...
Trần Minh Hạo bình tĩnh lại đầu tiên, cậu nghiêm túc hỏi "Uyển Nhi, chuyện này không đùa được đâu, cậu mà nói Hạ Hàn thích chú cậu... có bao nhiêu chị em trong trường mà nghe thấy sẽ muốn ăn tươi nuốt sống cậu đấy!"
Uyển Nhi đen mặt, cô nói Hạ Hàn thích chú cô bao giờ?!
***
Trong không khí náo nhiệt của quán bar, ở một góc tối sắc tình tràn ngập, tiếng môi lưỡi dây dưa quấn quít bị tiếng nhạc xập xình che giấu. Thỉnh thoảng đèn led trong quán vô tình chiếu qua sẽ thấy trong góc một thiếu nam thiếu nữ quấn lấy nhau hôn môi.
Hạ Hàn đưa lưỡi trêu đùa cô gái trong lòng, bàn tay không vui kéo xuống khuy váy của cô cởi ra. Cô gái trong lòng anh tên Tiểu Hạ, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, cánh môi đỏ ửng vì bị anh chà đạp. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lúc nào cũng linh động, bây giờ e thẹn nhuốm dục vọng.
Hạ Hàn mỉm cười, tay sờ nắn bộ ngực căng tròn trước mặt mình cúi xuống đưa lưỡi đảo xung quanh. Tiểu Hạ ưỡn cong người, đưa bầu ngực cô cô lên cao gần mặt anh. "Hàn, làm ơn... Đừng, đừng trêu đùa em nữa!" Giọng Tiểu Hạ mềm nhũn, thân thể như rắn nước uốn éo, Hạ Hàn buông miệng mình ra cười quyến rũ.
"Hử? Vậy em muốn làm sao đây?" Hạ Hàn cười cười, trong lòng có chút chán ghét. Cô gái như vậy thật quá dễ dãi, anh chưa tán tỉnh được một ngày đã có thể quy phục dưới thân anh. Anh lại nhớ đến Bạch Kỳ Ninh, lòng chua xót.
"Em... em muốn anh thuộc về em!" Tiểu Hạ ôm lấy Hạ Hàn, làm đầu anh chìm trong ngực cô. Anh cười cười xoa nắn cái mông tròn trĩnh kia, tiếp tục công việc.
Hôm nay Uyển Nhi cùng đám bạn ăn xong còn muốn đi chơi nên quyết định đến quán bar gần đấy quẩy một chút. Uyển Nhi tuy nhà có danh tiếng, lại chưa từng bước chân vào một nơi ăn chơi sa đọa như vậy khiến bước chân của cô cứ ngập ngừng.
Vì bước đi không chắc chắn, cô bị cả đám người xô đẩy ngã vào một góc. Chẳng biết ngã kiểu gì, khi ngã cô cảm thấy sau lưng rất mềm, lại có chút cứng cáp khoẻ mạnh, sau đó là tiếng kêu của một nam một nữ vang lên.
"Ai ui!" Uyển Nhi xoa xoa cái lưng, chợt nhớ vừa nãy mình ngã xô vào người ta. Cô vội đứng dậy, chuẩn bị xin lỗi thì cảnh xuân dạt dào hiện trước mắt.
Tiểu Hạ nằm đấy loã lồ thân trên, Hạ Hàn tóc tai rối một đống, áo sơ mi trắng bung ra, lộ ra xương quai xanh trắng ngọc tinh tế, vòm ngực rắn chắc khoẻ mạnh.
Uyển Nhi nghe tin Hạ Hàn ăn chơi ong bướm không phải chỉ duy nhất có một lần, thực ra là nhiều đến nỗi không đếm được nữa. Nhưng chẳng hiểu sao khi bắt gặp, cô vẫn rất đau đớn. Cô không hiểu, không phải anh yêu chị mình Bạch Kỳ Ninh sao? Sao anh không tiếp tục yêu chị ấy đi, sao lại trăng hoa ong bướm như cũ? Ít ra anh yêu người khác nhưng giữ bản thân thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu. Đằng này còn làm đến chuyện chưa đủ tuổi để làmw!!!
"Hạ Hàn tên khốn chết tiệt!!! Cậu..." Uyển Nhi lập tức muốn chửi người, cô giơ tay chỉ chỉ phía anh. Chỉ là anh nhanh hơn một bước đem cô lôi vào nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.