Crush, Tớ Luôn Mơ Về Cậu!

Chương 16: Lo cho cô

Bạch Quân

14/10/2018

"Cô ơi, người Hạ Hàn thích là ai? Có thể cho em biết được không?" Hồng Vân lao ra, đôi mắt đầy lo lắng.

"Hồng Vân, sao em..." Bạch Kỳ Ninh ngạc nhiên nhìn Hồng Vân trước mặt mình. Chuyện vừa nãy cô nói với Hạ Hàn con bé đều nghe thấy rồi?

"Cô Bạch, nói cho em biết được không?" Hồng Vân nhìn Bạch Kỳ Ninh với đôi mắt cầu xin "Trước đây cậu ấy không thế, ba tháng trước liền thế, họ nói cậu ấy yêu một người không nên yêu liền biến thành bộ dạng như vậy..."

"Cô... nói cho em biết được không?"

Bạch Kỳ Ninh chột dạ, mắt đảo ra chỗ khác, cái đó, thật khó nói a... Cô cũng đâu biết bây giờ tên nhóc đó thích ai chứ!

"Xin lỗi, chuyện của Hàn cô không thể tự mình rêu rao ra ngoài được, cô cũng không..." Bach Kỳ Ninh còn định nói cô cũng không biết cậu ấy thích ai thì bị Hồng Vân chặn giọng.

"Em... Em là bạn gái của Hạ Hàn, có thể nói cho em được không?!" Hồng Vân níu tay Bạch Kỳ Ninh, giọng nói có chút run rẩy. Cô muốn biết, thực sự muốn biết rằng ai đang nắm giữ trái tim anh, khiến anh trở thành một con người như vậy, khiến anh không chấp nhận cô...

Nghe đến đây giọng Bạch Kỳ Ninh có chút buồn cười chế giễu nhưng là giáo viên nên cô cũng không thể hiện nhiều nhưng nếu Dương Uyển Nhi nhìn thấy chắc chắn cô sẽ tưởng rằng Bạch Kỳ Ninh kiêu ngạo của mấy năm trước đang ở đây.

"Hồng Vân này... Em nói mình là bạn gái Tiểu Hàn, vậy sao em không tự hỏi em ấy, còn phải lén lút sau lưng em ấy đi hỏi cô sao?"

Hồng Vân kinh ngạc nhìn Bạch Kỳ Ninh, buông tay rồi lùi lại. Bạn gái, cô nghĩ nó chỉ là danh xưng hão huyền, tình cảm của cô và anh có khi cũng chỉ dừng lại mối quan hệ bạn bè...

***



Dương Uyển Nhi ngồi trong lớp học, nhìn về chỗ bên cạnh mình một cách đờ đẫn. Cho đến tận khi trước mặt xuất hiện một khuôn mặt tinh mỹ cô giật mình hoàn hồn, cũng chẳng biết vừa rồi đã nghĩ gì.

"Này!" Hạ Hàn chỉ muốn tìm nơi yên lặng, chẳng ngờ lại nhìn thấy Uyển Nhi đang ngồi trong lớp, nhìn về chỗ anh một cách đờ đẫn. Cho đến khi anh lại gần cô cũng chẳng hề nhúc nhích khiến anh có chút buồn cười. Chỗ anh có gì đáng xem lắm sao?

Anh cúi xuống nhìn vào mặt Uyển Nhi, cô có khuôn mặt rất nhỏ, có khi tay anh áp lên sẽ che hết mặt cô. Cô có đôi mắt rất sáng, thường ngày sẽ linh động đầy vui vẻ chẳng hiểu sao hôm nay lại có vẻ ủ rũ, rèm mi buông xuống càng làm đôi mắt của cô trở nên buồn bã. Môi cô cũng nhỏ nhắn như vậy, hồng hồng mềm mềm như vậy... Hạ Hàn giật mình quay phắt mặt đi.

Cái gì chứ, môi... Anh lại quay lại liếc một cái, hình như... nó có vẻ rất mềm thật!

Uyển Nhi nhìn anh ngơ ngác, đến khi "hồn về với xác" thì cô mới thót tim. Ôi, Hạ Hàn, anh là ma à?!

"Cậu... cậu không thi đấu à?" Uyển Nhi giả vờ ngu ngốc hỏi.

Hạ Hàn nghe đến câu hỏi của cô rất muốn tức giận, vừa nãy lúc anh bị thương cô vẫn còn ở sân bóng. Lúc đấy cũng không quan tâm, giờ lại còn giả vờ không biết?!

"Dương Uyển Nhi, cậu có mắt như mù à?" Anh tức giận ghé sát vào khiến cả hai có thể ngửi thấy mùi hương của đối phương.

Trên người Uyển Nhi có mùi thanh tân ngọt ngào, như mùi của đồ ngọt, rất ngọt ngào dễ chịu. Hạ Hàn như bị sa vào lưới, anh rất chẳng bao giờ ngửi được mùi ngọt ngào dễ chịu như vậy, những cô gái trước đây hoàn toàn không có mùi hương ngọt ngào như vậy.

Tuy anh không ghét nước hoa nhưng chẳng biết vì sao khi ngửi được mùi hượng dịu ngọt trên người Uyển Nhi anh chẳng hề có chút hảo cảm nào với nước hoa nữa.



Hạ Hàn càng ngày càng thấy khó hiểu, rốt cuộc là vì sao hôm bay anh lại quan tâm chú ý đến cô như vậy? Là vì lúc ở phòng thi đấu nhìn thấy nỗi buồn của cô?!

"Hôm nay... có chuyện gì à?" Hạ Hàn lí nhí hỏi.

"Hả?!" Uyển Nhi khó hiểu nhìn anh, anh nói gì cơ? Hôm nay làm sao? Không khỏe à?

"Hôm nay... Tôi thấy trong người khó chịu!" Thực ra hôm nay tôi lo cho cậu...

"À... " Hôm nay anh khó chịu à? Có sao không? Tay anh có đau không? Đến phòng y tế chưa?...

Uyển Nhi có rất nhiều câu hỏi ở trong đầu nhưng với quan hệ của cô hiện tại, còn có tư cách gì để hỏi sao? Có khi Hồng Vân - bạn gái anh đã hỏi hết rồi, bây giờ cô lại hỏi chẳng phải sẽ tạo nên hiệu ứng rất buồn cười ư? Cuối cùng, mặc kệ trong đầu chất đầy nghi vấn nhưng cô cũng chỉ "à" một tiếng tỏ vẻ đã nghe.

Hạ Hàn nghe tiếng "à" của cô thì quay lại, đôi mắt chờ đợi nhưng mãi cô chẳng nói gì khiến anh đầy nghi vấn. Cái cô gái này hôm nay làm sao vậy? Kiệm lời còn hơn anh nữa...

Uyển Nhi cũng mơ hồ cảm giác được Hạ Hàn có chút kỳ lạ nhưng lại không xác định được lạ ở chỗ nào.

Cô cười yếu ớt một cái, chống tay đứng dậy thì liền bị Hạ Hàn kéo lại.

"A!" Kéo xong anh mới thấy cánh tay của mình rát đau nhưng không buông bàn tay đang nắm cổ tay cô. Tay cô rất nhỏ, tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ tỏa ra lại mát rượi. Chẳng hiểu sao anh có chút lưu luyến.

"Sao vậy? Tay có sao không, cậu mau bỏ tay tôi ra để tôi xem nào! Hạ Hàn, bỏ tay ra, tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Crush, Tớ Luôn Mơ Về Cậu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook